Ngoại Truyện1: Bốn Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu tỉnh lại, phát hiện nơi y ở là  không gian phong bế một màu ngân bạch, không có lối ra, cũng không có cửa vào —— y bị cánh cửa kia hút tiến vào.

Tu vừa định đứng dậy, vật lạ dưới tay hấp dẫn lực chú ý của y, y mở to hai mắt nhìn trang giấy không trọn vẹn kia—— đây là của quyển sách mà Đỗ Trạch vẫn hay cầm ở trong tay, giống như phần bị xé rách vừa mới nãy trong lúc y bị kéo tiến vào. Ở đại lục phản diện, Tu cũng từng lật qua quyển sách kia, nhưng mà chỉ nhìn đến trang thứ hai thì Đỗ Trạch liền tỉnh lại.

Tu chần chờ trong chớp mắt, sau đó mở trang giấy rách ra.

Toàn bộ không gian chỉ nghe tiếng lật trang giấy, nhưng mà cái lổ tai Chu nho nho nhỏ giấu ở trong mái tóc màu sợi đay bất tri bất giác nhiễm thượng chút ửng đỏ.

Bỗng dưng một đạo lam quang đảo qua, một thân ảnh thấp bé xuất hiện ở trước mặt Tu, Tu theo bản năng cầm vật trong tay giấu ở phía sau. Xuất hiện ở đối diện Tu chính là một gã có vóc dáng thấp bé, hình thể không cao cùng cái lổ tai yêu tinh tỏ rõ lão là một Chu nho. Chu nho đối với Tu mỉm cười.

"Hoan nghênh tiến vào cửa trí tuệ, hài tử."

***

"Này thực là một tác phẩm nghệ thuật."

Chu nho quay chung quanh con rối máy móc phát ra cảm thán: "Thế nhưng làm ra con rối máy móc không khác gì người thật." Lão kiễng mủi chân sờ sờ đầu của con rối máy móc."Chỉ cần làm cho nó sinh ra cảm tình, thì nó so với người thật không hề khác biệt."

Chu nho nhìn Tu: "Ngươi là hài tử có thiên phú nhất mà ta từng gặp qua."

Nghe được tán dương, Tu không lộ ra biểu tình vui mừng, y chỉ hỏi: "Ta có thể đi ra ngoài chưa?"

"Đương nhiên, hài tử." Chu nho phất phất tay, một cái vòng tay kim loại xuất hiện ở trước mặt Tu, bên trên có ba ngôi sao: "Đây là bằng chứng nhận máy móc sư cao cấp nhất mà ta ban cho ngươi, trên thực tế ngươi đã có trình độ máy móc sư năm sao. Sau khi rời khỏi đây ngươi có thể mang theo tác phẩm của ngươi đến quảng trường 'Nghiêm khắc' để thăng cấp sao của ngươi—— ta đề nghị ngươi tốt nhất nhanh thăng lên cấp năm sao, nếu như vậy, ngươi có thể ở quảng trường 'Trụ cột' nhận tài liệu năm sao."

Chu nho tộc sử dụng cấp sao để phân chia cấp bậc, tổng cộng có 7 cấp sao, từng cấp sao có thể lĩnh tài liệu cấp sao tương ứng, đồng thời có thể chỉ huy con rối máy móc có cấp sao tương ứng.

Tu tiếp nhận vòng tay, vòng trang sức kim loại tự mở ra vòng ngụ cổ tay của y. Chu nho đứng ở đối diện rốt cục nở ra tươi cười mà chẳng phải theo trình tự hóa.

"Chúc mừng ngươi, hài tử, ngươi đã có thể tốt nghiệp."

Khi Tu đi ra từ cửa trí tuệ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão John đang  canh giữ ở ngoài cửa. Con rối máy móc nhìn thấy Tu, lam quang trong mắt nó vui sướng lóe lóe.

"Hoan nghênh trở về." Lão John nhìn vòng trang sức trên cổ tay  Tu: "Đã là ba sao rồi ư? Xem ra tiểu chủ nhân mới của chúng ta phi thường vĩ đại a."

Máy móc bên cạnh cũng phát ra tiếng 'tất tất', tựa hồ đang tán thành cùng hoan hô. Tu tả hữu quét mắt một phen, không tìm được người tâm niệm kia.

"Hắn đâu?"

Lam quang trong mắt Lão John run rẩy, thanh âm lão tràn ngập khổ sở.

"Có một việc ta không thể không nói cho ngài biết..."

Trên vòng thời gian, tiểu phượng hoàng yếu ớt đứng ở đỉnh, nó thỉnh thoảng lại dùng miệng mổ vành của vòng thời gian, ý đồ bảo đại gia hỏa này trả "Ma ma" nó trở về. Bỗng dưng, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện ở trong tầm nhìn nó, tiểu phượng hoàng nhìn thân ảnh càng ngày càng gần kia, phát ra tiếng kêu non nớt ở trên vòng thời gian.

"Chíp chíp, chíp chíp, chip chíp!"

Tu gắt gao nhìn chằm chằm tầng ánh sáng nhàn nhạt sâu kín che phủ vòng thời gian, lúc này toàn bộ con số cùng ký hiệu trên vòng thời gian đều sáng, tình trạng thoạt nhìn giống như vừa được vận hành. Y vươn tay, đặt tại trên mặt vòng thời gian.

Người kia... Ở bên trong?

Tu quay đầu quét mắt nhìn đống tư liệu cùng bản ghi chép trải đầy kia, trong ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia ngoan tuyệt.

—— Ta sẽ lôi ngươi ra đây!

***

Rachel đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp kim loại, nhìn xuống mắt không gian to lớn bên dưới . Cho dù là gã, cũng cảm nhận được một loại kích động cùng run rẩy khó có thể nói rõ.

Đây là mắt không gian trong truyền thuyết, ba vạn năm trước Chu nho xây dưng Kim Tự Tháp kim loại, hoàn toàn phong tỏa mắt không gian, sau đó sinh linh của đại lục phản diện liền không còn nhìn thấy "Thông đạo"đi qua đại lục chính diện nữa.

Rachel đuổi theo manh mối tới đây, con rối máy móc trên đường mang đến cho gã phiền toái không nhỏ, nhưng mà những cái máy móc này cũng không thể ngăn cản cước bộ của quân đoàn sấm sét. Bọn họ đi đến miền thất lạc, sau khi tiến vào cột sáng thì nhận được một phần kinh hỉ thật lớn.

"Thông đạo" phong tỏa ngàn vạn lần năm rốt cục đã bị phá khai.

Rachel lại nhìn thoáng qua mắt không gian bên dưới, sau đó mang theo thủ hạ rời đi. Nếu như không có định vị, mắt không gian sẽ tùy cơ truyền tống sinh linh tiến vào đến một nơi nào đó. Gã trước hết trở về chuẩn bị tốt rồi mới tiến vào mắt không gian, hơn nữa, gã cũng phải đem tin tức phấn chấn lòng người này truyền khắp toàn bộ đại lục phản diện.

Ma tộc chờ đợi lâu lắm rồi, đây là thời điểm bọn họ trở về đại lục chính diện.

***

Tiểu phượng hoàng phẩy phẩy cái cánh, lông chim của nó dài đầy đặn, lúc bay lên rốt cục không còn loạng choạng đụng chỗ này va chỗ khác như uống rượu nữa. Lão John ở bên cạnh mỉm cười nhìn hết thảy này, nếu không phải nói trước, mặc cho ai cũng vô pháp nhận ra người nam tử tóc nâu đang mỉm cười này là một con rối máy móc.

Vì để cho lão John thuận tiện chăm sóc tiểu phượng hoàng, Tu thay đổi cái xác cho con rối máy móc cũ kỹ sắp hỏng này. Lão John cho tiểu phượng hoàng ăn no, sau đó nhìn về phía tiểu chủ nhân vẫn như trước đang vùi đầu nghiên cứu tư liệu, thức ăn bên người đã sớm nguội lạnh.

Chu nho tộc là một chủng tộc tò mò lại cố chấp. Lão John thường thường suy nghĩ, nếu bọn họ không tò mò, có phải hay không sẽ không đi đến diệt vong; nếu bọn họ không cố chấp, có phải hay không sẽ không làm cho lòng người đau như vậy.

Tu buông xuống trang giấy trong tay, vô luận xem bao nhiêu lần, vô luận làm thí nghiệm bao nhiêu lần, y đều chỉ có thể đi đến một cái kết luận đồng dạng: y đối với vòng thời gian không hề có biện pháp.

Theo báo cáo nghiên cứu của Chu nho xem xét, vòng thời gian là một thần khí, thông qua nó có thể tiếp xúc đến quy luật thời gian.

Tu nhìn lên vòng thời gian to lớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng mãnh liệt.

Nếu là thần khí bị kích hoạt, vậy nó nhất định có chủ nhân. Như vậy, ai là chủ nhân của nó?

Trong bản ghi chép của Chu nho có  viết: đây là vòng thời gian mà _ tặng cho cho Chu nho tộc.

Tu lật tung toàn bộ tư liệu của Chu nho, nhưng trước sau như một vẫn không tìm được chỗ trống kia đến tột cùng là ai. Theo toàn bộ tư liệu xem xét, Chu nho tộc bởi vì mưu toan khống chế quy luật thời gian, do đó bị thời gian hủy diệt, nhưng mà cái tên cố ý bị xóa kia lại ẩn ẩn ám chỉ sự tình không chỉ đơn giản như vậy. Tu mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm chỗ trống kia, y muốn biết rằng người này là ai, nhưng mà so với biết được vì cái gì đối phương lại đem vòng thời gian tặng cho Chu nho tộc, y càng để ý hơn chính là bằng cách nào đoạt lấy quyền khống chế vòng thời gian từ tay đối phương.

Nếu theo phương diện chủ nhân thần khí xuống tay bất hảo, như vậy cứ trực tiếp theo bản thân thần khí xuống tay đi. (câu này chém bừa đấy XD )

Nhưng mà cho dù y đã đạt được bằng chứng nhận tư cách sáu sao, y vẫn như cũ không thể lay động vòng thời gian một chút nào. Vầng ánh sáng lớn trước sau như một im lặng tỏa sáng, giống như đang cười nhạo phàm nhân vô lực cùng không biết lượng sức.

Phàm nhân không được, như vậy... Thần thì sao?

Tu lấy ra tờ giấy Dan lưu lại, không chút do dự xé rách.

Ba ngày sau, thương nhân lục y phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trong Chu nho di tích.

"Ai nha nha, thật sự làm cho ta tìm kiếm vất vả. Dan tay phải cầm sách, phi thường cảm thấy hứng thú đánh giá thành thị sắt thép."May mắn 'Thông đạo' mở ra, nếu không ta cũng đành chịu  ảnh hưởng đến danh dự." Hắn nhìn Chu nho mái tóc màu sợi đay đối diện."Đây chắc là kiệt tác của các hạ. Như vậy, lần này các hạ muốn cùng ta thực hiện giao dịch gì?"

"Đem đồng bạn của ta từ bên trong này ra." Tu chỉ vào vòng thời gian."Ta có thể trả âất cứ thù lao gì."

"Nói như vậy vị nhân tộc tiên sinh không nhìn thấy kia, hắn bị hút vào?" Dan liếc liếc vòng thời gian một cái, sau đó lại hướng Tu xác nhận: " Thù lao gì cũng có thể sao?"

Sau khi nhận được sự khẳng định từ Tu, Dan đi đến phía trước vòng thời gian, lấy tay đặt tại trên mặt vòng thời gian."Thật sự là điều kiện làm cho người ta động lòng."

Ánh sáng của vòng thời gian tựa hồ càng phát ra chói mắt, mà lúc này Dan lại mạnh mẽ lui về phía sau vài bước, hắn trầm mặc một hồi, sau đó sầu mi khổ mặt nhìn về phía Tu: "Thật là đáng tiếc, giao dịch lần này ta chỉ sợ bất lực."

"Ngươi là thần... Cũng không có biện pháp?"

Mắt Dan trong khoảnh khắc nheo lại, cái loại khí tức cả người lẫn vật đều vô hại bị một loại khí thế khủng bố thay thế. Lão John nháy mắt liền che ở trước mặt Tu, bày ra tư thế công kích.

"Ngươi biết?" Thanh âm Dan rất nhẹ nhưng cũng rất nguy hiểm: "Ngươi làm thế nào phát hiện?"

"Ngươi trả lời vấn đề của ta trước, " Giữa bách lực giống như một ngọn núi áp chế kia, Tu vẫn như cũ đứng thẳng tắp, đối diện cùng lục y nam tử."Ta sẽ nói cho ngươi biết."

Dan lạnh lùng chăm chú nhìn Tu, ánh mắt kia thật sự tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ bé. Mồ hôi từ hai má Chu nho trượt xuống, toàn bộ không gian như đọng lại. Ngay sau đó, Dan dùng sách vỗ vào trên trán của mình, lại hồi phục cảm giác vô hại lúc trước.

"Các hạ thật làm cho ta khó xử a, ta không muốn mất đi một khách hàng phù hợp tâm ý như vậy." Dan hơi hơi nâng quyển sách lên, lộ ra một bộ mặt khổ tâm."Đó là một thần khí có chủ, có thể hủy diệt nó, lại không thể khống chế nó —— chỉ có chủ nhân của nó mới có thể khống chế nó."

Điều này Tu cũng biết, y không nghĩ tới chính là ngay cả thần cũng không thể trực tiếp đoạt lấy quyền khống chế." Chủ nhân của nó là ai?"

"Không biết." Dan lắc lắc đầu: "Chỉ có thể nói cảm giác là một đối tượng không dễ động vào... Đừng nhìn ta như vậy, thần không phải vạn năng, huống chi ta hiện tại không thể sử dụng thần lực. Có lẽ một ngày kia đồng bạn của ngươi tự mình sẽ xuất hiện." Lục y nam tử vuốt vuốt tay."Được rồi, những gì nên nói ta đều đã nói, ngươi có thể nói cho ta biết chưa?"

"... Hắn nói cho ta biết."

"Hắn?" Dan lập tức liền kịp phản ứng, hắn cũng từ ánh mắt Tu nhìn về phía vòng thời gian."Hắn làm thế nào phát hiện? Một nhân tộc vì sao có thể —— "

Trái tim Tu kịch liệt nhảy lên, y vội vàng cắt ngang lời nói của Dan, thanh âm mang theo run rẩy mà bản thân cũng không phát hiện ra.

"Từ từ —— ngươi nói hắn, là nhân tộc?"

"Không phải vậy chứ?" Dan thực kinh ngạc nhìn Tu."Ngươi cho hắn là cái gì?"

"... Thần?"

Ở dưới ánh mắt của Tu, lục y nam tử phi thường chắc chắn lắc lắc đầu.

"Không, hắn không phải thần."

***

Ở trong lòng biển tử linh, trong một tòa nhà được dựng từ bạch cốt, quan tài màu đen trượt mở nắp. Một cánh tay đầy rẫy nếp nhăn chống lên thành quan tài, chậm rãi nâng lên thân thể đồng dạng khô cằn.

Thây khô vỗ vỗ tay, một con dơi mang theo một bình rượu chứa đầy chất lỏng màu đỏ bay tới. Thây khô tháo nắp bình rượu xuống, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khắp căn phòng.

"Ừng, ực..."

Một trận thanh âm nuốt qua đi, bình rượu bị buông xuống khoảng không, trên bình rượu rõ ràng ảnh ngược một cánh tay tuyết trắng đẫy đà, trên móng tay thon dài sơn đầy màu đỏ kiều diễm.

Lúc này trong tòa nhà bạch cốt, thây khô không thấy, chỉ có một nữ nhân tuyệt đẹp với mái tóc thẳng đen óng. Nàng khoác hắc bào mà tử linh pháp sư thường mặc, biếng nhác duỗi thân thể.

"Ngủ lâu quá rồi, xương cốt mục nát cả." Đầu ngón tay đỏ tươi của nữ nhân đặt lên đôi môi cũng đồng dạng màu đỏ tươi, khanh khách cười rộ lên: "Gọi đồ đệ đáng yêu của ta đi theo ta thư giãn gân cốt nào."

Nữ nhân yêu diễm đứng dậy, vận dụng khế ước chuẩn bị triệu hồi đệ tử yêu dấu, nhưng tin tức đáp lại từ khế ước làm cho nàng ngây dại.

"Chết...?"

Thân thể nữ nhân xinh đẹp  bắt đầu run rẩy, răng nanh thật dài từ trong miệng của nàng nhe ra, đâm phá đôi môi đỏ mộng kiều diễm ướt át kia, máu tươi chảy xuống.

Là ai! Là ai dám giết chết đệ tử Ahnert của ta!" Khí tức quyển tịch cuồng bạo toàn bộ căn phòng xương cốt, thanh âm nữ nhân vì phẫn nộ mà thay đổi."Ta muốn kẻ đó sống không bằng chết! ! !"

***

Tu nhớ tới một câu chuyện xưa từng nghe qua.

Một ác ma bị thần phong ấn nhiều năm. Gần một trăm năm ác ma nghĩ thầm rằng, nếu có người thả nó ra, như vậy nó nhất định sẽ cấp người nọ vô số vàng bạc tài bảo. Nhưng mà một trăm năm qua đi, ác ma không người hỏi thăm; tái một trăm năm nữa, ác ma lại nghĩ, nếu lúc này có người thả nó ra, như vậy nó nhất định sẽ cấp người nọ thứ tốt nhất trên đời. Đáng tiếc hai trăm năm qua đi, ác ma như trước đợi ở trong phong ấn; lại qua một trăm năm, ác ma trong lòng lại nghĩ, nếu lúc này còn có thể có người thả nó ra, như vậy nó nhất định sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của người đó. Một trăm năm thứ ba qua đi, hết thảy đều không thay đổi. Ác ma tuyệt vọng, nó phi thường phẫn nộ, đối với mình nói: Sau này nếu có người thả nó ra, như vậy nó nhất định sẽ giết chết người đó!

Lần đầu tiên khi nghe được câu chuyện xưa này, Tu vạn phần không hiểu, y vô luận như thế nào cũng đều không hiểu ác ma đến cuối cùng vì cái gì lại lựa chọn giết chết ân nhân của nó. Khi đó y bị lý do "Bởi vì nó là ác ma" thuyết phục, hiện tại nhớ tới, mới có thể  hiểu được cảm xúc hy vọng cùng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác của ác ma.

Chỉ có trải qua, mới hiểu được như thế nào là tuyệt vọng khi phải chờ đợi không biết đến bao giờ.

Tiểu phượng hoàng từng  ngày từng ngày lớn lên.

Linh kiện trên người lão John càng ngày càng tinh tế.

Nhưng Đỗ Trạch lại thủy chung không xuất hiện.

Lúc ban đầu nghe được tin tức kia mà cảm xúc từ hưng phấn dần dần nguội lạnh, cho dù biết người kia không phải thần thì thế nào? Y có lẽ rốt cuộc đợi không được người kia.

Người kia là hy vọng xa vời duy nhất của y. Y cái gì cũng có thể mất đi, duy độc Đỗ Trạch, y không bao giờ buông tay.

Đợi một năm, qua một năm, đảo mắt lại là một năm.

Thân ảnh Chu nho nho nhỏ tựa vào vòng thời gian, y  áp sát mặt vào trên vòng, rũ mắt xuống

Ngươi mau ra đây đi, ta muốn gặp ngươi.

Ngươi mau ra đây đi, ta có lời muốn nói với ngươi.

Ngươi mau ra đây đi, ta đã muốn... Sắp nhịn không được.

Ác ma nói, nếu có người phóng xuất nó, như vậy nó nhất định sẽ giết chết người đó.

Trên vòng ảnh ngược ánh mắt của Tu, ánh sáng màu tiên diễm đến mức tựa như rướm máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro