Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi biết đoàn nghệ thuật Tinh Quang chứ? Chính là đoàn nghệ thuật nổi danh nhất đại lục, bọn họ hiện tại đang tìm nhân vật chính thích hợp, ta cảm thấy ngươi vô cùng phù hợp —— ngươi thật sự rất đẹp. Nếu ngươi đồng ý đóng diễn viến chính, thù lao sẽ rất cao a, muốn cân nhắc xem sao hay không?"

Enoch vẫn cứ thao thao bất tuyệt dưới ánh mắt lạnh như băng của Tu, tính tình hắn từ trước đến nay luôn luôn kích động. Lúc sau khi bất chợt thoáng nhìn thấy tinh linh tóc trắng, Enoch lập tức tin rằng không có sinh linh nào có thể phù hợp vai "Cecil" hơn tinh linh trước mắt —— Cecil có được mỹ mạo làm cho cả vũ trụ đều trầm mê. Cho nên Enoch bỏ lại đồng bạn, hừng hực chạy tới cản người. Hiện tại Enoch có chút buồn bực, tuy nói thỉnh cầu của hắn quá đột ngột, nhưng tinh linh tóc trắng mặt lạnh như băng phía đối diện cũng không nên tỏa ra sát khí với hắn như vậy chứ?

Cảm giác thực nguy hiểm...

Đạo tặc tóc ngắn theo bản năng siết chặt thân thể, thói quen nghề nghiệp bắt đầu tìm kiếm khe hở có thể chạy trốn, tầm mắt hắn đảo qua Đỗ Trạch, sau đó dừng lại. Enoch nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, vừa mới nãy toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị tinh linh tóc trắng hấp dẫn, lúc này mới phát hiện đối phương còn có một đồng bạn, hơn nữa người kia ——

Là ngươi! ?" Enoch chỉ vào Đỗ Trạch kêu to: "Ngươi bị đưa đi đâu vậy? Eric vẫn luôn tìm ngươi!"

A, túc địch quân đang tìm tiểu sinh? !

Đỗ Trạch còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tu đã ra tay. Thù mới hận cũ càng thêm trổi dậy, Tu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy Enoch. Tốc độ của một Thánh Tiễn căn bản không phải điều mà Enoch hiện tại có thể tránh thoát, Tu nhìn thấy Enoch vẻ mặt kinh dị, sau đó tạm dừng trong chớp mắt, mãnh liệt quay đầu nhìn lại phía trước, vừa lúc nhìn thấy Enoch mang theo Đỗ Trạch nhảy lên nóc nhà. Enoch bên cạnh Tu dần dần biến mất, này chẳng qua là ảo ảnh, giống như đúc lần trước hắn bắt Đỗ Trạch đi.

Đỗ Trạch biết chiêu này, đây là năng lực đặc biệt của Enoch: Dời hình đổi ảnh. Phỏng chừng là lợi dụng ánh sáng và bóng tạo ra tàn ảnh giống y chang để hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, đây cũng chính là kỹ năng sáng tạo độc đáo của đạo vương Jack. Được rồi đây không phải là trọng điểm, trọng điểm lài.. Tại sao hắn lại bị dính chưởng.

Bị Enoch khiêng trên vai chạy, Đỗ Trạch bắt đầu giãy dụa, sau đó bị đạo tặc cho một câu cứng họng.

"Ê? Đừng lộn xộn nữa, ta không muốn đánh bất tỉnh ngươi đâu."

Độc giả khổ bức buồn bực hỏi: "Ngươi mang theo ta làm gì?"

"Thì ra ngươi không phải người câm, giọng nói rõ ràng không tồi, sao lại không thích nói chuyện?" Cho dù đang lẩn trốn mục tiêu, Enoch vẫn nói rất nhiều: "Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Eric hình như rất quan tâm ngươi, cho nên vừa nhìn thấy ngươi nhịn không được liền..."

Thiếu niên, ngươi đây là đang đi theo tiết tấu tìm đường chết đó! Đỗ Trạch cũng nhịn không được làm một vẻ mặt bi thương. Từ sau khi manh chúa thổ lộ với hắn, toàn bộ những chuyện lúc trước nghĩ mãi không ra đều có thể giải thích vô cùng triết học, nói thí dụ như Tu ở Chu nho di tích vì sao lại nổi bão, hay nói thí dụ như Tu vì sao không cần gặp manh muội tử Ariel. Tên xuẩn manh trong giây phút biết được chân tướng thì nước mắt đều phải tuôn trào, loại tình tiết manh chúa chỉ vì một thằng nam giới thô ráp mà hi sinh toàn bộ tiểu đệ muội tử thật sự không thành vấn đề sao?

... Bất quá, túc địch quân vì sao lại tìm tiểu sinh?

Enoch lợi dụng các loại địa hình để tăng tốc, Tu tạm thời hồi lâu chưa đuổi kịp, Đỗ Trạch đột nhiên phát hiện đây là một cơ hội phi thường tốt.

"Sách của ta đâu?"

"Sách gì... A ngươi là nói cuốn sách mà trên bìa có hai người sao?" Trong thanh âm Enoch tràn ngập tò mò: "Trong quyển sách đó có cái gì vậy? Sao Eric vừa đọc thoáng qua liền vô cùng sợ hãi, ta lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Eric kinh hoảng như vậy."

... Xin đốt một nén nhang cho vị thánh tử đã mất đi sự hồn nhiên kia.

"Eric không cho chúng ta xem, cho nên kẻ trộm ta đây đã lén trộm nó đi." Trong lời nói Enoch tản ra một chút tàn niệm: "Nhưng Eric thiết lập rất nhiều tầng phong ấn ở bên ngoài, xem không được."

Loại xúc động mãnh liệt muốn viết bình luận tốt cho thánh tử đại nhân là sao đây, làm tốt lắm! Vì thế hiện tại cuốn sách yêu nghiệt kia đang ở trong tay Enoch sao? Đỗ Trạch cảm thấy như vậy cũng không quá tệ, nếu hắn đã muốn tìm một chỗ giấu đi, chi bằng để lại chỗ Enoch là được rồi, dù sao Enoch cũng mở không ra.

Đang suy nghĩ thì Đỗ Trạch chợt nghe thấy đạo tặc phi thường hùng tâm tráng chí nói: "Này không làm khó được ta, kẻ trộm ta đây quen biết rất nhiều người, bọn họ nói rất nhanh sẽ có thể bài trừ phong ấn!"

Tên xuẩn manh hoảng hốt thấy được vẻ mặt đồng nghiệp chí thẹn thùng bị một đám người vây quanh, ngượng ngùng nhìn bọn họ tốc váy nó lên...

"... Trả lại cho ta!"

"Ngươi muốn lấy lại quyển sách?" Enoch nói: "Như vậy đi, ngươi giúp ta một việc, ta đem sách trả lại cho ngươi."

Đỗ Trạch không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là cái nhiệm vụ xuất sư kia, trong nguyên văn Enoch vì để cho Tu đồng ý đóng vai 《 Cecil 》nên đã ký kết các loại hiệp ước không bình đẳng, cứ như vậy trở thành một trong những tiểu đệ của manh chúa.

"Chíp chíp!"

Tiểu phượng hoàng trên đỉnh đầu Đỗ Trạch tựa hồ nhận ra Enoch: Lúc trước chính là cái tên lông ngắn này cướp mama của nó đi!

"Ô a —— "

Chim nhỏ phẫn nộ dùng thân thể tròn lăn của mình làm vũ khí, giống như đạn pháo bắn trúng cái trán của Enoch. Enoch lảo đảo thiếu chút nữa giẫm vào khoảng không từ trên nóc nhà té xuống, nhưng cũng vừa vặn tránh thoát được mũi tên ánh sáng phóng tới. Đạo tặc đứng cứng ngắc ở trên nóc nhà, mũi tên ánh sáng vừa mới xẹt qua chóp mũi làm cho hắn như thoáng nhìn thấy cái chết. Đỗ Trạch quay đầu nhìn lại, ở phía trước bọn họ là một cái tháp chuông cao ngất, Tu đang đứng ngược chiều ánh sáng ở trên tháp, lại kéo ra cây cung hình cành lá —— đó là món quà mà cây sinh mệnh tặng cho Tu, là một thần khí có thể tự động tạo ra mũi tên ma pháp.

Trực giác mãnh liệt nói cho Enoch biết, hắn toàn thân cao thấp đều đã bị nhắm trúng, dời hình đổi ảnh tiêu hao rất nhiều thể lực, trong một ngày hắn chỉ có thể sử dụng một lần.Tinh linh tóc trắng buông lỏng ngón tay giữ dây cung, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, một con hỏa long nhảy ra chủ động xông vào mũi tên ánh sáng, cho dù mũi tên phút chốc bị hỏa long phá tan, nhưng những tàn lửa bay đầy trời che lấp tầm mắt Tu, tạo điều kiện cho Enoch có đủ thời gian phản ứng. Đạo tặc chật vật né tránh mũi tên, chạy tới bên cạnh người vừa xuất hiện.

" Enoch ngu ngốc, lại chạy đi gây chuyện!" Mille đá Enoch một cái, sau đó phát hiện Đỗ Trạch."Ồ, đây không phải là người mà Eric đang tìm sao?"

Đúng vậy a, cho nên ta mới nhịn không được trộm hắn tới, sau đó gặp phải một tên rất lợi hại." Nói đến Tu, ánh mắt Enoch lại bừng sáng."Ta nói cho các ngươi biết, ta rốt cục tìm được diễn viên thích hợp rồi—— "

"Đối phương rất khó giải quyết." Tráng hán Barth cắt ngang lời Enoch, gã rút ra đại kiếm, cảnh giác nhìn phía đối diện.

Ngọn lửa hỏa long bay ra dần dần tan biến giữa không trung, Tu mang khuôn mặt lạnh lùng đứng ở bên trên, toàn thân cao thấp tản ra hàn ý khủng bố, cho dù như vậy, khuôn mặt tinh linh vẫn xinh đẹp như trước làm cho người ta lưu luyến quên mất lối về. Mille cơ hồ trong khoảnh khắc ngước mặt lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Đẹp quá a ~ ta cảm thấy được ta rốt cục có thể thoát khỏi nỗi đau thất tình rồi~ "

Barth vẻ mặt cười khổ: "Tiểu thư, xin hãy cẩn thận."

Tu kéo dây cung, ở chỗ không gian mở rộng cung xuất hiện ba mũi tên ma pháp.

"Vù —— "

Quá nhanh! Con ngươi của Barth co rút, gã hoàn toàn nhìn không ra đường bay của mũi tên, chỉ có thể căn cứ vào động tác ngón tay của Tu để phán đoán phương hướng cùng vị trí, sau đó một kiếm chém xuống. Lúc đại kiếm chém trúng mũi tên, lực đạo cực mạnh truyền tới tay nói cho gã biết, đối phương là một Tiễn Thánh.

"Oanh!"

Động tĩnh nơi này đã kinh động đến đế quốc Tinh Tú, đội vệ thành vừa chạy tới ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn cuộc chiến phía trên—— Đó căn bản không phải cấp bậc mà bọn họ có thể tham gia. Đội vệ thành ngước lên: A, đây không phải là cháu gái nhỏ của Antonio đại nhân sao! ?

Enoch chật vật tránh né mũi tên ma pháp của Tu, hắn vừa nhảy nhót vừa than vãn với Đỗ Trạch: "Vì sao đồng bạn của ngươi luôn đáng sợ như vậy!"

Đó là bởi vì ngươi luôn giẫm trúng bạo điểm của y!

"Buông... ta xuống."

"Cho kẻ trộm ta đây thời giờ để buông ngươi xuống đi!"

"Ức."

Một tiếng 'ức' đột ngột vang lên, toàn bộ mũi tên trong nháy mắt đều bị ngọn lửa nuốt chửng. Một lão nhân quơ quơ bình rượu xuất hiện giữa tầm mắt mọi người, lão khoác pháp bào rách nát, gương mặt vì uống rượu mà đỏ bừng bừng. Khoảnh khắc nhìn thấy lão nhân kia, Mille cả kinh kêu lên: "Ông nội!"

Barth thở dốc, cung kính hành lễ với lão nhân : "Lão gia."

Lão nhân khoát tay áo, lão say khướt nhìn Tu trên tháp chuông: "Người còn trẻ sát khí không nên quá nặng, nơi này là đế đô, ngươi nếu muốn tiếp tục gây sự, có lẽ ta, ức, Antonio thực vô dụng. Người của hoàng gia thật keo kiệt, lão già hồ đồ uống tí rượu cũng không dễ dàng a, ức."

Đệ nhất pháp thần Antonio luôn là một huyền thoại, lão là thần tượng của vô số người ở đại lục hỗn độn, toàn bộ những chuyện đã trải qua đều được dựng thành kịch, hoặc được các thi nhân du ngâm viết thành bài hát. Không ai có thể nói rõ được sức mạnh thật sự của Antonio như thế nào, nghe đồn rằng, lão chỉ thiếu một bước nữa là thành Thần. Antonio không về phe bất kì một thế lực này, hiện nay chỉ đơn thuần làm khách ở đế quốc Tinh Tú, ở trong nguyên văn, Tu nhờ Mille mà quen biết Antonio, sau đó được Pháp Thần liếc mắt một cái đã vừa ý, bởi vậy thu hoạch được một Pháp Thần đạo sư.

Người này phi thường nguy hiểm, đây là cảm giác của Antonio đối với Tu. Hình thái tinh linh tựa hồ có chút miễn cưỡng, có lẽ dùng hình thái Ma tộc mới có thể đánh một trận, Tu hờ hững suy nghĩ, nếu người này cũng gây trở ngại cho y thì...

Antonio ngước mắt lên, trong đôi mắt say lờ đờ lóe lên một tia sáng.

"Ngươi là người kế tục tốt, lão nhân không muốn hủy hoại ngươi."

"Bọn họ không được cướp người của ta." Tinh linh lạnh lùng nói.

Tầm mắt mọi người phút chốc tập trung vào Đỗ Trạch đang bị Enoch khiêng trên người, đạo tặc tóc ngắn gượng cười buông Đỗ Trạch xuống. Khi Đỗ Trạch đi đến cạnh tháp chuông, Tu nhảy xuống đi tới nắm chặt cánh tay Đỗ Trạch, như là một con cự long canh chừng kho báu của mình.

Antonio mở nắp bình rượu, ào ào trút một hơi rồi cảm khái nói: "Aha ~ có vẻ chỉ là hiểu lầm, tuổi trẻ tốt thật, luôn có rất nhiều sức lực đi gây sự." Ánh mắt lão lờ mờ dừng ở trên người Tu: "Ngươi rất được, có muốn cân nhắc đi theo lão già hồ đồ này hay không?"

Nếu những người khác nghe một câu như thế sẽ tuyệt đối hạnh phúc đến bất tỉnh, đó chính là đệ nhất Pháp Thần Antonio, rõ ràng là huyền thoại đó!

Đối với lời mời của Antonio, Tu từ chối cho ý kiến, y lạnh như băng quét mắt liếc nhìn đám người Enoch, sau đó kéo Đỗ Trạch rời khỏi. Có Antonio ở đây, y không tiện ra tay với những kẻ này.

Còn nhiều thời gian.

Thấy Tu cùng Đỗ Trạch muốn rời đi, Enoch vội vàng kêu to: "Hắc! Thật sự không cân nhắc chút nào sao? Chuyện diễn viên ấy!"

Đỗ Trạch vẫn cảm thấy những người của tiểu đội lính đánh thuê hoàng kim thật sự quá thiếu gân xanh (ý là thích tự tìm đau khổ, tự chuốc họa vào thân), cho dù manh chúa đã rõ ràng tỏa ra sát ý với bọn họ, bọn họ vẫn thế đùa giỡn giống như đem bảo vật ra giơ cao, hoàn toàn không cảm giác được sự nguy hiểm, nhất là cái tên Enoch lỗ mãng là nghiêm trọng nhất.

Tu chẳng quan tâm tiếp tục đi tới, thấy thế Enoch lại hô một câu: "Người anh em tóc đen, đừng quên ước định giữa chúng ta! Ta ở đoàn nghệ thuật Tinh Quang chờ ngươi!"

Đỗ Trạch nháy mắt cảm thấy Tu nắm chặt tay hắn thêm vài phần, tên xuẩn manh hiện tại xác định, Enoch chính là tai họa —— THẾ Đ* NÀO mỗi lần sau khi gây ra chuyện thì người dính chưởng bao giờ cũng là hắn!

Bỏ lại đám người Enoch phía sau, hai người lòng vòng đế đô Tinh Tú tìm một quán trọ dừng chân. Đỗ Trạch cảm nhận được tinh linh đối diện tản mát ra hàn ý dày đặc, cảm thấy hắn vẫn là nên chủ động khai báo thì có vẻ tốt hơn.

"Tên đạo tặc kia, có thứ ta muốn." Thấy Tu nhìn qua, Đỗ Trạch lược bỏ bớt từ ngữ nguy hiểm: "Hắn nói nếu ta giúp hắn làm một chuyện, sẽ đưa thứ đó cho ta."

"Đó là cái gì?"

Đỗ Trạch trầm mặc, hắn phải nói cho manh chúa biết đó là cuốn đồng nghiệp chí sắp bị lột sạch sao!

May mà Tu không hỏi nữa, chuyển hướng sang một vấn đề khác: "Hắn muốn ngươi làm cái gì?"

"... Thuyết phục ngươi diễn kịch."

Tu đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời tô lên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của y thêm một vầng sáng.

"Ngươi muốn ta làm chuyện đó sao?" Tu nói: "Vậy ngươi cứ nói ra tất cả những thứ ngươi muốn cho ta biết đi."

—— Cho đến khi ta trở thành toàn bộ mong muốn của ngươi.

Thanh âm Tu rõ ràng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại lộ ra một loại dụ dỗ khó có thể nói rõ, Đỗ Trạch cơ hồ trong nháy mắt đó thốt ra: "Ta muốn ngươi diễn kịch."

Giữa ánh mặt trời, đôi môi mỏng của Tu tựa hồ hơi hơi cong lên, y đi tới, nhẹ nhàng khoác tay sau gáy Đỗ Trạch.

"Như ngươi mong muốn."

Ngày hôm sau, Enoch ở đoàn nghệ thuật Tinh Quang đợi vị cứu tinh của hắn, khoảnh khắc nhìn thấy Tu xuất hiện, tên đạo tặc gần như khóc ròng vì vui sướng.

"Ngươi đồng ý biểu diễn sao? Đồng ý sao? Đồng ý sao?"

Tu không trả lời Enoch ngay, ngược lại hỏi: "Ngươi vì sao muốn mang hắn đi?"

Enoch từ trong mắt Tu chỉ thấy Đỗ Trạch, sợ Tu tức giận phất tay áo bỏ đi, Enoch vộ vàng giải thích: "Đây là hiểu lầm! Hiểu lầm! Ta có một người bạn vẫn luôn tìm hắn, khi đó ngươi xông tới đột ngột làm ta hoảng loạn, liền thuận tay dắt đồng bạn của ngươi đi..."

"Ai đang tìm hắn?" Thanh âm Tu thực bình tĩnh, nhưng Đỗ Trạch chẳng biết tại sao có loại cảm giác muốn chạy trốn.

"Một người bạn của ta, tên gọi Eric." Tựa hồ sợ Tu hiểu lầm, Enoch bắt đầu nói chuyện Eric: "Eric không có ác ý đâu, ta cảm giác anh ta có cảm tình với bạn của ngươi."

"Eric... Sao..."

Đỗ Trạch yên lặng lùi vài bước, hắn từ nội tâm cảm thấy được hiện tại Tu coi Eric là túc (tình) địch cả đời—— đừng hỏi hắn vì sao!

Mà Enoch ngoài cuộc vẫn còn tiếp tục nói: "Chờ sau khi ngươi gặp Eric, liền sẽ biết anh ta là một người rất tốt. Hiện tại Eric có việc phải rời đi, bất quá anh ta nói có thể gặp được anh ta ở cuộc đại đấu vũ khí, đến lúc đó ta có thể dẫn ngươi đi."

Giờ khắc này, Đỗ Trạch hiểu ra, kỳ thật không phải hắn luôn luôn bị dính chưởng, mà cái tên Enoch này chính là chuyên gia bán đứng đồng đội!

Đỗ Trạch kinh sợ nhìn gương mặt Tu không chút thay đổi gật đầu đáp ứng, mà tên Enoch lỗ mãng kia thì hoàn toàn không nhận ra hắn vừa hãm hại đồng đội của hắn. Hắn cao hứng bừng bừng dắt bọn họ đi gặp đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật Tinh Quang. Đoàn trưởng sau khi gặp Tu sau cũng vô cùng hưng phấn, ở dưới sự giật dây của Enoch, ông thật ra cũng rất muốn khiêu chiến với vở kịch yêu cầu độ khó cao mà không ai có thể diễn tốt kia. Đoàn nghệ thuật Tinh Quang sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn thiếu diễn viên chính thích hợp.

Điều quan trọng nhất của một vở kịch là phải làm cho người xem nhập tâm, kỳ thật 《 Cecil 》yêu cầu diễn xuất cũng không cao, khó ở chỗ là phải tìm một "Cecil" có thể làm cho người xem ngỡ ngàng, hấp dẫn mọi người xem, nói cách khác vô luận nam nữ già trẻ đều phải cho rằng "Cecil" trong kịch rất mỹ lệ. Tất cả mọi người đều say mê vẻ đẹp của "Cecil", bởi vậy khi người yêu của "Cecil" xuất hiện, nếu cả khán giả đều sinh lòng ghen tị, bộ kịch này mới chính thức thành công.

Đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật Tinh Quang hiện tại rất muốn khóc, ông rốt cục tìm được diễn viên lý tưởng, tinh linh tóc trắng trước mắt cho dù là mặt mộc cũng đã muốn khiến người ta thực ngỡ ngàng, sau khi trang điểm thì bọn họ nhất định sẽ nhìn thấy một "Cecil" chân chính, ông có thể dùng cuộc đời diễn kịch ra cam đoan, tinh linh này tuyệt đối có thể làm cho tất cả người xem trở nên điên cuồng, nhưng mà...

Cho dù tất cả người xem khuynh đảo vì "Cecil", nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không sinh lòng ghen tị với người yêu của "Cecil".

Bởi vì ánh mắt "Cecil" nhìn người yêu quả thực giống như là đang nhìn một gốc cây ngọn cỏ.

Chỉ là ánh mắt nhìn người yêu đã có vấn đề, chớ nói chi đến diễn cảnh thân mật hôn môi với nữ chính. Đoàn trưởng cảm thấy được ông lúc này thực cần một bình rượu, biết bao nhiêu đoàn nghệ thuật muốn trình diễn 《 Cecil 》 nhưng đều do bị kẹt ở cảnh thứ nhất, "Cecil" không xinh đẹp đến mức làm cho tất cả người xem ngỡ ngàng. Ông dễ dàng thông qua cảnh thứ nhất, lại bị kẹt ở cảnh thứ hai lúc Cecil ở cùng người yêu, mà đây lại là cảnh mấu chốt nhất: Chỉ có làm cho người xem sinh lòng ghen tị với người yêu, nội dung vở kịch kế tiếp mới có thể làm cho ghen tị của mọi người chuyển thành đồng cảm, cuối cùng khi xem đến kết cục mới đau buồn mất mác.

Các cảnh khác đều thông qua, chỉ có cảnh thứ hai chết tiệt này vẫn bị kẹt. Đoàn trưởng đã muốn quỳ gối trước mặt Tu cầu xin: Ta không cầu ngươi nhìn nữ chính như nhìn người yêu, chỉ cần ngươi xem trọng nàng ấy chút cũng không được sao?

Sau khi biết được bi kịch của đoàn trưởng, Enoch vội vã chạy đi tìm Tu. Đỗ Trạch đứng ở dưới sân khấu quan sát, hắn nhìn thấy Enoch tựa hồ nói với Tu gì đó, sau đó Tu nhìn về phía bên này, đáp lại một câu.

Trong nháy mắt đó, Đỗ Trạch cảm giác hắn từ trên mặt Enoch thấy được một màn biểu diễn biến đổi sắc mặt đặc sắc nhất trên thế giới. Tên đạo tặc kia ngây ngốc như con gà mờ nhìn Tu, cuối cùng lộ ra một loại vẻ mặt như đánh cược tất cả, chạy tới nói với đoàn trưởng gì đó. Sau đó Đỗ Trạch liền nhìn thấy mặt đoàn trưởng cũng thay đổi đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt, kế tiếp, đoàn trưởng cũng lộ ra vẻ mặt bằng bất cứ giá nào, cùng Enoch đi tới.

Đỗ Trạch đột nhiên có loại dự cảm không ổn, hắn nhìn thấy hai người kia đi đến trước mặt hắn, trên mặt Enoch và đoàn trưởng đều là nụ cười thân thiết.

"Hắc ~ người anh em giúp chúng ta một việc nha, ngươi diễn nữ chính cảnh thứ hai được không?"

******

******

—— Hôn lên mặt một cái mà thôi, cần gì phải so đo chứ.

—— Nếu nữ chính là hắn, ta sẽ hôn ngay.

——【 Hộp đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hệ thống: 【BOSS】 Nhân vật chính đã xuất hiện, HP: ? ? ? ? , MP: ? ? ? ? , độ nguy hiểm cấp SSS, xin các người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

【MT】 Độc giả (giá trị hận thù max): sữa, sữa, sữa —— cho ta uống sữa!

【 Vú em 】 Tác giả ( phù về thành ): Chúc các ngươi hạnh phúc, ha hả.

【MT】 Độc giả ( bị đẩy ngã ): Nằm tào, ngươi dám bán đứng đồng đội! ! !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro