Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Cây sinh mệnh Kabbalah:


Đã trải qua thời gian hai ngày, Valni cùng Alice quay trở về Montbeliard thành.

Trở lại thành chúa phủ liền phát hiện tình cảnh có chút không đúng, đội hộ vệ của các nàng một đám đều là bộ dáng câm như hến, nhìn các nàng muốn nói lại thôi. Lúc Ma tộc tỷ muội nhìn thấy gã Ma tộc đeo kính một bên ngồi trên  chủ tọa kia, các nàng rốt cục biết được nguyên nhân vì sao đội hộ vệ lại kiêng kị như thế.

" Thành chúa của Montbeliard." Rachel vẻ mặt nhã nhặn tươi cười: "Ta nghĩ chúng ta có thể hảo hảo đàm phán một chút."

***

Nội thành của Chu nho di tích xây dựng dựa theo bố cục cây sinh mệnh Kabbalah (*), ngã tư đường 22 nhánh tượng trưng kính (hình con đường)cùng mười quảng trường tượng trưng viên (hình tròn). Cửa trí tuệ tọa lạc tại nội thành trên quảng trường góc trái, ở trong cây sinh mệnh Kabbalah, bản chất đại biểu của hình tròn là trí tuệ. Đỗ Trạch ở Chu nho di tích sống lay lắt hai ngày, thời điểm đêm khuya ngày đầu tiên, đồng nghiệp chí ở trong tay Đỗ Trạch hoàn nguyên —— lúc này hoàn nguyên thì món hoa cúc đều nguội lạnh cả rồi! Đỗ Trạch một hơi lão huyết nghẹn nơi cổ họng. Tỉ lệ thời gian cửa trí tuệ cùng thế giới bên ngoài là 60:1, nói cách khác 1/5 cuốn đồng nghiệp chí kia ở trong tay Tu gần 40 ngày ——40 ngày hoàn toàn có thể đủ cho nhân vật chính đọc làu làu nội dung 8 trang kia!

Đóa hoa của tổ quốc cứ như vậy bị sách đồi trụy tàn phá...

Đỗ Trạch ép buộc chính mình không được tưởng tượng tới tình cảnh khi Tu xuất quan nữa, tiếp tục xem xét phong cách kiến trúc ở dị giới. Mấy căn nhà nhỏ bên cạnh ngã tư đường hình thức xây dựng đều khác nhau, khéo léo mê người giống như những căn nhà nhỏ của người lùn trong truyện cổ tích. Đỗ Trạch xoay người đi vào mấy gian, cũng không ngoại lệ thấy được dấu vết nhóm Chu nho từng sống ở đây. Những dấu vết này phi thường rõ rệt, thậm chí có thể suy đoán bọn họ đang làm cái gì: bọn họ đang tắm, đang dùng cơm, còn đang xem xét lắp ráp máy móc linh kiện. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, toàn bộ Chu nho cũng giống như quá trình hoạt động trong nháy mắt biến mất.

Nhìn căn nhà trống rỗng, Đỗ Trạch cảm thấy không rét mà run, hắn quay trở về ngã tư đường. Ở ngã tư đường mặc dù có máy móc đang hoạt động, lại trống vắng đến không có một chút nhân vị nào.

Chu nho tộc... Rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà biến mất?

Đỗ Trạch không phải tác giả, cho nên hắn không biết Nhất Hiệt Tri Khâu rốt cuộc thiết định như thế nào. Khám phá nguyên nhân Chu nho biến mất tựa hồ là một tình tiết nhánh to lớn trong《 Hỗn Huyết 》, nhưng cho đến trước khi Đỗ Trạch xuyên qua, độc giả vẫn không biết được kết quả từ nơi tác giả.

Đỗ Trạch nhịn không được nhìn về phía lão John mấy ngày nay vẫn ở bên cạnh hắn, con rối máy móc niên đại cửu này ở trong tiểu thuyết cũng không có lên sân khấu. Nghĩ đến thời gian tiểu thuyết cùng  hiện tại kém nhau, Đỗ Trạch đột nhiên có dự đoán.

"Ngươi ở trong này, đợi bao lâu?"

Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, lão John ngừng chơi đùa với tiểu phượng hoàng, lão như trầm luân ở trong ký ức, trong thanh âm tràn ngập hồi tưởng.

"Gần bốn vạn năm rồi." Lão John ấn ngôi sao trên ngực mình: "Ta là con rối máy móc lớn thứ hai, chủ nhân cho ta sử dụng trang bị động lực tốt nhất, cho nên ta mới có thể vẫn sống đến bây giờ. Bất quá cũng đã muốn sắp đến cực hạn, tiếp qua một năm, 'Trái tim' của ta  sẽ đình chỉ." Lão nhìn Đỗ Trạch."Có thể trước khi chết gặp được các ngươi, thật sự quá tốt."

Nghe một cái máy móc nói "Sống" cùng "Chết" tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng ngữ điệu của lão John lại có loại cảm giác xa cách cùng ảm đạm. Con rối máy móc trước mắt ở trong thành thị trống rỗng này sống lay lắt mấy vạn năm, thậm chí hiểu được cảm tình.

Lời nói lão John chứng thật dự đoán của Đỗ Trạch, theo thời gian mà nói, nhân vật chính trong  tiểu thuyết là ở bốn năm sau mới tiến vào Chu nho di tích, khi đó lão John đã sớm ngừng hoạt động. Đồng thời Nhất Hiệt Tri Khâu có từng ghi, đệ tứ kỷ nguyên của Chu nho cách đệ thất kỷ nguyên của nhân tộc ước chừng ba vạn năm, nói cách khác, lão John nhất định chứng kiến Chu nho tộc biến mất. Nhưng mà nhìn thấy lão John như vậy, Đỗ Trạch đột nhiên có chút không đành lòng hỏi, vấn đề kia đối với con rối máy móc hiểu được cảm tình trước mắt này mà nói, tựa hồ quá mức tàn khốc.

"Ngươi thoạt nhìn có chút do dự." Lão John nói: "Không cần chần chờ, có cái gì cần cứ việc nói ra, ta rất vui lòng giải đáp cho ngươi."

"Chu nho... Vì sao lại biến mất?"

Lam quang trong mắt lão John vừa nghe thấy lời nói Đỗ Trạch liền phút chốc bỗng dưng tắt lụi, như là đã bị đả kích rất lớn, sau khi tốt hơn một chút, lam quang mới lại sâu kín dấy lên.

"Ngươi rất hiếu kỳ, hài tử." Thanh âm lão John như thở dài: "Cũng tò mò giống như bọn họ... Nhưng có đôi khi quá mức tò mò, không phải là chuyện tốt."

Đỗ Trạch còn chưa kịp lý giải lời nói của lão John, liền nhìn thấy con rối máy móc to lớn đi về phía trước.

"Đến đây đi, điều ngươi muốn biết ở ngay tại phía trước."

Đi hết ngã tư đường, lại xuất hiện một cái quảng trường hình vòng tròn ở trước mặt bọn họ, ở trong cây sinh mệnh Kabbalah, bản chất đại biểu cho nơi này là lý giải. Giữa quảng trường có một tòa kiến trúc kim loại giống như nụ hoa, lão John đi đến trước kiến trúc nhập vào vài mệnh lệnh, liền nhìn thấy kiến trúc kim loại kia từng chút từng chút mở ra vỏ ngoài, lộ ra bên trong của nó.

Kia thoạt nhìn giống như một phòng nghiên cứu, chung quanh rơi rãi tư liệu trùng trùng điệp điệp, thu hút tầm mắt người ta nhất  chính là vòng tròn to lớn ở giữa phòng nghiên cứu. Vành ngoài  màu vàng kim, mặt khay như làm bằng thủy tinh, mặt trên dọc theo vành ngoài có khắc một vòng con số cùng ký hiệu, toàn bộ vòng tròn thoạt nhìn giống như là một cái đồng hồ to lớn, nhưng mà bên trên lại không có kim đồng hồ.

"Đây là vòng thời gian."

Lão John nhìn cái vòng tròn kia, ánh mắt lam quang làm cho người ta cảm nhận được nỗi bi ai của lão. Đỗ Trạch đợi một chút, con rối máy móc bên cạnh lại như trầm luân ở trong ký ức không thể tự kềm chế, cũng không nói gì nữa. Đỗ Trạch chần chờ một lát, sau đó đi vào phòng nghiên cứu, hắn cầm lên mấy tư liệu trên bàn. Đây ước chừng là một vài báo cáo nghiên cứu, mặt trên chi chít những đường cong cùng thuật ngữ mà Đỗ Trạch xem không hiểu. Ánh mắt Đỗ Trạch dừng ở góc dưới bên phải trang giấy, tại đây ghi chép một vài tâm đắc của tác giả.

[ Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải _ tặng cho chúng ta vòng thời gian, chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể với tới quy luật thời gian. ]

[ Đồ thị không đúng, thời gian không phải phân giải như vậy, ngày mai một lần nữa cấu tạo phân giải hàm số. ]

...

[ Hôm nay đạt được tiến triển đột phá! Nhờ vào vòng thời gian chúng ta thực hiện chia tách thời gian, tỉ lệ lần lần đầu chia tách là 2:1. ]

[ Tỉ lệ chia tách thời gian nâng cao đến 37: 1, uỷ ban nói muốn xây dựng cửa trí tuệ, chia tách thời gian cũng có thể đầu nhập vận dụng. ]

[ Bỏ đi bộ phận vòng thời gian thì không thể thực hiện chia tách thời gian, buồn rầu! Buồn rầu! ]

[ Chúng ta đem kim giây của vòng thời gian lắp ráp vào cửa trí tuệ, thực hiện chia tách thời gian 60: 1. Hiện tại thành lập một đầu đề mới "Ở dưới sự phụ trợ không có vòng thời gian thực hiện chia tách thời gian ". ]

[ Phương án một: phục chế bộ phận vòng thời gian; phương án hai: tìm kiếm vật thay thế vòng thời gian; phương án ba: triệt để phân tích quy luật thời gian. Phương án một là đơn giản nhất, nhưng tất cả mọi người đều có khuynh hướng phương án ba, ta cũng vậy. ]

...

[ Chúng ta thành công! Hiện tại có thể ở trên cá thể thực hiện chia tách thời gian, Chu nho tộc bất diệt! ]

...

[ Không, không có khả năng, không khống chế được! Chúng ta rõ ràng đã giải đọc... ]

Bản ghi chép kia đến cuối cùng đột ngột ngừng lại, bút ký càng ngày càng viết ẩu biểu hiện hết thảy nỗi lòng rối loạn của người viết xuống.

"Ngày nào đó, chuông đồng hồ, bị hỏng, bọn họ, phân giải... Két... biến mất."

Phía sau truyền đến thanh âm lão John, lão giống như cái video truyền phát tin bị hỏng, đứt quãng hơn nữa hỗn độn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm từ "Đọc"  viết một nửa kia, giống như nhìn thấy một thân ảnh thấp bé đang viết chữ từng chút từng chút phân giải biến mất, bút rơi ở trên bàn, không còn có người có thể nhặt nó lên.

Đỗ Trạch rùng mình, hắn cầm tư liệu giống như cầm khoai lang phỏng tay thả lại chỗ cũ, trong lúc đó tầm mắt vô ý lướt đến trang thứ nhất, sau đó dừng lại.

[ Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải _ tặng cho chúng ta vòng thời gian, chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể với tới quy luật thời gian. ]

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm chỗ trống kia, kết hợp các chữ trên dưới xem xét, nơi đó hẳn là điền vào một cái tên. Đỗ Trạch vừa định hỏi lão John, liền nhìn thấy  tiểu phượng hoàng nghiêng ngả lảo đảo bay tiến vào, mục tiêu là.. Vòng thời gian.

Đứa nhỏ cứng đầu, đừng làm rộn!

"Trở về!"

Tiểu phượng hoàng đậu ở trên đỉnh vòng thời gian, sau đó quay về phía Đỗ Trạch đang nhào tới kêu một tiếng: "Chíp chíp ~ "

Thấy vòng thời gian không có gì khác thường, Đỗ Trạch vừa định thở phào, sau đó đột nhiên đạp phải sấp tư liệu bên chân mà bị trượt, cả người ngã ở trên vòng thời gian. Toàn bộ không gian như bị gạt chốt tạm dừng trong chớp mắt, ngay sau đó, vành ngoài vòng thời gian cùng ký hiệu toàn bộ sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, Đỗ Trạch bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bị ánh sáng kia chói đến nước mắt chảy ròng.

Chờ đến khi Đỗ Trạch lau đi nước mắt tái đeo kính vào, tên xuẩn manh nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt phút chốc đứng hình —— đây là nơi nào?

Chung quanh tối đen một mảnh, điều này làm cho Đỗ Trạch nhớ tới giấc mơ lần trước, khi đó hắn cũng trôi nổi trong không gian tối đen như mực giống như ở đây, còn nhận được một tín hiệu điện báo không tốt.

Sau đó điện báo thật sự lại xuất hiện.

[... A... Vòng thời gian... ]

Giống như lần trước, thanh âm kia mơ hồ không rõ mang theo ồn ào, nhưng mà cho dù có quấy nhiễu mãnh liệt, vẫn như cũ có thể nghe ra thanh âm kia hết sức cao hứng.

[... Ta tìm được ngươi rồi... ]

Thông tin lại gián đoạn. Đỗ Trạch căn bản chưa kịp nảy sinh nghi vấn, hắn thử kêu vài tiếng, trong bóng đêm ngoại trừ thanh âm của hắn thì chính là tĩnh mịch một mảnh. Lần trước là hắn đang nằm mơ, cho nên rất nhanh liền tỉnh lại, vì thế lần này cũng là đang... Nằm mơ?

Mau tỉnh lại ——

Tên xuẩn manh dùng sức véo đùi một cái, bởi vì chắc chắc đây là mộng, cho nên dùng lực véo càng mạnh vào bắp đùi thịt oanh liệt của hắn.

Ô ngao ngao ngao ——QAQ!

Đỗ Trạch đau đến sinh ảo giác, hắn nhìn thấy một cái đồng hồ cát thật lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, ngũ thải tân phân (nhìu màu sắc rực rỡ). Chờ đến khi Đỗ Trạch thật vất vả bình tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm đồng hồ cát đối diện lại đứng hình —— Nằm tào, không phải ảo giác?

Đồng hồ cát đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn ước chừng cao 10 thước, hạt cát bên trong cũng lớn bằng đầu ngón tay của Đỗ Trạch. Hạt cát ở tầng trên cũng không còn lại là bao, chúng nó kẹt ở eo đồng hồ cát mang  một bộ dáng rơi xuống không xong. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm những hạt cát kẹt ở eo đồng hồ cát kia, suy nghĩ phát triển biến hoá theo hướng kỳ lạ: Nếu làm cho những hạt cát này chảy xuống hết thì hắn có thể đi ra ngoài không?

Vì thế tên xuẩn manh một cước đá vào trên đồng hồ cát.

Đồng hồ cát chấn động, một hạt cát chảy xuống, sau đó lại bị vướng lại, giống như đang cười nhạo tên vô tích sự có sức chiến đấu là 5.

【Hệ thống: người chơi "Đỗ Trạch" đối "Đồng hồ cát" sử dụng liên hoàn công kích. 】

Đỗ Trạch mỗi một lần đá vào đồng hồ cát, hạt cát trong đồng hồ cát sẽ rớt xuống một hạt. Ở thời điểm Đỗ Trạch sắp tiến hành công kích lần thứ năm, cái tào tức giận nhìn không thấy của đồng hồ cát kia tựa hồ tới đỉnh, bộc phát ra tia sáng chói mắt.

【Hệ thống: "Đồng hồ cát" đối người chơi "Đỗ Trạch" sử dụng nhất kích tất sát (K.O), đem người chơi "Đỗ Trạch" đuổi về điểm hồi sinh. 】

Chờ đến khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, hắn đã trở lại phòng nghiên cứu. Tên xuẩn manh có chút mờ mịt quét mắt, phòng nghiên cứu như bị quyển tịch cường đạo, các loại tư liệu rải rác trên mặt đất, lão John vốn vẫn chờ bên ngoài kiến trúc kim loại cũng không biết tung tích.

Một tiếng chim hót thanh thúy từ xa đến gần, Đỗ Trạch nhìn con chim màu đỏ sẫm đậu ở trước mặt hắn. Con chim kia ước chừng cao hơn một thước, chiếc cổ mượt mà dài nhỏ, trên lông chim có hoa văn, lông đuôi thon dài xinh đẹp phân nhánh tựa như cá. Cho dù ai liếc mắt nhìn một cái, cũng có thể kêu lên nó giống —— phượng hoàng.

Con phượng hoàng xinh đẹp kia nhìn thấy Đỗ Trạch chằm chằm nhìn nó, nó đứng trên mặt đất rất vui vẻ mở cánh ra kêu to —— bộ dáng này thấy thế nào cũng giống như con gà con luôn luôn ngu si chưa bao giờ khắc phục kia, Khoan đã! Đỗ Trạch hoảng hốt nhìn chằm chằm con phượng hoàng kia: Có lẽ nào đây chính là con sủng thú kia của nhân vật chính! ?

Hỏa phượng hoàng kêu rõ một tiếng, sau đó bay lên, nó đậu ở trên vai một người không biết đã xuất hiện khi nào. Nam nhân xa lạ một đầu tóc màu nâu, thoạt nhìn phi thường bình dị gần gũi.

Đây là ai?

Nam nhân tóc nâu thấy Đỗ Trạch nghi hoặc nhìn hắn, lộ ra tươi cười nhàn nhạt: "Ta là lão John."

... What?

Lúc này, phía sau Đỗ Trạch truyền đến một tiếng thở dài.

"Ngươi rốt cục đi ra."

Đỗ Trạch ngửa đầu nhìn lại, phía sau hắn là vòng thời gian to lớn, một người ngồi ở đỉnh vòng thời gian, từ trên cao nhìn xuống hắn. Đỗ Trạch còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của đối phương, người nọ liền thả người nhảy từ trên vòng thời gian xuống dưới.

"!"

Vô số giấy trắng bay lên, Đỗ Trạch ngã vào trên đống tư liệu, phía sau lưng bị đụng đau đớn không thôi. Đỗ Trạch nằm trên đống tư liệu, có chút cố hết sức nâng lên kính mắt bị lệch , hướng nhìn phía trước.

Đây là... Tu?

Tu ngồi cưỡi ở trên người hắn thoạt nhìn đã trưởng thành hơn nhiều, nếu như nói Chu nho hình thái lúc trước của Tu như là bộ dáng nhân tộc mười hai tuổi, lúc này lại như là thiếu niên nhân tộc mười lăm mười sáu tuổi. Tu gục đầu xuống đối diện cùng Đỗ Trạch, mái tóc màu sợi đay mềm mại rũ xuống, che đậy ánh sáng tiên diễm cùng tình cảm gần như điên cuồng ở trong đôi mắt kia.

Ở dưới ánh mắt ngốc lăng của Đỗ Trạch, Tu cúi xuống thân thể, hung hăng cắn ở trên  khóe miệng Đỗ Trạch—— Đây thật sự chỉ có thể dùng cắn xé để hình dung, không có ôn nhu, như là nhờ vào động tác điên cuồng này để phát tiết tình cảm của mình. Đỗ Trạch thậm chí nếm được mùi máu tươi, hắn ô ô quơ tay, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi Đỗ Trạch rốt cục bị buông ra, hắn không cần soi gương cũng biết miệng của mình nhất định sưng lên, mà Tu làm ra này hết thảy chuyện này lại tựa đầu ghé vào bên tai hắn, phun hơi thở cực nóng.

"Ta thật muốn làm dây xích, trói ngươi vào trên người của ta."

Rốt cuộc phát sinh chuyện gì! ?

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Đỗ Trạch, thanh âm của nam nhân tóc nâu xa xa truyền đến.

"Tiểu chủ nhân quá kích động, bởi vì y đợi ngươi bốn năm rồi."

******

******

Năm thứ nhất, tưởng niệm.

Năm thứ hai, chờ đợi.

Năm thứ ba, cực hạn.

Năm thứ tư, tan vỡ.

——【Hộp đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhân vật chính: Ta thật muốn làm dây xích, trói ngươi vào trên người của ta.

Độc giả: Tiểu sinh không phải sủng vật! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tác giả: Đó là manh chúa.

Độc giả: ( quẩy quẩy cái đuôi )

***

Thời gian rốt cục đồng bộ cùng tình tiết nguyên văn ╮(╯▽╰)╭Vì thế chương tiếp theo túc địch tiên sinh lên sân khấu XD

(túc địch: kẻ thù truyền kiếp)

============================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro