Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau Vương Thanh tỉnh lại, bên gối đã không có ai.

Sau khi thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong liền tìm một cái áo thun đen cùng quần kaki mặc vào . Mở cửa một cái, một cỗ mùi thơm của mì thịt bò xông vào mặt.

Vương Thanh xuống lầu đi về phía phòng bếp, nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ trong phòng bếp đeo tạp dề nhìn nồi xuất thần.

"Mẹ của tôi ơi, hù chết tôi" Phùng Kiến Vũ ngâm nga hát, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vương Thanh ở cửa nhìn chằm chằm cậu.

"Ngươi biết nấu cơm?"

"A? Cũng biết một chút "

"Nấu xong gọi tôi "

"Hảo "

Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng người nọ xoay người trở về phòng , lại nhìn áo thun trắng buổi sáng mình tình cờ tìm được, ừ...

"Thanh ca! Cơm chín rồi!"

Vương Thanh đi tới, vừa vặn thấy Phùng Kiến Vũ tháo tạp dề trên người xuống .Nhìn trên người cậu là áo thun trắng,  tâm tình không tệ.

"Làm sao chỉ có một chén?"

"Ngài ăn trước, tôi đi sấy tóc, ngài có keo xịt tóc không?"

Vương Thanh nhìn tóc mái của Phùng Kiến Vũ cộng thêm áo thun màu trắng , thích không chịu được.

"Không cần, cứ như vậy đi, rất tốt."

"A? Vậy... Được rồi. Vậy tôi đi thay quần áo "

"Thay quần áo làm gì?"

"Hai người chúng ta ..." Phía sau câu kia: Mạc danh phối a. Phùng Kiến Vũ lặng lẽ trong lòng nói.

"Rất tốt, cầm chén ăn cơm, cơm nước xong đi gặp sở "

"Mặc cái này?"

Vương Thanh nâng đầu lên là biểu tình ngươi làm sao nhiều lời như vậy, Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn đi bới cơm .

Khi hai người mặc "trang phục tình nhân" đi ra biệt thự , Cận An thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Vẫn luôn trong lòng yên lặng nói với chính mình: Ta đây là thấy sự kiện lớn của đời người... Ta đây là thấy sự kiện lớn của đời người ... Ừ. . . Sự kiện lớn...

Đến hội sở, Vương Thanh trực tiếp mang Cận An cùng Phùng Kiến Vũ đi đến phòng làm việc. Vương Thanh bình thời xử lý công việc , ký văn kiện cũng ở trong phòng làm việc này, rất ít có người ngoài được vào gian phòng này.

"Đúng rồi Thanh gia, sáng sớm hôm nay, Mỹ Kiều mang theo mấy cô gái tới, đi đến cách gian của chúng ta , sáng sớm còn gọi thật nhiều rượu, còn..." Cận An vừa nói dừng một chút

"Còn làm gì" Vương Thanh nhàn nhạt hỏi

"Còn gọi vài tên trai bao đến , ngài...Có cần đi qua nhìn một chút "

Vương Thanh trầm mặc một hồi, nhìn Phùng Kiến Vũ, quay sang nói với Cận An "Ngươi mang Phùng Kiến Vũ đi dạo một chút, nói cho hắn những chuyện hắn nên biết."

Lại hướng Phùng Kiến Vũ nói " Chờ tôi trở lại "

Cận An bề ngoài: "Dạ"

Nội tâm: Ngọa tào! ? Chờ tôi trở lại? Bỗng nhiên ta cảm thấy ta đã sống quá lâu rồi a!

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Vương Thanh ra cửa.

Vương Thanh đẩy cửa gian phòng ra liền bị một cổ khí tức nhục dục bao bọc. Mỹ Kiều dựa trên ghế sa lon uống cocktail nhìn thấy Vương Thanh ánh mắt cũng sáng lên .Khi Vương Thanh đi sang ngồi xuống , cô ta trực tiếp nhào tới trên người Vương Thanh

Vương Thanh thuận tay ôm chầm lấy cô ta , nâng cằm cô ta hỏi "Thế nào, mới buổi sáng, đây là làm gì vậy "

"Thanh gia ~ ngày hôm qua ngài làm sao không mang em đi theo a, buổi tối cũng không thấy ngài, ngài có biết em rất nhớ ngài không a ~" (tự bổ não giọng tao lãng tiện đi )cô gái vừa nói giả bộ đẩy đẩy Vương Thanh

"Nga? Nhớ như thế nào?" Vương Thanh cầm lấy rượu trên bàn khẽ nhấp một miếng, ánh mắt nghiền ngẫm

"Thanh gia ngài đáng ghét ~ "

Cô gái đoạt lấy ly rượu trong tay Vương Thanh, coi thường những người xung quanh , bước ngồi ở trên người Vương Thanh , đem chất lỏng trong ly đổ vào rãnh ngực ...

...

"Đi thôi, mang ngươi đi vòng vòng" Cận An hướng Phùng Kiến Vũ nói.

" Ừ, tốt "

Hai người quanh hội sở một vòng, một số cách gian cần thiết Cận An cũng giải thích cho Phùng Kiến Vũ một lần.

"Cái khuyên tai này , ngươi vẫn còn giữ sao" hai người một bên đi lang thang, một bên câu có câu không trò chuyện.

"A, đúng vậy. Tối hôm qua tôi trả lại cho Thanh ca, hắn nói đồ đã tặng sẽ không thu hồi lại "

"Ngươi đợi một chút ! ?" Cận An đứng tại chỗ,biểu tình giống như là ăn phải con ruồi ."Ngươi kêu Thanh gia là cái gì?"

"Nga, hắn nói, sau này để cho tôi kêu hắn là Thanh ca "

"Thao..."

"Sao vậy?"

"Không không có sao, ta lại thấy được một sự kiện lớn . . Ừ, không có sao..."

Phùng Kiến Vũ: ? ? ?

"Đúng rồi, cái khuyên tai này ngươi phải hảo hảo gìn giữ , đừng làm mất "

Phùng Kiến Vũ sờ dái tai "Rất đắt?"

"Ngươi nói đi?" Cận An bất đắc dĩ nhìn Phùng Kiến Vũ một cái

"Kim cương xanh thiên nhiên đã hết sức hiếm thấy, ban đầu người khác đưa cho Thanh gia cũng không biết thế nào Thanh gia nhất định phải đem nó làm thành một cái khuyên tai, từ đó về sau cái khuyên tai này vẫn được Thanh gia cất giấu." Phùng Kiến Vũ không đáp lời , lặng yên suy nghĩ . Dù là một người hậu tri hậu giác, lời đã nói đến mức này , cũng nên hiểu được tâm tư của Vương Thanh đối với mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro