Chương 53 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nhạc im lặng rất lâu.

Có lẽ thật ra cũng không lâu như vậy, chính là mỗi giây, nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên qua kính chiếu hậu ngày càng trở nên ảm đạm làm y cảm thấy vô cùng dằn vặt.

Trước đây Đường Nhạc chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng khi nhìn qua thấu kính thấy một đôi mắt đen kịt, trong mơ hồ còn thấy được đôi ngươi đen đang vỡ vụn.

Giống như đang trơ mắt nhìn một con nai con tập tễnh bước đi cũng không xong, cứ như vậy chăm chú nhìn người ngồi phía sau, hai mắt đã ướt sũng nước.

"Thái tử,ta, thực xin lỗi.....ta."

Có lẽ muốn phá vỡ không khí im lặng ngột ngạt trong xe, Tô Trữ Xuyên hỗn loạn lắc lắc đầu mở miệng: "Ta, ta thực sự...."

Bộ dáng vụng về muốn giải thích vô cùng đáng thương, hắn không biết chính mình nên nói cái gì bây giờ.

"Trở về đi."

Cuối cùng từ cổ họng Đường Nhạc cũng thoát ra được ba chữ. Khoảnh khắc kia, y cảm thấy nếu còn như vậy quả thực sẽ bị nghẹt thở.

Âm thanh động cơ khởi động đột ngột vang lên trên tầng 79 cao ngất của tòa nhà Glassis nghe có vẻ cao ngất khác thường.

──hơn nữa còn tàn nhẫn.

.......

Một con đường khác, nhưng vẫn như trước lái xe vòng qua các tầng lầu.

Vẫn là những bức tường thủy tinh biến ảo vô cùng tuyệt vời. Nhưng mà cùng một khung cảnh nhưng tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng.

Tô Trữ Xuyên ngơ ngẩn ngồi ở ghế sau, mà Đường Nhạc cũng không mở miệng nói thêm gì. Tuy trên xe vẫn còn lưu lại dư âm ban nãy, nhưng cũng chỉ có thể im lặng quanh quẩn trong bầu trong khí đắng chát.

Hắn cứ như vậy nhìn ra cửa sổ, lớp thủy tinh biến ảo không ngừng từ thảo nguyên trải dài xanh ngút ngàn đến mặt biển sâu xanh biếc.

Tất cả hệt như một giấc mộng.

Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên chợt nghĩ rằng có lẽ hôm nay chỉ là một giấc mơ của mình thôi.

Tứ lúc ban đầu vô cùng vui vẻ sung sướng, sau đó lại kịch liệt làm tình trong xe, còn có âm thanh ôn nhu vang lên bên tai, tất cả chỉ là mộng thôi.

Cần gì phải vì một giấc mộng mà khổ sở như vậy? Ánh mắt Tô Trữ Xuyên trống rỗng nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm cho mình một câu trả lời.

Chiếc Lavender lướt trên đường cái xuyên qua khu phố phồn hoa rực rỡ ánh đèn, ánh đèn chớp tắt, lay động trong hai tròng mắt đen của hắn.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã chạy tới khu dân cư trong nội thành Tô Trữ Xuyên ở.

Nơi này cũng không phải rộng rãi cho lắm nên khi dừng xe có chút khó khăn.

Mãi đến khi động cơ phát ra một tiếng vang nhỏ, thân xe vững vàng đậu trước cửa nhà, Tô Trữ Xuyên mới khẽ chấn động, mạnh mẽ ý thức được chính mình phải xuống xe.

Đường Nhạc không hề thúc giục hắn. Ngón tay thon dài ổn định đặt trên tay lái, ánh mặt dường như chỉ nhìn về phía trước không hề để ý đến động tĩnh mặt sau.

Tử trên mặt kính trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy thiếu niên giật mình sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng muốn kéo cửa xe, rồi đột ngột lại rụt tay lại.

Hơi hơi ngẩng đầu để lộ ra ánh mắt khuất nhục cùng khổ sở, thiếu niên chần chờ một chốc, cuối cùng cắn nhanh môi, đưa cánh tay cứng ngắc cởi bỏ chiếc áo đang khoác trên người mình.

Mà bên dưới lớp áo khoát cũng không có quần áo gì khác.

Trên thân thể xích lỏa trắng nõn còn lưu lại rất nhiều dấu vết từ trận tình cảm kịch liệt vừa nãy, trên phẩn cổ mảnh khảnh mơ hồ còn có thể thấy được dấu răng đỏ thẩm.

Đường Nhạc đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trong lòng hiểu rõ vừa nãy mình còn ôm lấy thiếu niên mềm mại sạch sẽ này, đối phương còn khoát trên người tây trang của mình, thậm chí còn không mặc quần áo.

Tất cả những điều này dường như đang nhắc nhở y, chuyện tình lúc nãy có bao nhiêu thân mật cùng ngọt ngào, mà hiện giờ đã biến đổi thành tàn khốc lạnh băng thế nào.

Liệp Lộc 54

Tô Trữ Xuyên cảm thấy tay chân không còn nghe lời mình nữa, muốn gài lại nút áo sơ mi nhưng xoay sở thế nào cũng không được. Không khí trong xe tỉnh lặng lại lạnh như băng, lần đầu tiên thổ lộ lại không nhận được câu trả lời, mà hắn thậm chí còn quẫn bách xích lỏa ngồi đây, chật vật cố gắng mặc cho xong quần áo.

Hết thảy giống như đang cười nhạo hắn, cảm giác đau đớn dường như lan tỏa đến từng đầu ngón tay.

Trong chớp mắt, Tô Trữ Xuyên quả thực không thể kiềm chế được, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống trên mu bàn tay.

Tất cả đã thê thảm đến như vậy, lại còn không thể kiềm nén biểu tình yếu ớt của mình. Thảm như vậy, đến mức khiến hắn tự hận chính bản thân mình.

Đường Nhạc không nói gì, đột ngột mở cửa xe bước ra ngoài.

Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cửa xe bên cạnh mình bị giật mạnh ra.

Nam nhân cao lớn hơi cúi người, trên gương mặt anh tuấn không thể nhìn ra biểu tình gì, vươn tay ra đỡ lấy thân thể hơi run rẩy của Tô Trữ Xuyên, sau đó mới cẩn thận cài lại hàng nút trên chiếc sơ mi trắng.

Đôi môi Tô Trữ Xuyên khẽ run run, hắn quay đầu đi, trái tim vẫn như trước vì tiếp xúc gần gũi với hơi thở âm trầm kia mà thống khổ rung động.

"Được rồi."

Sau khi gài hết nút Đường Nhạc cúi đầu nói, y đưa tay kéo thân thể thiếu niên ra ngoài.

Trong bóng tối u ám, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể thấy rõ vẻ mặt người đang đứng cạnh cửa xe, cùng không dám nhìn.

"Trở về đi."

Đường Nhạc khẽ dựa vào cửa xe, cuối cùngtrầm giọng nói ra ba chữ.

Tô Trữ Xuyên ngỡ ngàng đứng tại chỗ, hơi hé môi nhưng không biết đáp lại thế nào.

Đường Nhạc nhìn thiếu niên trắng nõn trước mặt, con ngươi đen ướt át tràn ngập trống rỗng cùng bất lực, y cũng phải dùng hết khí lực toàn thân, mới kiềm chế chính mình không nói thêm lời nào.

Nháy mắt tiếp theo, y cứ như vậy nhìn thiếu niên quay đầu bước nhanh về phía hành lang, bóng dáng mảnh khảnh hệt như nai con đang chạy trối chết.

Chỉ một giây như vậy, cho dù là Đường Nhạc cũng cảm thấy ban đêm yên tĩnh có chút rét lạnh.

Y cầm lấy áo khoác tây trang màu xám bạc vắt trên ghế trước, lại lẳng lặng đứng đó một hồi lâu, cuối cùng hồi phục lại tinh thần ngồi trở lại vị trí người lái, khởi động xe.

Mà Tô Trữ Xuyên đi tới hành lang, cũng không còn hơi sức để chống đỡ bản thân.

Dựa vào vách tường trơn bóng trượt ngồi xuống, trong nháy mắt kia, có thể nghe thấy trái tim từ sâu trong ngực mình truyền ra tiếng xé rách đau đớn.

Đau, rất đau.

Giống như truyện xưa của con trai.

Con trai lẳng lặng nằm dưới mặt biển sâu, an bình khép lại chính mình thật lâu, chịu đựng cát hòa vào máu thịt chính mình, cuối cùng khi hé mở sẽ có một viên ngọc trai rực rỡ vô cùng chói mắt.

Như vậy thật đáng mừng.

Tô Trữ Xuyên nhút nhát cả một đời, cuối cùng cũng làm được một chuyện vô cùng dũng cảm, hắn tự cho mình một lễ vật, cũng là cho Đường Nhạc.

Cũng là một cái chớp mắt, hắn cũng giống như viên ngọc trai quý giá khi xuất hiện, cố gắng dùng hết can đảm phóng xuất ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không chút giá trị nào.

Chỉ có thể như vậy, lẳng lặng ngã trở về đáy biển sâu vẩn đục.

Liệp Lộc 55

Sau buổi tối đó, Đường Nhạc không hề liên lạc lại với Tô Trữ Xuyên.

Đại khái bởi vì trước đây luôn bị lạnh nhạt nên đối với kết cục thảm như vậy Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy không bất ngờ lắm.

Cho dù tự nói với chính mình ngàn lần, quả thực chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng vẫn nhịn không được trong một ngày nhìn màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, sau đó lại chán nản tắt đi. Hắn bắt đầu trở nên lầm lì, không muốn ra khỏi nhà, không muốn tiếp xúc với người khác, lấy lí do có việc bận trốn ở nhà hai ba ngày, thẳng đến một tuần sau cuối cùng nhận được một tin nhắn hỏi han từ Kim tiên sinh.

Dễ dàng nhận thấy việc hắn kéo dài không chịu đến công ty cũng gây ra không ít ảnh hưởng, Kim tiên sinh là một nhân vật rất khôn khéo, chỉ nói vài câu đơn giản hỏi thăm tình hình, nhưng ngữ khí ngầm chứa trong đó lại vô cùng nghiêm khắc.

Tô mẫu cũng rất lo lắng về tình trạng của Tô Trữ Xuyên. Mặc dù bà có hỏi han, nhưng Tô Trữ Xuyên cũng chỉ lắc đầu, không chịu nói ra nửa chữ. Cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng trong lòng Tô mẫu rất buồn phiền, trong người lại có bệnh, mấy ngày nay bệnh cũ lại có triệu chứng muốn tái phát. Tuy Tô mẫu không hề nói gì, nhưng Tô Trữ Xuyên luôn để ý tới sức khỏe của mẹ mình, đại khái cũng vì lí do này, càng ý thức được bất luận tâm tình mình ra sao, công việc ở IMAX cũng không thể vất bỏ uổng phí như vậy.

Vì thế sau ngày nhận được tin nhắn của Kim tiên sinh, mặc dù vẫn còn buồn khổ nhưng Tô Trữ Xuyên cũng cố gắng chuẩn bị chính mình một chút rồi đúng giờ chạy tới IMAX.

Tòa buiding cao chọc trời vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước, nhưng không biết vì sao, khi đi vào lại có cảm giác phù phiếm. Cùng với những sự việc trước hôm sinh nhật mười tám tuổi, vô hình giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu.

Trong thang máy bất ngờ gặp Kim tiên sinh, Tô Trữ Xuyên vội vàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Kim tiên sinh, sớm."

Kim tiên sinh trước nay vẫn luôn ôn hòa nhưng tâm tình hôm nay có vẻ không được tốt cho lắm, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Tô Trữ Xuyên, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi cuối cùng cũng trở lại?"

Tô Trữ Xuyên sửng sốt, nhưng biết chính mình đã làm sai, chỉ cúi đầu nói: "Thật có lỗi.....mấy ngày trước ta có việc riêng phải giải quyết, đã làm công ty phải lo lắng. Thật sự rất có lỗi."

Trong thang máy to còn có rất nhiều người bên ngành khác, lúc này cũng đã có chút tò mò ném ánh mắt về phía Kim tiên sinh và Tô Trữ Xuyên.

Trong tình huống này lúc bình thường, Kim tiên sinh sẽ không ở trong hoàn cảnh này tiếp tục, nhưng hôm nay ông lại rất khác bình thường, thậm chí còn hơi tăng cao âm lượng, ánh mắt không hài lòng chăm chú nhìn Tô Trữ Xuyên tiếp tục nói: "Có việc? Có việc là có thể tùy tiện biến mất suốt một tuần sao? Không phải mỗi lần ngươi có chuyện, công ty phải chờ ngươi, chờ ngươi đến lúc nào ngươi muốn thì xuất hiện sao?"

Tô Trữ Xuyên vốn định giải thích một chút, nhưng lời lẽ của Kim tiên sinh vô cùng sắc bén, hơn nữa ánh mắt mọi người xung quanh như kim châm làm cả người hắn căng cứng lại, cuối cùng cũng không thể nói được gì.

"Chỉ đóng được một hai bộ phim thôi, hơn nữa cũng không được tính là diễn viên. Một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy, trong IMAX còn có biết bao nhiêu người. Ngay cả Ngôn Nhạc cũng chưa bao giờ đùa giỡn như vậy, ngươi nghĩ mìnhdựa vào cái gì? Ân? Dựa vào cái gì a?"

Tô Trữ Xuyên hơi giật giật môi, nhưng chỉ có thể im lặng lắc đầu, chỉ có thể yếu ớt nhận lỗi: "Vâng, thật xin lỗi...."

Mặc dù hắn rất đơn thuần trì độn, nhưng cũng có thể cảm giác được Kim tiên sinh trong thang máy đang quở trách mình, chính là muốn làm nhục hắn trước mặt mọi người.

Kia chỉ là lời nói, lại bén nhọn đến mức làm hắn cảm thấy cả người bị đâm đến đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro