Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể có một loại cảm giác ghê tởm vừa phân giải vừa tái cơ cấu, Đỗ Trạch lần thứ hai mở mắt ra, thế giới đã thay đổi một dạng khác. Trước mắt đã không còn là Chu nho di tích toàn hệ thống kim loại màu xám bạc nữa, nơi hắn ở lúc này là một căn phòng đá trống trải, ma pháp trận trên mặt đất thật lớn vừa mới tán hào quang.

Tiểu đội lính đánh thuê tìm được đường sống trong chỗ chết chật vật không chịu nổi, Eric nghiền nát mặt dây chuyền trong tay rồi ném xuống đất, lấy tay lau vết máu trên trán, giải thích: "Đây là Quang Minh thần điện phân bộ."

Đỗ Trạch nháy mắt đã cảm thấy chính mình rơi vào đại bản doanh của địch nhân, hắn tuy rằng sớm đoán trước túc địch như thế nào cũng không có khả năng vừa ra trận đã bị nhân vật chính giải quyết, khẳng định có đồ vật bảo mệnh, nhưng túc địch quân nhà ngươi bản thân chạy trốn được rồi, vì cái gì còn muốn dẫn theo một quần chúng vây xem? Hay nói mục tiêu của các ngươi luôn là nhân vật chính, tiểu sinh chẳng qua lại nằm thương(nằm thương: vô cớ bị liên quan) sao? WTF! Lần sau tiểu sinh nhất định phải trang bị một cái đầu gối bằng hợp kim titan!

"Hắc! Eric, ta đem người mà ngươi muốn trộm tới rồi!" Trong thanh âm Enoch tràn ngập tự hào: "Không có kẻ trộm ông đây thì làm sao trộm được."

Đỗ Trạch ngơ ngẩn. Eric đang ở chỗ Barth phóng ra trì dũ thuật cao cấp nghe vậy liền đối Enoch lộ ra tươi cười "Đa tạ", tầm mắt của hắn đảo qua Đỗ Trạch, sau đó chuyên tâm chữa thương cho Barth. Camille lo lắng thủ ở một bên nhìn, tinh linh đem cung thu ở sau người, hắn nhìn chằm chằm những kẽ hở của chiếc nhẫn, không biết là có phải bởi vì lúc trước chiến đấu quá mức kịch liệt, trên chiếc nhẫn đầy vết rạn, vừa thấy chỉ biết đã hư hao.

Đỗ Trạch mặt không chút thay đổi nhìn Enoch luẩn quẩn xung quanh hắn, tên đạo tặc kia đối hắn biểu đạt hiếu kỳ mãnh liệt.

"Ngươi tên là gì? Ta gọi là Enoch."

Tiểu đệ nhĩ hảo, tiểu sinh là tiền bối.

"Trên tay ngươi cầm sách gì vậy? Đeo cái này là cái gì? Máy móc do Chu nho làm sao?"

Đây là sách tiết tháo nếu nhìn sẽ chết, ngươi không hiểu nỗi đau của ta.

"Ngươi cùng tên Chu nho kia quan hệ như thế nào? Nói thật, ta lần đầu tiên biết Chu nho là sinh vật đáng sợ như vậy đó, hắn tính tình so với người lùn ta từng quen biết còn khủng bố hơn."

Nhân vật chính nghẹn khuất đợi tiểu đệ của y bốn năm có thể không nóng nảy sao, các ngươi xông vào lúc nhân vật chính sắp bạo phát —— cảm tạ các ngươi thay tiểu sinh gánh trận gia bạo này. (gia bạo: bạo lực gia đình)

"Ngươi tại sao không nói?"

Tiểu sinh từ nội tâm phát ra cảm kích các ngươi.

"Eric, " Đạo tặc kêu rên một tiếng: "Người này thật là nhân loại sao? Không phải con rối máy móc chứ? Một câu cũng không nói, vẻ mặt gì cũng đều không có!"

Eric ho nhẹ một tiếng, quang mang trong tay tối sầm xuống, sắc mặt Barth đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, Camille thật cẩn thận cầm tay tráng hán, vẻ mặt vừa muốn khóc vừa muốn cười phi thường kỳ quặc đáng yêu. Eric đứng lên, tay phải của hắn như trước mềm nhũn rũ xuống, nhưng mà thanh niên tóc vàng mắt xanh lá lại không để ý, hắn đi đến trước mặt Đỗ Trạch, nhẹ giọng nói: "Ta thật xin lỗi vì đã dùng phương pháp như vậy để mời ngươi đi theo."

Eric nhìn Đỗ Trạch, trong ánh mắt một mảnh ôn hòa thành kính."Ta là vì ngươi. . ."

"Eric! Nín thở!" Enoch đột nhiên thần sắc đại biến, hắn liều lĩnh kêu lên: "Có mùi của mê thất hoa!"

Nhưng đã quá muộn, ngoại trừ Enoch nhận thấy được, những người khác đều đã ngã xuống. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, mềm đến mức hắn căn bản đứng không vững, cầm cái gì cũng không nổi, tựa như một vũng bùn nhuyễn ra trên mặt đất, rốt cuộc thẳng đến khi nhấc không nổi thân thể, cả người tràn ngập vô lực. Tuy rằng không trúng mê dược, nhưng Enoch cũng không "tung tăng" được bao lâu, hắn bị tinh linh chém một dao bất tỉnh ngã trên mặt đất. Eric gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía tinh linh làm ra hết thảy này, vẻ mặt ưu thương khó hiểu.

"Simon. . . Tại. . . Sao?"

Tinh linh tên là Simon đem đóa hoa nhỏ màu tím xanh thu hồi, hắn tránh qua ánh mắt của Eric, đi tới bên cạnh Đỗ Trạch. Thanh niên tóc đen không còn sức chống cự bị tinh linh khiêng lên, quyển sách trên tay tự nhiên rơi xuống. Trước khi rời đi, Simon trả lời vấn đề của Eric.

"Vì Tinh Linh Tộc."

***

Về lần thứ hai bị trộm, Đỗ Trạch dọc theo đường đi chỉ có hai chữ để hình dung: ha hả.

Theo quan sát rừng cây càng ngày càng tươi tốt, tinh linh hẳn là muốn dẫn hắn đi đến Tinh Linh rừng rậm. Từ sau đệ nhị kỷ nguyên, Tinh Linh Tộc liền trú ở Tinh Linh rừng rậm ngăn cách với thế giới. Vì phòng ngừa chủng tộc khác quấy rầy, Tinh Linh Tộc ở Tinh Linh rừng rậm bày ra ảo trận, chỉ có nhân tài biết cửa vào mới có thể đi vào lãnh địa của Tinh Linh Tộc, nếu không sẽ chỉ ở trong Tinh Linh rừng rậm lòng vòng lạc đường. Phỏng chừng là sợ Đỗ Trạch nhớ kỹ cửa vào, Simon làm Đỗ Trạch bất tỉnh. Nhưng bởi vì Đỗ Trạch có 0 giờ hoàn nguyên, tên khổ bức độc giả lần lượt tỉnh lại sau đó lại bị lần lượt làm bất tỉnh. Càng về sau, hai người đều trở nên thực tiều tụy. Đỗ Trạch không nói gì chỉ nhìn trời, theo vẻ mặt của tinh linh xem xét, hắn nhất định là con tin không phối hợp nhất.

Từ trong một lần hôn mê cuối cùng tỉnh lại, Đỗ Trạch phát hiện hắn rốt cục đến nơi mộng ảo trong truyền thuyết—— tinh linh quốc gia.

Vô luận ở đâu trong kỳ huyễn văn (truyện về phép thuật, thần tiên), tinh linh nhất định là một trong những chủng tộc mê người nhất. Ở trong truyền thuyết, tinh linh sinh ra từ cây sinh mệnh, bọn họ có được mỹ mạo tựa như mộng ảo cùng khí chất thần bí, am hiểu thơ ca cùng nghệ thuật hơn nữa thân cận thiên nhiên, chỗ ở cũng là tiên cảnh nhân gian. Chủng tộc xinh đẹp như vậy đồng thời có được thực lực cường đại, mỗi tinh linh đều là cung tiễn thủ trời sinh, có thể cùng thực vật linh lưu, thú một sừng chính là một trong những sản phẩm đặc biệt của Tinh Linh Tộc. Có thể nói, kỳ huyễn văn không có tinh linh không phải là hảo văn.

Bởi vậy, ở trong YY văn, nhân vật chính trong tiểu thuyết nếu đi vào Tinh Linh Tộc, như vậy y sẽ thu hoạch được cả sọt muội tử xinh đẹp giỏi ca múa cùng tiểu đệ thực lực cường đại. Là một trong những YY văn, 《Hỗn Huyết 》 đương nhiên cũng không ngoại lệ. . . Không ngoại lệ. . . Ngoại lệ. . . Ngoại. . .

Ngươi tin sao?

Nhóm độc giả: ha hả.

Tình tiết Tinh Linh Tộc của《 Hỗn Huyết 》triển khai từ khi nhân vật chính rời khỏi miền thất lạc: Nhân vật chính thông qua Truyền Tống Trận trong Kim Tự Tháp kim loại, ly khai miền thất lạc. Giá trị may mắn của Nhân vật chính đột phá chướng ngại trùng điệp của Tinh Linh Tộc bày ra ngàn vạn năm qua, thế nhưng khiến y tùy cơ rớt xuống trên cây sinh mệnh của Tinh Linh Tộc, hấp thụ nhựa cây quý giá của cây sinh mệnh thức tỉnh tinh linh huyết mạch —— đến trước mắt mà nói tình tiết vẫn rất trong sáng rất bình thường, kế tiếp Nhất Hiệt Tri Khâu bắt đầu phát rồ nói cho độc giả cái gì gọi là chuyên nghiệp hãm hại nhân vật chính ba mươi năm không, lung, lay!

Tinh linh nữ vương dẫn dắt tinh linh giết cây sinh mệnh, nhìn đến báu vật của bọn họ thế nhưng bị một tinh linh không biết từ nơi nào chui ra tới hút hết không còn một giọt. Tinh linh nữ vương vừa mới chuẩn bị cuồng hóa, thủ hạ của nàng liền phát hiện một sự kiện: nhân vật chính thế nhưng có thể hấp thu "Dơ bẩn" —— nguyên lai Tinh Linh Tộc hiện ở chính diện lâm vào một nguy cơ, cây sinh mệnh không biết vì cái gì bị "Dơ bẩn" ô nhiễm, trứng sinh ra tinh linh đều là hắc ám tinh linh sa đọa. Các tinh linh tìm rất nhiều phương pháp, đều không thể thanh tẩy "Dơ bẩn" .

Xem đến đây, đám độc giả tim thình thịch một tiếng: Loại tiết tấu muốn khanh đa này. . .

Ở trong ánh mắt tuyệt vọng của toàn bộ độc giả, tác giả phi thường vui vẻ viết tiếp: Tinh Linh Tộc bắt nhân vật chính lại, nhốt y tại dưới tàng cây sinh mệnh, bắt buộc y hấp thụ "Dơ bẩn" . Nhân vật chính bị giam suốt một năm, cuối cùng thông đồng với cây sinh mệnh mới được phóng xuất. Sau đó ở dưới ánh mắt không thể tin của tinh linh nữ vương, nhân vật chính mở ra cây sinh mệnh, thả ra toàn bộ "Dơ bẩn", làm cho toàn bộ Tinh Linh Tộc đều. . . Ô nhiễm.

Tác giả ngỏ lời, nhân vật chính vui tay vui mắt thu hoạch muội tử xinh đẹp cùng tiểu đệ thực lực cường đại.

Độc giả ngỏ lời, tác giả! ta muốn cùng ngươi đàm chuyện nhân sinh.

Vừa nghĩ tới tình tiết hung tàn kia, Đỗ Trạch nhất thời cảm thấy được cả người cũng không ổn lắm, nhất là nhìn tay chân bị dây leo gắt gao quấn quanh, liên tưởng đến Tu trong truyện cũng bị trói ở dưới tàng cây sinh mệnh như vậy, tâm tình lại vi diệu.

Khổ bức độc giả lúc này đợi ở dưới một cái cây lớn, Simon ném hắn ở đó rồi liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cho nên hắn đến giờ vẫn không rõ tinh linh vì cái gì phải bắt hắn đến, hơn nữa tên xuẩn manh phát hiện một sự thật dị thường ác liệt. . .

Tiểu đồng ngươi ở nơi nào a tiểu đồng!

Đỗ Trạch liều mạng hồi tưởng, mới miễn cưỡng nhớ lại phút cuối cùng hắn nhìn thấy đồng nghiệp chí, hình như vẫn ở nơi tiểu đội lính đánh thuê, lúc sau hắn bị hôn mê, cho nên đồng nghiệp chí hiện tại có lẽ, có thể, đại khái ở nơi túc địch quân. . . ?

Tiểu đồng ngươi mau trở lại! Ngươi cùng y không có kết quả đâu! ! ! ( Nhĩ Khang thủ )

Tên xuẩn manh cảm thấy cuộc đời của hắn tràn ngập u ám, hắn đã muốn không thể tưởng tượng đến tình huống nhân vật chính nhìn thấy chính y biểu diễn trong đồng nghiệp chí là thế nào. Cũng vì sự thật tàn khốc đó, hắn phải đi tìm túc địch quân đòi lại đồng nghiệp chí, bởi vì hắn cảm giác nếu hắn không lấy về lại đồng nghiệp chí, sẽ có chuyện càng đáng sợ phát sinh.

Nói thí dụ như, nhân vật chính nhìn thấy đồng nghiệp chí trên tay túc địch: "Cuốn sách trên tay ngươi nhìn rất quen."

Túc địch sang sảng cười: "Muốn xem không?"

"Người này. . . Giống như ta?"

"Ta cũng hiểu được tên còn lại giống như ta."

". . ." X2

(Vì trong đồng nghiệp chí là cảnh nhân vật chính cùng túc địch XXX XD )

—— Ma ma ơi thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ! Nếu điều đó xảy ra không biết cuộc sống về sau của hắn sẽ ra sao a!

Tên xuẩn manh dùng thời gian một ngày để tiếp nhận sự thật tàn khốc, mà Simon dường như quên đi hắn vẫn không xuất hiện. Phạm vi hoạt động của Đỗ Trạch không thể vượt qua ba thước, nếu vượt quá sẽ bị dây leo trên người kéo trở về. Đỗ Trạch chỉ có thể hết sức nắm chắc phạm vi, dùng sức đi xem xét cảnh tượng bên ngoài.

Không thể không nói nơi ở của Tinh Linh Tộc hoàn toàn xứng đáng gọi là tiên cảnh, cách đó không xa một hồ nước thật lớn sóng lấp lánh lân lân, có vài còn thú một sừng màu trắng ở bên bờ nhàn nhã đang ăn cỏ, một vài tinh linh đang giúp chúng nó chải lông, cũng không ngoại lệ đều là tuấn nam mỹ nữ, toàn bộ cảnh tượng giống như là hình ảnh duy mỹ trong thế giới cổ tích. Ở giữa hồ nước, một gốc cây đại thụ sinh trưởng che lấp mặt trời, làm cho người ta khi nhìn, liền cảm thấy một loại rung động cùng sùng kính phát ra từ nội tâm —— đây là cây sinh mệnh quan trọng nhất của Tinh Linh Tộc.

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cây sinh mệnh, cây kia cành lá tuy rằng tươi tốt, lại hoàn toàn không có cảm giác sinh cơ bừng bừng. Nó chỉ có 1/3 lá cây là màu xanh biếc, còn lại đều là màu đen làm cho người ta không rõ, nói cành cây khô màu thâm rám nắng chi bằng nói nó chính là màu đen. Cành lá của cây sinh mệnh bị gió thổi trúng chớp lên, nhưng không có chim chóc bay ra, một mảnh tĩnh mịch.

Cây sinh mệnh đã đến tình trạng nghiêm trọng thế này sao?

Ở trong nguyên văn《Hỗn Huyết 》, bởi vì có nhân vật chính xuất hiện, cho nên ô nhiễm trong cây sinh mệnh mới được ngăn chặn. Mà hiện tại bởi vì hắn quấy rầy trình tự tình tiết, Tu không xuất hiện ở Tinh Linh Tộc, tự nhiên cũng không ai có thể ngăn cản cây sinh mệnh bị "Dơ bẩn" ô nhiễm. Nhìn đến cây sinh mệnh như vậy, Đỗ Trạch cảm thấy được toàn bộ Tinh Linh Tộc đều sắp gặp nguy cơ rồi. Tên xuẩn manh không thừa nhận hắn đang vui sướng khi người ta gặp họa. Đối với Tinh Linh Tộc, Đỗ Trạch vẫn không có cảm tình gì—— dám cả gan xem manh chúa của ta như là cái máy hút bụi, các ngươi muốn chết, muốn chết, hay là muốn chết đây!

Đột nhiên tên một người hiện lên trong đầu Đỗ Trạch, xuẩn manh độc giả yên lặng thu hồi lời nguyền rủa Tinh Linh Tộc: Kỳ thật Tinh Linh Tộc vẫn có manh nhân vật. . .

Nhân vật chính bị nhốt ở Tinh Linh Tộc một năm, trong lúc đó, y gặp gỡ một người ảnh hưởng rất lớn tới y—— công chúa của Tinh Linh Tộc. Khi đó tinh linh công chúa đi tới cây sinh mệnh, sau đó không cẩn thận giẫm phải khoảng không lập tức ngã nhào vào trên người nhân vật chính. . .

"——!"

"Đông!"

Vô số lá cây rơi xuống, Đỗ Trạch há to miệng lại như thế nào cũng kêu không được, người nọ ngã ở trên người hắn vừa lúc ngăn chặn lồng ngực hắn. Tuy rằng đối phương thực kích động lập tức đứng dậy, nhưng Đỗ Trạch vẫn như trước một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Hắn ấn lồng ngực của mình nhìn về phía nữ tinh linh xinh đẹp đối diện kia, toàn bộ đại não như bị đóng băng.

Ngày xưa có một tinh linh công chúa từ trên trời giáng xuống, tên của nàng gọi là Ariel.

******

******

Tu không biết mình đã bị giam ở trong này bao lâu, dây leo biến thành màu đen vẫn như trước quấn quanh ở trên người y, "Dơ bẩn" chuyển vận cuồn cuộn không ngừng.

Phẫn nộ sao, bi thương sao, căm hận sao. . . Muốn phát tiết sao?

Tu ngẩng đầu lên, cành lá cây sinh mệnh rậm rạp che lấp toàn bộ ánh mặt trời, y ở trong này, vẻn vẹn chỉ là một "Công cụ" .

Đột nhiên một mạt màu vàng xuất hiện ở trong tầm mắt Tu, Tu hơi hơi mở to mắt, y vươn tay ra, như là nghĩ muốn phải bắt được "Ánh mặt trời" kia.

"——!"

"Đông!"

Vô số lá cây rơi xuống, Tu cúi đầu, nhìn nữ tinh linh xinh đẹp trong khuỷu tay. Nàng có một mái tóc mềm mại màu rám nắng, vẻ mặt hơi có vẻ kích động, ánh mắt cũng là màu vàng phi thường xinh đẹp.

Đó là màu ánh mặt trời.

——《Hỗn Huyết 》Trích đoạn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả: Ngày xưa có một tinh linh công chúa từ trên trời giáng xuống.

Nhân vật chính: ( tiếp được )

Độc giả: ( bị đè )

Tác giả ( mỉm cười ): công thụ xác lập.

***

Xem ra mọi người không nhớ rõ Ariel ╮(╯▽╰)╭ chính là nữ chúa hiến thân cho vong linh đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro