Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đông Thành 

 Một phòng ngầm dưới đất của biệt thự không ngừng truyền ra tiếng roi da cùng tiếng xiềng xích làm người khác sợ hãi

Một người đàn ông quần áo đen hai tay bị xích sắt trói trên đỉnh đầu, quần áo trên người tả tơi , khắp người đều là máu. Theo thân thể bị đánh lay động, trên đỉnh đầu xích sắt vang lên ken két

"Vũ ca, Vũ ca, chúng em biết lỗi rồi, thả Đại Hưng ca đi. Chúng em hạ thủ không nặng không nhẹ, lúc ấy tình cảnh cũng loạn, cũng là thật không thấy rõ." Một tên đàn em quỳ xuống trước mặt Phùng Kiến Vũ , một bả nước mũi một bả nước mắt xin tha thứ

"Đừng cmn nói với ta nhiều như vậy cũng vô dụng. Các ngươi bản lãnh cũng không nhỏ a? Cũng cmn dám động đến người của Vương Thanh ? Thanh gia bọn họ không truy cứu cũng được đi, nếu là truy cứu xuống các ngươi cmn đáng là cái gì !" Phùng Kiến Vũ một cước đá lên trên mặt người nọ , mắt thấy người nọ ngã xuống đất, mọi người chung quanh lại không một ai dám đỡ.

Người này gọi là Đại Hưng là một trong những thủ hạ đắc lực của Phùng Kiến Vũ, hiệu suất làm việc cao, hạ thủ vô cùng ác độc, người trong hắc đạo nghe tên hắn cũng sẽ kiêng kỵ ba phần, nhưng cũng là vô cùng chân thành, hết lòng giúp Phùng Kiến Vũ làm việc đã nhiều năm. Duy nhất điểm không tốt là thích chơi gái, hắn chơi, cũng không phải là đơn giản là tình một đêm , mà là các loại tiết mục SM , quanh năm suốt tháng,nữ nhân bởi vì SM chết ở trong tay hắn nhiều vô số kể. Quan trọng là , hắn chưa bao giờ cưỡng bức, đều là tự nguyện.

Chuyện lần này, là bởi vì Đại Hưng mang mấy tên đàn em đến quán bar ở Tây Thành tiêu khiển, sơ ý một chút,ở phòng bao trong quán bar lại xảy ra án mạng. Ông chủ quán bar ỷ vào mình có chút thế lực liền kiếm chuyện. Đám người Đại Hưng này cũng không dễ khi dễ ,về sau người càng tụ càng nhiều, tình cảnh càng ngày càng loạn, nhất lai nhị khứ liền dính dấp đến mấy thủ hạ của Vương Thanh

"Đừng đánh nữa! Nghe phiền lòng." Phùng Kiến Vũ hướng người đang giơ roi da không nhịn được nói một câu.

"Vũ ca... khụ khụ " Đại Hưng phun ra một bụm máu , khó khăn mở miệng "Vũ ca, lúc này em thành thật xin lỗi anh , em đáng chết."

"Ngươi im miệng đi! Chuyện này tạm kết thúc , ngươi cmn vẫn treo ở nơi này đi, thao." Phùng Kiến Vũ lại hướng người nọ đá một cước.

Phùng Kiến Vũ trong lòng rất loạn, mặc dù mình đi theo đại ca nhiều năm như vậy , nhưng hôm nay thủ hạ của mình lại chọc đến thủ lĩnh Tây Thành có thực lực tương đương với đại ca , chuyện liền trở nên rối rắm

Đừng nói đám phế vật này , ngay cả mạng của cậu có thể giữ được hay không đang còn là vấn đề đây

Thủ lĩnh của Phùng Kiến Vũ tên gọi Bành Trạch , đàn em đều gọi hắn là Trạch ca. Hắn cũng như Vương Thanh vậy , cũng là trưởng thành trong hoàn cảnh đen tối . Từ nhỏ đã quen thấy máu, cảnh chém giết, mưa bom bão đạn.

Chỉ là bất quá Vương gia gia đại nghiệp đại, ba đời đều là lăn lộn trong hắc đạo, Vương Thanh cũng chỉ thuận lý thành chương kế thừa vị trí của đại ca. Mà Bành Trạch chính là tiếp nhận vị trí của chú ruột , chú của Bành Trạch năm đó từng nợ phong lưu không ít , nhưng đều không thể có được con trai, chỉ có thể tìm Bành Trạch. Tuy nói đều là tiếp nhận vị trí, nhưng nếu so sánh Bành Trạch và Vương Thanh , cuối cùng vẫn là thấp hơn một bậc.

Bất kể là thân phận hay thể lực, hay hoặc giả là thủ đoạn.

Thật ra thì Vương Thanh có đầy đủ năng lực thâu tóm địa bàn của Bành Trạch , nhưng bởi vì hai nhà là từ tổ tiên mấy thế hệ đã chia xong địa giới, cho nên cũng vẫn kéo dài.

Thủ hạ của Phùng Kiến Vũ làm ra loại chuyện này, trong lòng Bành Trạch cũng rất lo lắng bất an, hắn hoàn toàn sờ không ra đường đi nước bước của Vương Thanh , cũng không dám tùy tiện đi tìm Vương Thanh nói điều kiện. Chỉ có thể ở nhà chờ

"Trạch Trạch Trạch Trạch Trạch ca" một tên đàn em hốt hoảng từ ngoài cửa chạy tới.

"Nói cho rõ ràng, hốt hoảng làm gì vậy." Bành Trạch một tay sờ bắp đùi của cô gái bên cạnh , một tay mở hạt đào

"Thanh... Thanh gia hắn..."

"Bành thiếu thật có nhã hứng  " đàn em pháo hôi còn chưa nói hết, ngoài cửa liền truyền tới giọng trầm thấp của Vương Thanh . Lời không nặng, nhưng làm cho Bành Trạch cả người toát mồ hôi lạnh. Vội vàng đem cô gái trong ngực ném qua một bên, đứng dậy đi nghênh đón Vương Thanh.

"Thanh. . . Thanh gia, làm sao không nói trước một tiếng đã tới rồi. Người đâu,, mau rót trà cho Thanh gia !" Bành Trạch vốn là có điểm sợ Vương Thanh, tần suất hai người cùng xuất hiện những năm này bị hắn giảm đến thấp nhất. Hơn nữa chuyện lần này là hắn đuối lý , thấy Vương Thanh lập tức biến thành bộ dáng tôn tử

"A." Vương Thanh cong khóe miệng." Nếu ta nói trước , làm sao có thể nhìn thấy được tình cảnh nhàn nhã của Bành thiếu a , thuộc hạ của mình gây ra chuyện, còn có thể ở nơi này tán tỉnh, xem ra gan Bành thiếu cũng thật là lớn."

Vương Thanh cầm ly trà trên bàn nhấp một miếng, sâu thẳm trong ánh mắt lộ ra hàn quang làm người khác sợ hãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro