Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Trạch nhìn trứng đá trong tay Tu, nhưng không đón lấy.

"Đây là tặng cho ngươi." Đỗ Trạch ấn tai phone của mình rồi nói: "Bên trong có, thần thú."

Lúc nhìn thấy trứng đá được trưng trên đài đấu giá, Rađa bắt sóng tình tiết chuẩn xác của Đỗ Trạch đã lập tức bắt tín hiệu —— Quả trứng đá kia rõ ràng chính là trứng thần thú mà nhân vật chính phát hiện ở trong bảo khố sau khi tấn công xong Cimejes thành. Lúc đó tuy rằng nhân vật chính phát hiện trứng đá mang uy áp, nhưng bên trong lại không có chút dao động sinh mệnh nào.

Nghe lời Đỗ Trạch nói, thanh âm Tu khe khẽ gần như nỉ non: "Thần thú... Ngươi có muốn không?"

"Nó là của ngươi."

Đỗ Trạch lập tức tỏ lập trường rằng hắn sẽ không thèm muốn sủng thú của nhân vật chính, nhưng ở trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ thấy được thất vọng trong mắt Tu—— là lỗi giác sao? Không đợi Đỗ Trạch nghiên cứu kỹ lưỡng, Tu đã tiếp tục đề tài: "Đây là thần thú gì?"

Trong nguyên văn《 Hỗn Huyết 》, nhân vật chính cũng hỏi câu như thế, mà lúc này bên cạnh nhân vật chính lại có một thủ hạ kiến thức uyên thâm nói cho y biết, bên trong trứng đá chính là...

"Hỏa phượng hoàng."

Có phải là quá tuyệt con mẹ nó vời hay không! Khi nhìn thấy tên thần thú, toàn bộ độc giả trong khoảnh khắc đó tâm thần lay động. Vô luận ở đâu trong YY tiểu thuyết, long và phượng đều là vật thể đứng top, một con là vua muôn thú (PS: thú ở đây có cả ma thú, không phải chỉ có thú tộc. ), một con là vua trăm điểu. Nhân vật chính khi đó chưa rõ tên thần thú, khuyển địa ngục ba đầu Cerberus, thú một sừng sa đọa thành ác mộng, hơn nữa còn có Hỏa phượng hoàng trong tay, cộng thêm tương lai tuyệt đối sẽ có vật cưỡi long tộc, đội hình đoàn sủng thú này xa hoa đến nỗi làm người ta lóe mắt —— người khác tân tân khổ khổ thật vất vả bắt được vài con lôi ưng cao cấp làm sủng vật, còn chưa kịp thả ra khoe thì đã bị đoàn sủng thú của nhân vật chính dọa té nước đái.

Hỏi vương có bao nhiêu thích thú, đúng như một đám điếu ti trên thanh lâu.

Vì để có thể sớm đến ngày tươi đẹp đó, Đỗ Trạch bắt đầu hướng Tu trình bày: "Ngọn lửa tinh phách có thể ấp trứng nó."

Hỏa phượng hoàng tên là bất tử điểu, nó có thể dục hỏa trùng sinh. Tuy rằng trứng đá hiện tại giống như trứng chết không có chút dao động sinh mệnh nào, nhưng chỉ cần đủ ngọn lửa tinh phách thì có thể ấp trứng. Lần trước bọn họ ở nơi lãnh chúa Flame đoạt được ba ngọn lửa tinh phách, trong đó một ngọn dùng chữa trị cho Alice, hai ngọn còn lại sơ sơ không đủ ấp trứng đá, bởi vì số lượng ngọn lửa tinh phách cần ấp trứng Hỏa phượng hoàng là: 1000.

Đỗ Trạch đếm đếm đếm, khổ bức độc giả hình như thấy được tác giả ở nơi nào đó tê tâm liệt phế hô: 998! Chỉ cần 998! Ngươi có thể mang một con thần thú về nhà!

Tu sau khi từ nơi Đỗ Trạch biết được số lượng cũng trầm mặc, nhưng y rất nhanh gọi Ma tộc tỷ muội đến, bảo các nàng đi tìm hiểu tin tức một chút xem trong Agares thành có ngọn lửa tinh phách hay không. Hành động của Valni cùng Alice rất nhanh, cơ hồ ngày hôm sau đã có tin tức: có một thương nhân ngỏ lời rằng hắn có đủ ngọn lửa tinh phách, hy vọng có thể cùng chánh chủ thương thảo giá một chút.

Sau khi Đỗ Trạch mở cửa nhìn thấy thân ảnh màu xanh biếc bên ngoài kia, đại não tên xuẩn manh trống rỗng.

"Đã lâu không gặp." Lục y nam tử cầm sách vỗ vỗ vào đầu mình, cười tủm tỉm: "Có thể lại cùng các hạ giao dịch thực là vinh hạnh của ta a ~ "

【 Hệ thống: ngươi đã gặp thần bí thương nhân "Dan", công kích hay không, thỉnh lựa chọn. 】

Hồi ức lúc trước bị hãm hại đến thương tích đầy mình dâng lên, lần đó Đỗ Trạch thật sự cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Tuy rằng sau đó Tu vẫn tỏ vẻ tin tưởng hắn, cũng ở thời điểm hắn hôn mê không biết đã làm gì đem y phục của hắn cầm trở về, nhưng lúc này đầu sỏ gây chuyện tùy tiện xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy... Thật ngứa tay.

Đỗ Trạch muốn rít gào, nhưng cuối cùng hắn vẫn lãnh diễm thanh cao nghẹn ngào thốt ra một câu chỉ trích: "Ngươi theo dõi chúng ta."

Valni dẫn Dan tới có chút bất an nhìn Đỗ Trạch cùng Dan, nàng không biết đôi bên quen biết nhau, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ cũng không tốt.

"Các hạ nói quá lời." Dan ho nhẹ một chút: "Ta thật vất vả mới cảm nhận được hơi thở của các hạ. Vừa nghe đến ngươi có việc cần, liền phi ngựa không ngừng chạy đến đây." Ánh mắt của hắn chuyển qua trên thân Tu, lục y nam tử híp mắt, dùng một loại ngữ khí vừa xác định vừa không xác định: "Nói vậy vị này chính là vị Chu nho tiên sinh kia."

Sau khi bị Dan chỉ đích danh, Tu rốt cục mở miệng, ngữ khí đồng dạng vừa hỏi lại vừa chất vấn cùng lúc: "Ngươi biết?"

Phi thường đơn giản, bởi vì ngươi dùng một loại ánh mắt nhìn người bên cạnh ngươi—— Không, phải là so với lúc trước khát vọng càng mãnh liệt càng khủng bố hơn, quả thực tựa như kẻ rơi xuống nước gắt gao bám lấy thân cây trôi nổi cũng như sinh mệnh của hắn.

Dan cười mà không đáp, hắn vỗ vỗ tay, một cái lại một cái rương từ trong hư không rơi xuống, chồng chất ở trong phòng. Cho dù ẩn trong rương nhưng hỏa nguyên tố nồng đậm vẫn như cũ lộ ra. Valni khiếp sợ nhìn hết thảy này, nàng biết lục y thương nhân có ngọn lửa tinh phách, nhưng số lượng kinh khủng như thế... Chỉ có tích lũy ngàn vạn năm mới có thể có được. Dan đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Ta có thể cùng các hạ thỏa thuận một cuộc giao dịch không?"

"Ngươi muốn cái gì?"

Dan không trực tiếp trả lời, mà dùng sách vỗ vỗ mấy cái rương cơ hồ đã chất đống đầy phòng, giống như thương nhân chân chính giới thiệu thương phẩm của hắn: "Chỗ này tổng cộng có mười cái rương, trong mỗi cái rương đều có một trăm ngọn lửa tinh phách —— các hạ có thể kiểm kê trước một lần..."

"Không cần nói thừa." Tu cắt ngang lời Dan: "Nói ra mục đích của ngươi đi."

"Ta đây liền không khách khí." Dan nhìn thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh đối diện, người nọ tuấn mỹ giống như Ma tộc tóc đen tử mâu trong trí nhớ, nhưng hình thái hoàn toàn bất đồng."Ta muốn một ít máu của các hạ."

Đỗ Trạch đứng ở ngoài quan sát liền sửng sốt, ở trong nguyên văn, Dan hướng nhân vật chính đưa ra thù lao đầu tiên cũng là muốn máu của nhân vật chính. Hắn phát hiện cho dù tình tiết tái trở nên loạn thất bát tao như thế nào, người của thế giới này vẫn sẽ tuân theo quỹ tích vốn có của bọn họ, tỷ như Heidi sẽ yêu Tu, Dan sẽ hướng Tu đòi máu.

Lại tỷ như, Tu sẽ đem máu cho Dan.

" Giao dịch cùng các hạ phi thường vui vẻ ~" Dan đại khái cũng biết mình ở trong này không được hoan nghênh, hắn cất kỹ lọ đựng máu rồi liền tính toán cáo từ rời đi. Trước khi đi khỏi, Dan búng tay một cái, một tờ giấy nhẹ phiêu phiêu rơi xuống trên tay Tu."Nếu cần cái gì, có thể dùng nó để liên hệ với ta, ta sẽ dùng hết sức thỏa mãn nhu cầu của các hạ."

"Chờ mong cùng các ngươi giao dịch lần sau."

Dan đi rồi, Đỗ Trạch nhìn đầu ngón tay của Tu vẫn đang chảy máu, bảo Valni lấy nước thuốc cùng băng gạc đến. Thế giới《 Hỗn Huyết 》có đặt ra là: toàn bộ ma pháp chữa trị đều chỉ có thể dùng cho người khác, mà không thể dùng cho bản thân—— giống như là thầy thuốc không thể chửa trị bệnh cho chính mình.

Valni lấy đến nước thuốc cùng băng gạc, cũng không bôi thuốc cho Tu, mà chuyển cho Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn vẻ mặt thiếu nữ áo xanh ung dung lui ra, còn chu đáo vì bọn họ đóng kỹ cửa, hắn cảm thấy được chính mình hẳn là hết hy vọng đối với kết cục song phi này: ở trong lòng hoa tỷ muội, bọn họ hoàn toàn chính là một đôi bách hợp một đôi gay!

Đỗ Trạch mặt không chút thay đổi đi đến phía trước Tu, ngồi xổm xuống xử lý miệng vết thương cho Tu.

Mẹ đản! Vị trí miệng vết thương lại trúng chỗ khó băng bó! Đỗ Trạch phải băng đi băng lại năm sáu lần, hắn còn chưa băng kĩ thì đầu ngón tay của Tu cũng đã không còn chảy máu nữa. Đỗ Trạch theo dõi kiệt tác vô cùng thê thảm kia của hắn, trầm mặc.

Tiểu cầu của Tu thật đáng khen ngợi. (tiểu cầu giúp làm đông máu)

"Vậy là được lắm rồi." Thanh âm Tu nhiễm thượng tiếu ý: "Lần sau vẫn là kính nhờ ngươi."

... Nhân vật chính ngươi xác định ngươi muốn mượn tay của tiểu sinh để thí nghiệm năng lực dũ hợp của ngươi sao? (dũ hợp: làm cho vết thương lành lại)

Đỗ Trạch ngốc ngốc thu dọn nước thuốc cùng băng gạc xong xuôi, sau đó nhìn Tu cầm đọc tờ giấy Dan để lại. Ở trong tiểu thuyết《 Hỗn Huyết 》có ghi rằng, có thể xé tờ giấy này, Dan cơ bản đều là kêu lúc nào đến lúc đó, sau mỗi lần giao dịch Dan lại sẽ để lại tờ giấy triệu hoán giống như vậy, bởi vì nhân vật chính xem không hiểu chữ viết bên trên.

Nghĩ đến Đỗ Trạch đối tờ giấy có hứng thú, Tu đem tờ giấy đưa tới."Mấy chữ viết bên trên ta chưa từng thấy."

Giống như tiểu thuyết. Đỗ Trạch tiếp nhận thực tùy ý đảo qua, sau đó cả người ngây dại.

Hắn xem hiểu.

Cũng giống như đối với ngôn ngữ của thế giới này, hắn phi thường dễ dàng xem hiểu văn tự hoàn toàn xa lạ. Đỗ Trạch thậm chí có loại kết luận buồn cười: bởi vì hắn là "Đọc" giả, cho nên hắn có thể đọc hiểu toàn bộ văn tự cùng ngôn ngữ trong《 Hỗn Huyết 》.

Trên tờ giấy kia viết rất đơn giản, chỉ có một cái tên: Dantalion.

Đỗ Trạch sửng sốt, ma thần Dantalion? Hắn cùng Dan có quan hệ gì?

Dantalion... Dan?

Nằm tào! Nằm tào! Nằm tào! ! !

Ngũ lôi oanh đỉnh cũng vô pháp bộc lộ tâm tình của độc giả lúc này, hắn thế nhưng ở thế giới này thấy được kịch thấu lớn nhất của tiểu thuyết《 Hỗn Huyết 》.

Dantalion xóa phía sau chỉ để lại đầu chính là DAN—— Dan, chẳng lẽ nói, trong《 Hỗn Huyết 》thân phận thật sự của thần bí thương nhân Dan chính là ma thần thứ bảy mươi hai Dantalion? Cái đồ kia cư nhiên là thần! Rõ rành rành là thần! hắn đọc năm trăm chương 《 Hỗn Huyết 》cũng chưa phát hiện tác giả thế nhưng ở đại lục hỗn độn thả thần!

Hiện tại chỉ có một câu để miêu tả tâm tình của Đỗ Trạch: Nhân vật chính, mau ra đây xem Thượng Đế!

Đỗ Trạch khác thường rõ rệt, Tu lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình Đỗ Trạch dao động như thế, y có chút sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy?"

"Dan hắn là ——" ma thần Dantalion.

Thanh âm Đỗ Trạch im bặt, hắn đã mở miệng, đột nhiên phát không ra mấy âm "Dantalion", vật thể nhìn không thấy kia lại một lần nữa ngăn hắn spoil vượt mức quy định. Loại cảm giác đột ngột đình chỉ này phi thường khó chịu, Đỗ Trạch hít một hơi, sau đó thử thay đổi một từ không phải kịch thấu: "... Thần."

Cám ơn trời đất lần này không bị ngăn lại.

Tu sau khi nghe được liền sửng sốt, y nhìn ánh mắt Đỗ Trạch khó có thể nói rõ.

"Thần..." Thanh âm Tu rất nhẹ, nhưng nghe lại như là hung hăng cắn xé từ kia, nhấm nuốt nuốt vào."Như thế nào mới có thể thành thần?"

Đỗ Trạch sửng sốt, tuy nói ở tương lai Tu nhất định sẽ trở thành thần tối cao, nhưng Nhất Hiệt Tri Khâu không có nói cụ thể điều kiện trở thành thần là cái gì, chỉ không ngừng làm cho nhân vật chính biến cường biến cường tái biến cường. Cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể mờ ám trả lời: "Biến cường."

Đến lúc đó thế giới sẽ tự nhiên mở ra con đường thành thần trước mặt ngươi, bởi vì đây là mục đích tồn tại của thế giới này.

Tu chăm chú nhìn Đỗ Trạch, nhẹ nhàng gật đầu, lại nghiêm túc giống như là đồng ý cả đời.

Chuyện xem Thượng Đế trước để qua một bên, giờ phải tính đến mười cái rương chứa đầy ngọn lửa tinh phách mà Dan để lại, hỏa nguyên tố dị thường nồng đậm sẽ dẫn tới nhiều sự chú ý. Tu đem chín cái rương đều nhét vào trong nhẫn không gian, y lấy ra trứng đá, mở ra cái rương còn lại kia. Hồng quang chói mắt chiếu cả phòng sáng đỏ bừng, ngọn lửa tinh phách trong rương sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề. Tuy rằng không rõ động cơ của Dan, nhưng không thể không nói hắn luôn có thể mang đến thứ bọn họ cần nhất.

Tu đem trứng đá đặt ở trên ngọn lửa tinh phách, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ ngọn lửa tinh phách bắt đầu tan rã. Cho dù nhìn không thấy hỏa nguyên tố, nhưng Đỗ Trạch có thể cảm giác được chúng nó không ngừng bị trứng đá hấp thu, rất nhanh, một rương ngọn lửa tinh phách đã bị hấp thu xong. Tu cầm lấy trứng đá tựa hồ sáng dần lên, lấy ra rương thứ hai.

Đợi đến sau khi mười cái rương đều mở, đã đến rạng sáng ngày hôm sau. Trứng đá lúc này đã không còn có thể gọi là trứng đá nữa, nhìn từ ngoài, nó hiện tại chính là một quả trứng vàng. Bề ngoài của nó bóng loáng, lấy tay chạm vào vô cùng ấm áp, có thể cảm nhận được nhiệt lượng cùng thai động ẩn ẩn chứa bên trong.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Tu cùng Đỗ Trạch, vỏ ngoài quả trứng kia "Ba" một tiếng nứt ra một đường khe hở hẹp, ánh sáng đỏ vàng bên trong lộ ra, chiếu rọi một bóng dáng đang phá vỡ vỏ trứng. Đỗ Trạch nháy mắt liền kích động: Ngao ngao! Rốt cục có thể tận mắt chứng kiến thần thú uy vũ khí phách trong truyền thuyết rồi!

Bóng dáng bên trong đầu tiên đâm đâm vài cái, đến khi vết nứt vỏ ngoài càng lúc càng lớn, nó bắt đầu co lại, tựa hồ đang dồn lực, sau đó mạnh mẽ nhào về phía vỏ trứng. Vỏ trứng rốt cục không chịu nổi lực mạnh, "Ba" một tiếng toàn bộ vỡ ra. Ở trong ánh mắt vui sướng của tên xuẩn manh, một thân ảnh nhanh như chớp từ trong trứng vàng lăn ra.

Đó là một con...gà con nhỏ bé xinh.

Tu & Đỗ Trạch: ...

Tiểu phượng hoàng lớn bằng bàn tay kia một thân lông màu vàng sữa —— căn bản không thể gọi là lông vũ mà chỉ có thể gọi là lông tơ, trên người tròn vo còn dính chút dính dịch. Dính dịch gặp không khí liền bốc cháy lên, rất nhanh liền bốc hơi không thấy, vì thế tiểu phượng hoàng biến thành một cục xù bông lông vàng. Nó tựa hồ bởi vì vừa mới dùng sức thật mạnh mà đầu óc có chút choáng váng, quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, một mảnh vỏ trứng vẫn còn dính ở trên đầu nó.

—— Tác giả! Ta cầu ngươi giao ra thần thú uy vũ khí phách của ta a a a!

Đỗ Trạch nhìn thấy "Phượng hoàng" nhuyễn manh như thế, tâm đều nát. Nhất Hiệt Tri Khâu mặc dù có miêu tả nói trứng đá ấp ra phượng hoàng là ấu sinh thể, vì thế nhân vật chính bảo Alice cũng là hỏa thuộc tính nuôi dưỡng nó, nhưng độc giả bị "sơ lược" của tác giả hoàn toàn thật không ngờ, phượng hoàng con. Bựa đến thế này —— đây đặc biệt chẳng phải là một con gà con sao!

Tu đi qua nhặt lên vỏ trứng trên đầu "cục lông", vì thế cục lông lộ ra một mắt đôi đen láy. Không biết có phải trùng hợp hay không, Tu vừa vặn đứng ở phía sau nó, bởi vậy gà con đầu tiên nhìn thấy được là Đỗ Trạch. Cục lông ban đầu còn bình tĩnh, sau đó bắt đầu phát run, bộ lông màu vàng nhạt run rẩy thành một đoàn. Cho dù như vậy, nó vẫn như cũ cao cao ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, phát ra tiếng kêu non nớt: "Chíp chíp."

Bán manh đáng xấu hổ! Hơn nữa bé con à, ngươi nhận sai chủ nhân rồi!

Thấy gương mặt Đỗ Trạch lạnh tanh không có phản ứng, cục lông phẩy phẩy cánh đứng lên. Thân thể tròn mủm mỉm kia của nó tỉ lệ thuận với mấy cái móng vuốt nho nhỏ, nếu phải nói, chi bằng nói là cục lông mượt mà đang lăn qua đây.

Đỗ Trạch mắt thấy cục lông kia một bên tiếp cận, một bên run rẩy lông tơ: "Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp."

Gà con, ngươi đang phát run a! Tiểu sinh biết ngươi thực sợ hãi cho nên ngươi không cần gần thêm nữa đâu a!

Thấy Đỗ Trạch muốn bỏ đi, cục lông nhào đến, ôm lấy chân phải Đỗ Trạch: "Chíp chíp!"

Chim non tình kết VS độc giả uy hiếp, chim non tình kết thắng, "Ma ma" vạn tuế ~

Đỗ Trạch biểu tình trống rỗng nhìn Tu: "Lấy đi nó."

Đây là sủng thú của nhà ngươi mà, nhưng ánh mắt nó có chút điểm không tốt.

"Nó thoạt nhìn rất thích ngươi." Tu nhìn tiểu phượng hoàng dựa vào trên chân Đỗ Trạch phát run, mỉm cười nói: "Ngươi trước nuôi nó đi."

Không đợi Đỗ Trạch nói cái gì đó, Tu nhìn nhìn phía chân trời sắp bạc màu ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Đã khuya, nghỉ ngơi trước đi."

Dưới ánh sáng ngọn nến, Tu tươi cười mơ hồ không rõ.

"Sau khi thức dậy chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai quay về đại lục chính diện."

***

Rachel nhìn bạch cốt trong tay, chỗ vết đứt cháy đen một mảnh, chỉ có nổ mạnh hoặc là lôi điện mới có thể tạo thành đứt gãy như vậy. Hắn quét mắt liếc nhìn biển tử linh, nơi này vẫn như trước toàn là bạch cốt, tất cả dấu vết đều bị che dấu, chỉ có mùi vong linh nồng đậm.

"Gần đây có chúa thành nào không?"

Nghe thấy câu hỏi của Rachel, hắc y Ma tộc mở ra bản đồ trong tay.

"Bẩm đại nhân, gần đây có AJ thành, Volac thành, Andre Anfuku thành, Montbeliard thành, Andover Mali thành."

"Tìm một chỗ ngồi đi."

Rachel nhìn bầu trời tử sắc, thanh âm khẽ thở dài.

"Baltic đại nhân, là ngài sao?"

******

******

Người này luôn cho rằng đồ tốt đều thuộc về y: thần khí lợi hại là của y, nữ nhân xinh đẹp là của y, thần thú cường đại là của y... Toàn bộ thế giới cũng giống như là vật trong lòng bàn tay của y.

Như là lẽ đương nhiên, vô dục vô cầu.

—— Nó thuộc về ngươi.

Như vậy, ngươi thì sao?

——【 Hộp đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả: Chỉ cần 998, ngươi có thể mang một con thần thú ( phượng hoàng ) về nhà.

Độc giả: ( yên lặng lấy ví ra )

Tác giả: chỉ cần 998, ngươi có thể mang một con thần thụ ( độc giả ) về nhà.

Nhân vật chính: ( yên lặng lấy ví ra )

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro