Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu nho di tích là một trong những tính tiết mấu chốt trong《 Hỗn Huyết 》, khi đó nhân vật chính theo Tinh Linh rừng rậm rời đi, bắt đầu ngao du khắp nơi ở đại lục hỗn độn, triển khai đại nghiệp báo thù của y. Để cho thuận tiện, nhân vật chính đến công hội lính đánh thuê đăng kí thân phận lính đánh thuê. Cấp bậc lính đánh thuê mới đăng kí đều là E, chỉ có thể nhận một vài nhiệm vụ phi thường đơn giản giống như chạy chân cho giáo viên chủ cấp E. Sau đó nhân vật chính liền thấy được nhiệm vụ vô cấp bậc "Thám hiểm Chu nho di tích", chỉ cần y từ Chu nho di tích mang về một tài liệu cấp S, cấp bậc lính đánh thuê của y có thể bằng tốc độ hỏa tiễn vọt lên tới A, quyền hạn sở hữu cũng sẽ được đề cao lên, thậm chí có thể xây dựng dong binh đoàn. (dong binh là tên gọi khác của lính đánh thuê)

Nhân vật chính sau khi nhận xong nhiệm vụ, một tiểu đội lính đánh thuê cũng đồng dạng đi đến Chu nho di tích mời y đi cùng, ở đó, nhân vật chính gặp kẻ thù truyền kiếp cùng y dây dưa cả đời. Nhưng mà khi đó bởi vì song phương đều che giấu thân phận, cho nên bọn họ hợp tác khá vui vẻ, thậm chí đối lẫn nhau sinh ra một loại cảm giác tinh tinh tương tích(*). Cũng chính từ khi đó, trong bình luận《 Hỗn Huyết 》xuất hiện một đám thục (fu) nữ muội tử thảo luận triết học, Đỗ Trạch vô cùng hoài nghi cuốn đồng nghiệp chí trong tay hắn chính là kết quả lần thảo luận đó của các nàng, rất ni mã triết ♂ học.

(*tinh tinh tương tích: thành ngữ chỉ những người cùng chí hướng, cảnh ngộ giống nhau nên quý trọng, đồng cảm và giúp đỡ lẫn nhau)

(thục (fu) nữ muội tử: nghĩa đen là thục nữ, nghĩ bóng là hủ nữ)

Chu nho di tích chia làm nội ngoại hai thành, ngoại thành là nơi sản xuất chính của Chu nho tộc, nội thành là khu vực sinh hoạt của Chu nho tộc. Ở đệ tứ kỷ nguyên, nhóm Chu nho một tay che trời, tài liệu cùng bảo vật được đưa vào Chu nho thành cuồn cuộn không ngừng, vị trí của tòa thành sắt thép này là trung tâm của toàn bộ đại lục hỗn độn. Từ sau khi nhóm Chu nho biến mất, Chu nho di tích cũng bị chủng tộc khác khai phá thành bản sao bảo tàng. Tuy rằng bên trong cơ quan rất mạnh, nhưng muốn lấy được di sản của Chu nho thì chỉ như chín trâu mất một sợi lông (không đáng kể), một đêm phất nhanh (giàu đột ngột) căn bản không thành vấn đề. Nhân vật chính cùng tiểu đội lính đánh thuê của kẻ thù truyền kiếp phi thường hùng mạnh, bọn họ thậm chí đột phá ngoại thành xông vào nội thành.

Ở nội thành, bọn họ tìm thấy một cánh cửa phi thường thần kỳ, nhưng không cách nào mở ra. Tất cả mọi người tin tưởng rằng kho báu của Chu nho chắc chắn ở bên trong, bọn họ đã nghĩ tất cả biện pháp ý đồ mở cửa ra, nhưng chỉ đành phí công không tác dụng, thẳng đến khi nhân vật chính chạm vào cánh cửa kia, ở dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nhân vật chính bị cánh cửa hút vào. Nhân vật chính sau khi tỉnh lại phát hiện mình đã thức tỉnh Chu nho huyết mạch, sau đó biết được cánh cửa này tên là cửa trí tuệ, là nơi kích phát thiên phú kỹ năng học tập của Chu nho tộc—— chỉ có hoàn thành toàn bộ chương trình học, nhân vật chính mới có thể rời khỏi nơi này. Khi nhân vật chính rời khỏi cửa trí tuệ, y đã tinh thông Chu nho ngữ và cũng học được cách chế tác thần khí.

"Rầm rầm, rầm rầm, rầm rầm..."

Từ xa truyền đến tiếng bước chân cắt ngang hồi ức của Đỗ Trạch, Đỗ Trạch cùng Tu nhìn về phía một chỗ khác nơi ngã tư đường, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi tới. Đó là một con rối máy móc cũ kỹ, mỗi bước đi đều có thể nghe được tiếng linh kiện 'đinh đương' rung động, nó so với mấy con rối máy móc một sao phía sau lưng Đỗ Trạch còn không bằng, nhưng mà ở trước ngực nó có tới năm ngôi sao.

Con rối máy móc một sao đứng thẳng tắp, đối con rối máy móc cũ kỹ ồm ồm nói: "Di lạc thân thể đánh số XH17178 đã được đưa tới 'Gia viên' ."

Thanh âm của con rối máy móc cũ kỹ cũng đồng dạng là âm điện tử hợp thành, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy được trong thanh âm của nó hơn một tia nhân vị (giống con người): "Đợi mệnh đi."

"Tích —— Đã thụ lí, chuyển thành hình thức đợi mệnh."

Con rối máy móc một sao buông Đỗ Trạch cùng Tu ra, yên lặng lùi đến một bên. Lúc này con rối máy móc cũ kỹ nhìn về phía Đỗ Trạch cùng Tu, lúc nhìn đến Chu nho hình thái của Tu, lam quang trong mắt nó mạnh mẽ lóe ra, ngay cả thanh âm cũng nhiễm thượng run rẩy.

"Hoan nghênh trở lại 'Gia viên', hài tử." Lam quang của con rối máy móc cũ kỹ làm cho người ta cảm giác ôn nhu."Các ngươi có thể gọi ta là lão John."

Nhìn thấy Tu một bộ bộ dáng hoàn toàn nghe không hiểu, lão John thì thào tự nói: "Ngươi lạc đường đã lâu rồi phải không? Hài tử." Nó chuyển hướng sang con rối máy móc một sao, hạ mệnh lệnh: "Đưa hắn đến cửa trí tuệ."

"Tích —— Đã thụ lí."

Con rối máy móc một sao vươn tay bắt lấy Tu, động tác rất mạnh nhưng cũng rất mềm nhẹ, nhưng mà Tu nắm chặt Đỗ Trạch không chịu buông. Con rối máy móc tạm dừng trong phút chốc, sau đó cũng chộp Đỗ Trạch vào trong tay rồi mang đi cùng Tu.

Ở trên con rối máy móc, Tu mở to hai mắt: "Chúng nó muốn làm cái gì?"

Đưa ngươi đến học đường mà thôi.

Đỗ Trạch vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Cho ngươi học Chu nho ngữ."

Trong lúc đang nói chuyện, bọn họ đã tới một quảng trường hình vòng tròn. Trên quảng trường trống rỗng, chỉ có một cánh cửa kim loại cao lớn nửa lơ lửng trên không trung. Cánh cửa kia cứ như vậy nổi giữa quảng trường, cao thấp trái phải đều không có tường chống đỡ, phi thường quái dị. Con rối máy móc đứng ở trước cửa trí tuệ, buông Tu cùng Đỗ Trạch xuống.

Tu rất tò mò ngửa đầu nhìn cánh cửa kim loại, bên trên có khắc một vài ký hiệu cùng đồ án tinh xảo, tựa hồ ẩn chứa chân lý cùng trí tuệ nào đó khó có thể giải đọc, làm cho y nhịn không được muốn vươn tay đụng vào, nghĩ muốn phải biết thêm càng nhiều.

Đầu ngón tay truyền đến một trận lực hút, Tu nháy mắt phục hồi tinh thần lại, phát hiện ngón tay của y đã bất tri bất giác bị cánh cửa hút vào, mà lực hút trong cửa truyền đến càng lúc càng lớn, giống như muốn nuốt chửng y. Tu có chút kích động quay đầu, phát hiện Đỗ Trạch đã cách y một khoảng cách.

"Đây là có chuyện gì?"

Bộ dáng bé con đang kinh hoảng thật sự là làm cho người ta có loại xúc động muốn ôm y vào trong lòng ngực, Đỗ Trạch bắt đầu an ủi tiểu hài tử nhà hắn: "Đừng sợ, trở ra ngươi có thể biến cường."

"Ngươi không cùng vào sao?"

"Ta vào không được."

Nghe vậy Tu dùng sức rút tay mình ra, lùi lại vài bước bắt lấy tay phải của Đỗ Trạch. Nhưng mà tay Tu vẫn như trước không thể rút ra khỏi cánh cửa kim loại, sức hút của kim loại ở tay Tu giống như một cái kẹo QQ (là kẹo dẻo á) kéo dài mãi không đứt, sau đó lại bị lực kéo về mạnh mẽ kéo lại, 'ba' một tiếng kéo Đỗ Trạch cùng Tu hai người đến trên cửa trí tuệ. Tiểu phượng hoàng trực tiếp bị nện ở trên cửa choáng váng trượt xuống, Đỗ Trạch thì không sao, hắn chỉ cảm giác bị đụng phải cánh cửa kim loại một chút, mà nơi tiếp xúc giữa Tu cùng cánh cửa kim loại đều bị niêm trụ, đang từng chút từng chút hút y vào. Cho dù như vậy, Tu vẫn như cũ gắt gao cầm lấy tay phải Đỗ Trạch, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy chỗ bị nắm vô cùng đau nhức."Buông tay."

"Không." Trong ánh mắt màu hổ phách của Tu hiện lên ánh sáng gần như cố chấp: "Ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta."

Đứa nhỏ cứng đầu này, ngươi tùy hứng quá ...! Cần phải học tập thật giỏi, ngày ngày hướng thượng nhân chứ không phải hướng tiểu sinh! Mẹ đản, loại này cảm giác này chẳng phải là tiểu hài nhi thúi lần đầu tiên đến trường tranh cãi ầm ĩ muốn cha mẹ cùng đi học sao! ?

Lúc này tiểu phượng hoàng rốt cục từ trong mê muội tỉnh lại, nó phất phất cái cánh nhỏ, nhìn cuộc kéo co dài cả thế này phát ra tiếng kêu to.

"Chíp chíp, chip chíp, chip chíp."

Thấy Đỗ Trạch cùng Tu dây dưa khó phân thắng bại không thèm đếm xỉa tới nó, tiểu phượng hoàng dùng sức quạt cái cánh nhỏ, cố gắng tập bay lên, khua khua ngã ngã chạy đến trước mặt Đỗ Trạch tìm kiếm cảm giác tồn tại. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy mũi của mình bị hung hăng đụng phải một cái, trong tầm nhìn tất cả đều là lông tơ run run kia, tiểu phượng hoàng đậu vào trên mặt của hắn, cao hứng phấn chấn kêu một tiếng.

"Chíp chíp."

Hài tử cứng đầu + sủng thú ngốc manh = một hồi tai nạn.

Cho dù Tu có không cam tâm như thế nào, dẫn lực càng ngày càng lớn mạnh vẫn kéo y vào bên trong cánh cửa. Cánh tay nho nhỏ của Tu tuột từ cổ tay xuống bàn tay Đỗ Trạch, cuối cùng gắt gao bám vào cuốn đồng nghiệp chí trên tay Đỗ Trạch. Đỗ Trạch thật vất vả mới bỏ được tiểu phượng hoàng ra, nhìn đến tình cảnh này, lập tức còn có loại dự cảm không ổn, sau đó trong thanh âm "Roẹt" tiếng sách vở xé rách, dự cảm của hắn trở thành sự thật.

Sau khi Chu nho tóc màu sợi đay bị hút vào, cửa trí tuệ dần dần khôi phục nguyên trạng, duy có một kẻ xuẩn manh ở trước cửa ngơ ngác nhìn cuốn đồng nghiệp chí không còn trọn vẹn trong tay hắn, thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ thành một câu: WTF!

Tiểu phượng hoàng ngồi dưới đất nhìn thấy "Mẫu thân" nhà mình âm trầm miết tầm mắt qua , nó liền triển khai cánh tỏ vẻ dễ thương: "Chíp chíp ~ "

Bình tĩnh, đó là sủng thú của nhân vật chính, không được đập.

Đỗ Trạch hít sâu một hơi, run rẩy mở ra cuốn đồng nghiệp chí ra. Đồng nghiệp chí tổng cộng 40 trang, Tu trực tiếp xé đi 1/5. Đỗ Trạch nhìn nhìn, nội dung chủ yếu bị lấy đi là bắn súng ngắn, khẩu X và nhân tộc play—— hắn hẳn là phải cảm tạ ông trời không để cho nhân vật chính nhìn thấy hình thái chuyển hoán? Đỗ Trạch ôm cuốn đồng nghiệp chí muốn khóc rống: Loại lo lắng đề phòng này đến khi nào mới kết thúc.

(không liên quan nhưng ta lại nghĩ khẩu X là khẩu giao >.< =)) )

"Chíp chíp, chíp chíp, chip chíp..."

Thẳng đến lúc này, lão John mới lắc lư đi tới quảng trường, lão nhìn Đỗ Trạch độc thân một mình, lam quang lóe lóe: "Hắn đi vào rồi đúng không?"

Thấy mặt Đỗ Trạch không chút thay đổi gật đầu, lão John phát ra tiếng cười, rất kỳ quái, một cái máy móc thế nhưng cũng có thể cười đến vui vẻ như thế.

"Thật tốt, ta còn tưởng không có cơ hội gặp chủ nhân nhỏ nữa—— không không không, không thể nói bọn họ nhỏ, bọn họ luôn không thích những từ liên quan đến 'Lùn'." Lão John ha hả cười: "Bọn họ luôn kì quặc, thật sự đáng yêu, không phải sao?"

Tiểu phượng hoàng tựa hồ đối với lão John rất tò mò, nó ra sức vỗ cánh, ý đồ bay lên đầu vai lão John. Lão John ngồi chồm hổm xuống, để cho tiểu phượng hoàng đậu lên bờ vai hơi hơi rỉ sắt của lão, lão thẳng thân mình nhìn về cánh cửa kim loại."Một Chu nho hiểu rõ rèn đúc cần 300 ngày. Trong cửa trí tuệ có khi đang lúc vòng kim giây, thời gian trôi qua so với bên ngoài càng nhanh hơn, tỉ lệ thời gian là 60:1, ước chừng 5 ngày sau hắn mới có thể đi ra."

Điểm ấy Đỗ Trạch từ trong tiểu thuyết đã biết, Chu nho tộc nghịch thiên không chỉ nắm trong tay không gian, ngay cả thời gian cũng nắm luôn trong tay. Ở dưới sự miêu tả của Nhất Hiệt Tri Khâu, giống như chỉ cần cho Chu nho tộc đủ thời gian, bọn họ thậm chí có thể phát minh ra máy xuyên qua thời không. Nhưng mà Chu nho tộc thiếu nhất chính là thời gian, bởi nguyên nhân nào đó không rõ, bọn họ bất tri bất giác mai một trong dòng sông dài lịch sử.

Lúc này, lão John hướng Đỗ Trạch phát ra lời mời.

"Muốn đi thăm 'Gia viên' của chúng ta một chút không? Bằng hữu của Chu nho."

******

******

Tu tỉnh lại, phát hiện nơi này là không gian phong bế một màu ngân bạch, không có đường ra, cũng không có cửa vào —— Y bị cánh cửa kia hút vào.

Tu vừa định đứng lên, quần áo đột ngột tuột xuống, y mở to hai mắt nhìn tay của mình —— Không còn là cánh tay tinh linh thon dài, mà là một tay đôi nho nhỏ giống của như tiểu hài tử. Không chỉ có tay, toàn bộ thân thể y thu nhỏ hai lần, như là bị thi triển ma pháp phản lão hoàn đồng.

Tu có chút kích động kéo quần áo đi vào bên tường, vách tường màu ngân bạch mơ hồ ảnh ngược một... Chu nho. Tu nhìn Chu nho mái tóc ngắn một màu sợi đay, có một đôi tai yêu tinh đối diện kia, vươn tay chần chờ chạm vào vách tường.

Đây là... Ta?

Bỗng dưng một đạo lam quang đảo qua, một thân ảnh thấp bé xuất hiện ở trước mặt Tu, Tu theo bản năng trở nên cảnh giác, sau đó sửng sốt, bởi vì xuất hiện ở đối diện y là một Chu nho vóc dáng thấp bé, cũng là Chu nho giống như y.

"Hoan nghênh tiến vào cửa trí tuệ, hài tử." Chu nho kia đối với Tu mỉm cười: "Không cần khẩn trương, chỉ cần dùng tâm học tập, chương trình học nơi này đều rất đơn giản. Ngươi có vấn đề gì không? Hiện tại có thể đưa ra."

Tu gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, hỏi: "Ngươi là Chu nho?"

"Không." Vóc dáng thấp bé lắc lắc đầu: "Ta chỉ là một đoạn hình chiếu được thiết lập ở trong này."

Đích xác, nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện thân thể đối phương cũng không phải thực thể.

"Đây là nơi nào?"

"Cửa trí tuệ, ngươi có thể ở trong này học tập thiên phú kỹ năng của ngươi: Rèn đúc."

"Ta phải làm sao để đi ra ngoài?"

Chu nho xuất ra tấm da dê thật dài."Chỉ cần ngươi học xong chương trình học này, hơn nữa thông qua cuộc thi, ngươi có thể đi ra ngoài."

Tu nhìn chiều dài tấm da dê kia, trầm mặc.

"Còn có vấn đề gì không?" Chu nho mỉm cười: "Nếu không thì chúng ta có thể bắt đầu chương trình học của chúng ta."

"Còn một điều cuối cùng." Tu nhìn Chu nho: "Kho báu của Chu nho giấu ở nơi nào?"

Chu nho kia vẫn như trước duy trì nụ cười trình tự hóa kia, hắn vươn tay chỉ chỉ vào đầu của mình."Ở trong này."

"Trí tuệ, là kho báu lớn nhất của Chu nho tộc."

——《 Hỗn Huyết 》Trích đoạn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Độc giả: Hảo hảo học tập, ngày ngày hướng về phía trước. ( xuất ra 《 Hỗn Huyết 》)

Nhân vật chính: Hảo hảo học tập, ngày ngày hướng về phía trước. ( xuất ra đồng nghiệp chí )

Tác giả: Hảo hảo học tập, hôm nay ngừng update. ( đăng nhập kiếm tam )

***

Có muội tử nói có chút lộn xộn, tác giả đáng chết hiện tại liệt kê ra tình tiết đã biết trong《 Hỗn Huyết 》để giúp mọi người dễ theo dõi. P/s: Sao lại có cảm giác lòng chua xót nhớ tới sự bịp bợm của mình trong đoạn trục bức tranh thời gian nhỉ 〒▽〒

Tình tiết cô nhi viện ( nhân tộc )→tình tiết ma khí trường học →tình tiết thử luyện ma pháp tháp →tình tiết trận đấu giáo tế →tình tiết thần điện ( thức tỉnh vong linh )→tình tiết đại lục đuổi giết →tình tiết miền thất lạc →tình tiết Tinh Linh Tộc ( thức tỉnh tinh linh )→... →tình tiết Chu nho di tích ( thức tỉnh Chu nho )→... →tình tiết đại lục phản diện ( thức tỉnh Ma tộc )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro