Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Phùng Kiến Vũ dưới sự chiếu cố của mọi người đã khôi phục rất nhanh, vốn là một đại tiểu hỏa tử, lại là người có luyện võ, hai tuần lễ là có thể xuống giường tự do hoạt động.

Khoảng thời gian này Vương Thanh hầu như là như hình với bóng chiếu cố cậu, đút cậu uống nước, ăn cơm, trông nom cậu ngủ, dùng khăn lau người cho cậu, đỡ cậu đi toilet... Ừ... Thật ra thì Vương Thanh đỡ cậu một lần cảm thấy sốt ruột , lần thứ hai liền trực tiếp ôm người nọ đi...

Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh chiếu cố vô cùng tỉ mỉ, Cận An ở bên cạnh Vương Thanh lâu như vậy cũng không phát hiện Thanh gia của hắn có bản lãnh chiếu cố người khác, bất quá thời gian dài liền bị ngược thành quen.

Có một lần, hắn cầm văn kiện đến tìm Vương Thanh ký tên, khi vào phòng ngủ thì Phùng Kiến Vũ đang ngủ. Vương Thanh nhìn văn kiện, lại nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngủ say, đứng dậy ở trên môi mềm của người kia in xuống một nụ hôn mới xoay người đến thư phòng. Cận An trong lòng có mười ngàn con thảo nê mã lao nhanh qua: Có người yêu thì không rời khỏi nổi sao?

Từ đó về sau, Cận An liền không sợ hãi, yêu thì yêu đi ! Có bản lãnh hai ngươi ngay mặt tôi làm một pháo a!

"Thanh ca "

Buổi tối Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh ở trong phòng chuẩn bị ngủ

"Ừ ?"

"Ngày mai gọi lão Ngũ còn có Cận An đến nhà ăn cơm đi, tôi làm "

"Không "

"Tại sao a? Tôi phải cảm tạ người ta một chút a, làm phiền người ta như vậy "

Vương Thanh chống một tay lên giường nâng mình lên, ở trong bóng tối nhìn Phùng Kiến Vũ, bàn tay nắm cằm cậu

"Em tại sao không nói cảm ơn tôi  "

Phùng Kiến Vũ bắt lấy tay Vương Thanh đang nắm cằm mình "Ai nói chứ "

Phùng Kiến Vũ rủ mí mắt xuống "Thật ra thì... Tôi thật sự rất muốn cám ơn anh, nhưng mà, tôi lại không có gì có thể cho anh "

Vương Thanh cúi người đến gần bên tai cậu "Em a "

Phùng Kiến Vũ nghe xong gò má trong nháy mắt ửng đỏ, hoàn hảo là buổi tối, Vương Thanh không nhìn thấy

Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ hồi lâu không lên tiếng cũng sẽ không đùa cậu nữa

"Được rồi, đùa với em thôi" Vương Thanh ngửi mùi thuốc đông y trên người cậu, khẽ nhíu mày một cái "Vết thương trên người của em còn chưa lành hẳn, không thể mệt mỏi, chờ qua mấy ngày hãy gọi bọn hắn tới  "

" Ừ, được rồi, nghe anh"

"Sách, bây giờ em mới nghe tôi, lúc tôi bảo em đem chính bản thân em báo đáp cho tôi sao em không nghe tôi a " Vương Thanh giận dỗi

"Ai nói tôi không nghe" Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm

Vương Thanh là cái loại đại lạt kê làm sao có thể buông tha cho thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe này "Em nói gì?"

"Không nghe thấy thì thôi " Phùng Kiến Vũ kéo chăn phủ lên đầu

"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi " Vương Thanh ngay cả người cùng chăn đều kéo qua ôm vào trong ngực

"Đại Vũ, lúc trước em làm đả thủ cũng manh như vậy sao?"

"Đừng nói chuyện vớ vẩn, anh chưa thấy tôi giết người đâu. Đều là sau khi anh đào tôi qua cũng đã quá lâu không đánh nhau rồi. Hơn nữa, anh nhìn một chút anh xem , vốn dĩ là một người khí phách ngang ngược ,rồi nhìn lại anh bây giờ xem ..."

"Tôi bây giờ ở bên ngoài vẫn không có ai dám chọc tới tôi" Vương Thanh cắt đứt lời Phùng Kiến Vũ

"Vậy anh cùng tôi như vậy là chuyện gì xảy ra "

"Em có thể giống vậy sao? Người bên ngoài có thể so với em?"

"Thiết, anh cũng chỉ nói cho dễ nghe "

"Làm cũng rất tốt a, chờ thân thể em khỏe, tôi để cho em thử một chút" Vương Thanh cố ý đem chữ thứ nhất cắn rất nặng, nói xong còn đỉnh eo một cái

"Anh mau ngủ đi" Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa ở trong ngực Vương Thanh tìm một vị trí thoải mái liền nhắm hai mắt lại.

Đêm rất yên tĩnh, Phùng Kiến Vũ tựa hồ có thể nghe được mình tiếng tim đập , đập thật là nhanh...

Một tuần sau

"Cận An a "

"Ai, Thanh gia "

"Một hồi ngươi gọi điện thoại cho lão Ngũ , buổi tối hai ngươi đi cùng ta "

"Ta cũng đi?"

" Ừ, Đại Vũ nói là phải cảm tạ hai ngươi, nói nấu cơm cho các ngươi ăn "

"Được rồi" Cận An nói xong cũng đi gọi điện thoại cho Ngô Trường Khải

Buổi tối bốn người ăn cơm tối xong ở trong phòng khách trò chuyện

"Đại Vũ cậu không biết chứ Vương Thanh từ nhỏ đến lớn liền là một khuôn mặt băng sơn, thấy ai cũng giống như người ta thiếu hắn tám trăm vạn , chậc. Cho đến khi nhìn thấy hắn chiếu cố cậu ta mới biết, cái gì gọi là thiết hán nhu tình, chậc chậc chậc, thật là sởn gai ốc..."

"Không sai biệt lắm a lão Ngũ" Vương Thanh ghét bỏ cắt đứt "Từ khi ngươi vào nhà ta liền bắt đầu đả kích ta , đã xong chưa?"

"Điều này có thể trách ta sao? Ngươi hỏi Cận An, xem hắn nói thế nào"

"Khụ khụ " Cận An lúng túng ho khan hai tiếng cúi đầu, trong đầu nghĩ: Ai dám nói, Thanh gia rửa chén... Ngọa tào

"Đừng mẹ nó ho khan a, , nói chuyện a" lão Ngũ đẩy một chút Cận An

" Ừ... Ta chỉ nói một chút đi. Ta năm sáu năm rồi chưa thấy qua bộ dáng giết người của Thanh gia ..."

Phùng Kiến Vũ nghe xong lời này không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Thanh, Vương Thanh bưng ly qua làm bộ uống nước

"Ta đoán a, sau này thì không ai dám động vào Đại Vũ nữa, ngươi nhìn thấy lần đó có thể là lần cuối cùng ~" lão Ngũ nói xong đem Cận An kéo dậy "Đi thôi, đừng cản trở người ta hai người , đưa ta về nhà "



"Kia Thanh... Ngô..." Không đợi Cận An nói xong liền bị Ngô Trường Khải che miệng kéo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro