Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Thanh Thanh gia?" Bành Trạch hiển nhiên không ngờ tới Vương Thanh lại có thể xuất hiện như vậy

"Thế nào? Nhìn ngươi đây ý là không nghĩ tới ta sẽ đến sao." Vương Thanh đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi "Ta cho là, ngày mai muốn động đến người của Đại Vũ bọn ta , hôm nay thế nào cũng phải đốt đèn dạ chiến nghiên cứu sách lược . Không nghĩ tới, Bành thiếu ngủ cũng thật yên ổn ."

"Thanh Thanh gia, ta a! ! !" Phùng Kiến Vũ đang lúc Bành Trạch nói chuyện phóng cây chủy thủ đến cái tay đang lần mò dưới gối của hắn , một bước nhảy lên giường, đạp lên tay Bành Trạch rút chủy thủ ra , thuận tiện ở dưới gối móc ra một khẩu súng.

Người đàn bà bên cạnh hét thất thanh , Phùng Kiến Vũ thuận tay đánh lên cổ cô ta một cái "Ồn ào muốn chết "

Phùng Kiến Vũ khinh miệt liếc Bành Trạch đang nắm cổ tay đau đến mặt trắng bệch toát mồ hôi lạnh , cầm drap trải giường lau lau chủy thủ, xoay người đi xuống giường trở lại bên cạnh Vương Thanh .

"Phùng Kiến Vũ! Ngươi là cái tên vong ân phụ nghĩa đồ cầm thú!" Bành Trạch hướng bóng lưng Phùng Kiến Vũ rống to

" Ân ? Nghĩa? Nếu như ngươi không động tâm tư giết ta , hai chữ này còn chút ý nghĩa, nhưng một khi ngươi đã động ý định này, hai chữ này cũng không còn chút ý nghĩa nào nửa, hiểu không? Ngươi ban đầu chỉ bất quá cho ta một chỗ ở, nhưng thời thời khắc khắc lại để cho ta thay ngươi bán mạng, nói tới ân nghĩa, ta có thể thật không biết Trạch ca nói từ đâu ." Phùng Kiến Vũ vân đạm phong khinh nói

"A" Bành Trạch giống như là người bị rút gân cốt, ở trên giường vô lực cúi đầu, siết cổ tay không ngừng ứa máu , nhẹ nhàng nói "Ngươi ở bên cạnh Vương Thanh tốt lắm sao? Còn không phải là vận mệnh bị thượng sao?"

"Ngươi mẹ nó nói cái gì vậy!" Cận An cầm lấy súng chỉa Bành Trạch, Phùng Kiến Vũ giơ tay lên nắm cánh tay Cận An vỗ một cái, Cận An không cam lòng, từ từ để súng xuống. Phùng Kiến Vũ cúi đầu cười một tiếng "Bành Trạch, ngươi vĩnh viễn cũng không biết mùi vị được yêu là thế nào . Ngươi cũng vĩnh viễn cũng không biết mùi vị hai người yêu thương nhau là thế nào đâu ."

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ bên cạnh đang nở nụ cười , ánh mắt lộ vẻ xúc động.

"Đại Hưng, đem đồ đến cho ta."

Đại Hưng nghe vậy tiến lên, từ trong quần áo móc ra một cái ống tiêm đổ đầy chất lỏng màu đỏ , giao cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ nhận lấy kéo tay Vương Thanh, đặt ở trên tay hắn "Anh đi đi "

"Cái gì?"

"Đừng để ý, tiêm thẳng vào động mạch ."

Vương Thanh ý vị sâu xa nhìn Phùng Kiến Vũ một cái.

"Cận An, đi, giúp ta đè hắn."

"Dạ"

Cận An đem áo gối xé ra nhét vào miệng Bành Trạch , đè Bành Trạch đang loạn động

"Ngươi mẹ nó có thể đừng động đậy như một con cá trê được không a a "

Phùng Kiến Vũ nghe lời này một cái liền cười "Đại Hưng, đi hỗ trợ một chút "

"Ai "

Vương Thanh đi tới, vỗ vỗ mặt Bành Trạch "Ngươi nên sớm nghĩ đến sẽ có hôm nay." Đem nắp ống tiêm rút ra, đâm vào động mạch Bành Trạch , dưới hai mắt trợn to nhìn chăm chú cùng tiếng giãy giụa ngô ngô của Bành Trạch đem chất lỏng màu đỏ tiêm vào trong cơ thể hắn

Vương Thanh tiêm xong chất lỏng, Cận An cùng Đại Hưng buông Bành Trạch ra, Bành Trạch giãy giụa mặt đỏ bừng thở hổn hển.

"Đi sao?"

Phùng Kiến Vũ hỏi Vương Thanh đang đi về phía mình

"Đi?" Vương Thanh mặt đầy nghi vấn

" Ừ, lưu hai người ở lại quan sát là được."

Vương Thanh cũng không nghi ngờ cậu, tùy tiện chỉ hai người thủ hạ ở lại

"Hai ngươi thuận tiện đem cô kia lôi ra, muốn làm gì thì làm đi. Đem cửa sổ và cửa chính trong phòng này khóa kỹ lại."

" Dạ, Vũ ca" Phùng Kiến Vũ nghe được sự xưng hô này có chút kinh ngạc, ngay sau đó cong cong khóe miệng.

Từ khi Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh Vương Thanh , người chung quanh đều gọi cậu là Đại Vũ. Nhưng hôm nay tiếng xưng hô 'Vũ ca' này quả thật xứng đáng. Mọi người ăn nhịp với nhau đều sửa lại.

Trên đường trở về Vương Thanh ở trong xe kéo tay Phùng Kiến Vũ hỏi "Trong ống tiêm là cái gì?"

" Thuốc kích dục của Lão Ngũ , tôi đã cho hắn loại hoàn toàn tinh khiết, độ tinh khiến ở trong ống tiêm đó, chậc......."



Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ cúi đầu chắt lưỡi lắc đầu , cười mặt đầy cưng chìu, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu "Em a ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro