Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Khụ khụ khụ..."


Phùng Kiến Vũ bị nước đá dội tỉnh, đá cục đập vào mặt làm cậu đau, nước lạnh thấu xương theo vạt áo chảy xuống ngực, để trên người cậu nổi lên một mảnh da gà.


Bởi vì trong lúc nhất thời không thể tiếp thụ ánh sáng, híp mắt hòa hoãn một hồi.


"Mỹ Kiều?" Khi cậu thấy người đàn bà trước mặt không kiềm được trong lòng cả kinh.


"A? Thật không ngờ tới ngươi còn biết ta "


Phùng Kiến Vũ vùng vẫy người một cái, phát hiện mình bị trói ở trên một cái ghế , nhìn chung quanh bốn phía , đại khái là một phòng trong biệt thự bỏ hoang .


Đứng sau lưng Mỹ Kiều là mấy thủ hạ bên cạnh Vương Thanh , trong đó có mấy người có vài lần gặp mặt


"Biết ta tại sao trói ngươi không?"


"Không biết "


"Bởi vì Thanh gia từ có ngươi thì cũng không còn nhìn tới ta nữa ! !"


"A !"


Mỹ Kiều vừa nói xong liền ngay tại đùi Phùng Kiến Vũ đâm xuống một dao.


"Ngươi cần gì phải làm như vậy , ngươi muốn có được Thanh gia, nói với hắn là được, ngươi cho là bắt ta sẽ hữu dụng sao "


Một dao này đâm rất sâu, mồ hôi trên mặt Phùng Kiến Vũ chảy thành dòng không ngừng , nhưng vẫn kiên cường không thoát ra bất kì thanh âm đau đớn khó nhịn nào


"Cần gì phải như vậy sao?" Mỹ Kiều cười thê lương?"Phùng Kiến Vũ, ta đi theo Thanh gia ba năm. Suốt ba năm a! Nhưng từ khi ngươi tới, hắn cũng không thèm nhìn tới ta!"


Vừa nói vừa đâm trên người Phùng Kiến Vũ một dao, cậu khẽ nhíu mày


"Dựa vào cái gì ngươi có thể vào ở trong nhà Thanh gia, ta lại không được!"


Lại là một dao


"Tại sao ngươi có thể cùng Thanh gia ăn cơm với nhau , ta lại chỉ có thể cùng hắn lên giường!"


Lại thêm một dao


"Hắn tìm ta, cho tới bây giờ chỉ là vì nhu cầu sinh lý, hắn không có yêu ta!"


"Nhưng từ sau khi ngươi tới, hắn ngay cả lên giường cũng không đến tìm ta!"


"Ta cũng muốn được cùng hắn ăn cơm chung, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không thể thực hiện được!"


...


Chờ lúc Mỹ Kiều ngừng lại, trên người Phùng Kiến Vũ đã chằng chịt vết dao , mỗi một vết thương đều không ngừng tuôn máu


"Kiều tỷ, tiếp tục như vậy nữa sẽ xảy ra án mạng" một tên côn đồ phía sau không nhìn nổi nữa , tiến lên ngăn Mỹ Kiều


"Ngươi đcmn buông tay!" Mỹ Kiều giống như nổi điên hất tay người nọ ra "Ta đem hắn bắt tới đây , không có ý định để cho hắn sống sót trở về! Ta không có được người kia , hắn cũng đừng hòng nghĩ đến !"


"Đồ điên ..." Khóe miệng Phùng Kiến Vũ mang theo vết máu khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.


Mỹ Kiều cười nói "Ha ha ha ha , đúng vậy, ta điên rồi , cũng đều là bị ngươi ép, đều là bị ngươi ép! Đều là ngươi! Ta ghen tị ngươi, ta con mẹ nó chính là ghen tị ngươi! !"


Người đàn bà đi lên trước, khom người dùng lưỡi dao nâng cằm Phùng Kiến Vũ , cưỡng bách cậu nhìn thẳng vào mắt mình


Trong mắt Phùng Kiến Vũ đều là tia máu, đau đớn trên người cùng với mất máu quá nhiều làm cho ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ.


"Ngươi thật rất là đẹp a Phùng Kiến Vũ, không trách Thanh gia lại thích ngươi, nếu như là ta, ta cũng sẽ thích ngươi." Mỹ Kiều dùng một cái tay khác phác họa gương mặt Phùng Kiến Vũ


"Ai nói Thanh gia thích ta,khụ khụ . . ."


'Ba!' Mỹ Kiều tát một cái lên mặt Phùng Kiến Vũ, lực đạo rất mạnh.


"CMN còn cần phải nói sao! Ai mà không nhìn ra hắn thích ngươi a! Hôm nay ta phải phá hủy gương mặt này của ngươi ! Ta xem ngươi làm thế nào câu dẫn Thanh gia nữa ! !"


"Ngươi đcmn thử xem " Thanh âm trầm thấp của Vương Thanh không báo trước vang lên.


Ngay sau đó một đám người xông vào , khống chế đám người trong biệt thự 


Khi Vương Thanh chân chính nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cả người bị thương , trong khoảng khắc đó ánh mắt thoáng chốc như ác quỷ Tu La


"Mỹ Kiều, ta cho tới bây giờ không đánh đàn bà, ta hỏi ngươi, ai đem hắn mang tới" Vương Thanh mở miệng, không khí ngưng động lại


Mỹ Kiều hé miệng không lên tiếng, Vương Thanh một bước dài xông lên nắm tóc cô ta giật mạnh ngược về phía sau , ép cô ta ngửa mặt nhìn mình


"Ta con mẹ nó hỏi ngươi câu trả lời đâu !"


"Thanh Thanh gia... Là ta. . ."


'Đoàng!'


"A a a a a!"


Vương Thanh nhìn Mỹ Kiều, rút súng bên hông ra, đầu cũng không chuyển hướng nả một phát súng về hướng mới phát ra thanh âm, trực tiếp vỡ đầu


Mỹ Kiều bị dọa sợ thất thanh thét chói tai


Vương Thanh ném người đàn bà sang một bên, quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ cả người đầy máu


"Cận An, cởi trói cho Phùng Kiến Vũ "


"Dạ"


"A Nguyên, gọi bác sĩ tư nhân đến nhà của ta "


"Dạ"


"Đại Vũ, Đại Vũ? Tỉnh lại đi, Thanh gia tới rồi."


Cận An đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ, nói vào bên tai cậu , nhặt con dao dưới đất lên cắt bỏ sợi dây, đem người đỡ lên.


Phùng Kiến Vũ đứng lên, nhìn Vương Thanh đang đi nhanh về phía cậu càng ngày càng mơ hồ...


"Đại Vũ!" Vương Thanh sãi nhanh hai bước , tiếp lấy Phùng Kiến Vũ đang ngã xuống, chạm phải một thân đầy máu của cậu


"ĐCM nó , đem hết tất cả về giam lại cho ta ! Phùng Kiến Vũ nếu như có chuyện không may , các ngươi một người cũng đừng mong sống nổi !"


"Không thể nào. . . Không thể nào..." Mỹ Kiều không dám tin thì thầm lắc đầu "Thanh gia, Thanh gia không được , đây là hiểu lầm ! Thanh gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro