Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng ảm đạm xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của Heidi, làn da tuyết trắng sáng bóng như ngọc. Nhất cử nhất động của mị ma trước mắt đều tràn ngập ma tính cùng hấp dẫn khó có thể nói rõ, hương hoa hồng nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng trống trải, xa xăm im lặng lại khơi gợi lòng người ẩn ẩn xôn xao.

Tu thoáng liếc mắt, bọt nước mới vừa tắm tích lạc trên đuôi tóc vàng óng ả, nhỏ xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Ta đã từng cự tuyệt."

" Nữ nhân xinh đẹp luôn bốc đồng." Heidi trên mặt lộ ra tươi cười mê người, nàng vươn tay xoa mặt Tu, ánh mắt mê ly: "Ma tộc luôn tuân theo dục vọng của bản thân, mà ta luôn luôn làm việc bằng bản năng."

"... Ta đã có người trong lòng."

"Ta không ngại." Heidi vô tình nhíu mi, nụ cười nàng vừa yêu mị lại câu nhân: "Bên cạnh nam nhân thành công luôn sẽ có rất nhiều bạn đời."

Đầu ngón tay của nàng xẹt qua dưới cằm thanh niên tóc vàng, lưu luyến tại trên độ cung mê người kia.

"Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền xác định, không có người nào thích hợp với ta hơn so với ngươi, chúng ta cùng tính... Phi thường tốt." Thanh âm Heidi nhỏ nhẹ gần như nỉ non, hương hoa hồng chung quanh càng tỏa ra nồng đậm, cánh tay mị ma mềm mại trượt xuống, cởi ra y bào của Tu: "Ta nghĩ... Chúng ta có thể hiểu biết đối phương càng sâu hơn."

Tu bắt lấy cánh tay Heidi đang vẽ một vòng ở trên ngực y: "Không cần sử dụng mị hoặc thuật với ta."

"Này chính là một loại tình thú." Heidi cười khanh khách: " Một loại thủ đoạn nhỏ có thể làm cho ngươi sung sướng nhanh hơn, tin tưởng ta, ngươi sẽ phi thường, phi thường khoái hoạt..."

Thanh âm mị ma như thuận theo vận luật kỳ dị nào đó, làm cho người ta bị lạc vào nơi cực lạc như đối phương miêu tả. Tu buông lỏng tay Heidi ra, Heidi vừa mới chuẩn bị tiếp tục, chợt nghe Tu nói: "Ngươi đi đi."

"Chính là ngươi muốn..." Heidi ngẩn người, sau đó như có điều muốn nói. Có rất ít người có thể thoát khỏi mị ma dụ dỗ, ở dưới sự chủ động câu dẫn của nàng, chỉ có sinh linh không có khả năng nhận thức như con người mới có thể không có phản ứng. Nàng rõ ràng phát hiện nhân tộc trẻ tuổi anh tuấn trước mắt có phản ứng, nhưng người nọ sau đó lại bảo nàng... Rời đi?

Tu thở dài một hơi thật sâu, tiếng thở dài kia chẳng biết tại sao làm cho tim Heidi mạnh mẽ nhảy dựng, một cỗ chua xót khó có thể nói rõ dâng lên tràn ngập trong lòng. Ánh trăng trong đêm đen càng thêm phần mịt mờ, thanh niên tóc vàng mắt xanh mở hai cánh tay ra, đem mị ma hơi hơi run run ôm chặt vào trong ngực.

Tu một tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn không chút dư thừa của Heidi, một bàn tay hơi hơi nâng cằm Heidi lên. Tay y cường mà hữu lực, Heidi cảm giác được bản thân tiếp xúc với y làm cho máu tuần hoàn không ngừng gia tốc. Nàng chỉ có thể ngơ ngác ngửa đầu, nhìn Tu hơi hơi gục đầu xuống, ánh trăng song trạm lam sắc lưu chuyển trong đôi mắt, diễm lệ đến không thể diễn tả.

"Ngươi hy vọng ta ôm ngươi sao?"

Heidi kinh ngạc gật đầu, hô hấp cơ hồ bị màu sắc còn diễm lệ hơn màu xanh trời đoạt đi, chết chìm trong một mảnh thủy sắc kia.

Thanh niên tóc vàng mỉm cười tựa hoa nở, nụ cười tỏa nắng sáng lạn, lại làm cho người ta dấy lên một loại cảm giác mãnh liệt không rõ.

"Hảo."

Cánh tay nâng cằm Heidi trượt xuống dưới, đặt tại trên bộ ngực căng đầy của mị ma, Tu tựa đầu chôn ở giữa hõm vai Heidi, Heidi vừa định vươn tay ôm cổ Tu, chợt nghe thấy người nọ ở bên tai nàng nhẹ nhàng gọi: "Đỗ Trạch."

Heidi nháy mắt liền cứng ngắc, Tu tựa hồ hoàn toàn không cảm giác thấy mị ma cứng đờ, y dựa vào Heidi, thanh âm vì dục vọng mà mất tiếng: "Đỗ Trạch..."

"... !"

Dưới ánh trăng, hai người áp sát thân mật cùng nhau mạnh mẽ tách ra. Heidi nhìn Tu bị đẩy ra, mái tóc vàng cùng tươi cười của người nọ trước sau như một vẫn sáng lạn, lại làm cho nàng cảm giác không chút độ ấm nào —— thậm chí làm cho nàng cảm thấy một loại hàn ý.

Yên tĩnh tràn ngập hai người trong lúc đó, Heidi nhìn Tu, ánh mắt khiến lòng người vỡ vụn.

"Ta có thể cùng rất nhiều người chia sẻ ngươi." Mị ma cao ngạo ngửa đầu: "Nhưng ta tuyệt không trở thành thế thân của người khác."

Tu nhìn Heidi, màu xanh trời kia lắng đọng lại thành màu xanh đậm sâu không thấy đáy.

"Ân." Thanh âm của y rất nhẹ: "Ai cũng vô pháp thay thế hắn."

Vì thế Heidi phi thường tinh tường hiểu được: Nàng dù có suy nghĩ bằng cách nào có được người trước mắt, người này cũng sẽ không thuộc về nàng.

Nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Mị ma xinh đẹp sau khi đi khỏi, Tu tựa vào bên tường, chậm rãi ngồi xuống. Cho dù là vách tường lạnh như băng cũng không cách nào giảm bớt khô nóng trong cơ thể, thanh niên tóc vàng hơi hơi cúi thấp đầu, hô hấp trầm trọng, y nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài hơi hơi rung động, hai tay do dự cuối cùng nắm lấy dục vọng của mình.

"Đỗ, Trạch."

Y hồi tưởng tay người kia hoạt động thế nào trên phân thân của y. Chuyển động trượt trên thân, gợi lên dục niệm sâu nhất trong y.

"Đỗ Trạch..."

Tưởng tượng thấy cánh tay an ủi trên người là của người kia —— Chỉ cần tưởng tượng như vậy, sẽ cảm thấy được yết hầu xiết chặt, một loại khoái cảm ngọt lành ở trong cơ thể lưu chảy, khát vọng mãnh liệt từ sâu trong nội tâm trào ra: Muốn hôn môi hắn, muốn ôm hắn, muốn vuốt ve hắn, muốn... khi dễ hắn.

"Đỗ Trạch, Đỗ Trạch, Đỗ Trạch..."

Ánh trăng lạnh như băng lấp đầy căn phòng trống trải, Tu dựa vào vách tường lạnh như băng, cúi thấp đầu một lần lại một lần gọi cái tên kia.

Đó là đau đớn cùng bi ai cầu mà không được.

***

Lúc Đỗ Trạch được người hầu dẫn đến nhà ăn, phát hiện Tu đã ngồi ở chỗ kia thưởng thức bữa sáng. Đỗ Trạch ngẩn người, hắn thật không ngờ sẽ nhìn thấy Tu —— rất vất vả mới có muội tử hiến thân, nhân vật chính hẳn là cùng nàng đại chiến ba ngày ba đêm mới khoa học a.

"Lại đây." Tu đối Đỗ Trạch vẫy vẫy tay, ánh nắng sớm chiếu sáng nụ cười trên gương mặt y, mang theo một loại thánh khiết như thể xác và tinh thần đều được tinh lọc. Đỗ Trạch nháy mắt thu hồi ý niệm đáng khinh trong đầu, thí điên thí điên đi qua. Tu cấm lấy cái bánh nướng quét đầy nước sốt, giơ lên trước mặt Đỗ Trạch."Thứ này ăn rất ngon."

Đỗ Trạch vốn định vươn tay đón nhận, lại phát hiện ngoại trừ nơi Tu cầm, trên bánh kia toàn bộ đều dính đầy nước sốt, vì thế tên xuẩn manh tự nhiên vươn đầu đến cắn một cái.

Siêu cấp lớn!

"Rất tốt, tiếp tục ăn đi."

Tiểu sinh cũng có ý định đó. = =+

Đỗ Trạch được Tu đút cái bánh ngọt nướng cộng thêm một ly sữa, tên xuẩn manh bị đầu thực xong mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng: Hắn nhận ra việc Tu đút hắn ăn là hoàn toàn không cần thiết, hắn đặc biệt cũng không phải không tay không chân a, động tác của nhân vật chính nhà ngươi hình như có chút không tự nhiên!

Quản gia cơ hồ đúng thời gian bọn họ giải quyết xong bữa sáng thì xuất hiện, trên tay của gã nâng một cái khây nhỏ, trên cái khây có hai tấm phiếu màu đỏ đen.

"Hai vị tiên sinh, đây là giấy thông hành của Đông khu. Thành chủ đại nhân hôm nay có việc phải xử lý, thứ cho không đợi khách, thỉnh thứ lỗi."

Tương đương rõ ràng là lệnh đuổi khách.

Tu cầm lấy giấy thông hành hướng quản gia nói lời từ biệt, lôi kéo Đỗ Trạch sững sờ đi ra ngoài. Bức màn lầu hai bị kéo lên một góc, Heidi nhìn thân ảnh rời đi kia, khẽ thở dài một hơi: Không phải của nàng, tái làm như thế nào chung quy cũng không phải là của nàng.

Thẳng đến sau khi trở lại lữ quán, Đỗ Trạch vẫn chưa kịp phản ứng: Bọn họ, có vẻ như, bị đuổi ra?

Ma tộc hoa tỷ muội tiến lên đón, các nàng nhìn thấy phiếu đỏ đen trong tay Tu thì kinh hỉ vô cùng. Tu nói dăm ba câu với các nàng, sau đó dẫn Đỗ Trạch trở lại phòng. Nhìn thấy bộ dáng Tu tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn, Đỗ Trạch nhịn không được hỏi thăm người trong cuộc: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhân vật chính ngươi như thế nào bị muội tử từ trong bát đuổi ra ngoài?

Tu tựa hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua, đáy mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, y bất đắc dĩ cười cười: "Bị ghét bỏ."

...

Đợi đã, hắn nghe được cái gì? Nhân, vật, chính, của, hắn, bị, muội, tử, ghét, bỏ,! ? Rõ ràng mị ma muội tử đối hình tượng bên ngoài và vân vân của nhân vật chính đều thực vừa lòng, kết hợp thời gian xem xét, chẳng lẽ nàng ghét bỏ chính là về phương diện kỹ xảo của nhân vật chính sao? Không đúng a, nhân vật chính trong YY văn đều tự mang H kỹ năng... Chẳng lẽ H kỹ năng của nhân vật chính nhà ngươi chưa max điểm sao! ?

Độc giả xuẩn manh đột nhiên cảm thấy hắn giống như biết được một chân tướng nghiêm trọng: Tình tiết ở trong nguyên văn《 Hỗn Huyết 》, thời điểm nhân vật chính tấn công Agares thành gặp Heidi muội tử, đoàn hậu cung của y đã muốn xây dựng lên, hoàn toàn là "Thân kinh bách chiến" ; mà hiện tại đoàn hậu cung của nhân vật chính ngay cả một bóng dáng cũng không có, thậm chí đối tượng hôn môi duy nhất cũng là phái nam, căn bản không có kinh nghiệm.

Trong nháy mắt, Đỗ Trạch đối Tu sinh ra đồng cảm khắc sâu, vì thế hắn an ủi nắm chặt tay Tu, ánh mắt kiên định: Luyện tập nhiều là tốt thôi, ta năm sau tái chiến.

Tu nhìn tay mình bị nắm chặt trước có chút dụ hoặc, sau đó ước chừng đoán được một ít, y hơi hơi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên ôm lấy Đỗ Trạch. Đỗ Trạch còn chưa kịp cứng ngắc, chợt nghe thấy Tu ghé vào lỗ tai hắn thở dài: "Có điểm thất bại..."

Trong thanh âm tràn ngập hương vị mất mác, vậy đại khái là nhân vật chính lần đầu tiên đã bị suy sụp như vậy? Đỗ Trạch suy nghĩ, đây quả thực là một loại vũ nhục nghiêm trọng tôn nghiêm của phái nam. Xuẩn manh độc giả bỗng dưng có chút chột dạ, thấy thế nào đều là bởi vì sự tham gia của hắn mà quấy rầy thời gian trình tự tình tiết, cho nên mới làm cho trận này cực kỳ bi kịch tàn ác.

Đỗ Trạch vắt hết óc, nặn ra vài lời an ủi: "Không có việc gì, có thể học."

Khóe miệng Tu bắt đầu cong lên: "Ngươi dạy ta?"

Âm cuối của y rất vi diệu, không giống như là hỏi lại mà như là đang trần thuật, rồi lại mang theo một loại ý tứ hàm xúc hỏi cùng mệnh lệnh.

"Ngươi biết rất nhiều... Đúng không."

Ở miền thất lạc, thanh niên tóc đen đối hắc bào phù thủy hứa hẹn: Ta biết rất nhiều, ngươi có thể lợi dụng ta.

Tiểu sinh sẽ nói cho ngươi biết bên này cũng là tay phải cùng chim non tương thân tương ái rất nhiều năm sao? Tuyệt không! ( XD )

Đại sư Đỗ Trạch thuộc trường phái lý luận bí hiểm nói: "Lời ân ái, hôn môi, âu yếm —— đây là kỹ xảo."

Cụ thể làm như thế nào thiếu niên ngươi liền tự mình lĩnh ngộ đi!

"Lời ân ái... Giống như vầy sao?"

Trong nháy mắt, xúc giác dừng ở lổ tai giống là một nụ hôn, dòng thanh âm trầm thấp từ tính của Tu như hòa tan màng nhĩ rót vào lổ tai.

"Ta yêu ngươi."

Trái tim Đỗ Trạch "Đông" mạnh mẽ nhảy dựng, hắn run rẩy, cái loại thanh âm làm người ta cả xương cốt đều chấn động này thật sự là vượt quá giới hạn.

"Ta muốn hôn lên mỗi tấc da thịt của ngươi."

Tình tố không rõ ở trong phòng hôn ám nảy sinh, chỉ có thanh âm giống như rót vào sâu trong linh hồn kia đang ôn nhu thầm thì, cúi đầu , nặng nề.

"Ta muốn làm cho toàn thân ngươi đều là hương vị của ta."

Đỗ Trạch chỉ cảm thấy da đầu run lên, hắn gian nan nuốt một ngụm nướt bọt, thậm chí có loại lỗi giác không thể hô hấp, như là sắp chết chìm ở trong dòng âm thanh mà ngay cả đầu dây thần kinh đều lâm vào say mê.

"Để cho ta tiến vào... Có thể không?"

... Nhân vật chính ngươi là tiểu yêu tinh dụ hoặc người khác!

Cho dù lui về phía sau vài bước rời khỏi lồng ngực Tu, bên tai Đỗ Trạch vẫn như cũ còn lưu lại xúc giác ấm áp kia. Hắn biểu tình trống rỗng đối diện cùng Tu, trầm mặc một trận, sau đó ngây ngốc bình luận: "Làm rất khá."

Chân tiểu sinh đều mềm nhũn rồi! Nhất Hiệt Tri Khâu ngươi đến tột cùng tạo ra hung khí nhân gian gì vậy a! Trách không được tiểu hoàng đế (♂)của đế quốc tinh thần đối nhân vật chính quả thực nói gì nghe nấy, mị lực của nhân vật chính sớm đã đột phá đến cực hạn nam nữ già trẻ thông sát! Heidi muội tử có thể cự tuyệt nhân vật chính, ngươi quả thực là quá tuyệt sắc!

"Ngươi cảm thấy khá... Như vậy đủ rồi." Tu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lần sau dạy ta hôn môi đi."

... What?

Đỗ Trạch giờ khắc này thật sâu cảm nhận thấy được, hắn có phải hay không ở thời điểm nào đó không ai hay biết, đem chính mình bán đi?

Ở trong ánh mắt dại ra của Đỗ Trạch, Tu lấy ra nhẫn không gian, một quầng trăng mờ hiện lên, trên tay của y xuất hiện một viên đá hình trứng, đúng là trứng đá ở hội đấu giá được Heidi tặng. Tu đem trứng đá đưa cho Đỗ Trạch, mỉm cười.

"Đây là thứ ngươi muốn."

******

******

Thứ ngươi muốn ta sẽ mang đến.

Cho nên dựa dẫm ta nhiều một chút, cho nên dục vọng nhiều một chút.

Vô luận là tiền tài, danh lợi, hay là những thứ khác.

Ta sẽ thực hiện mọi ham muốn của ngươi.

——【Hộp đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Độc giả: Nhân vật chính ngươi là tiểu yêu tinh dụ hoặc người khác.

Nhân vật chính: Độc giả ngươi là tiểu yêu tinh dụ hoặc người khác.

Tác giả: Thật cô đơn lạnh lẽo a.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro