2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Án kiện Âu Dương Vân Thiên phụ trách đi được nửa đường thì công việc ở Viện kiểm sát bận rộn quá làm anh không cách nào liên hệ được với Lâm Nhược Nhiên, cũng không thể đến đội đặc vụ.

Lâm Nhược Nhiên cầm tờ giấy Âu Dương đưa đờ ra.

Có phải cứ như vậy mà kết thúc không? Tất cả trở về trạng thái như xưa? Muốn gọi điện thoại cho cậu ta nhưng rồi không dám.

Nếu như trẻ lại được năm tuổi, cậu còn có thể liều lĩnh một lần, nhưng giờ thì thật sự không được, nếu như bảo trì tình hình thế này, tối thiểu cũng phải làm bạn bè. Thật là tan tành rồi, có khi mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Tự than thở, ngay cả dũng khí đánh cuộc cũng không có, Lâm Nhược Nhiên phiền não, có chút không cam lòng lật quyển album.

Ảnh chụp cậu và Âu Dương chỉ có bốn tấm, hai tấm là ảnh chụp tập thể lễ tốt nghiệp, một cái là ảnh thẻ, cái cuối cùng là của cấp dưới cho cậu, cũng là cái rõ ràng, cái lớn nhất.

Ảnh chụp tập thể, một lũ nhóc ngồi theo hàng, tất cả đều lộ vẻ tươi cười ngây thơ, có đứa thì nhăn mặt đến đáng yêu. Ở giữa bức ảnh, là Âu Dương Vân Thiên vẫn nghiêm túc thế, một chút tươi cười cũng không có, lúc học tiểu học vẻ mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh như vậy, y như một ông cụ non.

Còn đây là ảnh ở giấy chứng nhận thi học sinh giỏi cấp tiểu học toàn quốc. Biết là sau khi cuộc thi chấm dứt, thẻ không dùng nữa, nên Lâm Nhược Nhiên đã lén vào phòng làm việc của giáo viên, trộm lấy thẻ của Âu Dương, gỡ ảnh xuống đem cất đi.

Ai bảo cái tên ương bướng nào đó không thích chụp ảnh, lúc ấy, ai ai cũng phải chụp, chỉ có mỗi cậu ta là không chịu, chẳng còn cách nào khác là lén chụp, vậy mới có tấm ảnh cá nhân này.

Cái thứ tư là do cấp dưới "cống nạp", lũ nhóc bát quái kia đem tới một tấm ảnh của trưởng công tố viên núi băng. Ảnh chụp Âu Dương vẻ mặt nghiêm cẩn, ý chí kiên định bất khuất, ánh mắt như tảng băng, giống hệt hiện tại, khóe miệng hờ hững, hầu như không phát giác ra một chút ý cười, khiến toàn thân cậu ta tràn ngập mị lực. Bối cảnh trong ảnh là tại lễ đường Viện đại học luật Hương đảo, Lâm Nhược Nhiên đã từng tới, liếc mắt một cái là nhận ra, thời gian này hẳn là lúc Âu Dương học năm ba, trong một lần khoa luật thỉnh giảng giáo sư tọa đàm.

Ngày đó, Lâm Nhược Nhiên cũng ngồi trong lễ đường, hôm ấy ở trường cảnh sát Trung ương được nghỉ, cậu liền lặng lẽ chạy tới đại học Hương đảo. Cậu thường như vậy, yên lặng đến nơi có Âu Dương, trốn một chỗ nhìn lén, thấy anh, trong lòng Lâm Nhược Nhiên liền yên ổn.

Nhiều năm như vậy, Lâm Nhược Nhiên vẫn lặng lẽ thu thập tin tức về Âu Dương Vân Thiên, khi Âu Dương Vân Thiên vào làm ở Viện kiểm sát, Lâm Nhược Nhiên cũng lặng lẽ đến nhìn, đương nhiên là đứng ở nơi Âu Dương Vân Thiên không thấy mà dõi theo, sau Lâm Nhược Nhiên vào làm ở Cục cảnh sát, vào tổ trọng án, một khoảng thời gian dài, hầu như ngày nào cũng phải vượt qua hoàn cảnh nguy nan, nên cơ hội đi nhìn Âu Dương cũng ít đi.

Chỉ là không gặp mặt, nhưng tinh thần hơi rảnh rỗi một chút là cậu lại nhớ ngay đến Âu Dương Vân Thiên, nhớ tới khoảng thời gian chín năm học cùng nhau của bọn họ, đó là những hồi ức Lâm Nhược Nhiên cất giấu tận dưới đáy lòng, tuy nói kết thúc của đoạn hồi ức đó không tốt đẹp cho lắm, vậy nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay giữa hai người.

Gập lại quyển album, Lâm Nhược Nhiên cất vào ngăn kéo tủ trên đầu giường.

Dưới tâm tình phiền muộn, Lâm Nhược Nhiên vô thức đi đến trước tủ lạnh, mở lấy lọ mứt việt quất ra, rồi lấy cái thìa, múc một miếng to tống vào miệng.

Chỉ cần có sầu não, Lâm Nhược Nhiên sẽ ăn mứt việt quất để thư giãn, đây là thói quen đã nhiều năm của cậu.

Mứt quả chua chua ngọt ngọt, hơi lạnh, chậm rãi tan trong miệng, cực kì giống tâm tình của cậu.

Ăn ăn, Lâm Nhược Nhiên liền nghĩ đến đám cấp dưới của mình.

Cái đám đó gần đây có vẻ yên ổn quá, mình dạo này không ghép đôi mấy đứa với nhau khiến chúng vui đến nhảy lên nhảy xuống, muốn nhảy lên hẳn mái nhà quá rồi! Mấy con khỉ con ấy, các người cho rằng biết được sự tồn tại của Âu Dương thì có thể đùa giỡn với tôi sao? Này cần phải tận sức giúp bọn họ sửa chữa. Tìm hôm nào đó đưa cả đội đến nhu đạo quán mới được!

Mấy con khỉ kia nhất định nghĩ mình sợ tên Âu Dương lạnh như băng ấy, không dám đem cậu ta ghép đôi với người khác, mình hiểu rõ Âu Dương như thế, sẽ sợ cậu ta sao? Cưỡng gian dễ tránh, nhưng ý nghĩ dâm loạn thì khó phòng! Tôi YY tên Âu Dương ấy, khẳng định các người không biết, hơn nữa tôi không có ý định cho bất cứ ai biết, cho nên tôi có thể thỏa thích YY cậu ta đấy! Chỉ cần tôi thích! Có cái gì không thể! Tôi sẽ YY cậu ta, YY chết luôn!

Nghĩ lại nghĩ, Lâm Nhược Nhiên bỏ đi cái ý niệm YY trong đầu.

Muốn kiếm một người để ghép đôi với Âu Dương quả thực không dễ dàng, với tính tình của Âu Dương, khẳng định là nhạt nhẽo cấm dục băng sơn công, trước tiên phải tìm một bạn thụ, rồi ghép đôi với Âu Dương? Buồn cười! Không cần! Với mình thì sao? Cậu ấy đồng ý không? Gì, thế chẳng nhẽ mình đây là tiểu thụ? Lại càng không được! Không được, không được!

Lâm Nhược Nhiên một miếng lại một miếng, ăn hết non nửa lọ mứt quả, sau mang theo phiền não đi đánh răng, rồi đi ngủ.

-o0o-

Thẩm tra xử lí bản án cũ cuối cùng cũng xong, Âu Dương Vân Thiên thở dài một cái, mọi người trong phòng nói muốn đi chúc mừng một chút, Âu Dương Vân Thiên cũng tham gia.

Bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng.

Sau khi liên hoan, Âu Dương Vân Thiên gặp một người bạn học, hai người đứng ở ngoài nhà hàng hàn huyên vài câu, trước khi tạm biệt, bạn học hỏi: "Âu Dương, sau buổi họp mặt lần trước, cậu có liên lạc với Nhược Nhiên không?"

Ngực Âu Dương Vân Thiên "thình thịch" một chút, sắc mặt không thay đổi, nói: "Không có, làm sao, có việc gì à?"

Bạn học cười: "Không có gì! Trong nhóm có mấy người đã kết hôn, cũng chỉ còn mấy người các cậu chưa kết hôn, nghĩ có thời gian thì hội độc thân tụ tập chút. Được rồi, vợ tôi ở đây có mấy người bạn cũng được lắm, đến lúc gặp nhau, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho các cậu."

Về đến nhà, trong đầu Âu Dương Vân Thiên vẫn vang mãi mấy câu nói kia.

"Giới thiệu, giới thiệu..."

Những năm gần đây, anh biết Lâm Nhược Nhiên vẫn chưa kết hôn, cũng không có nghe thấy tin cậu ấy yêu đương.

Cậu ấy... làm như vậy là vì còn thích mình sao?

Âu Dương Vân Thiên không dám nghĩ tiếp, thế nhưng vừa nghĩ nếu như thực sự có người giới thiệu bạn gái cho Lâm Nhược Nhiên, sau đó hai người đó gặp mặt, hẹn hò...

Không được, không thể thế được.

Trong lòng Âu Dương Vân Thiên xáo trộn, cảm giác như thứ gì đó quan trọng của mình sắp bị cướp đi khiến anh đứng ngồi không yên.

.

.

.

Buổi chiều cuối tuần, Lâm Nhược Nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Tôi là Âu Dương..."

Vừa nghe được âm thanh từ tính khắc sâu trong trí nhớ, Lâm Nhược Nhiên nắm chặt ống nghe, tim đập loạn một hồi.

Cậu ta gọi điện thoại tới! Có chuyện gì? Sẽ không phải là có việc chứ!

Tâm tình vui mừng như điên của Lâm Nhược Nhiên liền trầm xuống.

"Án kiện kia... kết thúc, tôi muốn... cảm ơn cậu, cùng nhau đi ăn cơm được không?"

A! Hẹn hò!

Lâm Nhược Nhiên nhất thời tay chân luống cuống.

"Hôm nay à?"

Âu Dương Vân Thiên vẫn đang trong trạng thái khẩn trương, nghe Lâm Nhược Nhiên nói vậy càng khẩn trương, tim đập bang bang.

Không xong, lại quên mất thời gian làm việc của Nhược Nhiên, mình là công nhân viên chức, thời gian làm việc không thay đổi, nhưng cậu ấy thì khác, hai mươi bốn tiếng đợi lệnh, đột nhiên hẹn như thế này không biết có ảnh hưởng gì đến bố trí của cậu ấy không.

"Cậu hôm nay... có chuyện rồi à? Không sao, tôi hẳn là nên hẹn trước một chút, bởi vì vụ án kết thúc, lại là ngày cuối tuần nên tôi, tôi đã... nếu như cậu..." Âu Dương Vân Thiên nghĩ mình dài dòng quá, quả thực cứ như một ông cụ vậy.

"A! Không thành vấn đề, hôm nay không sao cả."

Nghe được câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, tim Âu Dương Vân Thiên đập lên tận cổ họng cuối cùng cũng trở về đúng vị trí.

"Gặp nhau ở đâu?" Lâm Nhược Nhiên cực lực che giấu thanh âm run rẩy khẩn trương của mình.

"À, tôi tới đón cậu, có được không?"

"Ừ, được."

"Vậy sáu rưỡi, cậu thấy được không?"

"Được." Lâm Nhược Nhiên liên tục gật đầu với cái điện thoại.

"Thế thì sáu rưỡi gặp."

Nói hết câu, cả hai người ai cũng không dập máy, cứ cầm ống nghe, nhìn điện thoại đến đờ đẫn. Đây đó có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

"Cậu... vẫn còn đây chứ?"

"Ừm, tôi vẫn ở đây." Âu Dương Vân Thiên vội vàng trả lời.

"Còn việc gì muốn nói ư?"

"A, không, không có."

Sau đó hai người lại tiếp tục cầm ống nghe đờ ra.

"Tôi..."

"A..." Lúc này Âu Dương Vân Thiên thấy viên thư kí đứng ngoài cửa, cô lộ vẻ mặt có việc muốn tìm, Âu Dương Vân Thiên chẳng thể nào làm khác hơn là quay lại điện thoại nói: "Vậy... tối gặp."

"Được, tối gặp."

Lưu luyến không rời ống nghe, Âu Dương Vân Thiên hướng người ở ngoài cửa ý bảo cô đi vào.

"Trưởng công tố viên Âu Dương, hôm nay tan sở có hẹn sao?" Ôn Thiên Thiên vừa cười tủm tỉm vừa đi vào phòng làm việc.

"Ừ, hẹn một người bạn đi ăn."

Ôn Thiên Thiên đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Âu Dương Vân Thiên.

Đồng nghiệp xung quanh Âu Dương Vân Thiên đều làm việc chung được hơn ba năm, hai bên làm việc với nhau cũng rất tốt, đều hiểu rõ lẫn nhau.

Năm đó Âu Dương Vân Thiên, vị tiến sĩ luật trẻ tuổi đẹp trai cao to, dáng vẻ trang nghiêm bước vào Viện kiểm sát liền khiến các cô gái trong Viện cứng đờ như tượng gỗ, sau cũng dần hiểu Âu Dương Vân Dương chỉ là bề ngoài lạnh lùng mà thôi, kì thực nội tâm anh rất dịu dàng quan tâm, anh càng ngày càng nhận được sự hoan nghênh của nữ đồng nghiệp, cho dù có người không biết, bị khuôn mặt như lá bài poker của Âu Dương Vân Thiên dọa sợ đến bỏ chạy cũng rất nhiều.

Ôn Thiên Thiên cùng với mấy nữ đồng nghiệp lớn tuổi rất quan tâm tới tình hình của Âu Dương Vân Thiên, lo lắng người đàn ông rõ ràng là tốt như thế mà lại không cùng ai hẹn hò.

Hồi mới vào Viện kiểm sát, Âu Dương Vân Thiên đã bị tiền bối cùng cấp trên nửa ép buộc đi gặp mặt vài người, cùng mấy vị ấy qua lại, nhưng mà với mỗi người ở chung cũng chỉ được tối đa nửa năm, sau đó vô lí mà chia tay.

Âu Dương Vân Thiên giải thích vì tính cách không hợp, mấy người đồng nghiệp cũng đều suy nghĩ rốt cuộc là người như thế nào mới hợp với tính cách của Âu Dương Vân Thiên.

"Là bạn gái mới sao?" Ôn Thiên Thiên cố ý đứng lại trong phòng làm việc hỏi.

"Không phải."

Ôn Thiên Thiên chỉ thẳng ngón trỏ về phía tiền bối, dạy bảo: "Âu Dương, không phải là tôi để ý anh, nhưng thực không thể không bắt bẻ. Tính cách quả thật là thứ khó có thể thay đổi, thế nên phải tận lực bao dung người khác, tiếp thu ưu điểm của cô ấy, nhưng đồng thời cũng phải chấp nhận cả những khuyết điểm, đã yêu thì phải yêu toàn bộ."

Âu Dương Vân Thiên thở dài, phất tay: "Thiên Thiên, cô đi làm chuyện của mình đi."

"Trưởng công tố viên Âu Dương, không thể như vậy được! Tuy rằng anh là cấp trên là tiền bối thế nhưng về mặt tình trường, tôi khẳng định là tiền bối của anh, tiền bối nói phải nghe."

Âu Dương Vân Thiên rút tập hồ sơ, ra vẻ muốn xem: "Thiên Thiên, đề tài này để sau thảo luận đi."

"Âu Dương, anh rốt cuộc là muốn thế nào, chúng tôi cũng chỉ vì quan tâm anh."

"Tôi biết."

Nhìn cánh cửa phòng làm việc bị Ôn Thiên Thiên đóng lại, Âu Dương Vân Thiên chống đầu suy nghĩ về những lời của cô. Anh biết đồng nghiệp là quan tâm mình, cũng hiểu được Ôn Thiên Thiên nói đúng, nhưng càng làm Âu Dương Vân Thiên thêm phiền não chính là lời nói cuối cùng của Ôn Thiên Thiên.

Ai! Tình yêu của kẻ ba lăm tuổi, thật không biết phải yêu thế nào nữa.

Trước đây nói những lời tổn thương như thế với Nhược Nhiên, giờ quay đầu lại lần nữa, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh hiện tại đem tình hình này trở thành cái gì rồi?

-o0o-

Lúc nhìn thấy Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên ngây ngẩn cả người.

Lâm Nhược Nhiên đã thay thường phục, áo T-shirt trắng cổ tròn, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi ca-rô trắng sọc xanh nhạt, quần ka-ki giản dị, đôi giày màu trắng, thoạt nhìn tinh thần dồi dào, cặp mắt to sáng trong suốt, vẻ thoải mái tự nhiên mang theo chút gì đó trẻ con, nhìn lướt không giống một người hơn ba mươi tuổi, giống như chỉ hơn hai mươi.

Cởi bỏ bộ đồng phục đen của đặc vụ, Lâm Nhược Nhiên trong bộ thường phục khiến Âu Dương Vân Thiên nghĩ cậu thật đáng yêu.

"Nhìn gì tôi vậy!" Phát hiện Âu Dương Vân Thiên ngây ngốc nhìn mình, không có vẻ muốn lên xe, Lâm Nhược Nhiên lộ ra bộ dáng không hờn giận chất vấn. Thực tế là trong lòng cậu rất vui, nghĩ rằng thay đồ thường phục quả là đúng.

Nhìn Âu Dương Vân Thiên lần nữa, vẫn là bộ tây trang xanh sậm nghiêm túc, dáng vẻ y hệt như vừa mới từ tòa án đi ra.

Lâm Nhược Nhiên nghĩ thầm: Người này không phải chỉ có một kiểu trang phục thôi chứ?

Ngồi trên xe, Lâm Nhược Nhiên hỏi: "Muốn đi đâu ăn?"

"Cậu thích ăn gì?"

"Gì cũng được?"

"Thật à?" Âu Dương hỏi lại.

Lâm Nhược Nhiên trả lời: "Ừ, cái gì cũng được, nhiều năm ăn ở bên ngoài, cũng quen với các loại khẩu vị rồi."

"Ăn ở bên ngoài?" Cậu không tự nấu ăn à?"

Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: "Tôi không."

"Cái gì cũng không làm?"

Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhược Nhiên giơ ba ngón tay lên: "Chiên trứng, nướng bánh mì, đun nước."

Âu Dương Vân Thiên thấy thế không khỏi lắc đầu.

Lâm Nhược Nhiên bất mãn nhìn anh: "Vậy cậu thì biết làm đấy?"

"Hừ, tài nghệ nấu nướng của tôi khá tốt, công việc nhà cũng không làm khó được tôi."

Lâm Nhược Nhiên cười thầm trong lòng: Ừm, vừa vặn thật, lần sau có thể đến nhà cậu ấy ăn.

Âu Dương Vân Thiên chọn một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc, cùng Lâm Nhược Nhiên bước vào.

Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, hai người đều cẩn thận lựa chọn đề tài câu chuyện, không ai nhắc tới chuyện ngày trước.

Rốt cuộc chính Âu Dương Vân Thiên chịu không được: "Mấy hôm trước tôi gặp lão Trịnh, cậu ta nhắc tới chuyện chúng ta vẫn chưa kết hôn, cậu ấy nói vợ cậu ấy có mấy người chị em muốn giới thiệu cho chúng ta."

Vừa nghe Âu Dương Vân Thiên nói, Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu, trừng mắt.

"Cậu chắc hiện tại vẫn không có bạn gái nhỉ?"

Ánh mắt Lâm Nhược Nhiên bắt đầu bốc hỏa.

Chết tiệt! Có ý gì! Thì ra tới tìm mình đi ăn chỉ để nói cái này! Mẹ nó! Tôi có bạn gái hay không thì liên quan gì đến cậu! Cũng không tự ngẫm lại tôi vì ai mà không có bạn gái!

"Tôi không có dự định quen bạn gái!" Ở trong lòng chửi thầm một trận, Lâm Nhược Nhiên tức giận nói.

"Vì sao?"

Khinh thường nhìn Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên không hé răng.

"Cậu tuổi cũng còn không ít, nên có một gia đình, ổn định đi thôi."

Lâm Nhược Nhiên nghĩ đôi đũa đang gắp măng của mình là Âu Dương Vân Thiên, bỏ vào trong miệng ra sức nhai.

"Cậu thích dạng con gái thế nào?" Âu Dương Vân Thiên hoàn toàn không để ý ánh mắt Lâm Nhược Nhiên mang đầy lực sát thương, vẫn tiếp tục nói.

Lâm Nhược Nhiên cuối cùng nhịn không được, quăng đôi đũa, trừng mắt với Âu Dương Vân Thiên: "Tôi không thích con gái!"

Âu Dương Vân Thiên thoáng sửng sốt, sau đó liền trầm mặc không nói.

Lâm Nhược Nhiên thầm nghĩ: Xem ra chỉ có thể ra đòn sát thủ mới có thể để cái tên đáng ghét đang nói liên tục kia câm miệng.

Chẳng biết vì sao, nghe được câu trả lời của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên trái lại có cảm giác thật dễ chịu.

Ngược lại, Lâm Nhược Nhiên lúc nói ra câu ấy thì đứng ngồi không yên: "Tôi phải về."

Âu Dương Vân Thiên sửng sốt: "A, không phải còn món điểm tâm ngọt..."

Lâm Nhược Nhiên mếu máo: "Không ăn, tôi phải về."

"Tôi tiễn cậu."

Xuống xe, Âu Dương Vân Thiên dùng giọng điệu xin lỗi nói với Lâm Nhược Nhiên: "Xin lỗi, hôm nay... nói làm cho cậu mất hứng."

Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng: Thì ra là cậu cũng biết!

"Tôi sau này sẽ không nhắc lại nữa."

Đương nhiên, đã biết đáp án thì Âu Dương Vân Thiên sẽ không hỏi lại vấn đề này.

Lâm Nhược Nhiên không hé răng, mở cửa xe ngồi vào.

Về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên lập tức mở tủ lạnh đem mứt việt quất ra ăn, cậu xúc một thìa lại một thìa mà ăn, càng nghĩ càng giận.

Có ý gì! Lại còn nói loại chuyện ấy nữa! Tôi không quen bạn gái, nguyên nhân cậu không biết sao? Bởi vì người tôi thích là cậu a! Con mẹ nó, bản thân mình cũng không kết hôn khiến ông đây một chàng trai si tình lại cứ như phụ nữ có chồng chờ a chờ a... A! Không, không, ai chờ cậu ta chứ, mình không chờ cậu ta, mình lại càng không phải chàng trai si tình! Đương nhiên mình cũng không phải phụ nữ đã có chồng, mình chỉ là... chỉ là... chỉ là một người thích kẻ ngốc nghếch lạnh như băng kia thôi!

Tắm rửa xong, một chút buồn ngủ cũng không có, Lâm Nhược Nhiên ôm gối, chui lên nằm trên sofa đơn ở phòng ngủ, miên man suy nghĩ.

Âu Dương ngày hôm nay... rốt cuộc là có ý gì? Quan tâm mình? Cái rắm! Cậu ta cũng không phải người ở hội bát quái.

Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Nhân bỗng thấy oan ức.

Hôm nay thật khó chịu, biểu hiện một chút cũng không tốt, nếu như sau này Âu Dương không hẹn nữa thì phải làm sao giờ? Nhưng mà rõ ràng là cậu ta sai, đột nhiên lại đi hỏi cái vấn đề này!

Gác cằm lên gối ôm, suy nghĩ của Lâm Nhược Nhiên chậm trở lại hồi còn nhỏ.

Lâm Nhược Nhiên lúc còn nhỏ là một đứa trẻ gầy yếu, cậu lại thông minh đáng yêu rất được thầy cô yêu quý, nhưng cũng bởi vì như thế mà sẽ bị... một số bạn học khác đố kị. Âu Dương Vân Thiên vẫn bảo vệ Lâm Nhược Nhiên, anh đối với Lâm Nhược Nhiên chăm sóc rất cẩn thận, chưa lúc nào khiến Lâm Nhược Nhiên không vui.

Bởi vì thân thể Lâm Nhược Nhiên ốm yếu, chạy không nhanh, nhảy không cao, khi các nam sinh khác chơi trò chơi, cậu luôn bị tẩy chay, lúc này Âu Dương sẽ luôn cùng tổ với cậu. Bởi vì có Lâm Nhược Nhiên nên tổ của Âu Dương thường thua, thế nhưng anh vẫn chưa từng tức giận, cũng không để người khác thấy mình giận. Nhìn Lâm Nhược Nhiên vì thua mà bày ra vẻ áy náy tủi thân, Âu Dương luôn sờ đầu, an ủi cậu, sau đó Âu Dương sẽ cùng Lâm Nhược Nhiên chơi.

Trong tiết thể dục nếu không thực hiện các động tác đúng quy định của thầy giáo, Âu Dương khi tan học sẽ ở lại, cùng Lâm Nhược Nhiên tập, cho đến khi cậu nhớ kĩ mới thôi; đi dã ngoại, Âu Dương sẽ đeo ba lô hộ Lâm Nhược Nhiên, giúp cậu xách nước, thấy Lâm Nhược Nhiên đi không được sẽ kéo cậu đi cùng, thậm chí còn cõng cậu; lúc ăn cơm trưa, hai người thường cùng chia sẻ thức ăn với nhau.

Năm thứ tư, vì Âu Dương thành tích thể dục tốt nên được chọn vào đội bóng, Lâm Nhược Nhiên mỗi ngày đều xem Âu Dương luyện tập, sau đó cùng anh về nhà.

Hai đứa nhỏ là bạn tốt của nhau.

Lâm Nhược Nhiên nhớ rất rõ, mỗi lần đi dã ngoại về, ngồi trên xe, mình lúc nào cũng mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc ấy Âu Dương sẽ chăm sóc, để đầu cậu dựa vào vai anh, đỡ lấy cậu, khiến cậu an tâm ngủ.

Trong kí ức, cậu bé Âu Dương Vân Thiên với đôi vai non nớt là nơi an tâm nhất, cậu cho rằng mình có thể dựa vào cho đến già.

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Nhược Nhiên phát hiện mình thích Âu Dương Vân Thiên, đó là một loại tình cảm rất phức tạp, song song đó còn là tình bạn, sự cảm kích, yêu mến và trân trọng.

Lâm Nhược Nhiên lúc nhỏ không biết kiểu thích này cùng với yêu có gì khác nhau, cậu chỉ muốn đem tâm tình của mình bộc lộ ra mà thôi.

Lễ tốt nghiệp tiểu học, Lâm Nhược Nhiên chạy đi tìm Âu Dương Vân Thiên, thổ lộ với anh, kết quả...

Lâm Nhược Nhiên vùi đầu vào gối, không muốn tiếp tục nghĩ lại, thở thật dài một cái, ngã lên giường.

Ánh trăng bên ngoài len qua rèm cửa tiến vào phòng.

Bên tai Lâm Nhược Nhiên vang lên giọng trẻ con của Âu Dương ngày đó.

"Mẹ tớ nói, mẹ cùng ba trong lần đi trăng mật, thấy một tảng đá trên núi có khắc bốn chữ "Vân Thủy Tại Thiên", hai người thấy rất lãng mạn, nhớ kĩ trong lòng, sau khi tớ sinh ra thì liền đặt là "Vân Thiên", đây là lí do tớ mang tên này đấy! Tớ chỉ nói cho mình cậu, không nói cho bất cứ ai khác cả, chỉ có mình cậu biết thôi."

Nhớ tới đây, bên môi Lâm Nhược Nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, nặng nề hừ một tiếng: Kết quả tên khốn kiếp nào đó, sau này, khi lần đầu gặp lại còn gọi là "Lâm sir"! Đáng ghét! Cái đồ ra vẻ đạo mạo!

Vốn hi vọng cậu ta có thể gọi tên của mình -- Nhược Nhiên, mình cũng muốn gọi tên cậu ta -- Vân Thiên. Mình là người duy nhất ngoại trừ ba mẹ cậu ta biết nguồn gốc cái tên ấy. Vân Thủy Tại Thiên, đối mặt với cậu ta mình không thể nào ra vẻ ung dung bình thản được, bởi vì... mình để ý cậu ta, mình thích cậu ta, a, quên đi! Mình thừa nhận, mình thừa nhận mình thích cậu ta, Lâm Nhược Nhiên yêu Âu Dương Vân Thiên, vẫn luôn yêu cậu ta! Yêu phải cái đồ con rùa con mẹ nó chết tiệt!

Ra sức cắn góc chăn, trong lòng Lâm Nhược Nhiên thầm đem cái tên Âu Dương Vân Thiên ra gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn không ngủ được. Lâm Nhược Nhiên ở trên giường đứng dậy, đến ngồi bên bàn học, giật cái ngăn kéo, tìm một quyển sổ chưa được dùng tới, bắt đầu viết nhật kí.

"Ngày 12 tháng 5, trời quang. Mình cùng Âu Dương trong hội họp mặt lớp tiểu học, gặp nhau..."

Gạch bỏ hai chữ "Âu Dương", sửa thành "Vân Thiên".

"Ngày 3 tháng 6, nhiều mây. Hôm nay, mình và Vân Thiên, lần đầu tiên hẹn hò, cậu ấy mời mình đi ăn..."

Lâm Nhược Nhiên cắn môi, nhớ lại từng chút từng chút chuyện với Âu Dương Vân Thiên trong buổi hẹn đầu tiên. Không có thói quen viết nhật kí, Lâm Nhược Nhiên muốn đem chuyện của mình và Âu Dương nhớ thật kĩ. Cậu viết lại hôm gặp gỡ ở buổi họp lớp, rồi mới viết về buổi hẹn hôm nay.

Mang theo một tia sầu não, Lâm Nhược Nhiên vừa nghĩ vừa viết.

Nếu như cùng Âu Dương không có thêm một bước phát triển nào nữa, nếu như tất cả đều giẫm chân tại chỗ, nếu ít nhất là thế thì mình còn có quyển nhật kí, còn có thể để cho bản thân chút kí ức khi gặp lại Vân Thiên.

Không muốn quên cậu ấy, mà cũng chẳng thể nào quên được.

Âu Dương Vân Thiên lúc này cũng không ngủ được. Ngồi một mình trên cái ghế rộng rãi đặt trong thư phòng, anh đang chìm trong suy nghĩ.

Nhược Nhiên... không thích con gái, cậu ấy... vẫn còn thích mình sao? Nghĩ tới đây, đáy lòng Âu Dương Vân Thiên dấy lên chút nghi hoặc lo sợ.

Thích một người... đàn ông!

Nghĩ đến thổ lộ Lâm Nhược Nhiên đã từng nói, còn có câu trả lời của mình lúc ấy, Âu Dương Vân Thiên bỗng hoảng hốt, không biết làm thế nào mới có thể xua tan việc phức tạp này.

Có phải bản thân mình cũng thích Nhược Nhiên không?

Vấn đề thích này Âu Dương Vân Thiên có thể khẳng định, biết nhau lâu như vậy, tình cảm ngày xưa cũng rất tốt, nói thích là đương nhiên rồi, thế nhưng, thích của mình với thích của Nhược Nhiên, có giống nhau không?

Càng nghĩ càng lo lắng, Âu Dương Vân Thiên mang theo tâm tình trốn tránh, chui vào trong chăn, trùm kín đầu y hệt như con đà điểu nhát gan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro