Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Phùng Kiến Vũ tỉnh lại lẩn nữa đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Mở mắt ra đập vào mắt là gương mặt của Vương Thanh

"Tỉnh rồi ?" Vương Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Phùng Kiến Vũ mới vừa tỉnh dậy "Lão Ngũ, mau tới, tỉnh rồi"

"Đây!"

Ngô Trường Khải nghe được Vương Thanh kêu hắn , buông đũa ăn cơm xuống liền chạy lên phòng lầu hai

Cận An ở thời kỳ đặc thù này cũng làm thêm một nhiệm vụ nữa là đưa thức ăn (đau lòng... ), nghe được Đại Vũ tỉnh, hắn cũng cùng Ngô Trường Khải chạy nhanh đi lên.

"Ta xem một chút "

Phùng Kiến Vũ thấy Ngô Trường Khải , mâu sắc động một cái.

Vương Thanh nhìn cậu có chút bài xích "Đại Vũ, đây là Ngô Trường Khải, từ nhỏ cùng tôi lớn lên, bây giờ cũng là bác sĩ tư nhân của chúng ta"

Phùng Kiến Vũ lúc này mới yên tâm

" Đừng sợ, ta cùng cái thứ này không giống nhau, nói thế nào ta cũng là một người hành y tế thế" Ngô Trường Khải nói đùa với Phùng Kiến Vũ 

Phùng Kiến Vũ nhếch mép một cái

"Vương Thanh, hắn tỉnh rồi ngươi sao không cho hắn uống nước?" Ngô Trường Khải nghiêng đầu nhìn Vương Thanh phía sau hỏi

"Ngọa tào, ta quên "

"Ngươi con mẹ nó... Mau đút "

"Ai"thanh âm Phùng Kiến Vũ có chút khàn khàn vang lên

"Ân?"

"Ân?" Vương Thanh cùng Ngô Trường Khải đồng thời nhìn về phía Phùng Kiến Vũ

"Có cái gì... Có thể để cho tự tôi uống nước không a "

"A? Cái này " Ngô Trường Khải gãi đầu một cái, len lén liếc Vương Thanh, quả nhiên mặt đen rồi... Nhưng Vương Thanh vẫn là ngẩng đầu tỏ ý bảo lão Ngũ nghĩ cách cho Phùng Kiến Vũ

Ngô Trường Khải nhìn chung quanh, từ trong hộp giấy lấy ra một bộ dụng cụ truyền nước biển , dùng cây kéo sạch cắt 1 đoạn dây truyền "Dùng cái này đi" vừa nói đưa cho Vương Thanh   (os editor : không kềm được phun tào, từ điển trong đầu các người không có từ muỗng , ống hút hay sao a, các người thấy các người làm như thế có phụ lòng người sáng chế ra chúng hay không a , quá đáng dễ sợ, hứ)

Vương Thanh nhận lấy, cắm vào ly nước đưa đến khóe miệng Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh nhìn miệng Phùng Kiến Vũ ngậm ống hút , trong lòng ngứa ngáy kinh khủng, nếu như không phải Phùng Kiến Vũ đang bị thương, mình sợ là đã sớm oán giận rồi

Phùng Kiến Vũ uống nước xong Ngô Trường Khải kiểm tra nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim cho cậu

"Nhiệt độ cơ thể vẫn là hơi thấp, nhịp tim đã bình thường, so với hôm qua tốt hơn nhiều" Ngô Trường Khải cùng hai người kia hồi báo tình huống "Nga đúng rồi, ta đem thuốc bột trừ sẹo cùng thuốc thoa ngoài da mang tới rồi "

"Thuốc bột?" Phùng Kiến Vũ mặt lộ vẻ nghi vấn "Xóa sẹo không phải là phải đợi vết thương khép lại mới có thể dùng sao, vậy dùng thuốc bột có ích lợi gì "

"Đây là bí mật của hắn " Vương Thanh giải thích "Chính hắn nghiên cứu ra được, cùng thuốc làm khép vết thương  hòa chung một chỗ, không chỉ có có thể tăng tốc độ vết thương khép lại, hơn nữa vết thương cạn một chút thì sau khi khép lại cơ hồ liền không nhìn thấy vết sẹo "

"Lợi hại như vậy ?" Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nhìn Ngô Trường Khải

"Ha ha, đa tạ "

"Được rồi được rồi, đừng vội đắc ý, nhanh đổi thuốc đi " Vương Thanh thúc giục

"Cận An" Phùng Kiến Vũ mở miệng

"Ừ ? Thế nào?" Cận An vẫn đứng ở sau lưng Vương Thanh cùng Ngô Trường Khải , không nghĩ tới lại bị điểm danh

"Ngươi có thể đi giúp ta mua ít đồ không..."

"Được a, cái gì?"

"Nước súc miệng, ta không có biện pháp đứng lên đánh răng, quá khó chịu " 

"Được, ta sẽ đi ngay bây giờ" Cận An nói xong liền đi ra cửa

Vương Thanh lúc này mới biết, Phùng Kiến Vũ lúc nãy tại sao cố ý dùng ống hút uống nước

Đúng là một con hươu ngốc , tôi ghét bỏ người nào cũng không thể ghét bỏ em a. Vương Thanh trong lòng thầm nghĩ

"Tê... Ách "

"Ngươi nhẹ một chút!" Vương Thanh nghe được Phùng Kiến Vũ hít một hơi khí lạnh trong nháy mắt tỉnh hồn

"Đủ nhẹ. Đại Vũ a, ngươi chỉ có thể ráng chịu đựng , vết thương ở chân ngươi quá nặng" lão Ngũ một bên đổi thuốc một bên an ủi Phùng Kiến Vũ

" Ừ, không có sao, ngươi làm đi "

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ trên trán toát ra tầng mồ hôi không nhịn được đau lòng, ngồi xổm bên cạnh Phùng Kiến Vũ , đem tay nắm gra trải giường của cậu cầm ở trong tay

"Nắm tay tôi nắm tay tôi , không có chuyện gì, rất nhanh  "

Phùng Kiến Vũ miễn cưỡng mỉm cười, ngay sau đó lại bị chân mày nhíu chặt thay thế

"Tốt lắm tốt lắm." Ngô Trường Khải lần nữa băng kỹ vải gạc , ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ toát đầy mồ hôi "Nếu không... Ngươi nghỉ ngơi một chút rồi lại đổi thuốc?"

"Được được được, ngươi đi ra ngoài trước đi, một hồi ta kêu ngươi" Phùng Kiến Vũ còn chưa lên tiếng, Vương Thanh liền hạ lệnh trục khách

Ngô Trường Khải bỉu môi một cái đi ra cửa

Vương Thanh ở tủ trên đầu giường rút cái khăn giấy, cho lau mồ hôi cho người trên giường " Con mẹ nó, cũng không biết tay nhẹ một chút "

"Không có sao, là vết thương "

"Đại Vũ" Vương Thanh lần nữa đứng ở bên cạnh người kia "Tôi thật sự hy vọng người bị thương là tôi  "

"Cũng đừng, tôi mới không muốn chiếu cố anh đâu" Phùng Kiến Vũ mặt đầy ghét bỏ

Vương Thanh cũng không tức giận, dùng mặt cọ vào tay Phùng Kiến Vũ "Hảo hảo hảo, tôi chiếu cố em, tôi không ghét bỏ em"



Vương Thanh, tôi thế nào không sao cả, tôi chỉ thật lòng hy vọng, anh có thể một đời bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro