Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Phùng Kiến Vũ trở lại biệt thự vẫn luôn suy nghĩ những lời Cận An trên đường đã nói với cậu


"Thanh gia trước kia đều ngủ tại hội sở hoặc là bên Mỹ Kiều , rất ít khi về nhà "


"Thanh gia đã hơn nửa năm không trở về nhà, biệt thự bình thời đều là đám huynh đệ chúng ta xử lý."


"Thanh gia từ lúc còn rất nhỏ liền chỉ có một thân một mình trưởng thành "


"Nhưng ta có thể cảm nhận được, Thanh gia đối với ngươi là không giống nhau. Nhiều năm qua , ta chưa từng thấy hắn như vậy "


"Thanh gia quả thật chơi đàn bà có , chơi qua đàn ông cũng có , ngươi cũng biết, Thanh gia trưởng thành trong hoàn cảnh nào mà..."


...


Cho nên Vương Thanh, mặc dù cũng có thể cảm nhận được ngươi đối với ta không giống nhau, nhưng cuối cùng chúng ta thật sự không phải là người chung một đường.


Một tràng chuông điện thoại di động cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Phùng Kiến Vũ. Số lạ


" A lô? Xin chào."


"Đại Vũ, tôi là Vương Thanh "


"Nga, Thanh ca "


"Đây là số điện thoại di động của tôi , lưu lại."


" Dạ."


"Buổi tối tôi về nhà ăn cơm ."


" Ân. Ân ? ! Thanh ca, Thanh..."


Vương Thanh nói xong cũng cúp điện thoại.


Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại cũng không biết làm sao , không nghĩ tới ban đầu bởi vì tò mò nên luyện tài nấu nướng, bây giờ cũng có thể dùng nó trói buộc dạ dày của đàn ông.


Kháo ! Rõ ràng tâm tình của mình cũng rất là không tốt a! ! !


Buổi tối khi Vương Thanh về đến nhà, một mùi thức ăn xông tới.


 Thay giày đi tới phòng ăn, Phùng Kiến Vũ mặc tạp dề bưng một khay thức ăn mới làm xong từ phòng bếp đi ra.


"Thanh ca về rồi a. Vừa vặn, ngài đi rửa tay một cái, tôi cắt dưa leo xong liền ăn cơm." Vừa nói vừa xoay người vào phòng bếp.


Vương Thanh thật trong thoáng chốc cho rằng, hai người bọn họ cứ ở đây sống qua ngày, không có công việc bừa bộn, không có đánh đánh giết giết, không có các loại chuyện đau đầu . Hắn trong khoảnh khắc thật sự hy vọng, mỗi ngày đều có thể trở về nhà, mỗi ngày khi mở cửa ra , chờ đợi hắn đều là thức ăn ngon , người yêu ở trong lòng


Phùng Kiến Vũ bưng dưa leo từ phòng bếp đi ra Vương Thanh còn đứng tại chỗ "Đứng đây làm gì vậy, dưa leo tôi cũng đã cắt xong "


Vương Thanh ý vị sâu xa nhìn Phùng Kiến Vũ một cái đi phòng vệ sinh rửa tay.


Hai người ăn cơm tối xong, Phùng Kiến Vũ thu dọn chén đũa đi phòng bếp rửa chén. Vương Thanh quỷ thần xui khiến muốn đi hỗ trợ, dĩ nhiên, hắn thật sự làm như vậy.


"Thanh gia, a không được , Thanh ca, để tôi làm."


"Cùng nhau làm "


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đem chén đĩa cậu rửa xong lau khô, đặt vào trong ngăn kéo , lại cũng cảm thấy năm tháng bình yên.


Thu thập bàn xong , hai người chia ra vọt vào phòng tắm. 


Vương Thanh đi đến thư phòng xem văn kiện. Tuy nói là đại ca hắc đạo, nhưng vẫn có một hội sở lớn cùng với các công ty lớn nhỏ , công việc trong tay vẫn phải có.


Phùng Kiến Vũ thì một mực ở phòng khách xem ti vi, thật ra thì nói là đang xem ti vi, nhưng trong lòng vẫn luôn rối bời, muốn cùng Vương Thanh nói rõ ràng. Mình vốn cũng không nên xuất hiện ở trong căn nhà này.


Mười giờ, Phùng Kiến Vũ nhìn về phía thư phòng lầu hai, Vương Thanh còn chưa có đi ra. Dứt khoát hâm nóng một ly sữa bò cho Vương Thanh .


Cộc cộc cộc...


"Vào đi "


"Thanh ca, tôi hâm nóng một ly sữa bò cho ngài."


"A , được." Vương Thanh vừa nói vừa nhận lấy sữa bò uống một hớp, sữa bò ấm áp lướt qua thực quản tiến vào trong dạ dày, cả người cũng ấm áp.


Vương Thanh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mười giờ hơn, suy nghĩ, nếu như là trước kia tại hội sở, lúc này uống vào sợ là không biết là bao nhiêu rượu từ nơi nào đưa tới


"Thanh ca, ngày mai tôi muốn dọn ra ngoài "


"Khụ khụ khụ khụ ..."


"Tôi muốn rời đi" một câu nói của Phùng Kiến Vũ làm cho Vương Thanh sặc sữa (hoa rơi! Thanh gia làm sao có thể sặc sữa ! ! ). Phùng Kiến Vũ vội vàng rút hai tấm khăn giấy đưa cho Vương Thanh, vỗ vỗ lưng cho hắn


Vương Thanh nhận lấy khăn giấy, gương mặt đỏ hồng nhìn Phùng Kiến Vũ "Ngươi nói gì?"


"Tôi. . . Tôi nói, tôi ở tại đây cũng không phải là chuyện tốt, không không bằng..."


"Đừng hòng mơ tưởng."


"Thanh gia..."


"Lại cmn nói thêm một câu nữa tôi nghe xem ?"


Vương Thanh trừng mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, đem còn sữa bò còn dư lại uống một hơi cạn sạch. Ôm cổ Phùng Kiến Vũ liền kéo về phía phòng ngủ


"Ai ai ai, Thanh Thanh ca, buổi chiều tôi đã thu dọn phòng khách rồi."


"ĐCM, ai mượn ngươi ! Bồi tôi ngủ!" Vương Thanh vừa nói vừa đem Phùng Kiến Vũ ném lên giường, chính mình cũng bò lên . 


Phùng Kiến Vũ thấy căn bản không có bất kỳ con đường nào có thể thương lượng , cũng ngay ở bên cạnh nằm xuống.


Vương Thanh nằm ở trên giường, trong đầu đều là Phùng Kiến Vũ muốn dọn đi ra ngoài, nhìn người bên cạnh đưa lưng về phía mình , nghiêng người ôm thắt lưng người kia


Phùng Kiến Vũ rõ ràng cứng đờ."Thanh Thanh ca "


"Đừng đi "


"Sao?"


"Tôi thích em "


"Thanh gia." Phùng Kiến Vũ nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ dừng một chút "Chúng ta không phải là người chung một đường "


"Em không thích tôi cũng không sao cả. Em không nấu cơm cho tôi cũng được , ngày ngày cứ làm chuyện em muốn làm, chỉ cần em không rời đi tôi như thế nào cũng được. Còn nữa, chuyện em thấy ở hội sở... chỉ là hiểu lầm " (os editor : *liếc xéo * ừ thì hiểu lầm , xét thấy Thanh gia ko hối cải đề nghị Vũ ca cứ dọn ra ngoài ở a)


Vương Thanh từ nhỏ đến lớn, từ lúc nào lại nói chuyện nhỏ nhẹ khép nép như vậy, cho tới bây giờ đều là hắn muốn cái gì liền có được cái đó. Bất kể là người, hay là những thứ khác


"Thanh gia,ngài hà tất phải làm như vậy chứ, ngài muốn có cái gì đều có thể được."


"Tôi con mẹ nó bây giờ chỉ muốn em đừng rời đi. Nếu như em không thể tiếp nhận tôi , tôi có thể chờ, chờ đến ngày mà em có thể tiếp nhận tôi mới thôi , cái tôi có chính là thời gian."


"Thanh gia..."


"Nói bao nhiêu lần, kêu Thanh ca."



Phùng Kiến Vũ, em có hiểu hay không có một loại cảm tình gọi là không phải là em thì không thể?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro