Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện kia căn bản hoàn toàn không có ảnh hưởng đến hai người, hai người vẫn là nên kiếm tiền thì kiếm tiền, nên sống qua ngày thì sống qua ngày, tựa như một đôi tình nhân bình thường không thể bình thường hơn

Cảm giác thất bại của Bành Trạch càng lúc càng tăng, hắn một mực đợi đến ngày Vương Thanh buông lỏng cảnh giác , nhưng là hắn không ý thức được, lúc này Vương Thanh đã có đầy đủ năng lực để buông lỏng cảnh giác. Bành Trạch mặc dù dùng hết tất cả vốn liếng, cũng chỉ bất quá có thể ở trong phạm vi thế lực của Vương Thanh kích khởi một cái bọt sóng nho nhỏ. Nhưng Bành Trạch thua liền thua ở không có năng lực còn cókhông cam lòng

"Thanh gia" Cận An mới vừa đẩy cửa, còn không có đóng cửa lại liền vội vội vàng vàng đi tới trước bàn của Vương Thanh

"Làm gì gấp như vậy , Đại Vũ có chuyện?" Vương Thanh vừa thấy dáng vẻ hấp tấp của Cận An cho là Đại Vũ đã xảy ra chuyện gì

"Không có, bất quá..." Cận An dừng một chút, suy nghĩ làm sao mở miệng

"Nói a! Không nói thì ra ngoài!"

"Tay trong bên Bành Trạch nói, hắn gần đây có mưu đồ động đến Đại Vũ cùng công ty của hắn , từ đó..."

"Cái gì "

"Từ đó hạ thủ với ngài "

Vương Thanh nghe xong mặt đầy bất đắc dĩ "Cái thứ này có phải đầu óc có vấn đề hay không  "

" Ừ... Có thể " Cận An phụ họa "Ngài không cần tự mình động thủ người của ta có thể diệt gọn bọn họ "

"Ngươi nói hắn tại sao cũng chưa có tỉnh ngộ a" Vương Thanh hận rèn sắt không thành thép lắc đầu một cái

"Vậy chúng ta khi nào... ?"

"Không gấp, ta hỏi Đại Vũ trước, xem em ấy muốn làm thế nào, ngươi đi trước đi, chuẩn bị một chút, tiêu diệt bọn họ là chuyện sớm muộn "

"Dạ "

Buổi tối Vương Thanh vể đến nhà liền cố làm ra vẻ lo âu, than thở không ngừng

"Lão Vương làm gì vậy chứ a, than thở cả đêm, còn có thể được không?"

"Đại Vũ a ~ "

"Làm gì "

"Em nói nếu là có người động đến tôi , em sẽ làm thế nào  "

Phùng Kiến Vũ cười lạnh một tiếng "Còn có người dám động anh ? Đừng làm rộn "

"Hắc, em cái người này a, tôi nói thật, vạn nhất ngày nào đó thừa dịp tôi không đề phòng"

"Đánh lại thôi, sao có thể để cho anh bị khi dễ? "

Vương Thanh sờ đầu Phùng Kiến Vũ , tỏ ý đối với câu trả lời này rất hài lòng

"Vậy em nói, có người dám động đến em , tôi sẽ làm gì?"

"Phốc... Trải qua kinh nghiệm lần trước, tôi cảm thấy anh có thể sẽ không cho đối phương được toàn thây "

" Ừ,em nói đúng "

Phùng Kiến Vũ lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ tới hình như có chút không đúng

"Làm sao đột nhiên hỏi tôi việc này?"

" Ừ... Có người muốn động đến em, bị tôi tra được "

"A?" Phùng Kiến Vũ đổi một tư thế đối diện với Vương Thanh "Thật sự có người không đem anh để trong mắt như vậy  , ai da ai da, nói ra để cho tôi mở mang tầm mắt một chút a "

Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ qua đặt trong tay chơi đùa "Nói ra thì em đúng thật là mở mang tầm mắt. Chủ cũ của em, Bành Trạch tiên sinh "

"Ngọa tào... Vậy em là... Thật mở mang tầm mắt "

Hai người đột nhiên liền trầm mặc, Phùng Kiến Vũ có thể là không nghĩ tới Bành Trạch sẽ nổi lên tâm tư muốn động đến mình , trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Mà Vương Thanh thuần túy là chờ Phùng Kiến Vũ tiêu hóa chuyện cẩu huyết này

"Như thế nào? Tính thế nào?" Vương Thanh kéo kéo tay Phùng Kiến Vũ

"Anh tính thế nào, tôi đều nghe theo anh "

"Nghe tôi? Đó không phải là chủ cũ của em sao, tôi vẫn chờ nghe ý kiến của em đây "

"Hắn cũng có thể làm ra chuyện như vậy, tôi lại cố nhớ tình xưa thì hơi quá phận. Huống chi, tôi và hắn cũng không có tình xưa gì cả."

"Sao ? Tôi thấy lúc trước các ngươi không phải thật là tình thâm ý nặng sao?" Vương Thanh thiêu thiêu mi

Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ tựa vào bả vai Vương Thanh thở dài "Gặp dịp thì chơi thôi. Nhưng hắn lúc ấy có thể là thật sự luyến tiếc tôi, tôi con mẹ nó lúc đó bán mạng vị hắn như vậy , ai nghĩ tới hắn bây giờ làm ra loại chuyện này "

"Bảo bối, tôi có một đề nghị, chỉ chờ em gật đầu "

"Ừ ?"

"Tôi chuẩn bị tiêu diệt hắn "

Phùng Kiến Vũ vừa nghe tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh "Thiệt hay giả?"

"Thật a, em còn luyến tiếc?"

"Đừng có vớ vẩn nữa " Phùng Kiến Vũ lôi kéo Vương Thanh tay phe phẩy "Thanh ca a, chuyện này, mang tôi theo a ~ " Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nháy mắt cười đễu , cong cong khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro