Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Thanh gia "

"Thanh gia hảo "

Vương Thanh bước nhanh vào hội sở, nhân viên làm việc thấy Vương Thanh đều lễ phép khom người

"Người ở đâu" Vương Thanh vừa đi vừa mở miệng hỏi Cận An

"Lầu phía đông phòng ngầm dưới đất "

Vương Thanh tăng nhanh nhịp bước, tâm muốn giết người tựa hồ một giây cũng không chờ nổi.

Đến cửa phòng ngầm , bất ngờ thấy được Đại Hưng đứng gác

"Đại Hưng? Ngươi làm sao ở nơi này" Vương Thanh mở miệng hỏi

"An ca để cho tôi đứng gác "

"Là ta. Ta dùng dây treo bọn họ lên rồi .. Bên trong có mấy tên côn đồ là người trong bang , tôi sợ có người nể tình riêng " Cận An giải thích cho Vương Thanh , lại đến bên tai Vương Thanh nhỏ giọng nói "Ta chưa nói chuyện của Đại Vũ "

Vương Thanh hiểu ý.

"Cũng tốt. Ngươi đi đi, không còn chuyện của ngươi."

" Dạ, Thanh gia "

Vương Thanh đẩy cửa vào phòng, bên trong căn phòng mấy người bị treo nhìn thấy Vương Thanh đi vào, thở mạnh cũng không dám

"Vu Kỳ, Tiểu Viễn, Xà Minh. Mấy người các ngươi bản lãnh cũng thật lớn , ân ?" Vương Thanh nhìn mấy người trước mắt, ánh mắt lạnh lùng

"Thanh Thanh gia, chúng ta..."

"Cây dao ở hiện trường kia là của ai?"

Ba người bị treo nhìn nhau một chút, rất ăn ý ai cũng không mở miệng

"Đều con mẹ nó không biết nói chuyện phải không, Cận An, cầm dao cắt lưỡi "

"Dạ"

"Thanh gia! ! Thanh gia... Là là ta, là ta "

"Xà Minh? Cảm thấy dao của mình dùng rất tốt phải không?"

"Không không phải, là chị Mỹ Kiều cướp đi "

"Ngươi nói láo!" Mỹ Kiều bị trói ở trên ghế rống to

"Ta để cho ngươi nói chuyện sao" Vương Thanh lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn bà kia một cái

Quay đầu lại nhìn Xà Minh, cầm con dao bên hông mình ra , bất ngờ không kịp đề phòng ở trên đùi hắn đâm xuống một nhát thật dài và sâu , máu màu đỏ đậm cơ hồ là phun ra , thấm ướt quần áo, ô uế sàn nhà.

"Trước khi chết ta cho ngươi phúc lợi, để cho ngươi lãnh hội một chút, cảm giác nhìn máu của mình từ từ chảy khô ."

Xà Minh bởi vì sợ, hơn nữa trong chốc lát thiếu máu, thân thể không kềm chế được co rút

"Thanh Thanh Thanh gia, tha ta đi, a a a a a "

"Im miệng! ! Ta con mẹ nó tiện nghi cho ngươi sao " Vương Thanh cơ hồ là bùng nổ hét lên , trên cổ gân xanh nổi lên.

"Vu Kỳ, thuốc mê là ngươi pha đi, ban đầu ta để cho ngươi đi điều chế thuốc độc, chính là vì để cho ngươi có một ngày đối phó người của ta?"

"Thanh gia, ta không biết Phùng Kiến Vũ là. . ."

Vương Thanh trở tay đánh vào mặt Vu Kỳ , nửa bên mặt người nọ lập tức sưng lên "Cút mẹ ngươi đi không biết, ngươi mù a "

"Thanh gia ngài tha cho ta đi, ta ta không dám nữa "

"Tha cho ngươi? Nằm mơ sao ? Cận An, bột K chúng ta còn bao nhiêu?"

"Còn rất nhiều "

"Đều thưởng cho hắn" Vương Thanh quay sang nói với Cận An "Ngươi bảo A Nguyên tùy tiện đem hắn vào một căn phòng nhỏ. Dùng nước đem bột K pha loãng, trực tiếp tiêm vào động mạch , một lần đừng tiêm quá nhiều, đủ hắn high một trận là được, high xong thì tiêm tiếp, nhớ, mục đích không phải là độc chết" Vương Thanh nắm cằm Vu Kỳ nhẹ nhàng mở miệng "Mà là để cho ngươi high đến chết "

Vu Kỳ là chuyên gia nghiên cứu độc, làm sao lại không biết kiểu chết như thế có bao nhiêu khó coi . Đến cuối cùng người sẽ mất đi ý thức, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép, thần kinh não bộ hoại tử, thậm chí có thể sẽ không khống chế được tính khí của mình, thường xuyên bắn tinh, cho đến tinh tẫn nhân vong.

"Thanh gia, Thanh gia! Không thể như vậy, không thể a! Ta nguyện ý chết, nhưng ta cầu ngài đổi cho ta một kiểu chết khác , van xin ngài! Thanh gia!" Vu Kỳ kêu la van xin Vương Thanh

"Không thể? Đối với mấy người các ngươi, không có gì là không thể" Vương Thanh nhìn hắn nhẹ nhàng mở miệng

"Người kế tiếp là ngươi, Tiểu Viễn a, ngươi theo ta bao lâu?"

"Bốn năm "

"Bốn năm a" Vương Thanh lau chùi máu trên con dao "Ngươi tại sao tham dự vụ bắt cóc này?"

"Thanh gia, ta không hiểu, tại sao đều là đả thủ , Phùng Kiến Vũ lại có thể được ngài coi trọng như vậy!"

"A, cho nên , ngươi là vì ghen tị ta coi trọng hắn?"

"Dạ"

"Con bà nó, ngươi nói nếu như ta giết chết ngươi,thì ngươi là thật oan uổng, còn nếu như ta thả ngươi ra , vậy thì ta thật không cam lòng." Người này từ khi bắt đầu theo Vương Thanh chính là một kẻ ngốc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Vương Thanh im lặng ngẩng đầu nhìn sợi dây đang treo hắn "Ngươi động đến hắn sao "

"Động "

"Làm sao động?"

"Đá đá hắn "

Vương Thanh đi lên trước, đá đá chân trái của hắn

 "Dùng cái chân này?"

". . . dạ "

"Cận An" Vương Thanh hướng Cận An ngoắc ngoắc tay "Ngươi tới, giúp ta cầm cái chân này "

Cận an hai tay nắm chân của người kia, thành một góc 90°

Vương Thanh một cước đá vào đầu gối của người kia , tiếng xương vỡ vụn, bắp chân người kia giống như bắp chân con rối vậy , không có thần kinh kềm chế, lắc lư trên không

Vương Thanh nhìn chằm chằm Tiểu Viễn đau đến phát không ra tiếng mở miệng "Nhớ, Phùng Kiến Vũ cùng các ngươi không giống nhau, hắn là người trên đầu tim của ta. Ta không giết chết ngươi, bởi vì ngươi không hiểu chuyện. Chuyện này cứ tính như vậy, lần này thả ngươi, sau này không muốn thấy ngươi nữa."

Vương Thanh xoay người rời khỏi phòng ngầm dưới đất, trước khi đi liếc mắt nhìn Mỹ Kiều ở trong góc đã sớm bị dọa té xỉu.

"Thanh gia, người đàn bà kia làm thế nào?" Cận An cùng Vương Thanh ra cửa sau này hỏi

"Bỏ thuốc, tìm mấy cái tên hạ thủ ác một chút luân phiên cô ta , quay video, tung lên mạng "

"Sau đó thì sao, xử lý như thế nào?"

"Không chết được thì bán đến Nhật Bản , Lào, Campuchia , tùy tiện chọn một chỗ, đóng phim sex , làm gái điếm , đều được, không phải thiếu thao sao. Con mẹ nó "

"Dạ"

"Mấy ngày nay ngươi ở hội quán trông coi , ta không tới, có chuyện gọi điện thoại cho ta ."

" Được, Thanh gia."



Vương Thanh giao phó xong thì lái xe trở về nhà



"Đại Vũ, em phải nhanh tỉnh lại một chút ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro