Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bởi vì là lần đầu tiên, Vương Thanh cũng không thể khống chế chính mình, , hai người vẫn từ đêm đó làm lại nhiều lần đến ngày hôm sau bầu trời hiện lên ngân bạch sắc.

Lần sau cùng Phùng Kiến Vũ thật sự là mệt mỏi không chịu được, nhưng vẫn là cùng Vương Thanh kháng nghị nói sau này chia phòng ngủ, Vương Thanh cười trực tiếp đem người nọ ôm đến phòng tắm đi tắm

Chờ Vương Thanh tắm cho Phùng Kiến Vũ xong, cậu đã ngủ say

Vương Thanh thận trọng đem cậu ôm trở về trên giường, trộm hôn một cái, khi đắp chăn cho cậu lại liếc về vết sẹo trên đùi cậu , đôi mắt tối sầm lại cúi người hôn một cái, đắp chăn cho cậu xong, Vương Thanh đi tới ban công đốt một điếu thuốc.

Trở lại trên giường, Phùng Kiến Vũ theo bản năng trong giấc mộng tìm kiếm lồng ngực hắn , Vương Thanh ôm lấy Phùng Kiến Vũ, nhắm mắt ngủ.

Chờ Vương Thanh tỉnh lại đã là xế chiều, Phùng Kiến Vũ còn đang ngủ, Vương Thanh cũng không gọi cậu , lưu lại cho cậu tờ giấy, tự mình thu thập xong đi ngay hội sở

"Thanh gia "

"Thanh gia hảo "

"Ai, Cận An đâu ?" Vương Thanh gọi một đàn em lại

"Ở trong phòng của hắn giúp ngài sàng lọc văn kiện "

"Bảo hắn đến phòng làm việc của ta "

"Dạ "

Cốc cốc cốc...

"Thanh gia, ngài gọi ta?"

" Ừ, tới đây" Vương Thanh buông văn kiện trong tay xuống

 "Người đàn bà kia thế nào "

"Mỹ Kiều? Đem cô ta đưa đến Nhật Bản rồi "

"Đưa trở về"

"A?"

"Đem về , đưa đến chỗ lão Tống "

"Tống ca? Thanh gia... Ngài chắc chắn?"

"Từ lúc nào mà ngươi có thể hoài nghi quyết định của ta ?"

"Không dám, nhưng Thanh gia, Tống ca hạ thủ quá độc ác đi "

"Đúng vậy, phải đưa cho lão Tống. Ta nhìn thấy vết sẹo trên đùi Đại Vũ ta liền không chịu nổi "

Cận An trong lòng yên lặng thở dài "Được "

Người được Vương Thanh gọi là lão Tống là một người anh em mà Vương Thanh đã từng quen biết những năm trước đây ,theo lời Vương Thanh nói chính là một người nhã nhặn biến thái

Người kia áo mũ chỉnh tề, bình thường mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, trông rất lịch sự nhã nhặn, nhưng giết người thì vô cùng tàn nhẫn. Phàm là người trêu vào hắn thì sẽ có kết cục không chút tốt đẹp . Đối với hắn mà nói, giữ toàn thây chính là khoan dung lớn nhất.

Lột da người sống , chặt tay chân người sống , dùng axit sunfuric làm tan chảy người sống, nhún người vào bê tông làm tượng... Đều là thủ pháp quen dùng của lão Tống.

Đưa Mỹ Kiều tới, nhất định là không có quả ngon để ăn, có trách thì cũng chỉ có thể trách cô ta mang nợ thôi...

"Ai, Cận An" lúc Cận An xoay người muốn đi liền gọi hắn lại

"Thanh gia "

"Đặt cháo bên ngoài, càng thanh đạm càng tốt, đại khái chừng năm giờ đưa tới."

"Buổi tối ngài ăn ở đây?"

"À không, về nhà "

"Vậy tại sao không để cho Đại..."

"Bảo ngươi đặt thì cứ đặt đi , ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy "

"... Được "

Sau khi Cận An ảo não ra cửa liền nghĩ đến, không trách Thanh gia hôm nay không mang Đại Vũ tới, hai người này nhất định là... sách sách sách, ban đầu Thanh gia kêu mình mua gel bôi trơn rốt cục phát huy được tác dụng rồi, cũng là không dễ dàng

Sau khi Cận An rời khỏi Vương Thanh gọi điện thoại cho Ngô Trường Khải

"Lão Ngũ "

"Ừ ?"

"Ở đâu "

"Nhà "

"Ngươi có thứ gì giúp thư giãn thần kinh không "

"A? Dùng làm gì?"

"Đại Vũ dùng "

"Đại Vũ? Lại thế nào... Nga, biết" bên đầu điện thoại kia một giây liền hiểu "Có, ngươi ở chỗ nào "

"Hội sở, một hồi ta đến lấy ."

" Được, ta chuẩn bị cho ngươi "

Ở nhà Phùng Kiến Vũ mới vừa tỉnh

"Ta thao" Phùng Kiến Vũ giống như tốn hết khí lực toàn thân đánh cuộc chiến này, toàn thân bắp thịt và xương cốt đều giống như bị nghiền ép qua vậy, đau nhức vô cùng. Sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn càng làm cho cậu động một cái cũng khó khăn

Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động dưới gối ra , còn nhân tiện lấy ra một tờ giấy: Thức dậy gọi điện thoại cho tôi

"Thao, lão tử bây giờ muốn quăng điện thoại! Tê..." Phùng Kiến Vũ muốn động đậy một chút đổi tư thế gọi điện thoại cho Vương Thanh vô tình làm động tới phía sau , lại cam chịu nằm xuống

" A lô? Vũ Vũ, dậy rồi?"

Phùng Kiến Vũ vừa nghe thanh âm thần thanh khí sảng của Vương Thanh liền khó chịu

" Ừ"

"Thế nào, nghe không vui như vậy"

"Nói nhảm! Tê" Phùng Kiến Vũ kích động một cái lại động đến phía sau "Anh thử xem!"

"Phùng Kiến Vũ em thật là lớn gan rồi a, cũng dám lớn tiếng nói chuyện với tôi như vậy ?"

"Có phải thấy tôi càng ngày càng không vừa mắt hay không ? Anh mau đem tôi đổi đến phòng khác ngủ đi , tôi còn phải cám ơn anh "

"Nếu em đã nói như vậy, vì trừng phạt em,vẫn ở bên cạnh tôi ngủ đi "

"Kháo "



Đô đô đô..



Vương Thanh lần đầu bị cúp điện thoại còn vui vẻ như vậy, quả nhiên, trên thế giới này là có vỏ quýt dày có móng tay nhọn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro