Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Từ lúc Vương Thanh vào nhà, Bành Trạch toàn bộ quá trình chỉ biết cười theo.

Cô gái bên cạnh hiển nhiên bị khí tức sâu đậm của Vương Thanh hấp dẫn, không ngừng nhìn hắn, ánh mắt mị hoặc.

Vương Thanh cảm nhận được ánh mắt của cô ta , hai tay khoanh đặt ở trên đầu gối, nhìn chăm chú Bành Trạch, trong ánh mắt hiện chút khinh miệt.

"Bành thiếu mấy năm gần đây sinh hoạt không tệ , người đẹp bên cạnh càng ngày càng nhiều."

Bành Trạch còn chưa lên tiếng, cô gái liền uốn éo vòng eo đi về phía Vương Thanh , không chút sợ hãi bước ngồi trên đùi Vương Thanh , mông cong ma sát nhè nhẹ

"Thanh gia ~ ngài có hài lòng với em không?" ánh mắt trêu ghẹo, thanh âm mềm mại . Tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vương Thanh

Bành Trạch bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, hắn hiển nhiên không nghĩ tới cái con điếm này lại không hiểu chuyện như vậy.

Vương Thanh bình tĩnh nhìn cô gái hở hang trước mặt , đột nhiên tiến sát cổ cô ta hít sâu một hơi.

"Em thật là thơm ." Vương Thanh ở cần cổ cô ta mở miệng.

Vẻ đắc ý trên mặt cô ta muốn thu cũng không thu lại được, một lòng nghĩ muốn leo lên giường của Vương Thanh .

Đột nhiên Vương Thanh không biết từ đâu móc ra một con dao đặt lên cổ cô ta

Nụ cười quyến rũ của cô nàng lúc này đông cứng lại "Thanh. . . Thanh gia, ngài đây là có ý gì."

Vương Thanh vẫn chôn mặt trong cổ cô ta , cảm thụ động mạch đập càng lúc càng nhanh , nhàn nhạt nói "Nhưng mà cái mùi nước hoa này lại làm ta chán ghét  ."

Nói xong ở trên cổ trắng nõn của cô gái vạch một đao.

"A! !" Cô gái hét lên .

"Im miệng , em thật ồn ào ." Vương Thanh giọng lười biếng, vừa nói liếm máu rỉ ra trên cổ cô gái." Ừ, máu cũng lẳng lơ giống em vậy ."

Mặt cô gái trắng bệch, ở trên đùi Vương Thanh run rẩy

"Cút." Vương Thanh ở bên tai cô gái nhẹ nhàng mở miệng

Cô gái giống như được đặc xá, liền lăn một vòng rời khỏi tầm mắt Vương Thanh

Vương Thanh đưa tay, người đàn ông áo đen bên cạnh lấy khăn tay ra ,hai tay đưa tới trên tay Vương Thanh .

"Bành thiếu nên dạy người của mình một chút quy củ, từ trên xuống dưới đều không hiểu chuyện như vậy là không thể được ." Vương Thanh cầm khăn tay, lau chùi con dao trong tay

"Dạ dạ dạ, Thanh gia nói đúng, nha đầu này mới vừa đưa đến , không hiểu quy củ." Bành Trạch tuy ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng cũng không ngừng cúi người gật đầu

"Vậy tên côn đồ thuộc hạ của ngươi thì sao ? Cũng là mới tới?" Vương Thanh chơi đùa con dao trong tay , cùi chõ đặt trên đầu gối, nghiêng người về phía trước, ánh mắt dử tợn.

"Hắn..."

"Đem hắn gọi tới đi, muốn giấu người với ta , cần thiết sao?" Vương Thanh giọng vừa nguy hiểm lại bình thản.

"Thanh gia, ngài xem , người bên cạnh ngài lại không thiếu , tiểu huynh đệ của ta lại là từ khi bắt đầu một mực đi theo ta. Ngài xem, có thể cho hắn một con đường sống hay không ? Ngài muốn cái gì cứ nói thẳng, chỉ cần có thể để anh em ta một con đường sống, ta cái gì cũng cho ngài!"

Bành Trạch đối với Phùng Kiến Vũ là thật ra là có tư tâm, Phùng Kiến Vũ từ khi Bành Trạch làm đại ca đã bắt đầu theo hắn, làm việc cũng rất sạch sẻ, là một thủ hạ hiếm có .

"Bành thiếu thật là trọng nghĩa khí , nhưng Bành thiếu ngài nhìn ta thiếu cái gì?" Vương Thanh nói chỉ là câu này, đưa mắt nhìn Bành Trạch.

Nụ cười trên mặt Bành Trạch cứng lại . Suy tư một hồi, quay đầu nói với thủ hạ sau lưng "Đi đem Phùng Kiến Vũ đến đây đi "

"Dạ"

Vương Thanh nghe vậy tựa vào lưng ghế sa lon, tĩnh yên tĩnh chờ người kia đến.

Phùng Kiến Vũ sao?

...

Trong phòng ngầm dưới đất u ám chật hẹp mùi máu tanh lan tràn, Phùng Kiến Vũ dựa ở trên ghế sa lon xoa xoa huyệt Thái dương.

Cửa bị đẩy ra, Phùng Kiến Vũ híp mắt một cái, nhìn người đứng ở cửa.

"Vũ ca, Thanh gia tới. Trạch ca bảo ngài đi một chuyến."

Phùng Kiến Vũ nhìn Đại Hưng bị treo thở dài một cái

"Đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro