Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người từ yến hội rời đi đã là đêm khuya. Xe của Cận An đã sớm chờ ở bên ngoài.

Vương Thanh sau khi lên xe liền kéo kéo cà vạt, tựa vào lưng ghế

"Thanh gia về đâu?"

"Nhà "

"Dạ"

Phùng Kiến Vũ hôm nay cũng mệt mỏi không chịu được, loại trường hợp này không giống với trước kia, toàn bộ hành trình cười theo quả thật không dễ dàng. Bất quá cũng là cơ hội lần này, để cho hắn gặp được một Vương Thanh bất đồng

Giống như tính cách của hắn là loại kiêu căng khó thuần , nhưng ở trước mặt trưởng bối lại rất khiêm tốn. Không giống những con cháu thế gia khác không coi ai ra gì.

"Thanh gia, Đại Vũ thì sao , bố trí ở đâu?"

"Cùng ta về nhà "

Cận An trong lòng có mười ngàn con thảo nê mã rầm rầm chạy qua

Bên ngoài thì trả lời "Dạ"

Nội tâm: Ngọa tào? ? Cmn liền mang về nhà?

Phùng Kiến Vũ: ? ? ?

"Thanh Thanh gia, không không tốt lắm đâu, tôi sao có thể ở chỗ của ngài ." Phùng Kiến Vũ trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp thu

Vương Thanh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi không lên tiếng, Phùng Kiến Vũ cũng thức thời không tiếp tục nói nữa, dẫu sao chuyện Vương Thanh đã định không ai có thể thay đổi.

Sau khi Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh về nhà có điểm tay chân luống cuống, ngay cả ghế sa lon cũng không dám ngồi.

"Đứng đó làm gì vậy, tới ngồi đi" Vương Thanh rót một ly trà, muốn làm cho tỉnh rượu, hôm nay uống hơi nhiều, huyệt Thái dương có chút đau

"Thanh gia, tôi.... cái này... Ngài đối với tôi như vậy, tôi có chút thụ sủng nhược kinh."

"Buổi tối ngủ cùng tôi ,ở chỗ tôi không có người thu dọn , phòng khách quá loạn."

"A?"

"Ngày mai quần áo sạch đều ở phòng thứ nhất lầu hai , tự mình chọn. Phòng tắm ở khúc quanh lầu một , bên trong có khăn tắm mới các loại. Lầu hai là phòng tắm của tôi . Phòng ngủ ngươi biết ở đâu rồi , tắm xong thì ngủ."

Vương Thanh nói xong đi thẳng lên lầu, đầu cũng không quay lại.

Phùng Kiến Vũ: ...

Mặc dù không nói, nhưng tình trạng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Trước tiên đi vào phòng thứ nhất lầu hai tìm một cái quần lót mới , sau đó cầm quần áo ngủ đi phòng tắm.

Phòng tắm chỉnh tề, ánh đèn sáng ngời, khăn lông mới , sữa rửa mặt mới. . .

Phùng Kiến Vũ xả nước trong bồn tắm, thư thư phục phục ngâm mình vào

Trong lúc tắm cậu nhìn hoàn cảnh chung quanh, làm sao đều cảm thấy không chân thật, rõ ràng tối ngày hôm qua mình còn ở trong căn phòng ngầm ẩm ướt ngầm dưới dất , hôm nay lại ở trong bồn tắm ấm áp chỉnh tề. Vương Thanh cùng Bành Trạch, một cái trên trời một cái dưới đất.

Phùng Kiến Vũ mặc xong quần áo ngủ đi vào phòng ngủ, buổi tối dưới ánh đèn mờ nhạt , cả phòng dường như ấm áp hơn nhiều so với ban ngày

Trong phòng không có ai, ngoài cửa sân thượng bóng lưng rộng lớn Vương Thanh khoác áo tắm đứng ở dưới màn đêm tỏ ra có chút cô độc.

Phùng Kiến Vũ đi tới mở cửa sân thượng ra

"Thanh gia..."

Vương Thanh nghe tiếng cầm điếu thuốc trong miệng quay đầu lại

Bởi vì tóc Phùng Kiến Vũ lúc trước bị keo xịt tóc cố định, gội đầu xong phát giác có chút ngăn cản tầm mắt , liền dùng kéo sửa lại tóc mái, vào giờ phút này cậu càng tăng thêm vẻ nhu thuận

"Cái này trả lại cho ngài " Phùng Kiến Vũ xòe bàn tay ra.

Vương Thanh nhìn khỏa kim cương màu xanh trong lòng bàn tay cậu không lên tiếng, đem điếu thuốc trong tay ngâm lấy, cầm lấy khuyên tai lên lần nữa đeo lỗ tai người kia. Động tác vừa xong, hài lòng gật đầu một cái.

Thấy Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm hắn ngây người  tại chỗ, vẫn còn duy trì trạng thái bàn tay xòe ra

Vương Thanh đánh lên bàn tay cậu một cái "Ngươi cmn chế giễu ai đó, ngươi thấy ai tặng đồ cho người khác còn muốn lấy về sao?"

Phùng Kiến Vũ cúi đầu, mắt to linh lợi đảo hai vòng không lên tiếng.

"Tóc làm sao lại không sấy khô?" Vương Thanh nhìn đầu tóc ướt nhẹp của Phùng Kiến Vũ hỏi.

"A, bình thời cuộc sống quá cẩu thả , cũng không thói quen này." Mới lấy lại tinh thần Phùng Kiến Vũ lấy tay tùy ý xoa xoa tóc mình

Vương Thanh dập tắt điếu thuốc, vòng qua Phùng Kiến Vũ vào phòng ngủ, ở trong tủ cầm ra máy sấy tóc, cắm điện vào hướng Phùng Kiến Vũ nói "Tới đây "

Phùng Kiến Vũ đi tới, giơ tay lên chuẩn bị nhận lấy máy sấy tóc trong tay Vương Thanh , Vương Thanh tay cầm máy sấy tóc né một chút.

"Ngồi xuống, ta sấy cho ngươi "

"Thanh gia?"

"Ít nói nhảm một chút "

Phùng Kiến Vũ nghe vậy ngồi ở mép giường, bàn tay ấm áp của Vương Thanh theo làn hơi ấm của máy sấy tóc xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ

"Thanh gia! ! Tại sao ngài lại tốt với tôi như vậy a! !" Phùng Kiến Vũ dưới tiếng ồn của máy sấy tóc lớn tiếng hỏi Vương Thanh.

"Bởi vì thích ngươi." Vương Thanh nhẹ nhàng nói một câu, bị thanh âm máy sấy tóc hoàn mỹ che giấu.

"Gì! ! ! Ngài lớn tiếng một chút! ! !" thanh âm của Phùng Kiến Vũ vẫn cực lớn

Vương Thanh khẽ cười một cái, không lên tiếng.

Máy sấy tóc không báo trước đóng lại, tựa như cả thế giới đều yên lặng.

"Sau này, kêu Thanh ca đi."

"Tôi sao?"

Vương Thanh liếc mắt "Nếu không thì sao ?Cái loại phản ứng chậm nửa nhịp này của ngươi , ngươi là làm sao lên làm đả thủ ?"

"Tôi... Thanh. . . Thanh ca..."

" Ừ, được, đi ngủ."

Phùng Kiến Vũ, sau này, tóc của em,ngoại trừ tiệm làm tóc , chỉ tôi mới có thể sấy cho em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro