Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong cơm tối, Vương Thanh đi ngay đến thư phòng. Phùng Kiến Vũ một mình suy tính hồi lâu, vẫn là quyết định cùng Vương Thanh ngửa bài.

Hâm nóng một ly sữa bò gõ cửa thư phòng

"Thanh ca, sữa bò "

" Ừ, để đó đi" Vương Thanh không ngẩng đầu

"Khi nào ngủ a "

"Mệt ? Mệt thì ngủ trước đi, tôi còn làm việc "

"Ai nha! Vương Thanh! Anh nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt của anh xem, tôi nói thật là được không phải sao " Phùng Kiến Vũ bỉu môi ngồi ở trên ghế trước bàn đọc sách

Vương Thanh lúc này nghe vậy mới ngẩng đầu, khóe miệng mang một nụ cười đắc ý "Thế nào? Bây giờ cam lòng nói với tôi rồi?"

Phùng Kiến Vũ như có như không nắm vạt áo " Anh... biết từ lúc nào ?"

"Được một thời gian, từ lần trước từ cô nhi viện trở về ." Vương Thanh cầm ly sữa bò lên uống một hớp "Bất quá điều tra em thật đúng là tốn sức, ba em cơ hồ là đem em giấu đi, tôi phải dùng hacker mới tra được "

"Vậy tại sao anh chưa từng hỏi tôi ? "

Vương Thanh nghe vậy đem ly đặt mạnh lên bàn "Tôi chỉ muốn chờ em chủ động nói ra!"

Phùng Kiến Vũ bị thanh âm dằn mạnh ly lên bàn cùng Vương Thanh đột nhiên lớn tiếng dọa sợ hết hồn, Vương Thanh nhìn thân hình Phùng Kiến Vũ run lên một cái cũng biết mới vừa đem bảo bối nhà hắn hù dọa, thanh âm cũng nhu hòa xuống "Có phải nếu lần này tôi không gài bẫy em , em vẫn không định nói với tôi hay không?"

"Tôi cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng không có gì không tốt , hơn nữa tôi có anh là đủ rồi, dù sao bọn họ rất sớm đã đem tôi đuổi ra khỏi nhà ."

Vương Thanh tự động giấu nhẹm những lời khác, trong nháy mắt bị câu : Tôi có anh là đủ rồi của cậu làm cảm động không nhẹ

Phùng Kiến Vũ ngửa đầu thở dài một cái, nhẹ nhàng mở miệng "Không sai, tửu trang F là của ba tôi, nhưng mẹ tôi qua đời không lâu ông ấy liền cưới một người đàn bà khác về nhà ,sau này bọn họ có đứa trẻ khác , người đàn bà kia không tha cho tôi, liền đem tôi đưa đến cô nhi viện , chuyện còn lại, anh đều đã biết "

"Cho nên ban đầu em tới Trung quốc coi như là ngoại tịch Hoa kiều ?"

" Ừ, sau đó đổi lại rồi , dù sao lại cũng không trở về đó nữa "

"Đại Hưng thì sao ?"

"Nga, hắn là do ba tôi tra được tôi vào hắc bang nên sắp xếp tới, phỏng đoán ban đầu là vì theo dõi tôi, sau đó liền... thay đổi thành như vậy "

"Vậy ban đầu hai người các ngươi ở phòng ngầm dưới đất của Bành Trạch diễn sanh ly tử biệt cái gì a!"

"Tôi đã nghi ngờ trước đây anh có tay trong mà ! ! ! Quả nhiên là!"

"Khụ khụ ..." Vương Thanh không được tự nhiên ho khan một cái, cầm ly lên uống một hớp sữa bò

"Thật ra thì ban đầu cùng Đại Hưng bàn xong , tôi qua bên anh thì để cho hắn trở về tửu trang , nhưng không nghĩ đến anh cũng đem hắn đào qua."

" Ừ..."

"Ai đúng rồi, ba tôi nói ở bên này mở thêm một chi nhánh công ty còn để cho tôi làm tổng tài là chuyện gì xảy ra , có phải là do anh hay không!"

"Đúng vậy, tôi nói với lão đầu , ở bên này mở một chi nhánh công ty, tôi thương lượng hay hóa đơn nhận hàng cái gì cũng thuận lợi."

"Ông ấy cũng đồng ý?"

"Không có "

"Tôi cũng biết, vậy sau đó thì như thế nào "

"Sau đó tôi nói em đang ở trong tay tôi " Vương Thanh nói đến đây còn có chút hưng phấn "Đừng nói a, lão đầu kia có thể cảm thấy có chút thiếu nợ em, tôi nói em ở trong tay tôi, ông ấy liền đồng ý, chính ông ấy bảo tôi thả em ra, còn cho em làm tổng tài chi nhánh công ty ."

"Cho nên buổi sáng anh hưng phấn nói cái gì rốt cuộc có thể ký hợp đồng rồi cũng là diễn kịch?"

Tay Vương Thanh đang chơi cái ly rõ ràng dừng một chút

"Vương Thanh anh được lắm , vì muốn gài bẫy tôi anh cũng thật là dốc sức , toàn thế giới đều thiếu nợ anh một cái tượng vàng Oscar đi!"Giọng Phùng Kiến Vũ có chút không tốt , mình bị lừa gạt như vậy làm cho cậu có chút mất hứng

"Nếu như ban đầu em nói thật với tôi cũng sẽ không có những chuyện này " Vương Thanh bày tỏ không phục

Phùng Kiến Vũ thật nổi giận, kéo ghế ra chợt đứng lên "Tôi chính là không muốn nói cho anh biết ! Tôi cùng với anh ở bên nhau thật vui vẻ! Bọn họ nhiều năm như vậy đều chưa từng quản tôi bất cứ điều gì , ngược lại là anh, một người trước đây muốn giết tôi lại ở bên cạnh che chở tôi! Tôi chính là không muốn đi! Không phải muốn rời khỏi anh ! Thế nào !" Cậu hiển nhiên không chú ý tới đoạn văn này của mình nghe vào lổ tai người nọ chính là lời tỏ tình từng chữ từng chữ đánh vào trong tim

Vương Thanh đứng lên, đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng ôm lấy người còn đang giận, vỗ vỗ lên lưng cậu . Phùng Kiến Vũ cũng không giãy giụa, ở trong lòng hắn hô hấp dần dần ổn định . Đúng vậy, cậu bây giờ đang cần được ôm trong lòng như vậy, Phùng Kiến Vũ ôm lấy Vương Thanh, tựa trên vai hắn đỏ cả vành mắt "Tôi thật sự không muốn rời khỏi anh "



" Ừ, tôi cũng sẽ không để cho em rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro