Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Trạch dại ra nhìn chằm chằm Ariel phía đối diện, đây là muội tử mà hắn thích nhất ở trong 《Hỗn Huyết 》, không ai sánh bằng.

Chú ý tới ánh mắt chằm chằm của Đỗ Trạch, tinh linh công chúa tóc nâu mắt vàng thần sắc kích động khoa tay múa chân, nàng phủi đám lá rụng ra, ở trên mặt đất viết mấy dòng tinh linh văn tự đẹp đẽ hoa lệ. Khi viết đến một nửa, Ariel đột nhiên kịp phản , nhân tộc tóc đen đối diện hẳn là xem không hiểu tinh linh ngữ, nàng dừng khoa tay múa chân, lộ ra một vẻ mặt làm lòng người tan chảy.

Từ đầu tới cuối, vị này công chúa của Tinh Linh Tộc không phát ra một tia thanh âm nào. Đúng vậy, ở trong《Hỗn Huyết 》thiết định, Ariel mặc dù là công chúa của Tinh Linh Tộc, nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng—— nàng không thể nói chuyện. Bởi vì điểm này, nàng trở thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ Tinh Linh Tộc—— không, ngay cả sỉ nhục cũng không đáng nói, hết thảy tinh linh bao gồm cả mẫu thân tinh linh nữ vương đều không nhìn nàng. Bởi vậy sau khi Ariel gặp nhân vật chính, người duy nhất nguyện ý cùng nàng nói chuyện, nàng nghĩa vô phản cố đã yêu nhân vật chính. Cơ hồ mỗi ngày Ariel đều đã lén chạy đi tìm nhân vật chính, vì giao lưu, nàng dạy cho nhân vật chính tinh linh ngữ. Sau đó khi nhân vật chính thoát khỏi trói buộc đem "Dơ bẩn" phóng xuất ô nhiễm toàn bộ Tinh Linh Tộc, duy độc buông tha tinh linh công chúa đáng thương khiến người ta yêu quý này.

Thời gian dài bị bỏ lơ cùng khuyết điểm của bản thân tạo thành một Ariel mang tính cách có chút tự ti, nhưng hoàn toàn không thể che lấp bản tính ôn nhu thiện lương của nàng, nàng trong《Hỗn Huyết 》từ đầu đến cuối đối với nhân vật chính không hề mưu tính. Sau khi Ariel đem linh hồn cống hiến cho nhân vật chính, toàn độc giả kinh ngạc, muội tử nhuyễn manh này thế nhưng còn có một mặt kiên cường như thế. Một hảo muội tử hệ trì dũ, với bản tính nhỏ mọn của Nhất Hiệt Tri Khâu mà nói, làm sao có thể để cho một tấm lòng tốt như vậy ở bên cạnh nhân vật chính, chữa trị cho nhân vật chính chứ?

Vì thế Ariel trở thành một hồi bi kịch. Nhân vật chính sau khi làm cho Tinh Linh Tộc bị ô nhiễm, tinh linh nữ vương không thể nhìn nhận sự thật rằng chính mình sa đọa thành hắc ám tinh linh, lựa chọn tự sát, sự việc này tạo thành hiềm khích giữa nhân vật chính cùng Ariel, hơn nữa là đơn phương —— nhân vật chính sa ngã phi thường đa nghi, y tuy rằng giữ Ariel ở bên người, nhưng vẫn không chịu tin tưởng Ariel đối y không hề có rắc tâm, chắc chắn Ariel sớm hay muộn có một ngày sẽ vì mẫu thân của nàng mà tìm y báo thù. Cho dù Ariel tái nghĩ như thế nào muốn tiếp cận nhân vật chính, nhân vật chính như trước đối nàng có lòng phòng bị. Thẳng đến sau khi Ariel chết, nhân vật chính mới đột nhiên tỉnh ngộ: nguyên lai người này thật sự không hề để mối thù trong lòng mà chỉ đơn giản yêu thương y. Vì giúp Ariel sống lại, nhân vật chính quyết định đi tấn công tòa thành bầu trời, duy nhất chỉ có Ma tộc mới có thể đối kháng cùng thiên tộc cũng như biết vị trí của tòa thành bầu trời, cho nên nhân vật chính tiến tới chinh phục đại lục phản diện.

Vì vậy Đỗ Trạch vẫn cảm thấy Ariel mới là nữ chúa chân chính của《Hỗn Huyết 》, thánh nữ Vivian tuy rằng cảm giác tồn tại rất cường đại, nhưng nàng đối với Tu mà nói lại giống như là một loại khát khao, hoặc là một tưởng nhớ đẹp về quá khứ, mà Ariel mới là người thích hợp nhất làm bạn bên cạnh Tu.

Manh muội tử hệ trì dũ cùng thánh mẫu hệ manh chúa mà phối hợp thì không còn gì manh hơn nữa a!

Đỗ Trạch lang huyết sôi trào sùng sục, sau đó mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, bởi vì hắn chưa hồi đáp, manh muội tử đối diện gấp đến độ tựa hồ sắp khóc lên.

Ariel lấy tay ấn yết hầu, chỉ vào miệng mình đang mở ra, phi thường cố gắng biểu đạt nàng không thể nói chuyện cùng lời xin lỗi của nàng—— so với bị người khác phát hiện khuyết điểm, nàng như còn để ý lời xin lỗi vì không thể nói của mình hơn. Đỗ Trạch không tự giác ấn tai phone, hắn nhìn Ariel như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy được quá mức để ý điều này quả thực không giống các cụ.

"Ta không sao, chữ ngươi viết, ta có thể xem hiểu." Đỗ Trạch hết sức làm cho vẻ mặt của mình nhu hòa một chút."Ta tên là Đỗ Trạch, cô tên gì?"

Vì thế xuẩn manh độc giả cứ như vậy thông đồng với công chúa của Tinh Linh Tộc. Giống như nguyên tác, Ariel phi thường vui vẻ vì có người nguyện ý cùng nàng giao lưu, nàng cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến tìm Đỗ Trạch, tuy rằng phần lớn thời gian đều là Ariel đang viết, Đỗ Trạch chỉ ngẫu nhiên trả lời đôi câu, nhưng điều này cũng làm cho Ariel dị thường thỏa mãn. Đỗ Trạch bắt đầu rối rắm, hắn giống như lại phát rồ lật ngược tính tiết, lần này hắn thay nhân vật chính, về sau nhân vật chính còn như thế nào tăng độ hảo cảm của Ariel đây? Nhưng Đỗ Trạch không thể cự tuyệt Ariel, bởi vì càng cùng nàng giao lưu, lại càng phát hiện công chúa Tinh Linh Tộc này tịch mịch thật sự đã lâu lắm rồi. Vì thế tên xuẩn manh quyết định trong quá trình nói chuyện không ngừng nhắc tới manh chúa, đối tinh linh công chúa chào hàng người nhất định sống chung cùng cô sau này.

Sau khi Đỗ Trạch vắt hết óc đem hết khả năng vốn có xuất ra tất cả những từ ngữ ca ngợi, Ariel quả nhiên đối Tu sinh hứng thú, nàng cầm nhánh cây vẽ trên mặt đất: [ Trên thế giới thật sự có người hoàn mỹ như vậy sao? ]

Đỗ Trạch không chút do dự gật đầu, Ariel tiếp tục viết xuống: [ Có thể nói rõ hơn về người đó cho tôi biết được không? ]

Gặp Đỗ Trạch sửng sốt, Ariel đung đưa nhánh cây.

[ Ngươi miêu tả người đó phi thường tốt, nhưng mà... ] Ariel tạm dừng một chút, tựa hồ đang phiền não tìm kiếm một từ hình dung thỏa đáng. [ Cảm giác không chân thực? Người đó hìngiống như là nhân vật hoàn mỹ không sứt mẻ ở trong thơ ca viết ra mà mọi người yêu thích, chỉ có một khái niệm trừu tượng. Ngươi có thể nói cho tôi biết người đó thích cái gì, muốn làm gì không? ]

Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Ariel, Đỗ Trạch lại chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt đó đều ngừng đập.

—— Thích cái gì?

Sức mạnh, quyền lực, tiền tài, mỹ nữ, đây là thứ nhân vật chính thích, toàn bộ độc giả đều có thể nói như vậy. Nhưng Đỗ Trạch lại phát hiện, giờ phút hắn ở trong này, lại thật sự không thể nói ra người từ trước đến nay vẫn bên cạnh hắn, đến tột cùng thích cái gì.

—— Nghĩ muốn làm cái gì?

Trả thù Quang Minh thần điện, hủy diệt thế giới, đây là mục tiêu cho tới nay của nhân vật chính. Nhưng nhân vật chính một lòng nghĩ muốn trả thù Quang Minh thần điện hủy diệt thế giới, sẽ ở bên ngoài vòng thời gian chờ một người bốn năm sao?

Quen biết hắn chính là Tu, ở bên cạnh hắn chính là Tu, chờ đợi hắn chính là Tu, mà nhân vật chính trong《Hỗn Huyết 》, chắc là không biết hết thảy những chuyện xảy ra này.

Ariel lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Trạch sinh ra dao động mãnh liệt, nàng kích động dùng nhánh cây khoa tay múa chân: [ Làm sao vậy? Ta có phải đã nói sai cái gì hay không ——]

"Ta phát hiện, " Thanh âm Đỗ Trạch khẽ đủ để không thể nghe thấy."Ta thực quá phận."

Từ đầu tới cuối hắn đều đem Tu trở thành nhân vật chính, lại chưa bao giờ coi hắn là một "Người" . Hắn như vậy mà đòi la hét muốn cảm hóa nhân vật chính, vừa ngạo mạn vừa buồn cười. Hắn biết nhân vật chính của《Hỗn Huyết 》muốn hết thảy, mà hắn rốt cục phát hiện, đó không phải Tu muốn.

Ariel nhìn đến Đỗ Trạch giương mắt đối diện cùng nàng, lần đầu tiên nói ra một câu dài.

"Ta còn chưa đủ hiểu người đó. Tiếp theo, ta tuyệt đối có thể nói cho cô biết, người đó là người như thế nào."

Ariel kinh ngạc gật đầu, tuy rằng không phải quá hiểu, nhưng nàng nghe ra trong giọng nói Đỗ Trạch còn chứa nghiêm túc cùng kiên định. Nàng nhìn thanh niên tóc đen khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi lúc trước, nhịn không được viết trên mặt đất: [ Ngươi vì cái gì không muốn biểu đạt cảm tình ra chứ? Bao giờ cũng một bộ mặt cứng nhắc. ]

Đỗ Trạch cứng đờ, hắn làm như không có việc gì dời đi tầm mắt, nhìn mấy tinh linh phương xa đang qua lại, sinh vật xinh đẹp này cũng không ngoại lệ, vẻ mặt đạm bạc lãnh diễm đến mức giống như tiên tử không có thực giữa nhân gian khói lửa

"Bọn họ cũng không biểu tình..."

[ Không giống. ] Ariel vội vàng viết: [ Bọn họ trong ngoài đều "Trống rỗng", không có cảm tình, cũng làm không ra biểu tình. ]

Đỗ Trạch trầm mặc, kỳ thật hắn sớm biết Tinh Linh Tộc hiện tại đã đi vào một cái ngõ cụt ra không được. Cây sinh mệnh vì sao lại có "Dơ bẩn" ?"Dơ bẩn" rốt cuộc là cái gì? Lúc nhân vật chính rốt cục tìm được phương pháp trao đổi cùng cây sinh mệnh, y mới biết được hết thảy.

Nói tóm lại, Tinh Linh Tộc xem như tự làm tự chịu, chủng tộc xinh đẹp này phạm vào một sai lầm: Bọn họ tin tưởng vững chắc tình cảm dư thừa sẽ gây trở ngại bọn họ tu luyện, cho nên mỗi một tinh linh đến tuổi nhất định đều cử hành "Lễ trưởng thành " —— Dựa vào cây sinh mệnh, bọn họ cảm thấy được tình cảm là thứ dư thừa, không tất yếu nên phải xóa bỏ đi, điều này làm cho mỗi một tinh linh đều lạnh lùng không có gì khác biệt. Ngàn vạn năm qua các tinh linh đều giống như vậy ném cảm xúc tiêu cực của bọn họ vào cây sinh mệnh, nhưng cho dù thùng rác có lớn đến thế nào thì cũng có một ngày bảo hòa, vì thế này ác chất màu đen từ trong cây sinh mệnh tràn ra, đó là "Dơ bẩn" . Sau đó lại nghe nói nguyên nhân nhân vật chính hắc hóa cũng do một phần hấp thu "Dơ bẩn", cảm giác Đỗ Trạch đối Tinh Linh Tộc nháy mắt down đến đáy cốc.

Ariel bởi vì vẫn bị Tinh Linh Tộc bỏ lơ cho nên không cử hành lễ trưởng thành, nhưng nàng đối hiện trạng Tinh Linh Tộc lâm vào ác tính tuần hoàn thì không thể không quan tâm. Lúc trước Đỗ Trạch có từng hỏi Ariel vì sao hắn lại bị bắt đến đây, Ariel nói cho hắn biết, bởi vì có một vong linh nói với Tinh Linh Tộc rằng cô ta có biện pháp xử lý "Dơ bẩn" của cây sinh mệnh, chỉ cần bọn họ giúp cô ta đến Chu nho di tích mang người mà cô ta muốn về đây, Tinh Linh Tộc cùng đường lúc này liền đáp ứng. Từ trong văn tự của Ariel để lộ ra một loại bi ai, đó là bi thương trơ mắt nhìn Tinh Linh Tộc đi về phía con đường cùng. Đỗ Trạch từ nơi Ariel biết được vong linh kia tên là Ahnert, nhìn đến cái tên xa lạ này, tên độc giả xuẩn manh liều mạng hồi tưởng nguyên văn tính tiết《Hỗn Huyết 》, hoàn toàn không có người này a, đầu năm nay sinh vật thể không rõ càng ngày càng nhiều...

Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng vang lá cây bị giẫm lên. Ariel kích động đứng lên, cùng Đỗ Trạch nhìn về phía trên. Chỉ chốc lát, Simon mất tích mấy ngày nay xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bên cạnh hắn còn đi theo một nữ nhân xinh đẹp, một thân hắc bào thuyết minh thân phận vong linh pháp sư của cô ta.

Ánh mắt Simon xẹt qua Ariel, như là căn bản không thấy công chúa của Tinh Linh Tộc, hắn nhìn Đỗ Trạch ý bảo với nữ nhân xinh đẹp kia: "Đây là người cô muốn."

Nữ nhân xinh đẹp đánh giá Đỗ Trạch một hồi, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Tinh Linh Tộc thực hiện lời hứa như vậy sao? Tùy tiện bắt một người đến lừa gạt ta?"

Simon từ trong lòng lấy ra một cái nhẫn bị vỡ nát, lạnh lùng nói: "Lúc ấy Chu nho cùng người kia đứng chung một chỗ, nhẫn của ngươi đối bọn họ có phản ứng."

"Chu nho?" Trên mặt nữ nhân xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, còn chôn giấu kiêng kị cùng sợ hãi thật sâu, nàng không thể tin lặp lại: "Làm sao có thể có Chu nho! ? Chu nho tộc đã sớm biến mất ba vạn năm trước rồi mà!"

"Nhưng Chu nho quả thật xuất hiện, chỉ cần cô tiến vào Chu nho di tích, có lẽ có thể nhìn thấy địch nhân lớn nhất của vong linh tộc các ngươi." Thanh âm Simon không có chút tình cảm nào, lại tự dưng làm cho người ta cảm thấy được hắn đang trào phúng."Chúng ta đã từ Chu nho di tích dẫn người trở về, cô phải thực hiện lời hứa của cô."

"Nhưng ta muốn chính là kẻ giết chết học trò của ta!" Nữ nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm Simon, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ: "Nếu như theo như lời ngươi, chiếc nhẫn ta đưa cho ngươi đối hai người kia có phản ứng, nếu nhân tộc này không phải, như vậy chính là tên Chu nho kia. Nếu ngươi có thể mang Chu nho đến đây, ta sẽ giúp các ngươi xử lý 'Dơ bẩn' của cây sinh mệnh."

Trong mắt Simon hiện lên một tia sợ hãi, hắn trầm mặc một hồi, sau đó chỉ vào Đỗ Trạch rồi đối nữ nhân xinh đẹp nói: "Tên Chu nho kia rất trọng hắn."

Nữ nhân xinh đẹp lại đem ánh mắt đặt trên người Đỗ Trạch, lúc này đây, cô ta trực tiếp đi tới.

"Không biết ngươi có từng từ chỗ học trò ta nghe qua tên của ta hay chưa." Nữ nhân xinh đẹp vươn tay, móng tay đỏ tươi xẹt qua cằm Đỗ Trạch: "Ta tên là Ahnert, là một tử linh pháp sư."

Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia một thân cách ăn mặc quen thuộc cùng nghe được hai chữ "Đệ tử", Đỗ Trạch nhớ ra Ahnert rốt cuộc là ai —— Nằm tào! Không phải là đạo sư của tên hắc ám tinh linh bị biến thành vật hi sinh kia chứ?

Ahnert tinh tế đánh giá gương mặt Đỗ Trạch, ý đồ từ trong biểu tình tìm ra dao động của Đỗ Trạch, lại hoàn toàn thất bại. Bất quá đây đối với Ahnert mà nói hoàn toàn không là vấn đề, ngón tay cô ta trượt xuống, đẩy ra cổ áo của Đỗ Trạch.

"Quên nói..." Ahnert ôm chặt lấy Đỗ Trạch ý đồ lui về phía sau, tựa đầu tiến đến chỗ cổ Đỗ Trạch, răng nanh nhọn hoắc lộ ra."Ta là quỷ hút máu."

Đỗ Trạch run run, không biết là bởi vì răng nanh dài cắn rách da của hắn, hay là vì lời nói của Ahnert mà khiếp sợ. Quỷ hút máu là một nhánh của vong linh tộc, bọn họ đối máu nắm trong tay không gì sánh kịp, từ trong máu bọn họ có thể phân tích ra rất nhiều tình báo, nói thí dụ như tư tưởng, lại nói thí dụ như, hồi ức.

Máu bị hút đi cũng không khiến Đỗ Trạch cảm thấy khó chịu, nhưng hắn biết tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, hắn ý đồ đẩy quỷ hút máu đang nhập vào trên người hắn ra, lại bất lực. Ariel bên cạnh vẻ mặt kích động ý đồ ngăn cản, nhưng nàng căn bản phân không ra Ahnert cùng Đỗ Trạch, nàng nhìn Simon, trong ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Simon thờ ơ, lúc Đỗ Trạch sắp bởi vì mất máu quá nhiều mà chết đi, hắn mới không nhanh không chậm ra tay.

"Không được ở địa bàn của tinh linh giết người."

Ahnert lui lại phía sau mấy bước tránh được công kích của Simon, cô ta nhìn thấy Đỗ Trạch được Ariel giúp đỡ, lấy tay vuốt ve đôi môi đỏ tươi.

"Vì cái gì đọc không được tư tưởng cùng hồi ức của ngươi?"

Tiểu sinh từng luyện đại não phong bế thuật.

Đỗ Trạch ấn cổ của mình, cảm thấy một trận mê muội, mất máu quá nhiều làm cho hắn ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể vô lực ngồi xuống. Trước mắt hắn xuất hiện một dãi màu sắc to lớn rực rỡ, cuối cùng, màu đỏ trở thành sắc điệu chủ đạo trong tầm nhìn của hắn, màu đỏ lộn xộn này tổ kiến thành một ký hiệu hình người màu máu chảy, quả thực giống như là ——

"Huyết khế thú! ?" Ahnert vô thanh vô tức nhìn chằm chằm ký hiệu hình người đỏ như máu phía trước Đỗ Trạch, kinh ngạc kêu lên.

Đỗ Trạch hai mắt nhắm nghiền, hắn biết người kia đến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Độc giả: Ta còn chưa đủ hiểu y.

Tác giả: dưới đây là tư liệu chính thức.

【Tên: Tu

Thuộc tính: Nhân vật chính

Người yêu thích: Đỗ Trạch

Thức ăn yêu thích: Đỗ Trạch

Món đồ chơi yêu thích: Đỗ Trạch

Giường yêu thích: Đỗ Trạch

...

Ước muốn: (@ nhân vật chính )】

Nhân vật chính: Bát chủng tộc chơi Đỗ Trạch.

Độc giả: ... Ta có lẽ không muốn hiểu y nữa. 〒▽〒

***

Chương tiếp theo mọi người sẽ hiểu, hắc hắc hắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro