Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì nếu như trở về nước lập tức thì đã quá muộn, cho nên nhóm người liền trực tiếp ở lại Hà Nội

Buổi tối, Vương Thanh tắm xong liền gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ

" A lô? Đại Vũ "

"Thanh ca, thế nào?"

"Không thành vấn đề "

"Vậy thì tốt vậy thì tốt, ngài không có sao chứ "

"Có chút việc "

"A? Thế nào" Phùng Kiến Vũ trong giọng nói không che giấu được sự lo lắng

" Ừ... Nhớ em "

Phùng Kiến Vũ nghe xong lời này liền đỏ mặt, nhớ lại nụ hôn đêm đó

Vương Thanh không nghe được Phùng Kiến Vũ đáp lời, đoán người nọ có thể là xấu hổ

"Đại Vũ?"

" Ân"

"Tối mai tôi về nhà ăn cơm "

" Được, sẽ chuẩn bị thức ăn cho ngài "

"Đại Vũ "

" Ân"

"Em thật tốt "

Vương Thanh ở trong phòng vừa nhìn ngoài cửa sổ nhìn dòng xe chạy vừa mở miệng

"Thanh ca a "

"Ừ"

"Ngài nói xem bây giờ ngài có hình dáng của một lão đại hay không a ! Ngài là lão đại hắc bang ah! ! !"

"Hắc! Tôi nói này Phùng Kiến Vũ, lão đại hắc bang không thể nói yêu thương sao ? Hơn nữa, trước kia em cũng không phải cũng là một tên đả thủ sao ?"

"Tôi thì sao ! Tôi biến thành như bây giờ trách tôi sao! Tôi đã nói muốn cùng ngài đi Hà Nội, ngài không cho a!"

"Đừng nghĩ tới !  có Vương Thanh tôi ở đây , không thể nào để cho em chịu một chút ủy khuất, không thể nào để cho em có một chút nguy hiểm " 

Phùng Kiến Vũ bị lời nói này á khẩu không trả lời được.

Vương Thanh tiếp tục nhàn nhạt mở miệng "Đại Vũ, em lúc nào mới có thể chấp nhận tôi " giống như là hỏi lại Đại Vũ, nhưng càng giống như là bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu.

Phùng Kiến Vũ nhìn ly sữa bò trước mặt " Chờ ngày mai ngài trở lại "

Vương Thanh nghe những lời này đầu tiên là cả kinh, sau đó mặt tươi cười "Tốt" ôn nhu muốn chết

Vương Thanh bây giờ, cho dù ai cũng chưa từng thấy. Tựa như ác ma Tu La buổi chiều ở trong kho hàng cùng với Vương Thanh bây giờ một chút quan hệ cũng không có.

"Vậy ngài đi ngủ sớm một chút tôi chờ ngài trở lại ngủ ngon" Phùng Kiến Vũ nói một hơi không kịp thở, nói xong một tràn trực tiếp cúp điện thoại

Vương Thanh nhìn điện thoại di động đột nhiên bị cắt, lại cảm thấy rất hạnh phúc

Gửi cho người nọ một tin nhắn " Chờ tôi, ngủ ngon "

Phùng Kiến Vũ ở nhà nhìn tin nhắn trên điện thoại di động không khỏi an lòng.

Thật ra thì, ly sữa bò trước mặt Phùng Kiến Vũ này , là theo thói quen hâm nóng cho Vương Thanh, khi rót sữa bò vào trong ly  cậu mới sực nhớ Vương Thanh không có ở nhà.

Có lẽ, khi thật sự trở thành thói quen cũng là lúc chân chính không thể rời đi.

Ngày hôm sau , Phùng Kiến Vũ thức dậy liền chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn, thu thập sơ một chút liền đi ra cửa.

Phùng Kiến Vũ mới vừa đi không tới năm mươi thước liền cảm giác phía sau có người đi theo cậu

Nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn luôn bình tĩnh đi ở phía trước, không biết người phía sau có ý đồ gì, chờ người nọ động thủ

Biệt thự ở một con phố nhỏ vắng vẻ, chung quanh căn bản sẽ không có người. Cho nên Phùng Kiến Vũ chắc chắn, mình nhất định là bị theo dõi.

Lúc nhanh chóng muốn đi ra đầu phố , Phùng Kiến Vũ nghe phía sau đột nhiên tăng nhanh tiếng bước chân, ở càng ngày càng tới gần cậu, Phùng Kiến Vũ xoay người ra sau tung một cú đá, người nọ trúng chiêu ngã xuống đất, Phùng Kiến Vũ đứng tại chỗ khóe miệng nâng lên nụ cười

Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ bị từ phía sau dùng khăn lông bịt miệng , một mùi gay mũi truyền vào lỗ mũi

 Ý niệm cuối cùng xuất hiện trong đầu là: Xong rồi, trúng chiêu.

Sau đó mất đi ý thức.

Vương Thanh một đường khoái mã gia tiên, buổi chiều liền trở về nước, công việc bừa bộn đều giao cho Cận An, tự mình trở về nhà

Cận An bày tỏ: A a a...

"Đại Vũ, tôi trở về rồi " Vương Thanh về đến nhà liền bắt đầu gọi người trong nhà

"Đại Vũ?"

"Phùng Kiến Vũ! ! !" Từ đầu đến cuối không người đáp lại

"Di? Đi mua thức ăn sao?" Lấy điện thoại di động ra bấm số người kia

'Thật xin lỗi, số điện thoại này hiện đã tắt máy '

"Tắt máy?" Một dự cảm bất tường dâng lên trong lòng Vương Thanh

Xoay người ra cửa, lái xe đến hội sở. Trên đường gọi điện thoại cho Cận An

"Thanh gia "

"Phùng Kiến Vũ ở hội sở sao?"

"Không có ở đây a, sao vậy "

"Người mất tích "

"A?"

"Tra! Ngay bây giờ! Ta lập tức đến "

"Được " Vương Thanh cúp điện thoại giậm mạnh lên chân ga bay về phía hội sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro