Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này, Cận An, ngươi đang ở chỗ nào, làm sao còn chưa tới đón Kiều tỷ " thợ trang điểm của Mỹ Kiều cũng là tiểu phụ tá gọi điện thoại cho Cận An thúc giục.

"A? Đi làm chi ?" Cận An hỏi.

"Yến hội buổi tối ! Ta cũng đã trang điểm cho Kiều tỷ xong rồi, lễ phục cũng chuẩn bị xong ." Tiểu phụ tá cho là Cận An đã quên, liên tiếp chê bai.

"Nga, Thanh gia hôm nay không mang theo Mỹ Kiều, các ngươi đi tắm rồi đi ngủ đi."

"A? Ngươi nói ..."

Đô đô đô...

" A lô? Uy ! Kháo!"

"Thế nào, đang êm đẹp sao lại mắng người ?" Mỹ Kiều hướng về phía gương thử bông tai cho tiệc tối.

"Kiều tỷ..." Tiểu phụ tá thận trọng mở miệng.

Mỹ Kiều dừng động tác lại, từ trong gương nhìn nàng "Có chuyện gì thì nói thẳng!"

"Thanh gia nói, buổi tối không mang theo ngài đi..." Tiểu phụ tá thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ không phát ra âm thanh gì

"Cái gì? ! ! ! Mẹ nó ! Tra cho ta! Xem con tiện nhân nào dám động đến vị trí của ta !" Mỹ Kiều đem bông tai ném lên bàn trang điểm liền đi thẳng lên lầu trở về phòng ngủ.

Vào giờ phút này, Cận An đang mang Phùng Kiến Vũ vào cửa hàng chọn quần áo. Trải qua lần chọn quần áo này , Cận An mới hoàn toàn biết Vương Thanh tại sao lại vừa ý Phùng Kiến Vũ. Cũng biết người đẹp vì lụa ngựa tốt nhờ yên những lời này thật không sai

Phùng Kiến Vũ quanh năm một thân hắc y , làm những ưu điểm trên người cậu tất cả đều mai một. Hôm nay trải qua sự tuyển chọn khéo léo của thợ trang điểm , lựa chọn một thân chính trang -- áo sơ mi trắng, âu phục màu xám tro. Trước ngực còn có một cái ghim cài áo nhỏ . Người này mặc dù là một đả thủ , nhưng trên người cũng không có cơ bắp lớn , toàn bộ đều là đường cong đẹp mắt

Trải qua thợ trang điểm tạo hình thiết kế, nguyên bản tóc mái hơi che đôi mắt được chải ngược lên , dùng keo xịt tóc cố định. Ngũ quan xinh đẹp lộ ra, chân mày đẹp, mũi cao thẳng, nhất là cặp mắt kia, bên trong dường như chứa đựng rất nhiều tinh tú

"Cận An? Cận An!" Cận An nhìn Phùng Kiến Vũ nhìn xuất thần, Phùng Kiến Vũ kêu hắn chừng mấy tiếng hắn cũng không nghe được

"A, a? Thế nào?"

"Lời này hẳn tôi nên hỏi ngươi đi, nhìn cái gì chứ, xuất thần như vậy . Tôi nhìn có được không? Luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên." Phùng Kiến Vũ nhìn một chút ống tay áo, lại kéo kéo vạt áo.

"Ngọa tào, Phùng Kiến Vũ a. Không thể nói là tạm được nữa rồi , ta cmn cũng sắp bị ngươi bẻ cong rồi." Cận An đi tới tay khoác lên bả vai Phùng Kiến Vũ

"Cũng đừng" Phùng Kiến Vũ bả vai hơi nghiêng, để cho tay Cận An tự nhiên rũ xuống "Tôi chính là không gần nam sắc "

Cận An ý vị sâu xa nhìn Phùng Kiến Vũ không lên tiếng.

Thợ trang điểm lại sửa lông mày cho Phùng Kiến Vũ, hơi trang điểm nhẹ một ít.

Cận An ở cửa hút thuốc, nhìn Phùng Kiến Vũ, âm thầm chắt lưỡi: Sách sách sách, Thanh gia sau này làm sao có thể để cho cậu ta một mình đi ra ngoài đây.

Phùng Kiến Vũ sửa sang lại nhìn thấy Cận An ở bên ngoài hút thuốc, cùng thợ trang điểm nói tiếng cảm ơn liền đi ra cửa.

"Đi thôi, tôi xong rồi."

"Đi!"

Đến biệt thự của Vương Thanh, Cận An để cho Phùng Kiến Vũ một mình đi tìm Vương Thanh, mình chờ ở trong xe.

Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên tới biệt thự của Vương Thanh, biệt thự lớn như vậy , lại không có người hầu hoặc là quản gia, trang trí cũng rất đơn giản, tỏ ra phá lệ trống trải, dường như nói một câu đều sẽ có tiếng vọng lại.

Phùng Kiến Vũ lên lầu hai, tìm được gian phòng Cận An nói, ở cửa chỉnh sửa quần áo một chút, giơ tay lên gõ cửa.

Cộc cộc cộc...

"Đi vào"thanh âm dễ nghe của Vương Thanh vang lên.

"Thanh gia, xe đến rồi. Chúng ta có thể lên đường."

Vương Thanh nghe thấy thanh âm của Phùng Kiến Vũ , liền ngẩng đầu nhìn một cái, cũng chính cái ngẩn đầu này khiến cho Vương Thanh quyết định một chuyện:



Phùng Kiến Vũ, ngươi nửa đời sau sớm muộn gì cũng là của ta.

( os editor : chưa chắc đâu ấy ơi mình vẫn ghim ấy nha ấy nha , ghim chuyện gì? đợi xem chương 10+ 11 sẽ rõ, lặn đây )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro