Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhìn đến đứa trẻ bên cạnh. Răng (? ) của nhân vật chính, trong đại não Đỗ Trạch nháy mắt hiện ra các loại tri âm thể:

《 Nhân gian thảm kịch! Bi tình phụ thân mang theo đứa nhỏ đang kêu than đòi thức ăn, du đãng ở dị thế tha hương 》

《Nhân vật chính số khổ của ta ơi, lần nào ngươi biến thành chính thái? 》

《 Thần bí cô nhi thiên phú dị lẫm, vận mệnh nhiều ngang trái bị người nào đó trêu cợt, gánh vác trách nhiệm cứu vớt / hủy diệt thế giới, thiếu niên rốt cuộc đi con đường nào? 》

Khổ bức độc giả thật sự muốn tiêu lệ, tình tiết đã chuyên nghiệp thần triển khai (*) ba mươi năm, tựa như con ngựa hoang bệnh trĩ rốt cuộc kéo không trở về.

(*thần triển khai: phát triển quá nhanh đến không thể ngờ)

Ở trong tình tiết vốn dĩ của《 hỗn huyết 》, nhân vật chính tiến vào cột sáng miền thất lạc, sau khi theo thời gian hồi lang rời khỏi đây liền nhìn thấy Kim Tự Tháp kim loại do Chu nho sáng tạo. Khi đó nhân vật chính kích hoạt không được Kim Tự Tháp, cho nên y trực tiếp theo đỉnh Truyền Tống Trận của Kim Tự Tháp ly khai miền thất lạc, ngẫu nhiên rớt xuống trên cây, nhận sinh mệnh tinh linh, tạo ra tình tiết về Tinh Linh Tộc. Về phần Chu nho huyết thống của nhân vật chính, đó là tới thật lâu thật lâu về sau, nhân vật chính lẫn vào một dong binh đoàn đi thăm dò một di tích của Chu nho mới thức tỉnh.

Cho nên nói ba người kia trồi lên làm quái gì? Còn chưa gì đã làm thức tỉnh Chu nho huyết thống của nhân vật chính rồi Nằm tào!

Chu nho huyết thống sở dĩ thức tỉnh trễ như vậy, bởi vì nhân vật chính một khi thức tỉnh Chu nho huyết thống rồi, thì có nghĩa nhân vật chính có thể kích hoạt Kim Tự Tháp kim loại mở ra "Thông đạo", sau đó tiến vào đại lục phản diện cao cấp bản sao này. Khi đó cấp bậc của nhân vật chính đã muốn phá trăm, cho nên nhân vật chính hung tàn không hề áp lực triển áp đại lục phản diện, hỗn đến phong sinh khởi thủy. Nhưng hiện tại... Đỗ Trạch dại ra nhìn nhân vật chính đại nhân nho nhỏ mềm trắng trắng nộn nộn, chỉ cảm thấy tiền đồ một mảnh xa vời.

Ánh trăng một vàng một lam lắc lư giữa bầu trời tử sắc (màu tím), màu sắc yêu dị kia không lúc nào không nhắc nhở sự thật là bọn họ đã đi tới đại lục phản diện. Đối với đại lục phản diện, Nhất Hiệt Tri Khâu miêu tả như thế này: cằn cỗi, hoang vu, tài nguyên thiếu thốn, nguyên tố loãng. Ở đệ nhị kỷ nguyên, Thiên tộc cùng Tinh Linh tộc đem Ma tộc đuổi đến nơi đây; ở đệ tứ kỷ nguyên, Chu nho tộc đem vong linh tộc đuổi đến nơi đây, hơn nữa thành lập Kim Tự Tháp kim loại phong tỏa "Thông đạo" . Cho nên đại lục phản diện hiện tại là thiên hạ hắc ám sinh vật, bọn họ phát huy nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé) đến vô cùng phổ biến. Nơi này không có quốc gia, chỉ có bảy mươi hai tòa thành, mỗi một tòa thành đều đại biểu cho một thực lực đỉnh của khu vực, cùng thờ phụng một vị ma thần —— Thực lực đỉnh của Ma tộc.

Đỗ Trạch phi thường tự giác nhớ tới Nhất Hiệt Tri Khâu ân cần dạy bảo: ở trong toàn bộ chủng tộc, phá hư dục vọng cùng tính hủy diệt của Ma tộc là cực mạnh... Mạnh... Vô cùng...

Cầu hỏi: ở trong "Đại lục phản diện" cao cấp bản sao này, một ngoạn gia vụn vặt sức chiến đấu: 5 cùng một sinh hoạt ngoạn gia chuyên môn rèn đúc thì nên như thế nào thông quan? Cầu công lược (kế sách tiến công) a nằm tào... TAT

Một trận gió thổi qua, một tia mùi máu tươi như có như không phất qua chóp mũi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch theo huyết vị nhìn về phía nơi phát ra, phát hiện cư nhiên là từ nhân vật chính truyền đến. Tu như trước cuộn mình trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hắc bào như tấm thảm cuốn lại trên người y. Đỗ Trạch chần chờ trong chớp mắt, sau đó vươn tay xốc lên hắc bào. Mùi máu tươi càng thêm nồng đậm tràn ngập giữa không khí, một vết thương dữ tợn khắc thật sâu ở hông Tu, tuy rằng không chảy máu nữa, nhưng cùng với hô hấp run lên run lên lòi ra thịt trắng.

Đỗ Trạch nháy mắt liền kinh hoảng, hắn chân tay luống cuống nhìn vết thương dữ tợn kia . Tuy rằng nhân vật chính vong linh hình thái bị thương nặng như thế nào cũng không thể chết, nhưng là hình thái chủng tộc khác sẽ không có thiên phú "Bất tử", nhân vật chính sau khi đã thức tỉnh bốn huyết mạch mới có thể tự do chuyển hóa hình thái a suất!

Đỗ Trạch đứng lên nhìn quanh bốn phía, đại lục phản diện hoang vu cùng cằn cỗi giống như tác giả miêu tả, đập vào mắt tất cả đều là đất đai cùng tảng đá cứng ngắc, đến một gốc cây còn hiếm thấy chứ đừng nói chi đến thực vật tươi sống. Nhưng vào lúc này, Đỗ Trạch nghe được phía sau truyền đến tiếng vang. Xuẩn manh độc giả vui sướng quay đầu lại: quả nhiên nhân vật chính gặp trắc trở, thì sẽ có tiên nhân \ thần \ manh muội tử \ tiểu đệ đi ngang qua cứu người, quả nhiên YY văn đích thực không lừa gạt tiểu sinh ——

Một con ma thú cắn nửa mẩu thi thể trầm mặc đối diện cùng Đỗ Trạch.(hahaha~ chịu không nổi mà =]]] )

... YY văn ngươi cũng phản bội ta! ! !

Ma thú kia ngoại hình như là một con cọp răng kiếm, thi thể trong miệng còn đang không ngừng tích huyết, e rằng ngửi được mùi máu tươi liền chạy tới chuẩn bị kiếm thêm cơm cho mình. Đỗ Trạch theo phản xạ che ở phía trước Tu đang hôn mê, hé ra khuôn mặt nghiêm nghị đối diện cùng nó.

Không thể trong nháy mắt không thể trong nháy mắt không thể trong nháy mắt —— người nào đến nói cho hắn biết gặp được lão hổ giả chết có hữu dụng hay không a a a a a!

Hỗ nhãn màu vàng của Ma thú rừng ảnh ngược gương mặt Đỗ Trạch không chút thay đổi, nó vẫn không nhúc nhích, toàn thân cao thấp buộc chặt, như là Đỗ Trạch một khi có dị động, nó sẽ trực tiếp nhào đi lên. Ánh mắt Đỗ Trạch càng ngày càng lạnh, trong mắt lộ ra một loại sức mạnh vô ngôn—— không cần ánh mắt lực a, sắp chống đỡ không nổi rồi! QAQ

Rốt cục, ở dưới cái nhìn chằm chằm của một tên xuẩn manh ( sương mù dày đặc ), ma thú kia làm một chuyện ngoài dự đoán của mọi người: nó chậm rãi nhả thi thể trong miệng ra, sau đó từng bước một lui về phía sau, hổ nhãn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, như là sợ Đỗ Trạch nhào đến xé xác nó. Thẳng đến khi lui một khoảng cách, ma thú kia xoay người cơ hồ mang theo cái đuôi hướng phương xa rất nhanh bỏ chạy.

Khủng bố độc giả khiến ma thú nghe tiếng đã sợ mất mật: ... ?

Đỗ Trạch thoát hiểm trong gang tấc chân mềm nhũn suýt nữa thẳng tắp ngồi xuống đất, hắn tháo xuống kính mắt xoa xoa hai mắt, tuy rằng nghĩ mà vẫn còn sợ, tên ngốc manh tâm tình high lên chưa từng có trước đó.

Quả nhiên Vương Bá khí là kỷ năng thiết yếu của một kẻ xuyên qua! Tiểu sinh rốt cục uy vũ hùng tráng một phen! Vô luận là thần thú phía trước hay là ma thú vừa mới, hết thảy run rẩy đi hừ hừ hừ. Tiểu sinh lúc này, manh chúa không nhượng cho các ngươi, đám cầm thú tắm rửa đi ngủ đi! Ngả mã con mắt thật sự hảo xót...

Chờ sau khi Đỗ Trạch lại mang kính mắt, hắn ở trong tầm nhìn từ mơ hồ chuyển rõ ràng thấy được một thứ gì đó, giống như hiện tại với hắn mà nói là vật cứu mạng. Đỗ Trạch tâm hoa nộ phóng (vui như mở cờ trong bụng)chạy đến thi thể ma thú lưu lại, chịu đựng không nhìn tới lỗ thủng máu tươi đầm đìa kia, Đỗ Trạch đem cái bọc trên thi thể gở xuống. Ở đại lục phản diện, bởi vì nguyên tố loãng, cho nên sinh vật nơi này bình thường chỉ dùng làm dược thảo hoặc luyện ra nước thuốc để trị liệu vết thương. Mỗi người mạo hiểm trên người đều phải mang dược thảo hoặc nước thuốc. Sau khi từ trong bọc tìm ra nước thuốc cùng băng vải, Đỗ Trạch tỏ vẻ hắn giờ khắc này rốt cục lại bắt đầu tin tưởng YY tiểu thuyết —— quả nhiên đưa thuốc đến đây.

Đỗ Trạch chân thành đối thi thể nói lời cảm tạ: Huynh đệ đưa thuốc vất vả rồi, tinh thần ngươi phấn đấu ở trận chiến đầu tiên "Đi ngang qua cứu nhân vật chính" làm cho chúng ta suốt đời khó quên.

Đỗ Trạch trở lại bên cạnh Tu, hắn thật cẩn thận bôi nước thuốc ở trên miệng vết thương, dùng băng vải băng bó vết thương dữ tợn kia. Nhìn hắc bào của Tu bị máu nhiễm ướt, Đỗ Trạch chần chờ một giây, cắn răng cởi quần áo của mình và đối phương, thay cho Tu sơ mi trắng cùng áo khoác len của mình. Thân hình Chu nho nho nhỏ mặc áo sơ mi dài đến đầu gối, giống như là một tiểu hài tử trộm mặc quần áo của người lớn.

Độc giả sải cánh tay đứng ở trên mặt đất đỏ tỏ vẻ, hắn chưa từng thuần(bian) gia (tai) như vậy.

(bian tai = biến thái XD , thuần gia = tài giỏi)

Một trận gió thổi qua, ngốc manh hắt hơi một cái.

Đây không phải là chỗ nên ở lâu a.

Đỗ Trạch nhặt lên hắc bào, nhìn đến đồng nghiệp chí yên lặng tản ra cảm giác tồn tại ngưng đọng trong chớp mắt, vẫn là quyết định mang đi. Nếu tùy tiện ném bỏ cuốn đồng nghiệp chí xé không rách hủy không xong này, sau đó bị người dị thế vây xem... Hắn chắc cắt mặt quăng đi. Tình huống càng đáng sợ là, một khi có người phát hiện bản đồng nghiệp chí hủy không xong còn có thể tự động hoàn nguyên này, nhất định sẽ kinh vi thiên thư, sau đó ngày đêm nghiên cứu, chính mình nghiên cứu không ra liền lập bang kết phái đến nghiên cứu, một đám người nghiên cứu không được vậy toàn bộ đại lục đến nghiên cứu. Nhưng sách này chỉ có một quyển sao có thể phá? Phục chế bái, bí thư thần kỳ như thế nội dung nhất định cũng có giá trị nghiên cứu! Phục chế trăm ngàn bản, sau đó nhân công một phần, sau đó... Không có sau đó...

Là GAMEOVER bởi vì sau khi bị nhân vật chính phát hiện, hay là GAMEOVER bởi vì sau khi toàn bộ đại lục đều muốn làm gay, đấy cũng là một vấn đề.

Vừa nghĩ tới đồng nghiệp chí yên lặng sinh sản thêm, Đỗ Trạch nháy mắt bị dọa tè ra quần, trước khi chưa tìm được nơi hoàn hảo có thể giấu đồng nghiệp chí, Đỗ Trạch thề hắn nhất định sẽ không buông nó ra.

Đồng nghiệp chí: Cho nên nói, vách đá cheo leo này là chân ái (er) a.

Đỗ Trạch dùng hắc bào bao bọc đồng nghiệp chí đeo ở sau lưng, sau đó cúi người ôm lấy Tu. Nhân vật chính biến thành Chu nho hình thái nhẹ đến bất ngờ, cho dù là Đỗ Trạch thân kiều thể yếu cũng có thể dễ dàng ôm vào trong ngực. Cho dù bị gây sức ép như vậy, Tu vẫn như cũ nhắm mắt lại ngủ thật sự sâu, không biết đến tột cùng là bởi vì vết thương của y quá nghiêm trọng, hay là bởi vì hơi thở bên người quá mức quen thuộc, làm cho y không hề đề phòng lâm vào trong hôn mê.

Đỗ Trạch nhìn gương mặt ngủ không hề phòng bị kia, đột nhiên quỷ dị lý giải tâm tình quái thục.

Quả nhiên Lolita nho nhỏ mềm nộn nộn cùng chính là một trong sát khí lớn nhất trên thế giới này, khó trách Nhất Hiệt Tri Khâu rất ít miêu tả Chu nho hình thái của nhân vật chính, mỗi lần thời điểm cần Chu nho hình thái lên sân khấu thì nhân vật chính đều là một mình hoặc tự kỷ buồn bã ở trong phòng, sau khi đi ra thì chế tạo một thần khí vô cùng lợi hại. Nếu tác giả miêu tả cụ thể Chu nho hình thái của nhân vật chính, người trong ngoài tiểu thuyết nhất định đều sói tru " Đáng yêu như vậy nhất định là nam hài tử!", uy hiếp lực của nhân vật chính cứ như vậy vỡ thành mảnh vụn...

Đỗ Trạch ôm Tu đi về phía trước, hắn phải tìm được một địa phương có thể cư trú, bảy mươi hai chúa thành thì không dám tiến, bọn hắn bây giờ chẳng khác nào thịt béo đưa lên cửa—— nhân vật chính trên tay hắn hiện tại chính là Chu nho lâm nguy trong hỗn độn đại lục, rõ ràng chính là hoá thạch. Cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể ý đồ ở ngoài chúa thành tìm một chỗ an trí nhân vật chính, sau đó xem mình có thể không lẫn vào bên trong thành đi đổi dược thảo cùng thức ăn.

Mái tóc lông xù của Tu mềm phủ lên trên vai Đỗ Trạch, cái lổ tai nhọn cùng với Đỗ Trạch đi đường xóc nảy, cọ cọ cằm Đỗ Trạch, lại cọ cọ.

******

******

Đây là một vùng đất hoang vắng, bầu trời đầy khói mù tử sắc, toàn bộ đại địa đều bị trải lên một tầng hồng quang ảm đạm. Trên núi đá màu đỏ tươi, thực vật héo rũ mỏi mệt không chịu nổi loạng choạng. Gió to từ phương xa thổi đến, nháy mắt đem thực vật nghiền thành phấn cuốn vào trong không trung, bột phấn màu đen rơi xuống, tựa như một hồi ai ca bi thương. (ai ca: nhạc buồn)

——《 Hỗn Huyết: đại lục phản diện 》 trích đoạn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro