Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Không bao lâu công ty của Phùng Kiến liền bắt đầu kinh doanh, F đúng là một tửu trang quốc tế nổi tiếng , bởi vì tiêu chuẩn hợp tác vô cùng nghiêm khắc, phải do nội bộ công ty phái người thẩm tra sau mới có cơ hội ký hợp đồng .

Bởi vì ở Trung quốc không có chi nhánh công ty, khảo sát quả thực quá phiền phức, cho nên F vẫn luôn cự tuyệt hợp đồng từ Trung quốc , rất nhiều năm quốc nội vẫn luôn không thể tóm được hợp đồng hợp tác .

Từ khi chi nhánh công ty F ở Trung Quốc được thành lập , rất nhiều xí nghiệp có ý định hợp tác ùn ùn kéo đến, mỗi ngày Phùng Kiến Vũ đều bận đến sau nửa đêm. Từ lúc mới vừa bắt đầu đến bây giờ thì việc đi công tác khảo sát càng ngày càng nhiều , về sau Vương Thanh thực sự chịu không nổi tình cảnh phòng không gối chiếc, liền đưa qua cho Phùng Kiến Vũ vài nhân viên chuyên môn đi khảo sát

Đừng nói Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh cũng hận chính mình, ai nghĩ được Phùng Kiến Vũ lại bận rộn như vậy, thức đêm thời gian dài làm cho Vương Thanh đau lòng không chịu được. Đã rất lâu rồi cũng không có ôm cậu chân chân thật thật ngủ một giấc rồi , mỗi ngày buổi tối khi Phùng Kiến Vũ bò lên giường , chui vào trong ngực Vương Thanh không tới ba phút liền ngủ, một khi ngủ là ngủ đến đồng hồ báo thức vang lên , mơ mơ màng màng thức dậy rửa mặt đi làm, thời gian hai người nói chuyện cũng ít đi rất nhiều.

" A lô? Xin chào " Phùng Kiến Vũ đang xem văn kiện, điện thoại di động reo nhìn cũng không nhìn liền nhận

"Đại Vũ "

"A, Thanh ca , thế nào "

"Sinh nhật của Trình thúc  "

"Hôm nay sao?"

"Đúng vậy "

"Hôm nay ... Thanh ca, tôi quá bận rộn, có thể không đi được..."

"Em lại không thể cho chính mình nghỉ một đêm sao "

"Tôi..."

"Tôi mặc kệ ! Một hồi để Cận An đón em đến phòng trang điểm! Cúp!"

Thanh gia tức giận, Thanh gia không vui, Thanh gia có tiểu tính khí.

"Thanh ca hôm nay tâm tình không tốt?" Lên xe Cận An , Phùng Kiến Vũ liền không nhịn được hỏi Cận An

"Đâu chỉ hôm nay " Cận An mặt đầy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc "Từ khi ngươi bắt đầu đi làm ở công ty ,này cũng có tầm một tháng đi, chúng ta đều nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thanh gia , sắc mặt kia,  giống như là tên hắn vậy "

"Ha ha ha ha ha "

"Ngươi cười gì, ta nói thật mà, Thanh gia từ khi biết ngươi thì hiền lành hơn rất nhiều, bây giờ giống như trở về lại bộ dáng trước kia của hắn rồi , khuôn mặt người muốn sống chớ tới gần."

Phùng Kiến Vũ cười khẽ không nói, trong lòng nghĩ : Ngươi là chưa thấy qua dáng vẻ hắn ở nhà nũng nịu với ta đâu . Phùng Kiến Vũ nhìn quang cảnh lướt qua ngoài cửa sổ , suy nghĩ kỹ một chút, dường như... hai người quả thực lâu lắm không hảo hảo nói chuyện rồi

Khi Phùng Kiến Vũ đến phòng trang điểm , Vương Thanh đã ngồi trên ghế salon tại phòng hóa trang chờ cậu

" sao lại tới chỗ này?" Khi Phùng Kiến Vũ thấy hắn có chút kinh ngạc

"Sợ em bận bịu, sợ em không đến, sợ em chạy" Khuôn mặt Vương Thanh vẫn nghiêm túc , nhưng mấy câu nói này Phùng Kiến Vũ nghe thấy chính là hắn đang làm nũng a

"Ai nha ~ Thanh ca ~ "

"Cút cút cút, ai đó! Mau dẫn em ấy chọn quần áo đi!" Phùng Kiến Vũ cũng không tức giận,khóe miệng cất giấu nụ cười đi thay quần áo.

Lúc cậu hóa trang , Vương Thanh vẫn luôn ngồi trên ghế sa lon nhìn cậu , bởi vì tháng này bận rộn, cậu so với trước đó gầy một ít, trong ánh mắt mặc dù có chút mệt mỏi, tuy nhiên vẫn động lòng người như vậy , tóc mềm được keo xịt tóc cố định ở đỉnh đầu, ngũ quan lộ ra một cổ khí khái anh hùng. Thật là đẹp mắt...

"Ngươi đi ra ngoài trước đi" Phùng Kiến Vũ hóa trang xong liền bảo thợ trang điểm đi ra ngoài, trong nháy mắt thợ trang điểm đóng cửa lại, Phùng Kiến Vũ từ trên ghế đứng dậy, hai chân tách ra quỳ ngồi ở trước mặt Vương Thanh , bàn tay Vương Thanh theo bản năng ôm thắt lưng của cậu, Phùng Kiến Vũ nâng mặt Vương Thanh chuẩn xác hôn lên môi của hắn, đầu lưỡi cạy hàm răng của hắn đi vào, một cái hôn sâu , Phùng Kiến Vũ cũng rối loạn hô hấp của chính mình.

"Không được... Không thể hôn nữa , nếu không hai ta liền không đi ra ngoài được" Phùng Kiến Vũ ôm cổ Vương Thanh , ghé vào trên vai hắn hít thở không khí mới mẽ

Vương Thanh dùng tư thế này ôm thật chặc Phùng Kiến Vũ, đột nhiên tâm tình rất tốt, rất lâu không yên lặng ôm cậu như vậy rồi , Vương Thanh giơ tay lên sờ khuyên tai màu xanh trên dái tai cậu "Đi thôi bảo bối, nếu không sẽ đến muộn "

Phùng Kiến Vũ nghe được thanh âm nhu hòa của hắn cũng biết tâm tình hắn tốt hơn nhiều, quả nhiên một nụ hôn liền có thể giải quyết vấn đề.

"Thanh ca tôi rất là đói " hai người ở trên đường đi Phùng Kiến Vũ thật sự là đói không chịu được

"Buổi trưa ăn cái gì?" Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ hỏi

"Ân ? Buổi trưa?" Phùng Kiến Vũ khó hiểu nhìn Vương Thanh, đột nhiên lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ "Ngọa tào, tôi quên ăn "

"Em... quên đi , tôi quan tâm em làm gì " Vương Thanh dứt khoát nhìn ngoài cửa sổ không quan tâm đến cậu

"A, đói a đói a đói a ~~~" Phùng Kiến Vũ tựa vào vai Vương Thanh cọ a cọ

"Ai nha được rồi được rồi, một lát sẽ đến , đừng kêu nữa . Cận An, lái nhanh lên một chút " Vương Thanh một bên thúc giục Cận An, một bên xoa xoa lòng bàn tay cho Phùng Kiến Vũ

"Dạ"

Hai người đến khách sạn vẫn là chậm một ít, tiệc rượu đã bắt đầu. Vương Thanh giống như năm ngoái vậy mang Phùng Kiến Vũ đi chào hỏi Trình thúc , đưa hậu lễ, hàn huyên mấy câu liền vội vàng mang bảo bối nhà hắn ăn cái gì đó.

Trình thúc ở phía xa nhìn chằm chằm hai người bọn họ rất lâu , Vương Thanh thoạt nhìn vẫn là người đàn ông khi xưa , nhưng mà... lại không nói ra được là nơi nào không giống nhau.

Đột nhiên, Trình thúc bắt được một màn: Phùng Kiến Vũ cầm đĩa bánh ngọt nhỏ, Vương Thanh giúp Phùng Kiến Vũ xoa xoa bơ vô tình dính ở khóe miệng , trong mắt đã từng là lệ khí toàn bộ đổi thành ôn nhu.



Đúng rồi, đây chính là điểm phát sinh biến hóa trên người hắn đi. Thời gian qua đi một năm, hắn không thay đổi nhưng hắn đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro