Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay Vương Thanh chế trụ gáy người kia , hai phiến môi mỏng ấn trên môi Phùng Kiến Vũ. Hormone giống đực bạo nổ, làm cho hai người muốn ngừng mà không được. Nụ hôn ngọt ngào  tựa hồ nói hai người đối với với nhau khát cầu.

Vương Thanh một bên hôn người trong ngực , một bên mở áo choàng tắm của cậu ra , bàn tay thăm dò vào áo choàng tắm, vuốt ve sống lưng. Phùng Kiến Vũ không kềm chế được áp sát vào ngực Vương Thanh, để cho khe hở giữa hai người càng nhỏ hơn

"Vũ Vũ, em rất ngọt "

Vương Thanh buông môi Phùng Kiến Vũ ra, hôn dái tai của cậu, dùng đầu lưỡi miêu mô tả đường nét lỗ tai cậu

"Anh... ân. . . anh trước kia lúc lên giường . . . ân... cũng nhiều lời như vậy sao" lỗ tai Phùng Kiến Vũ hết sức nhạy cảm, cảm nhận khoái cảm trên lỗ tai truyền tới ,làm cho khóe miệng cậu tràn ra tiếng rên rỉ, hạ thân sung huyết

"Trước kia? Bọn họ sao có thể so sánh với em?"

"Trước kia là không phải anh đã từng có rất nhiều người sao"

Vương Thanh nghe vậy sững sốt một chút, hôn một lên đôi mắt Phùng Kiến Vũ "Sau này chỉ có em "

Phùng Kiến Vũ không phải là để ý, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, cậu cũng nghĩ Vương Thanh sẽ thẳng thắn trả lời cậu như vậy . Cậu làm sao lại không biết Vương Thanh yêu cậu, một người có thói quen nợ phong lưu như vậy, tự lúc quen biết mình trở về sau thì giống như người xuất gia vậy , loại ham muốn này, không đợi được mình đồng ý cũng sẽ không tùy tiện hạ thủ, đều là đàn ông, cậu biết hắn nhịn có bao nhiêu khổ cực. Cũng đủ thấu hiểu được địa vị của mình ở trong lòng hắn

Chờ Phùng Kiến Vũ phản ứng được, đã bị Vương Thanh đặt ở trên giường. Vương Thanh cởi choàng tắm của cậu ra , nhìn nửa người trên vết thương đã khép lại , chỉ còn vết sẹo nhàn nhạt, dùng thuốc xóa sẹo thêm mấy ngày nữa thì sẽ toàn bộ biến mất

"Thuốc của lão Ngũ tác dụng khá tốt , sẽ không lưu lại vết sẹo" Vương Thanh nói xong, ở trên vết thương của cậu hạ xuống từng cái từng cái hôn.

Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn Vương Thanh, đột nhiên rất cảm động. Kiếp trước mình đã làm chuyện tốt gì mà kiếp này lại gặp được anh a.

Vương Thanh tỉ mỉ hôn lên da thịt màu lúa mạch của người dưới thân, ở trên người cậu lưu lại vết hôn hoặc sâu hoặc cạn , nụ hôn cuối cùng của Vương Thanh rơi trên vết sẹo trên đùi cậu , vết sẹo đó không thể biến mất , là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng hắn

Vương Thanh hôn xong các vết thương ôm lấy Phùng Kiến Vũ, giọng êm ái nhưng kiên định "Đại Vũ, tôi nhất định sẽ không để cho em bị thương lần nữa , thật "

Phùng Kiến Vũ ôm lấy Vương Thanh, nghiêng đầu ở lỗ tai hắn ấn xuống một cái hôn " Ừ"

Vương Thanh sờ gò má cậu , nhìn ánh mắt cậu "Vậy tôi muốn bắt đầu "

" Ừ"

Vương Thanh hôn lên môi Phùng Kiến Vũ , dùng ngón tay vuốt ve hai điểm đỏ trước ngực người kia , hạ thân nóng như lửa ở phân thân cùng bắp đùi Phùng Kiến Vũ cọ xát, cậu bị khoái cảm trên người truyền tới kích thích ngửa đầu, Vương Thanh buông ra môi cậu ra , hôn lên gân xanh ở cổ cùng hầ u kết bởi vì ngửa đầu mà phá lệ rõ ràng . Bàn tay luồn vào quần lót của Phùng Kiến Vũ, cầm lấy hạ thân bán cương của cậu trên dưới luật động

" ân..."

Mỗi lần Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng rên rỉ đối với Vương Thanh mà nói đều tương tự như thuốc kích dục mãnh liệt . Làm dục vọng của hắn càng ngày càng mạnh.

Vương Thanh đưa tay cầm lấy gel bôi trơn mình đã chuẩn bị tốt , đem gel bôi trơn nặn ở trên tay , dò xét vào khe mông của người kia . Bởi vì tác dụng của gel bôi trơn, một ngón tay đi vào rất thuận lợi

"Ngô..." Phùng Kiến Vũ nghẹn ngào một tiếng

"Thế nào?"

"Không không có sao, có có chút trướng "

"Vậy tôi đi vào ngón thứ hai "

" Ừ. . ."

Chẳng qua là ngón tay thứ hai, Vương Thanh liền cảm nhận được sức ép mạnh mẽ, huyệt khẩu Phùng Kiến Vũ cực kì chặt chẽ, chỉ mới khuyếch trương mà huyệt khẩu đã hút chặt lấy ngón tay , khiến cho cự vật Vương Thanh không kềm chế được

"Em thật chặc a bảo bối, thả lỏng một chút, nghe lời "

Vương Thanh sợ làm bị thương Phùng Kiến Vũ, một bên khuếch trương cho cậu, một bên cúi người hôn lên môi cậu , hai ngón tay ở huyệt khẩu trừu sáp, mang ra một chút niêm dịch màu trắng

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ dần dần thích ứng hai ngón tay, liền lại tăng thêm một ngón

" Ân. . . Đau!" Phùng Kiến Vũ cau mày, cắn môi dưới

"Thả lỏng một chút, một hồi liền tốt, bước này nhất định không thể qua loa, tôi sợ làm em bị thương "

Vương Thanh đã sớm muốn bắt đầu, hạ thân nghẹn nín làm hắn đau, nhưng so với cái này, hắn quan tâm tới cảm giác của Phùng Kiến Vũ hơn

"Được rồi anh liền trực tiếp tới đi" Phùng Kiến Vũ cau mày, mi tâm hiện lên chút khổ sở

Vương Thanh suy nghĩ một chút, rút ngón tay ra , cầm lấy mũ ở bên cạnh đeo lên, đỡ cự vật nóng như lửa của mình, từ từ tiến tới huyệt khẩu của Phùng Kiến Vũ, toàn bộ quá trình Phùng Kiến Vũ một mực nín thở, thẳng đến khi Vương Thanh đều tiến vào, Phùng Kiến Vũ mới bắt đầu từng ngụm từng ngụm hít thở

"Bảo bối em thật chặc a" Vương Thanh thử trừu sáp một chút

"A!" Phùng Kiến Vũ hiển nhiên trong chốc lát không thể thích ứng được "Anh anh có thể không động được không "

Vương Thanh cúi người mút hạt đậu đỏ trước ngực cậu, mang theo tiếng nước dâm mỹ "Không thể "

Vương Thanh nói xong dưới thân liền bắt đầu từ từ trừu sáp

"A! Đau a, tê, tôi vẫn còn bị thương a, a" Phùng Kiến Vũ đem môi dưới của mình cắn trắng bệch, Vương Thanh nhìn đau lòng, an ủi "Gắng gượng qua lần này, lần sau là tốt rồi a, nghe lời "

"Lần sau? Không có lần sau! Tôi muốn ở riêng với anh !"

Vương Thanh bị lời nói của Phùng Kiến Vũ không ngừng chọc cười

"Cười cái gì! Tôi nói nghiêm túc "

"Vậy thì chờ em có khí lực dọn tới phòng khác rồi hãy nói "

Vương Thanh nói xong bắt đầu trừu động , tần suất cũng từng bước tăng nhanh, một tay nâng eo Phùng Kiến Vũ , một tay ở phân thân Phùng Kiến Vũ bộ lộng, cảm giác mâu thuẫn trước sau ngược lại làm cho tiểu huynh đệ của Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu .

"A!" Đột nhiên một dòng điện từ phía sau theo cột sống xông thẳng lên đỉnh đầu để cho Phùng Kiến Vũ không kềm nén được kêu lên

Vương Thanh nhận được thông tin này , tăng nhanh tần số đỉnh vào điểm kia, Phùng Kiến Vũ trong miệng mới đầu bởi vì đau đớn mà phát ra thanh âm vào giờ phút này đều là hứng thú

Cảm giác đau đớn lúc đầu cũng bị cảm giác quỷ dị kia thay thế

" Ân... a... Nơi đó..."

"Em không phải muốn cùng tôi ở riêng sao, còn phân ra không ? Ân ?"

Vương Thanh hạ thân bạo động, khoái cảm giống như nước lũ và mãnh thú đem Phùng Kiến Vũ vây hãm

"A a a a a a "

" Đừng kêu, nói chuyện, còn ở riêng sao?"

"Không không được, không phân nữa. A a a a "

Phùng Kiến Vũ bị từng đợt từng đợt khoái cảm kích thích lớn tiếng rên rỉ, phân thân trong tay Vương Thanh cũng nhảy lên mấy cái

"A muốn bắn. . . ân. . ."

Vương Thanh dùng ngón tay trỏ lau một chút tinh dịch Phùng Kiến Vũ bắn ra , bỏ vào trong miệng mình, cúi người hôn Phùng Kiến Vũ.

Mùi tanh của tinh dịch ở trong miệng hai người khuyếch tán, Vương Thanh tăng nhanh tần suất trừu động , trong một tiếng gầm nhẹ kết thúc đêm điên cuồng

Đột nhiên rất an tĩnh, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hai người.

"Như thế nào? Còn được không?" Vương Thanh nằm ở trên người Phùng Kiến Vũ hỏi

" Ừ..." Phùng Kiến Vũ mệt mỏi gật đầu một cái

Vương Thanh cười khẽ, chống người lên , từ trong cơ thể Phùng Kiến Vũ lui ra

"Ân a. . ." Trong cơ thể trong nháy mắt trống rỗng để cho Phùng Kiến Vũ hừ nhẹ mộttiếng, Vương Thanh nghe tiếng lại dẫn tới hứng thú

"Đại Vũ "

"Ân ?" Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn Vương Thanh, Vương Thanh chỉ chỉ dưới thân, Phùng Kiến Vũ theo ngón tay hắn nhìn xuống



"Ngọa tào, ngươi làm sao nhanh như vậy lại... Ngô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro