Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Khụ, khụ khụ..."

Valni ở trong khói đặc ho khan, nàng muốn bò lên trên mặt đất, phía sau lưng lại truyền đến đau đớn kịch liệt. Valni vươn tay sờ sờ, đập vào mắt là màu đỏ kinh tâm. Ở trong tình thế gấp gáp lúc đó, nàng cũng chỉ có thể triển khai đấu khí phòng ngự tự thân, sau đó đã bị trận nổ mạnh thổi quét.

Chung quanh im ắng không một chút tiếng động nào, ở giữa khói bụi, Valni nhìn không được tình trạng hai người kia thế nào. Lại nghỉ tạm một chút, Ma tộc thiếu nữ gian nan từ trên mặt đất bò lên, nhẹ giọng kêu gọi: "Tu đại nhân... Đỗ Trạch tiên sinh?"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Valni đi về phương hướng trong trí nhớ, nàng đầu tiên đi đến vị trí ban đầu của Tu, nhưng không nhìn thấy người. Valni bắt đầu đi đến nơi vụ nổ mạnh mãnh liệt nhất, chỉ chốc lát sau, nàng liền thấy hai thân ảnh gắt gao dựa vào nhau. Tu đưa lưng về phía Valni, ôm người trong lồng ngực, thân thể y bị vụ nổ mạnh hủy hoại đến phi thường lợi hại, nơi bị xé rách còn có tử khí quấn quanh. Ở dưới sự bổ sung của vong linh hơi thở chung quanh, thân thể phù thủy khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mùi khét cùng mùi máu tươi trong không khí càng phát ra nồng đậm, Valni đi đến bên cạnh Tu, khiếp sợ nhìn thanh niên tóc đen đã sắp chết trong lồng ngực phù thủy—— vô luận từ góc độ nào đến xem, nhân tộc kia đều không sống nổi, cho dù có phù thủy giảm bớt, nhưng nhân tộc cách lãnh chúa Flame quá gần, mảnh nhỏ tảng đá bén nhọn trực tiếp xuyên thấu lồng ngực của hắn, máu đỏ thẫm cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Ở trong toàn bộ chủng tộc, thể chất cực mạnh chính là long tộc, mà thể chất yếu nhất chính là Chu nho, tiếp theo là Nhân tộc. Valni ngoài kinh ngạc còn khó hiểu suy nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự chính là nhân tộc mà không phải long tộc?

Tu ôm Đỗ Trạch gần như không còn tiếng động, Valni lần đầu tiên từ trên mặt vị phù thủy kia thấy được mờ mịt cùng không biết phải làm sao. Y cứng ngắt ở một chỗ, như là sợ chính mình vừa động, thanh niên trong lồng ngực sẽ lập tức ngừng hô hấp.

—— Y vì cái gì lại sợ hãi như vậy?

Người này chỉ có thể ở bên cạnh y.

—— Rõ ràng người này chết đi, y vẫn có thể kiếm được người khác trở thành con rối chết thay bên cạnh y, y vì cái gì lại sốt ruột như vậy?

Người này không giống thế.

—— Kể từ khi nào, y bắt đầu cho là như vậy?

Người này rất quan trọng —— người này vì sao rất quan trọng?

Valni lui về phía sau vài bước, phù thủy trước mắt tản ra hơi thở khủng bố, làm cho nàng cảm thấy chỉ cần trong nháy mắt đến gần sẽ bị đối phương giết chết.

Tu gắt gao cau mày, ý đồ tìm ra một phương pháp có thể cứu Đỗ Trạch—— Không cần cứu, chỉ cần có thể làm cho người trong lồng ngực chống đỡ đến đêm khuya, người này sẽ không phải chết. Nhưng mà lúc này những gì y có thể sử dụng, toàn bộ đều là vong linh ma pháp đại biểu cho tử vong cùng tra tấn.

Nếu vong linh không được. Tu thần sắc lãnh đạm suy nghĩ, vậy đổi một phái khác có thể hữu dụng đi.

Ngọn lửa màu trắng bùng lên, chiếu sáng lá bùa máu trên ngọn lửa.

Valni kinh ngạc che miệng mình lại, nàng nhìn thấy một nhân tộc đầu tóc màu vàng óng vươn tay ra, mềm nhẹ đặt trên miệng vết thương của thanh niên tóc đen. Ở trong núi lửa tràn ngập vong linh hơi thở, ánh sáng nhạt thuật chữa trị đột ngột sáng lên.

Quang nguyên tố toát ra đẩy lùi hắc ám nguyên tố cùng hỏa nguyên tố, ma pháp bị triệu tập, bám vào trên tay Tu. Ở dưới tác dụng của thuật chữa trị, ngực Đỗ Trạch không còn đổ máu nữa, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như trước. Này chỉ như muối bỏ biển, quang nguyên tố ở đại lục phản diện thật sự quá ít, vẻn vẹn chỉ có thể giúp Tu sử dụng ra thuật chữa trị cơ bản. Tay của Tu đã không thể rời ngực Đỗ Trạch, chỉ cần ma pháp của y trong nháy mắt gián đoạn, Đỗ Trạch sẽ ngừng hô hấp.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tu càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng sắc mặt của y cũng chẳng khác gì Đỗ Trạch, nhưng lại nói không nên lời ai giống như người gần chết hơn ai. Valni rốt cục nhịn không được nói một câu: "Hắn đã hết cách chữa..."

"Câm miệng!"

Valni há miệng thở dốc, cuối cùng lựa chọn trầm mặc. Suy bụng ta ra bụng người, nếu Alice cũng cận kề tử vong, cho dù là uổng phí khí lực, nàng căn bản cũng sẽ không từ bỏ.

Ma tộc thiếu nữ áo xanh không đành lòng nhìn nữa, nàng ngẩng đầu nhìn phía không trung. Bầu trời tử sắc bị miệng núi lửa cắt ngang, ánh trăng dị sắc trước sau như một thong thả lên đỉnh, chúng nó sẽ không vì ai chết đi mà dừng lại. Valni rất khó chịu, thậm chí cảm thấy ánh trăng nhàn nhạt kia cũng trở nên chói mắt.

Đêm này cứ dài đằng đẳng như thế.

Bên người truyền đến tiếng vang dị vật bị rút ra, Valni kinh ngạc quay đầu lại. Phát hiện Tu đang rút ra những mảnh nhỏ bén nhọn trong cơ thể Đỗ Trạch, ném tới một bên. Tầm mắt Valni nhìn theo từng dòng máu từ những mảnh nhỏ chảy ngược trở về, một khắc kia, nàng thật sự cho là mình thấy được kỳ tích.

Thanh niên tóc vàng anh tuấn rũ mắt xuống, trong ánh mắt xanh thẳm ảnh ngược bộ dáng thanh niên tóc đen hoàn hảo vô khuyết, trên khóe miệng của y kéo lên một độ cong tuyệt đẹp, như là đang khẽ gọi tên người trong lồng ngực. Ngay sau đó, Tu ôm Đỗ Trạch té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

***

Đỗ Trạch mơ một giấc mơ, nhưng lần này thực thần kỳ chính là hắn biết mình đang nằm mơ.

Chung quanh là một mảnh tối đen, Đỗ Trạch đầu tiên cúi đầu xem lồng ngực của mình, sờ soạng lung tung một chút. Đau nhức truyền đến trước khi mất đi ý thức, khắc sâu đến nỗi ngay cả đang ở trong mộng cũng cảm thấy ẩn ẩn đau.

[... Ngươi... ]

Đột nhiên xuất hiện thanh âm dọa Đỗ Trạch nhảy dựng, thanh âm kia như là từ trong chiếc điện thoại cũ kỹ truyền đến, phi thường đứt quãng, còn mang theo ồn ào cùng quấy nhiễu.

[... Như thế nào... Sắp chết... Ngươi ở đâu... ]

Lần này Đỗ Trạch chăm chú lắng nghe, mới miễn cưỡng nghe hiểu lời nói của đối phương. Không biết tại sao, Đỗ Trạch cảm thấy được thanh âm kia hình như đã từng nghe qua ở nơi nào đó. Tại thời điểm Đỗ Trạch mới vừa định nói chuyện, tất cả thanh âm ồn ào bỗng dưng biến mất không thấy, toàn bộ hắc ám lại khôi phục yên tĩnh lúc ban đầu. Có một câu có thể phi thường chuẩn xác hình dung tình huống này: Liên tiếp gián đoạn.

Sau đó Đỗ Trạch liền tỉnh.

Đập vào trong tầm mắt, ngọn lửa màu đỏ cam tản ra quang nhiệt. Một thân ảnh ngồi ở bên cạnh đống lửa xoay người lại, đó là Valni, nàng sau khi nhìn thấy Đỗ Trạch sững sờ rất là kinh hỉ: "Đỗ Trạch tiên sinh, ngươi tỉnh."

Đỗ Trạch vừa định đứng dậy, lại phát hiện mình hoạt động bất tiện —— hắn đang bị một người gắt gao từ phía sau ôm tới. Đỗ Trạch gian nan nghiêng đầu đi xem, trước hết kích động đập vào tầm nhìn hắn chính là một màu vàng sáng lạn. Một thanh niên tóc vàng anh tuấn nằm ở phía sau hắn, nhắm nghìm hai mắt ngủ thật say, lông mi thật dài dưới ánh lửa chiếu ra bóng dáng hình quạt.

Đỗ Trạch trầm mặc trong chớp mắt: đừng tưởng rằng ngươi thay đổi vest thì ta liền không biết ngươi —— Cái đồ mèo hắn lại phát sinh chuyện gì vậy, nhân vật chính như thế nào đột nhiên lại đổi kênh?

Valni phi thường thân thiết giải thích hết thảy với Đỗ Trạch.

"... Tu đại nhân ôm quá chặt, cho nên ta không thể tách các ngươi ra. Rơi vào đường cùng đành phải tìm chỗ này nghỉ ngơi một chút, hiện tại đã là ngày hôm sau."

Ở dưới sự trợ giúp của Valni, Đỗ Trạch rốt cục thoát ra khỏi lồng ngực của Tu. Bởi vì lúc trước vật tư chuẩn bị cũng khá đầy đủ, cho nên bọn họ tính toán ở chỗ này đợi đến khi Tu tỉnh lại.

Mấy ngày nay Đỗ Trạch vẫn ngồi ở bên cạnh Tu, ngẩn người nhìn chằm chằm đối phương. Người trước mắt có một đầu tóc vàng chói mắt, ngũ quan hoàn mỹ giống như một danh gia dùng thời gian cả đời khắc ra từng nét. Nhân tài như vậy có thể xem như tối đủ tư cách làm nhân vật chính, y có được tướng mạo anh tuấn, y có thiên phú mà người khác không thể với tới, vô số người yêu —— Đỗ Trạch từ trên thân Tu trước mắt thấy được bóng dáng hăng hái trước kia của hắn, tâm tình Đỗ Trạch phá lệ phức tạp, hơn nữa chuyện lần này cũng làm cho hắn tỉnh ngộ: Hắn hình như đã quá mức ỷ lại nguyên tác? Bởi vì mất đi ý thức cho nên không có quá nhiều cảm giác, nhưng sau khi nghe đến Valni miêu tả, Đỗ Trạch cảm thấy thật sâu nghĩ mà sợ còn có áy náy —— nhất là khi nghe được Valni nói Tu liều mạng như vậy cứu hắn.

Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn chằm chằm Tu, thẳng đến khi hắn nhìn vào một đôi mắt màu xanh da trời. Tu không biết đã tỉnh từ khi nào, chính là đang bình tĩnh nhìn hắn.

Đỗ Trạch vừa vặn bị tóm cứng đờ dời đi tầm mắt: "... Ngươi tỉnh."

Tu vươn tay ra, đặt tại sau gáy Đỗ Trạch, ấm áp đầu ngón tay truyền đến thuyết minh người này vẫn còn sống, ngay tại bên cạnh y.

"Ân, Valni đâu?"

"Tắm rửa, suối nước nóng gần đây." Nơi này cách núi lửa không xa, Valni ở gần núi lửa tìm được một suối nước nóng, vì thế nữ hài tử thích sạch sẽ mỗi ngày đều đi tắm rửa thân thể.

Đỗ Trạch đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa kịp giao di sản của lãnh chúa Flame cho Tu, vì màn biễu diễn kia mà hắn suýt nữa đi gặp tổ tông.

"Này, cho ngươi."

Tu nhìn lòng bàn tay Đỗ Trạch, nơi đó có một cặp nhẫn màu trắng bạc, trong đó một cái được khảm thạch anh đỏ, cái kia được khảm thạch anh xanh, hình thức đơn giản lại phi thường trang nhã.

Đỗ Trạch lúc trước không có lừa Tu, nơi lãnh chúa Flame thật sự có thứ tốt, nhẫn trước mắt chính là thu hoạch lớn nhất mà sau khi nhân vật chính đả bại lãnh chúa Flame—— một đôi nhẫn không gian. Vô luận ở trong bộ YY văn nào, nhân vật chính đều phải có một loại thần khí: nhẫn không gian, đây chính là giết người phóng hỏa, một trong những trang bị mèo mã gà đồng nhất định phải có. Hơn nữa dưới tình hình chung thì nhẫn không gian phi thường hiếm thấy, chỉ có nhân vật chính mới có thể mua hoặc tạo ra chúng nó. Ở trong nguyên văn《 Hỗn Huyết 》, nhân vật chính ở thời điểm phát hiện nhẫn không gian của lãnh chúa Flame thì y đã có trang bị không gian rất tốt, cho nên y đem đây đôi nhẫn này tặng cho hoa tỷ muội. Hoa tỷ muội nhận được nhẫn thì độ hảo cảm nháy mắt bạo biểu, lúc này cảm động gả cho nhân vật chính.

Tu nhìn chăm chú vào đôi nhẫn kia, ánh mắt chẳng biết tại sao rất phức tạp, như là dao động, mang chút bàng hoàng, tình thế bắt buộc cuối cùng nồng đậm thành sâu không thấy đáy.

"Đây là cho ta?"

Đỗ Trạch gật gật đầu, nghĩ đến hành vi phá hoại của nhân vật chính lúc trước, tên xuẩn manh bắt đầu sợ Tu không biết phương thức sử dụng của cặp nhẫn này, lại nhắc nhở một câu: "Có thể tặng cho người ngươi thích."

Nghe vậy Tu thật sâu nhìn thoáng qua Đỗ Trạch, y thu hồi lấy nhẫn.

"Ta sẽ."

Tu trong Nhân tộc hình thái quả nhiên nói chuyện rất hảo, Tu trong vong linh hình thái sẽ âm u nhìn hắn khi hắn nói chuyện, làm cho chướng ngại xã giao nói còn chưa nên lời đã liền mềm nhũn. Đỗ Trạch cảm thấy đây kỳ thực là một cơ hội rất tốt, hắn đối Tu nói: "Chờ quay về đến đại lục chính diện, ta có lời muốn nói với ngươi."

Khi đó tiểu sinh tuyệt đối có thể tìm tới cho ngươi lý do tiếp tục manh hóa!

"Hảo." Tu không cự tuyệt, y nhìn Đỗ Trạch, mỉm cười, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Ta cũng có lời muốn nói với ngươi."

"Ta đã trở về... Tu đại nhân, ngài tỉnh!"

Valni tắm đến vẻ mặt hồng nhuận trở về, sau khi nhìn thấy Tu, nàng kinh hỉ nói. Đối với chuyện chuyển hoán hình thái của Tu, Valni tuy rằng đầy bụng băn khoăn, nhưng nàng thông minh lựa chọn cái gì cũng không hỏi. Nàng chỉ biết chủ nhân của nàng rất mạnh, hơn nữa có thể mang đến cho nàng sức mạnh.

Nhìn không khí giữa hai người có chút tế nhị, Valni đột nhiên cảm thấy chính mình hình như tới không đúng lúc, nàng có chút thật cẩn thận đề nghị nói: "Các ngươi muốn đi tắm rửa một chút hay không?"

******

******

Tu dẫm nát thi thể lãnh chúa Flame, đột nhiên khóe mắt hiện lên một đạo dư quang.

A?

Y nhảy đến chỗ yết hầu của lãnh chúa Flame, phát hiện một đôi nhẫn màu bạc, trong đó một cái được khảm thạch anh đỏ, cái kia được khảm thạch anh xanh. Tu nhặt chúng nó nhặt lên, phát hiện đây là một cặp nhẫn không gian, không gian bên trong ước chừng 10 thước vuông.

Mặt hàng thực bình thường, Tu suy nghĩ. Bất quá thật ra có thể cầm tặng người khác, dù sao y cũng không cần.

——《 Hỗn Huyết 》trích đoạn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhân vật chính: Ta đã đáp ứng.

Độc giả: ?

Nhân vật chính: Lời cầu hôn của ngươi.

Độc giả: What! ?

Nhân vật chính: Động phòng đi ( kéo lê độc giả )

Tác giả: Bàn về nhẫn không gian thì phải dùng phương pháp chính xác.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro