Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão Ngũ, thế nào rồi?"

"Ta nói này Vương Thanh, tiểu huynh đệ này làm thế nào mà bị thương a "

Người được gọi là 'Lão Ngũ ' tên là Ngô Trường Khải, là bạn chơi từ lúc nhỏ của Vương Thanh , hai người cùng nhau lớn lên, có một cái giao tình " mông trần" . Chỉ bất quá sau khi lớn lên Ngô Trường Khải học y, sau đó cũng đã thành bác sĩ tư nhân của Vương Thanh

"Con mẹ nó liên quan gì đến ngươi, nói mau." Vương Thanh không nhịn được nói

Ngô Trường Khải đưa cho Vương Thanh một điếu thuốc, châm lửa cho Vương Thanh "Trước bình tĩnh một chút, người kia cũng không chết được" vừa nói xong cũng đốt cho mình một điếu thuốc.

Vương Thanh hít sâu một hơi thuốc, ổn định tâm tình đang bất an.

"Vết thương trên người quá nhiều,  sâu có cạn có , nhất là vết thương trên đùi , thật là mẹ nó ra tay quá ác độc ." Ngô Trường Khải hít một hơi thuốc "Hơn nữa mất máu quá nhiều, nhất thời trong chốc lát ta đoán vẫn chưa thể tỉnh lại, một hồi ta còn phải trở về cho lấy cho hắn thêm một túi máu ."

"Sẽ lưu sẹo sao?" Vương Thanh quay đầu nhìn Ngô Trường Khải

"Khó mà nói "

"Lão Ngũ, ta là huynh đệ của ngươi phải không?"

"Ngọa tào, con mẹ nó nói thừa " Ngô Trường Khải đẩy Vương Thanh một cái "Đã như vậy thì ta nói cho ngươi biết , trước kia dùng phương pháp xóa sẹo cho ngươi thì hắn cũng có thể. Nhưng trên đùi ... Chỉ sợ là nhất định sẽ lưu lại sẹo rồi ."

"Thao" Vương Thanh sau khi nghe xong dùng sức đánh lên lan can một cái

"Ta nói Thanh a" lão Ngũ dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Thanh

"Nói "

"Hắn là đối tượng của ngươi sao?"

Vương Thanh không lên tiếng

"Ngọa tào! Thật vậy sao! Với cái thân phận này của ngươi lại có thể đem người yêu của mình chiếu cố đến suýt chết , ta cũng là thật lòng bội phục ngươi" lão Ngũ vừa nói vỗ vỗ lưng Vương Thanh

"Ngươi con mẹ nó không mở miệng không ai nói ngươi chết đâu " Vương Thanh trợn mắt nhìn Ngô Trường Khải một cái "Đây là lần cuối cùng" Vương Thanh nhẹ giọng nói, giống như là thề vậy.

"Thanh nhi, đối với hắn... ngươi nghiêm túc ?"

" Ừ"

"Chắc chắn?"

" Ừ"

" Ừ"

Hai người cứ như vậy đứng dựa vào lan can, không nói lời nào. Tình nghĩa từ nhỏ đến lớn đại khái chính là, chỉ cần là ngươi quyết định, ta đều ủng hộ.

"Lão Ngũ " Vương Thanh đột nhiên mở miệng

"Ừ ?"

"Ngươi không phải mới vừa nói sẽ đi lấy túi máu cho Đại Vũ sao? !" Vương Thanh vừa nói vừa đạp vào mông Ngô Trường Khải một cước

" Kháo ! Đá ác như vậy! Vương Thanh ngươi thật không phải là người! Thấy sắc quên bạn ! Chờ đó ! !"

Ngô Trường Khải nói xong cũng xoa cái mông trở về lấy túi máu .

Vương Thanh nhìn hắn rời đi, mới thở dài một cái, chuyện này, ngẫm lại mà thấy sợ hãi, vạn nhất mình đến trễ một bước...

Vương Thanh lắc đầu, mở cửa vào phòng ngủ

"Thanh gia" Cận An thấy Vương Thanh đi vào nhỏ giọng gọi Vương Thanh

Vương Thanh giơ tay lên, tỏ ý hắn không cần lên tiếng

Cận An thức thời đi ra ngoài, thay Vương Thanh đóng cửa phòng ngủ lại

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, cả người băng kín vải gạc , không kềm nén được đau lòng

Túi máu treo trên giá , đầu kim đâm vào tay Phùng Kiến Vũ , từng giọt từng giọt truyền máu cho cậu, vải gạc trên người mới vừa băng bó kĩ lưỡng lại bị máu nhiễm đỏ, Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, ngay cả một chút động tĩnh của lông mi cũng không có, hô hấp rất yếu, yếu đến mức Vương Thanh không dám đến gần cậu, rất sợ không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ làm cậu bị thương

Vương Thanh cứ đứng tại chỗ như vậy , lẳng lặng nhìn Phùng Kiến Vũ, không biết đã nhìn bao lâu.

'Rắc rắc' Ngô Trường Khải ôm một hộp túi máu phá cửa vào

Vương Thanh ném một ánh mắt sắc như dao qua "Ngươi con mẹ nó không biết nhẹ nhàng một chút sao "

"Vương Thanh a, ngươi như thế này làm sao có người yêu a" Ngô Trường Khải đem cái hộp để dưới đất "Ta hôm nay coi như là đem cửa này đụng nát, hắn cũng không tỉnh lại được "

Một câu nói giống như là chọt trúng chỗ đau của Vương Thanh , Vương Thanh im lặng không lên tiếng tiếp tục nhìn Phùng Kiến Vũ nằm trên giường hôn mê

Ngô Trường Khải cũng không nói thêm gì nữa, đi tới vỗ vỗ lưng Vương Thanh "Được rồi a, đã nói không nguy hiểm tánh mạng. Ở nơi này đứng ngu ra làm gì , đi qua nhìn một chút "

"Ngươi đi đi, băng gạc trên người em ấy rướm máu "

"A?" Ngô Trường Khải nghe vậy đi tới "Ai nha, thật đúng là, miệng vết dao này thật sâu "

Vừa nói vừa đem vải gạc mở ra, lại cầm rượu cồn khử độc, rải thuốc bột.

"Ai ai ai, ngươi nhẹ một chút" Vương Thanh ở phía sau nhìn vết thương huyết nhục mơ hồ, trong lòng dường như có người hung hăng nhéo đau.

Ngô Trường Khải quay đầu vứt cho hắn một ánh mắt 'Nếu không ngươi tới" , Vương Thanh cũng không ồn ào nữa.

Xử lý tốt vết thương, lần nữa băng kĩ vải gạc , Ngô Trường Khải đi tới bên cạnh Vương Thanh

"Đám người động vào hắn ngươi xử lý như thế nào?"

"Còn chưa có xử lý, ta đã nhốt lại hết rồi "

"Ngươi đủ bình tĩnh a "

"Ta bình tĩnh ? Ta con mẹ nó hận không thể lóc từng miếng từng miếng thịt trên người bọn họ xuống " Vương Thanh nói cắn răng nghiến lợi

"Vậy ngươi chờ cái gì chứ ?"

"Ta muốn lúc em ấy tỉnh lại sẽ nhìn thấy ta "

Vương Thanh đột nhiên nhu tình để cho Ngô Trường Khải có chút không chịu nổi

"Người anh em, không phải nói chứ ta thật sự là mở mang tầm mắt" Ngô Trường Khải đem cánh tay đặt trên vai Vương Thanh "Bất quá nói thật, ta đoán chờ ngươi giải quyết xong đám người kia trở lại, tiểu tử này cũng chưa tỉnh lại được."

"Giúp ta chiếu cố "

Vương Thanh lưu lại một câu nói này liền trực tiếp mang Cận An đến hội sở.



Đối với người làm tổn thương Phùng Kiến Vũ , một giây cũng không lưu lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro