Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cảm nhận được làn da hai người tiếp xúc không có chút cản trở nào, Tu phát hiện y cũng không ghét loại cảm giác này. Thân thể người nọ ôn nhuận, áp sát tại trên làn da vong linh luôn luôn lạnh như băng, làm cho y có loại cảm giác toàn bộ thân thể đều ấm áp lên.

Mùi hương kia...

Tu phút chốc chần chờ, vươn ngón tay thăm dò hô hấp của Đỗ Trạch. Theo nhịp hô hấp, ngón tay của y được hơi thở ấm nóng vây quanh, nhưng như trước che giấu không được hơi thở vong linh âm lãnh.

Bởi vì động tác của Tu, Đỗ Trạch tựa hồ bị bừng tỉnh. Thanh niên tóc đen mở to đôi mắt mê mang, nhưng không có ngẩng đầu, tay phải rất nhanh mà thuần thục sờ soạng đến mắt kính của mình. Sau khi Đỗ Trạch mang mắt kính thoáng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tu, tên xuẩn manh cảm giác một khắc kia chính mình giống như thấy được kết cục.

Trong sách không phải nói nhân vật chính sẽ hôn mê 5 ngày sao? Như thế nào nhân vật chính nằm 4 ngày liền đã tỉnh lại! ?

Khổ bức độc giả khóc không ra nước mắt. Lúc Ma tộc hoa tỷ muội dẫn bọn họ đi vào Montbeliard thành, sau khi ăn cơm cùng ngủ trên giường, Đỗ Trạch khờ dại tin hết thảy đau khổ đều đã qua đi, chờ đợi hắn sẽ là tương lai tốt đẹp. Sau đó, Đỗ Trạch chim non ôm ấp tình cảm bị lời nguyền cho một kích trí mệnh.

Lời nguyền âm linh qua 0 giờ hoàn nguyên không được,!

Nguyên lý của lời nguyền âm linh là kẻ thi nguyền sai khiến một con âm linh tiến vào trong cơ thể mục tiêu đã chỉ định, âm linh lạnh vô cùng sẽ làm kẻ bị nguyền rủa cảm thấy rét lạnh từ linh hồn. Bởi vì là tác dụng trên linh hồn, cho nên kẻ bị nguyền rủa bên ngoài mặc bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô dụng, sử dụng hỏa nguyên tố cũng vô pháp ấm áp. Hơn nữa nhìn bề ngoài, nhiệt độ cơ thể của kẻ bị nguyền rủa không có bất cứ dị thường nào, nó đối thân thể thương tổn rất nhỏ, này thuần túy là một loại tra tấn. Bởi vậy có thể thấy được, chủ thể của lời nguyền âm linh chính là âm linh, chỉ cần làm cho âm linh thoát ra hoặc tiêu diệt thì lời nguyền cũng sẽ biến mất. Ở trong《Hỗn Huyết 》, nhân vật chính là từng chút từng chút một hút âm linh từ trong cơ thể Alice ra.

Sau đó bi kịch của Đỗ Trạch đã đến. Đỗ Trạch tỏ vẻ hắn chưa từng gặp qua âm linh nào ngốc tự nhiên như vậy, lời nguyền này nói đúng ra xem như có thể hoàn nguyên, nhưng 0 giờ hoàn nguyên căn bản ngăn cản không được cước bộ âm linh kia lưu luyến gia đình. Thời điểm 0 giờ, Đỗ Trạch hoàn nguyên, âm linh trong cơ thể hắn tự nhiên bị gạt ra, sau đó hai xuẩn manh mắt nhỏ mắt lớn trừng nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy âm linh, Đỗ Trạch còn thực có hứng thú vây xem cái bóng màu trắng biểu tình ngơ ngác, chỉ thấy âm linh kia vẫn duy trì biểu tình ngơ ngác mờ mịt nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai anh anh anh chạy trở về thân thể Đỗ Trạch.

Đỗ Trạch: ...

Mẹ đản ngươi đây là đi ra bán manh sao! ? Chủ nhân của ngươi đều treo rồi, van cầu ngươi theo đuổi tự do đi hài tử!

Đỗ Trạch chịu đựng lạnh vô cùng lại đợi thêm một ngày, vừa qua 0 giờ, âm linh bị bài trừ ra. Thừa dịp âm linh kia đầu óc choáng váng không rõ tại sao mình lại bị bài trừ ra, Đỗ Trạch xoay người muốn chạy, sau đó lại bị hùng hài tử âm linh nhào vào. Ngày thứ ba, Đỗ Trạch cảm thấy biểu tình âm linh kia đã muốn sắp khóc, Đỗ Trạch cũng muốn sắp khóc. Vô luận chung quanh có bao nhiêu sinh vật, âm linh kia chỉ nhận định Đỗ Trạch, xem Đỗ Trạch như phụ thân.

Valni tỏ vẻ lực bất tòng tâm, trong thành Montbeliard không người nào am hiểu tử linh ma pháp, nếu không lúc trước cũng sẽ không bị một cái huyết độc ôn dịch biến thành chật vật không chịu nổi. Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người Tu đang hôn mê, hiện tại Đỗ Trạch nhìn Tu bằng ánh mắt lấp lánh —— đây chính là thuốc cứu mạng cộng thêm túi giữ ấm hình người.

Lời nguyền âm linh có thể hóa giải, chỉ cần dùng vong linh cao cấp hơn so với nó trấn áp là có thể. Trong nguyên văn《 Hỗn Huyết 》, Valni cũng là cách mỗi một khoảng thời gian ngắn phải chạy đi tìm nguyên liệu tử linh chi để giảm bớt rét lạnh cho Alice, thẳng đến một lần lâm vào nguy kịch mới gặp gỡ nhân vật chính.

Hiện tại ở trong thành Montbeliard , còn có vong linh nào cao cấp hơn phù thủy sao?

Vì thế độc giả ở thời khắc này rốt cục nhịn không được vươn bàn tay tội ác về hướng nhân vật chính. Lúc Đỗ Trạch cầm tay Tu, ngón tay bị đông lạnh đến cứng còng rốt cục phục hồi độ ấm —— nhưng chỉ có tay mà thôi, những nơi khác không tiếp xúc cùng Tu vẫn như trước lạnh đến tột đỉnh. Vì thế Đỗ Trạch bắt đầu đánh rơi tiết tháo.

Lúc ban đầu chỉ là cầm tay, sau đó là ôm lấy cả cánh tay, cuối cùng độc giả phát rồ vạch tìm quần áo nhân vật chính, gắt gao quấn Tu không chịu buông tay. Từ đầu tới cuối, đối tượng bị áp vẫn hôn mê không hề hay biết một trận xâm lược cực kì tàn ác đang xảy ra.

Tên xuẩn manh tính toán hành động rất khá: Chỉ cần trước ngày nhân vật chính tỉnh lại làm hết thảy trở lại vị trí cũ, nhân vật chính hoàn toàn sẽ không phát hiện hắn bị một giống đực cưỡng chế. Ôm Tu, Đỗ Trạch liên tục mấy ngày rét lạnh không thể đi vào giấc ngủ mơ mơ màng màng suy nghĩ rồi bất tri bất giác ngủ đi lúc nào chẳng hay.

Mà hiện tại, ánh mắt Đỗ Trạch nhìn Tu không còn lấp lánh như trước mà chuyển qua trầm mặc nhìn trên ngực Tu.

Tu nhìn chằm chằm Đỗ Trạch không lộ vẻ mặt gì, đây là lần đầu tiên y gần gũi quan sát biểu tình của đối phương lâu như thế, mỗi một độ cung biến hóa trên mặt người nọ bị phóng đại vô số lần, ánh vào trong mắt của y rõ rệt. Y đột nhiên phát hiện kỳ thật người này cũng không phải lạnh lùng như trong tưởng tượng, trên mặt thanh niên tóc đen tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng độ cung gắt gao nhíu chặt kia so với nói là cự tuyệt thì chi bằng nói là... Khẩn trương?

Đỗ Trạch hoàn toàn không ý thức đến hắn sắp bị Tu bốc trần vẻ bề ngoài lãnh diễm thanh cao làm lộ ra bên trong xuẩn manh, hắn ở dưới ánh mắt Tu vói tay lấy tai phone đeo lên, gian nan tính toán giải thích.

Nhân vật chính ngươi phải bình tĩnh, tiểu sinh biết ngươi hy vọng yêu thương nhung nhớ chính là muội tử nhưng người định không bằng trời định, cái tên nguyền rủa meo meo con mèo kia thế nhưng nguyền nhầm người ——

"... , ... Thân thể lạnh quá."

... Vừa mới nãy hắn có phải hay không lại bắt đầu spoil lời kịch ngu xuẩn.

Hồn hỏa sâu trong đồng tử Tu toát ra một chút, sau đó bỗng dưng tắt đi, đã không còn hồn hỏa chiếu rọi, ánh mắt tro tàn của vong linh hoàn toàn không có một chút ánh sáng, cái gì ảnh ngược cũng không được. Nhưng Đỗ Trạch liền có loại cảm giác, hắn hiện tại ở trong mắt Tu thuần túy chỉ hiện ra linh hồn —— Phù thủy kia đang xem xét tình trạng linh hồn của hắn. Lại khi nhìn qua, ánh mắt Tu đã khôi phục bình thường, lúc này Đỗ Trạch nghe được Tu nói: "Ta sẽ cho ngươi ấm áp."

—— Sao có thể chuyên nghiệp như vậy!

Sau đó độc giả ngốc manh liền nhìn thấy nhân vật chính chuyên nghiệp bắt đầu hành vi cứu trợ khoa học.

Kính mắt bị gở xuống, Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã trên giường, Tu quỳ chống ở phía trên hắn, mái tóc xoăn màu đen thật dài phủ lên trên bờ vai tái nhợt, chốc chốc lại rũ xuống. Không đợi Đỗ Trạch vì rét lạnh mà co ro phát run, Tu cúi xuống thân mình, hôn lên môi Đỗ Trạch.(A~~~~~ XD *phụt máu mũi* )

Bọn họ không phải lần đầu tiên gắn bó kề cận. Lúc ban đầu gặp mặt, bộ xương khô nằm ở dưới thần tòa nhìn thanh niên tóc đen kiên quyết đi đến trước mặt y, ngồi xổm người xuống hôn môi y —— hắn đang cứu y; Hiện tại, thanh niên tóc đen nằm ở trên giường nhìn phù thủy tái nhợt tuấn mỹ chống ở phía trên, cúi thân xuống hôn môi hắn —— y đang cứu hắn. Đối tượng giống nhau, hành vi giống nhau, ngay cả mục đích hành động này đều giống nhau, nhưng lại bởi vì kẻ chủ đạo không giống mà trở nên vô cùng tương phản.

Đỗ Trạch lúc trước ôm ý niệm trong đầu "Muốn cứu y, không hy vọng y thống khổ" mới cống hiến ra linh hồn, thời gian trôi qua, Tu hiện tại cũng có ý niệm như vậy trong đầu. Hồn hỏa trong mắt Tu dao động một phen, y hơi hơi rũ mắt xuống, đem toàn bộ lực chú ý tập trung chiếm đoạt.

Người này... Rất quan trọng.

Đỗ Trạch cảm giác được đôi môi mỏng lạnh lẽo của Tu áp sát hắn, đầu lưỡi trắng mịn dò xét tiến vào, Đỗ Trạch nhất thời không biết đầu lưỡi của mình nên làm sao. Biết rất rõ ràng này chính là một hành vi cứu trợ, nhưng môi cùng môi kề sát luôn sẽ bị suy diễn thành một loại ý nghĩa khác. Ngoại trừ lần đó lúc ban đầu cống hiến linh hồn, đây là lần thứ hai Đỗ Trạch cùng y hôn môi —— ngay cả đối tượng đều giống nhau. Nhưng lúc này đây so với lần đầu tiên mãnh liệt hơn, lần đầu tiên đối phương là hình thái bộ xương khô, so với nhân hình phù thủy lúc này lại mang đến nhiều kích động sâu sắc. Đỗ Trạch thực tiên minh cảm nhận được, hôn môi hắn là một người, hơn nữa còn là một nam nhân.

Tu quấn lấy đầu lưỡi cứng ngắc của Đỗ Trạch, nhẹ nhàng mút vào. Cảm giác linh hồn bị lôi kéo lại xuất hiện, trong cơ thể âm hàn thấm đến xương cốt rốt cục dần dần rút đi, tuy rằng biết Tu hút âm linh ra khỏi cơ thể hắn, nhưng tình cảnh tương tự trước mắt làm cho Đỗ Trạch không tự chủ được cảm thấy một tia sợ hãi —— lần đó lúc ban đầu cống hiến linh hồn, thiếu chút nữa nộp cả mạng hắn. Ở miền thất lạc, tuy rằng Đỗ Trạch mỗi ngày đều phải mất đi một phần linh hồn, nhưng này đều là nhân vật chính dùng vong linh ma pháp bắt được từ nơi hắn.

Trong tầm mắt mơ hồ, hồn hỏa trong mắt Tu nhảy lên.

[... Ngươi đang sợ hãi sao? ]

Đỗ Trạch sửng sốt trong chớp mắt. Tình cảnh phi thường quen thuộc, khi đó nhân vật chính cũng dùng phương pháp nói chuyện trong đầu với hắn như vậy. Nhưng Đỗ Trạch hiện tại vẫn như trước không biết đáp lại như thế nào, hắn theo bản năng muốn rút lại đầu lưỡi, nhưng thất bại.

Tu trầm mặc, sau đó vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của Đỗ Trạch.

[ Đừng sợ. ]

Độc giả trong chỗ chết nháy mắt được trấn an cùng chữa trị. Đối lập biểu hiện từ đầu đến cuối của nhân vật chính, Đỗ Trạch tỏ vẻ hắn không cần viết tự truyện《Hắc fan thương không dậy nổi 》, hắn có thể viết một bộ truyện, tên của cuốn sách nhất định là 《Như thế nào luyện thành manh chúa 》, chủ đề là: manh chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thời điểm não động của Đỗ Trạch càng khai càng lớn, tên xuẩn manh không phát hiện Tu đã muốn không chỉ đơn thuần mút vào âm linh, đầu lưỡi Tu hơi lạnh liếm tưa lưỡi Đỗ Trạch, xúc cảm nhuyễn hoạt ướt át kia làm cho phù thủy hơi hơi nheo lại mắt.

Thực thoải mái...

"Đỗ Trạch tiên sinh, đồng bạn của ngài tỉnh rồi à—— "

Thanh âm từ cửa truyền đến im bặt ngừng lại, hai người trên giường đột nhiên bừng tỉnh sau đó tách ra. Đỗ Trạch cùng Tu đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, Valni khiếp sợ che miệng mình, giật mình nhìn bọn họ. (bánh bèo phá họai *lật bàn* )

Q: Lúc muội tử mở ra cánh cửa nhìn thấy hai hán tử nửa thân trần đang ấy ấy ấy, nàng sẽ nghĩ như thế nào?

A: Đây là một chuỗi hành vi cứu trợ thuần khiết.

... Cái đồ mèo này ai mà tin a!

Sau khi nhìn thấy ánh mắt Tu âm lãnh cùng ánh mắt Đỗ Trạch lãnh ( tuyệt ) đạm ( vọng ), Valni kích động nói: "Ta, ta có gõ cửa —— thứ lỗi vì đã quấy rầy! Nếu các ngươi khá hơn, thỉnh đến phòng tiếp khách tìm ta, ta có việc muốn thỉnh giáo. Vạn phần thật có lỗi!"

Đại môn 'phanh' một tiếng đóng lại, Đỗ Trạch hoảng hốt nhìn thấy danh hiệu "trai gay" hung hăng nện ở trên đầu của hắn, lấy chướng ngại xã giao ngạo kiều của hắn mà xem xét, căn bản không thể giải thích rõ toàn bộ sự việc, hắn chỉ có đem hy vọng đặt ở trên người một vị đương sự khác. Đỗ Trạch nhìn Tu phi thường bình tĩnh bắt đầu mặc quần áo, khéo léo nhắc nhở một câu: "Nàng ta thấy đúng rồi, hiểu lầm cái gì."

Hậu cung của nhân vật chính nhà ngươi nghĩ rằng ngươi là trai gay a! Mau làm sáng tỏ đi!

Tu tựa hồ rất kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: "Hiểu lầm cái gì?"

"..."

Dưới sự giải thích đứt quãng của Đỗ Trạch, Tu rốt cục hiểu rõ, y hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy khó hiểu: "Nàng ta vì sao lại nghĩ như vậy?"

Hắn sẽ nói cho nhân vật chính bởi vì Ma tộc hoa tỷ muội kỳ thật là một đôi bách hợp, cho nên vừa mới nãy tỷ tỷ mới nhanh chóng "lý giải" quan hệ bọn họ trong lúc đó như vậy sao! ?

(à nói thêm cho bạn nào chưa biết, bách hợp là nữ với nữ yêu nhau nha)

Đúng vậy, Valni cùng Alice hoa tỷ muội kỳ thật là một đôi —— Đương nhiên, đó là trước lúc gặp nhân vật chính. Vì gia tăng hậu cung hơn dạng tính, YY văn chứa thuộc tính bách hợp muội tử đã muốn càng ngày càng lan tràn, Nhất Hiệt Tri Khâu cũng thỏa mãn nhu cầu của đám độc giả ở trong 《 Hỗn Huyết 》viết ra một đôi bách hợp tỷ muội như vậy. Dù sao ở web chung điểm văn học có cái điều lệ bất thành văn: Ở trong YY văn, bách hợp là có thể nói thẳng.

Đối mặt với nhân vật chính thẳng đến làm cho hắn không dám nhìn thẳng, Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy được chính mình thật xấu xa, thật hổ thẹn. Nguyên lai lúc trước hắn vẫn hiểu lầm nhân vật chính, hành vi gần đây của nhân vật chính làm cho hắn có loại lỗi giác khi xuyên qua đồng nghiệp chí đến 《 Hỗn Huyết 》, hiện tại xem ra nhân vật chính vẫn như trước thẳng đến nhân thần cộng phẫn (gắn gọn là chuẩn men XD), hành động vô tiết tháo lúc trước hoàn toàn là bị tính cách Ma tộc cùng bản chất yêu nghiệt kia ảnh hưởng.

Đồng nghiệp chí: Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.

Vì muốn manh chúa khỏe mạnh, Đỗ Trạch cắt đứt đề tài. Khi bọn hắn thay xong quần áo đi vào phòng tiếp khách, lại phát hiện Valni không ở đó, một gã người hầu nói cho bọn hắn biết: Alice tỉnh, Valni đã qua thăm Alice, thỉnh bọn họ trực tiếp đến phòng tìm nàng.

Lúc Tu cùng Đỗ Trạch tới phòng ngủ của Ma tộc tỷ muội, liền nhìn thấy Valni ôm thật chặt Alice khóc đến lê hoa đái vũ.

"Ô... Muội muội ngu ngốc này! Vì cái gì phải làm nổ đấu khí... Muội biết rõ tỷ yêu muội, thế nhưng lại ở trước mặt tỷ hành động tàn nhẫn như vậy ô..."

Alice trên giường hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mang theo vẻ suy yếu bệnh nặng mới khỏi. Nàng vẫn điềm tĩnh mỉm cười, vươn tay vô lực ôm tỷ tỷ của nàng.

"Bởi vì muội cũng yêu người, tỷ tỷ."

Valni nghe vậy vội vàng hôn lên Alice, Alice không cự tuyệt, mà đáp lại nụ hôn sâu sắc.

Đỗ Trạch một bên biểu tình cứng nhắc dời tầm mắt, bờ môi hơi hơi mím chặt thể hiện nội tâm nhộn nhạo của điếu ti. Hắn không nhìn thấy Tu kinh dị khi nghe những lời nói đó, cũng không nhìn thấy Tu ngạc nhiên khi thấy hai tỷ muội hôn môi.

******

******

Các nàng đang nói... Yêu?

Đó.

——【Hộp đen 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro