Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái từ 'bốn năm' này luôn luôn quanh quẩn trong đầu Đỗ Trạch, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng hắn chỉ đi vào một chút xíu, bên ngoài đã trải qua... Bốn năm?

Lượng tin tức quá lớn!

Ở trong tầm mắt ngốc lăng mờ mịt của Đỗ Trạch, Tu thẳng người đứng lên, có thể rất rõ ràng nhìn đến vết đỏ sẫm trên miệng y. Tu tựa hồ cũng ý thức được điều này, y liếm liếm khóe miệng, sau đó nở một nụ cười phi thường ngọt ngào, giống như tiểu hài tử ăn được viên kẹo thích nhất, để lộ ra hơi thở ám hắc ngọt ngấy.

Đỗ Trạch đang nâng nửa người trên dậy thì trái tim kịch liệt nhảy lên, hắn nhìn Tu vươn tay, từng chút từng chút xoa cổ hắn, cẩn thận vuốt ve. Lúc trước Đỗ Trạch cũng từng bị Tu sờ sau gáy như vậy, nhưng không giống như lần đó, lần này mang đến cho hắn một loại cảm giác mãnh liệt không rõ. Hắn có thể cảm nhận được đầu ngón tay Tu xẹt qua ở trên da hắn, mang theo một tia hương vị rục rịch.

Có điểm không đúng lắm... Đỗ Trạch có chút gian nan nuốt nước miếng, hầu kết ở dưới lòng ngón tay Tu trượt động một phen. Hiện tại cảm giác nhân vật chính giống như một cái núi lửa sắp bùng nổ, mà hắn không biết thế nào lại vừa lúc kẹt ở miệng núi lửa —— Được rồi, mặc dù trong quyển YY tiểu thuyết này nhân vật chính nghẹn khuất chờ tiểu đệ 4 năm, tào tức giận của y nhất định bạo biểu. Nhưng phải bình tĩnh, tác giả không phải đã nói rồi sao, bốn năm thoáng cái mà qua —— cho nên nhân vật chính ngươi muốn bùng nổ phải đi tìm cái tên tác giả đáng chết vẫn đang "Ha hả" chưa bao giờ bị khắc phục kia chứ không phải đem lửa giận phát tiết ở trên người độc giả vô tội đáng thương a!

Đỗ Trạch cảm thấy tay của Tu vòng qua sau gáy hắn, ấn hắn áp sát hướng về phía chính mình. Thiếu niên gần trong gang tấc đặt trán lên trán hắn, thanh âm mềm mại ngọt nhu: "Ngươi còn có cái gì muốn nói không?"

Tiểu sinh thật sự không biết vì sao lại biến thành như vậy a ngao ——

"Ngươi không có gì để nói, vậy thì nghe ta nói đây." Trong thanh âm mềm mại của Tu lộ vẻ ẩn nhẫn."Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi."

"Ầm ——! ! !"

Một trận tiếng nổ mạnh thật lớn từ chính phương tây truyền đến, Ở hướng quảng trường "Trí tuệ" của Chu nho di tích bốc lên làn khói đen thật dài. Lão John cau mày, trong thanh âm ôn hòa mang theo hơi hơi không vui: "Có người xông vào, những hài tử ở hiện tại đều bạo lực như vậy sao... Bọn họ đã tới."

Ngã tư đường vang lên tiếng bước chân bất đồng, càng ngày càng gần, Đỗ Trạch theo bản năng ngồi dậy đem Tu chắn ở sau người —— nhân vật chính hiện tại chính là Chu nho hình thái, không tiện lộ chân tướng.

Tốc độ hành động của đối phương rất nhanh, cơ hồ trong khoảnh khắc liền xuất hiện ở trong tầm mắt Đỗ Trạch. Kia là một tiểu đội lính đánh thuê, chạy ở phía trước nhất là một đạo tặc, một đầu tóc suôn ngắn màu nhạt. Khi tên đạo tặc kia nhìn thấy Đỗ Trạch cùng lão John thì khẩn cấp dừng ngay, một đồng bạn phía sau suýt nữa va vào hắn.

"Hắc! Enoch, ngươi muốn cản đường sao!"

Một tráng hán vạm vỡ tỏ ra bực tức, trong tay hắn cầm một thanh kiếm lớn. Ở trên vai tráng hán còn có một tiểu cô nương đang ngồi, nàng vỗ vỗ tay, khanh khách cười: "Enoch là kẻ ngốc ~ là kẻ ngốc!"

Đạo tặc được xưng là Enoch bất mãn quay đầu lại, hắn ồn ào chỉ vào lão John cùng Đỗ Trạch trên quảng trường "Lý giải": "Các ngươi không nhìn thấy đối diện có ai sao!"

Đỗ Trạch thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm đám người kia, không cần cố ý hồi tưởng, tên của bọn họ đã tự hiện lên ở trong đầu: đạo tặc Enoch, chiến sĩ Barth, ma pháp sư hệ hỏa Camille, còn có... tim Đỗ Trạch bắt đầu đập nhanh hơn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh chậm rãi đi ra kia. Đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh lá, hắn mặc khôi giáp màu ngân bạch, gương mặt anh khí bức người, ánh mắt sáng như sao thần. Đỗ Trạch nhìn hắn, trong đầu tựa hồ có tên tiểu nhân hát vang tình tiết《 Hỗn Huyết 》.

Nhân vật chính tham gia một tiểu đội lính đánh thuê.

Bên trong có đạo tặc đáng kinh đáng sợ gọi là Enoch, hắn luôn thích chạy ở đầu.

Bên trong có tiểu cô nương thích hát ca gọi là Camille, ma đạo sĩ hệ hỏa còn nhỏ tuổi.

Bên trong có đại kiếm chiến sĩ gọi là Barth, mọi người đều biết hắn là người bảo vệ tốt của Camille.

Bọn họ chỉ vào thánh kỵ sĩ đối nhân vật chính nói, đây là tiểu đội trưởng của chúng ta.

Tên của hắn gọi là Eric.

Thánh kỵ sĩ Eric.

—— Túc địch tiểu ca, nhĩ hảo!

Ở trong YY văn, túc địch là một nhân vật phi thường trọng yếu, hắn cùng với vật hi sinh đồng dạng đảm nhiệm trọng trách đưa kinh nghiệm, đưa trang bị, đưa muội tử, đưa tiểu đệ ..v..v.. cho nhân vật chính. Nhưng mà khác nhau lớn nhất giữa túc địch cùng vật hi sinh chính là, độ bền và tính chất của vật phẩm —— vật hi sinh lên sân khấu một lần là có thể đi lĩnh tiện lợi, còn túc địch thì phải chuyên nghiệp dùng cả người cả đời hắn đi cùng nhân vật chính từ đầu bám đến đuôi, thời gian lên sân khấu thậm chí vượt qua cả hậu cung của nhân vật chính. Cho nên trong ngựa đực văn, tác giả thường thường lưu hành một câu: Nhân vật chính! Cho ngươi chọn một túc địch tốt đó, đây là chuyện cả đời.

Nhất Hiệt Tri Khâu cũng vì nhân vật chính nhà lão mà chọn một túc địch môn đương hộ đối (? ) thật là tốt. Đầu tiên, túc địch có được thiên phú cùng nhân vật chính ( nhân tộc ) không phân biệt được cao thấp, hắn có độ nhận biết quang hệ nguyên tố cấp SS, lực tương tác quang nguyên tố cấp SS, về vũ lực thì có sức mạnh ngang ngửa nhân vật chính; tiếp theo, túc địch có được bối cảnh thân phận huy hoàng khí phách, hắn là thánh tử đại nhân của Quang Minh thần điện, dưới một người trên vạn người, cùng thánh nữ Vivian quan hệ rất mờ ám —— vì thế vô luận theo phương diện nào, nhân vật chính đều có lý do cùng cái cớ để bóp chết hắn. Thời điểm nhân vật chính lần đầu tiên gặp túc địch, thánh tử đại nhân đang giấu diếm thân phận ở hỗn độn đại lục để đi du ngoạn, toàn bộ độc giả hoàn toàn thật không ngờ đây là một lần quen biết liền trúng mục tiêu đã định. Khi đó đám độc giả đều khờ dại nghĩ rằng nhân vật chính gia nhập một tiểu đội lính đánh thuê phi thường bình thường, đều tỏ vẻ ngồi chờ xem nhân vật chính như thế nào khí phách sườn lậu dẫn dắt hoa thủy đoàn thẳng tiến vào bản sao Chu nho di tích, mặt khác, đội trưởng của tiểu đội lính đánh thuê này thoạt nhìn rất tốt, nhân vật chính suy nghĩ tiếp thu một chút đi ~

Sau đó, đám độc giả biết được Enoch là trực hệ truyền nhân của đạo vương Jack.

Sau đó, đám độc giả biết được Camille là cháu gái nhỏ của pháp thần Antonio.

Sau đó, đám độc giả biết được Eric là thánh tử đại nhân của Quang Minh thần điện.

Sau đó, không có sau đó.

Sau khi Eric biết được thân phận tinh linh bằng hữu nhớ mãi không quên của hắn chính là Tu, bọn họ bắt đầu đấu đá nhau cả đời.

Đối với túc địch Eric, Đỗ Trạch cảm giác vẫn thực phức tạp. Nhất Hiệt Tri Khâu miêu tả Eric như thế này: tóc vàng, dương quang, đẹp trai, tiền đồ vô hạn, tập hợp toàn bộ mỹ đức vào một thể —— có phải hay không rất có cảm giác phân biệt đối xử! Này đặc biệt hoàn toàn chính là nhân vật chính lúc trước chưa hắc hóa a! Túc địch phải thật đẹp hảo, còn nhân vật chính lại quá hắc hóa, tác giả ngươi cố ý đúng không! Ngươi có phải rất muốn độc giả khóc la đúng không, tiểu sinh thật sự khóc cho xem a! QAQ

Mỗi lần nhìn đến túc địch trong《 Hỗn Huyết 》, Đỗ Trạch mỗi lần đều mặt máu suy nghĩ: Nếu hắn không đi tìm cảm giác tồn tại ở khu bình luận, dáng dấp nhân vật chính có phải hay không sẽ giống như túc địch? Hơn nữa tác giả kia quả thực là một người vô nhân tính: ở trong bộ yy tiểu thuyết《 Hỗn Huyết 》, nhân vật chính còn ý đồ hủy diệt thế giới, túc địch còn ý đồ ngăn cản nhân vật chính.

Đám độc giả trong gió hỗn độn.

Mẹ đản, rốt cuộc người nào là nhân vật chính , người nào là nhân vật phản diện a nằm tào!

Đối với nhân vật chính cùng túc địch khác hẳn với văn bình thường này, hưng phấn nhất chính là đám thục nữ muội tử kia. Tầm mắt Đỗ Trạch bắt đầu dời đi, tuy nói người trong đồng nghiệp chí cùng người thật căn bản không giống nhau, nhưng vừa nghĩ tới túc địch bên trong đồng nghiệp chí đang thở gấp hô "Nhất khố ~", tên xuẩn manh nhất thời cảm thấy được hắn không thể nhìn thẳng túc địch.

Cuối cùng đi ra là một tinh linh tay cầm cung, Đỗ Trạch nhìn sinh linh đẹp tựa trong đồn đãi kia, đột nhiên cảm thấy được tình tiết Đại Thần thật sự dị thường chuyên nghiệp: bởi vì nhân vật chính thiếu diễn cho nên Đại Thần lại tìm một tinh linh khác bổ sung vào chỗ thiếu, tái hiện năm tên thành viên tiểu đội lính đánh thuê của《 Hỗn Huyết 》.

Camille ngồi ở trên vai Barth, trông thấy Tu mái tóc màu sợi đay phía sau Đỗ Trạch.

"Ở đó có một tiểu hài tử ~" Tiểu cô nương hưng phấn khua khua tay: "Mau nhìn mau nhìn!"

Eric quét mắt một lần đến giữa sân, lúc nhìn thấy Đỗ Trạch, ánh mắt của hắn sáng ngời, sau đó lộ ra một nụ cười phi thường tỏa nắng.

"Chúng ta là tiểu đội lính đánh thuê hoàng kim, ta là đội trưởng Eric." Eric đem kiếm trong tay xuyên vào trong vỏ kiếm, ý bảo chính mình không có ác ý: "Thỉnh hỏi các ngươi là?"

Lão John không nói gì, lão đang chờ Tu chỉ lệnh; Tu không nói gì, y trầm mặc ghé vào trên lưng Đỗ Trạch; Đỗ Trạch không nói gì, tên xuẩn manh đang phạm chướng ngại xã giao.

Quân đoàn đối mặt trầm mặc, Eric mặc dù có điểm ngoài ý muốn, nhưng hắn không nổi giận, mà hướng Đỗ Trạch đi tới từng bước, kiên trì hỏi: "Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"

Lần này phạm vi trực tiếp thu nhỏ lại đến "Ngươi", Đỗ Trạch nhìn Eric, nghĩ đến Tu bị hắn ngăn trở, trong lòng nhất thời sinh ra kính nể thật sâu: Loại nhãn lực phát giác chính xác nhân vật chính ở đâu này, thật không hỗ là hảo túc địch cùng nhân vật chính dây dưa cả đời.

Tên xuẩn manh độc giả nhất thời cảm thấy chính mình giống Vương mẫu nương ngăn cản ngưu lang gặp lại chức nữ, này rõ ràng theo lịch sử là nhân vật chính cùng túc địch gặp mặt, hắn chặn ngang ở trong này rất không ổn. Nhưng vào lúc này, Đỗ Trạch cảm thấy được trên lưng nhè nhẹ, một đôi tay từ phía sau vòng qua cổ của hắn, dùng sức ôm hắn vào trong ngực.

Tu ôm Đỗ Trạch, thẳng tắp nhìn về phía thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh lá đối diện."Tại sao phải nói cho ngươi biết."

Thanh âm của y lộ ra một loại bất mãn mãnh liệt, nhưng mà xứng với bề ngoài trắng noản của y, lại càng giống là một đứa bé đang phát giận.

Nhìn đến Tu một khắc kia, người của tiểu đội lính đánh thuê ánh mắt đều trợn tròn. Enoch xoa xoa mắt, lại xoa xoa."Ta, ta ta cư nhiên thấy được Chu nho trong truyền thuyết."

" Enoch ngu ngốc! Hiện tại Ma tộc đã xuất hiện, xuất hiện thêm một Chu nho có cái gì quá kỳ quái đâu." Điểm chú ý của Camille dời về phương hướng kì quái, nàng ôm mặt, ánh mắt luyến tiếc nửa ngày mời rời khỏi trên thân Tu."Hắn thật đáng yêu a ~ nho nhỏ, mềm mềm, nộn nộn ~ Chu nho đều đáng yêu như vậy sao ~" tiểu cô nương vỗ bả vai tráng hán: "Ta tuyên bố, bổn tiểu thư hôm nay luyến ái."

Barth vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, đối Camille nói: "Tiểu thư, Chu nho thoạt nhìn có chút nhỏ, nhưng tuổi của hắn cũng phải lớn gấp đôi cô."

Tinh linh nhìn lướt qua Tu cùng Đỗ Trạch, nhìn chiếc nhẫn chợt lóe chợt lóe trong tay trầm mặc không nói.

Trên nét mặt Eric cũng hiện lên một tia kinh ngạc, mặt đối mặt ẩn ẩn phát ra địch ý, hắn vẫn như cũ cười ôn hòa."Ta chỉ là muốn kết bạn với ngươi..."

"Chúng ta không quen biết ngươi." Tu trực tiếp cắt ngang lời nói Eric, thanh âm của y để lộ ra một loại áp lực: "Hiện tại, các ngươi có thời gian một khắc đồng hồ để rời khỏi nơi này."

Eric giật mình, Chu nho mái tóc màu sợi đay đối diện gắt gao ôm lấy thanh niên tóc đen, giống như là tiểu hài tử sợ bị người khác cướp đi món đồ chơi yêu mến nhất, liều mạng đuổi những người khác khỏi địa bàn của mình. Eric còn chưa kịp nói cái gì, Enoch đã xoắn ống tay áo lên." Chu nho này thật là làm cho người ta khó chịu, ông nội muốn đi giáo huấn hắn một chút!"

Ở dưới ánh mắt mọi người, Tu nở nụ cười, ánh mắt của y cong lên giống như trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền nho nhỏ dị thường ngọt ngào.

"Còn năm phút đồng hồ nữa, các ngươi có thể đi chết."

******

******

Tu từ trong tay nhân viên tiếp tân lấy bằng xác nhận lính đánh thuê, y mới vừa định rời khỏi công hội lính đánh thuê, chợt nghe đến phía sau có người đang ồn ào.

"Hắc! Mau tới đây, ở đây có tên tinh linh cũng nhận nhiệm vụ Chu nho di tích này!" Thanh âm kia càng ngày càng gần." Tinh linh huynh đệ phía trước chờ một chút!"

Tu chẳng quan tâm tiếp tục bước tiếp, thẳng đến khi một cái đạo tặc nhảy đến trước mặt y. Đạo tặc kia nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Tu, nhất thời giống như kẹt trong ma pháp hóa đá. Tu mới vừa định vòng qua hắn, lúc này lại có hai người chắn ở trước mặt y. Kia là một tráng hán cùng một tiểu cô nương, tiểu cô nương ước chừng khoảng mười hai tuổi, lúc này đang ôm mặt long lanh nhìn Tu.

"Ngươi thật đẹp a ~ tinh linh đều xinh đẹp như vậy sao ~" Tiểu cô nương lôi kéo góc áo của tráng hán: "Ta tuyên bố, bổn tiểu thư hôm nay luyến ái."

Tráng hán vẻ mặt cười khổ: "Tiểu thư, tinh linh tuy rằng rất mỹ lệ, nhưng tuổi của hắn cũng phải gấp vài lần cô."

Tu mặt không chút thay đổi nhìn đám người kia, lúc này, một thanh niên tóc vàng mắt xanh lá đi tới, hắn nhìn Tu bị ngăn lại, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.

"Vô cùng có lỗi, đội hữu của ta rất xúc động." Thanh niên tóc vàng vẻ mặt thật có lỗi, hắn đối Tu lộ ra nụ cười tỏa nắng."Ta gọi là Eric, đây là tiểu đội lính đánh thuê của ta. Chúng ta cũng đi Chu nho di tích thám hiểm, ngươi nguyện ý gia nhập cùng chúng ta chứ?"

——《 Hỗn Huyết 》Trích đoạn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhân vật chính: Từ nay về sau, ngươi chính là túc địch của ta. ( bắt lấy độc giả )

Độc giả: ... Có cái gì đó không đúng? !

Nhân vật chính: Chúng ta chém giết đi. ( kéo về phía giường )

Tác giả: Chọn một túc (lao) địch (po) tốt đi, đây là chuyện cả đời = =+(lao po : lão bà = vợ)

***

Nhân vật chính ( Chu nho ) hiện tại tính tình thực không ổn định, Đỗ Tiểu Trạch ngươi kiềm chế một chút ╮(╯▽╰)╭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro