Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần thú đã gặp trong truyện: khuyển địa ngục ba đầu

Trong thính phòng một mảnh im lặng, đoàn trưởng ở phía hậu trường lo lắng đề phòng quan sát. Chẳng lẽ cảnh vừa mới nãy thất bại rồi sao?

Antonio trút một ngụm rượu lớn, ông buông bình rượu, bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay thanh thúy quanh quẩn trong thính phòng, khán giả giống như từ trong mộng ảo bừng tỉnh. Như là bị lây bệnh, càng ngày càng nhiều người gia nhập hàng ngũ vỗ tay, đến cuối cùng, tiếng vỗ tay vang dội kéo dài không dứt.

Giữa hàng ghế, Vieruodis gắt gao nhìn chằm chằm màn che màu đỏ tươi, như muốn xuyên thấu qua màn che nhìn đến Cecil và người yêu của y khuất phía sau.

Vĩnh viễn bên nhau... Đó là một trò cười đáng sợ.

Vieruodis run rẩy đưa tay vói vào túi, nghĩ muốn lấy ra đồng hồ quả quýt của nàng, nhưng mà trong túi cái gì cũng không có.

***

"Mọi người vất vả rồi!" Đoàn trưởng cười đến nỗi mắt híp thành một đường."Biểu diễn vô cùng thành công!"

"Oh yeah!"

"Tăng lương tăng lương!"

...

Tất cả mọi người cười rất vui vẻ, Đỗ Trạch cầm mắt kính của mình đeo lên, hắn thừa dịp Tu đi vào phòng thay đồ, tìm được Enoch đang ở trong một góc xó xỉnh. Khi Enoch nhìn thấy Đỗ Trạch thì phi thường hưng phấn nói: "Nhờ có các ngươi, kẻ trộm ta đây rốt cục thành công!"

Đỗ Trạch biết Enoch đang nói về nhiệm vụ xuất sư, hiện tại Enoch đã hoàn thành nhiệm vụ đó, hắn rốt cục có thể lấy lại cuốn đồng nghiệp chí.

"Sách của ta đâu "

"Ngày mai trả lại cho ngươi." Enoch nói: "Lần trước vì giải trừ nó phong ấn bên ngoài, ta đem nó để ở chỗ một người bạn." Hắn như trước có chút chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hắc ~ nói cho ta biết bên trong đến tột cùng là gì được không?"

Thiếu niên, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết.

Thời điểm Đỗ Trạch vừa mới định nói với Enoch trả sách thì đừng cho Tu biết, liền nhìn thấy đạo tặc đối diện mở to hai mắt hiện rõ kinh ngạc. Đỗ Trạch vừa định quay đầu lại, đã bị một người từ phía sau dùng sức ôm lấy, một thanh âm lỗ mảng vang lên cạnh lỗ tai hắn.

"Đến đây, cho ta xem xem, người xinh đẹp hơn Cecil rốt cuộc đẹp cỡ nào."

Đỗ Trạch ngay lúc đó phản ứng đầu tiên là 囧, tình tiết Đại Thần ngài có cần chuyên nghiệp như vậy không! Tình tiết đế quốc Tinh Tú của《 Hỗn Huyết 》chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là Enoch xuất sư, giai đoạn thứ hai và còn lại là tên đại ngốc tìm ngược: con trai của Thủ tướng đế quốc Tinh Tú là Elvin đối với nữ nhân nổi danh hoa tâm háo sắc, sau khi 《 Cecil 》 diễn xong, tên đại ngốc cấp bách hỏa tốc chạy đến hậu trường, sau đó đùa giỡn với nữ diễn viên đóng vai người yêu của Cecil. Tu sau khi thay xong quần áo từ trong phòng thay đồ đi ra liền ngăn cản tên đại ngốc lộng hành, vì thế tên đại ngốc thẹn quá hóa giận, hắn nhìn thấy huy chương chiến sĩ của Tu chỉ là sơ cấp, nên đề nghị quyết đấu sinh tử.

Đỗ Trạch tỏ vẻ hắn phi thường thích xem loại tình tiết kẻ ngu ngốc tìm ngược bị manh chúa giả heo ăn lão hổ, nhưng... Nữ diễn viên trong đó vì sao lại biến thành hắn! ? Tên xuẩn manh nhìn nữ diễn viên chính quy cách đó không xa, tái xem xem xét xét bản thân còn chưa kịp thay trang phục nữ, nghẹn họng không nói được gì.

Enoch rốt cục kịp phản ứng: "Buông người anh em của ta ra!"

"Ta không buông thì như thế nào?" Elvin hừ một tiếng, hắn hất mắt một cái, hai gã thị vệ đi ra vây quanh Enoch. Elvin ghé mũi vào trên vai Đỗ Trạch, dùng sức hít một hơi: "Bảo bối nhi, nàng thật là thơm."

Da gà toàn thân Đỗ Trạch đều nổi lên.

"Ta là nam nhân."

Elvin có lẽ nghĩ rằng đây là kế giải vây của Đỗ Trạch, hắn phát ra tiếng cười dâm.dật: "Vậy cởi sạch quần áo ra để ta xem nàng có phải nam nhân..."

Enoch mới vừa định vòng qua thị vệ cứu Đỗ Trạch ra, liền nhìn thấy một đạo bóng xanh xẹt qua, trúng ngay chính giữa mi tâm của tên ăn chơi trác. (mi tâm: vùng giữa hai chân mày)

Lực đánh vào mạnh đến nỗi làm cho Elvin buông Đỗ Trạch ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, hắn dùng tay vuốt trán mình, nơi đó nổi lên một cục sưng nhỏ. Ở dưới ánh mắt mọi người, Tu khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện, y đi đến bên cạnh Đỗ Trạch, vươn tay vuốt vuốt nếp nhăn bị Elvin làm ra, như là xóa đi nhơ nhuốc ghê tởm.

"Ngươi cư nhiên dám đối với ta —— "

Elvin thét lên mới được một nửa đột nhiên im bặt. Yên ắng, một mảnh yên ắng, toàn bộ không gian giống như bị đóng băng, tinh linh tóc trắng rõ ràng chỉ lẳng lặng sửa sang lại quần áo cho thanh niên tóc đen, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng có chút dữ tợn nào, nhưng Elvin lại cảm thấy được hắn kỳ thật chết chắc rồi, hắn sắp bị đối phương giết chết.

Giống như là nghiệm chứng ý tưởng của Elvin, thanh âm Tu không có chút ấm áp nào ở không gian tĩnh lặng đánh khúc nhạc dạo tử vong.

"Nảy mầm."

Một trận đau đớn kịch liệt từ mi tâm Elvin truyền đến, hắn ôm trán của mình kêu lên thảm thiết, mọi người hoảng sợ nhìn cành và lá cây nho nhỏ từ những kẽ hở trên người Elvin mọc ra, màu sắc xanh nhạt tiên diễm đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Sinh trưởng."

Không chỉ có trán, trong mắt, mũi, miệng, lỗ tai của Elvin đều mọc ra cành lá dây leo, hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, móng tay sắc nhọn cào rách da, những nhánh cây mảnh khảnh từ trong máu thịt ló ra. Hai gã thị vệ kích động muốn cứu chủ nhân của bọn họ, trong đó một gã ý đồ mang Elvin đi, nhưng mà hắn vừa tới gần, những cành cây sẽ công kích gã, khi gã chém rụng chúng, Elvin phát ra tiếng kêu thảm thiết, như là bị cắt đi một mảng thịt. Gã thị vệ còn lại ý đồ bắt giữ Tu, nhưng khi gã nhìn đến ánh mắt Tu, nhất thời cảm thấy nếu lúc này chính mình đi về phía trước thêm một bước, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như bị tùng xẻo, Đỗ Trạch muốn quay đầu nhìn, nhưng bị Tu vịn cổ lại nên không thể động đậy.

"Đừng nhìn." Thanh âm Tu lạnh như băng dị thường: "Rất dơ bẩn."

Sau khi những cành lá vươn ra khỏi đôi giày, Elvin đã gần như không còn tiếng động nào, Tu cuối cùng nói ra hai chữ được vẽ đưới lá bùa kết thúc tử vong.

"Nở hoa."

Trong nháy mắt, những cành lá nhiễm thượng máu tươi nở rộ ra bông hoa trắng nho nhỏ, màu thuần trắng kia hoàn toàn không hợp với khung cảnh đầy huyết tinh, cũng như sự đối lập đáng cười nhạo nhất.

Tu rốt cuộc buông cổ Đỗ Trạch ra, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn đến những bông hoa trắng nhỏ nở rộ xinh đẹp, dưới cành lá quấn quanh, miễn cưỡng có thể nhìn đến một vũng chất lỏng màu đỏ. Cho dù không chứng kiến toàn bộ quá trình, Đỗ Trạch cũng từ sắc mặt những người khác biết được kết cục —— kịch bản không đúng a tình tiết Đại Thần! Không phải nói Tu chỉ ngăn cản tên đại ngốc lộng hành thôi sao, như thế nào vừa bắt đầu thì tên đại ngốc đã bị xử lý! ? Tuy nói sau trận quyết đấu với Tu thì vật hi sinh vẫn là tên đại ngốc, nhưng khi đó đã ký hiệp nghị sinh tử, Thủ tướng giận dữ cũng vô pháp xuống tay với Tu, mà hiện tại...

Tên xuẩn manh thật sâu cảm thấy được, đây là khúc nhạc dạo sắp bị truy nã a.

Mọi người ngây như phỗng nhìn hết thảy này, hai thị vệ của Elvin vừa định lén rời đi, đã bị Enoch đánh bất tỉnh. Đoàn trưởng nhìn thi thể kia chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho đóa hoa trắng nhỏ, lại nhìn tinh linh tóc trắng không lộ ra vẻ gì, cắn răng sai người nhanh chóng đóng cửa lại. Hiện tại ở đây đều là người trong nhà, nếu xử lý mau lẹ, sẽ không ai phát hiện được chuyện này. Đoàn trưởng mới vừa nghĩ như vậy, liền nhìn đến trên sân khấu không biết từ khi nào có thêm một người xa lạ. Kia là một nữ thuật sư luyện kim ngồi ở trên xe lăn, nàng đội khăn trùm đầu, mang bao tay, toàn thân cao thấp được bao che kín mít, hoàn toàn nhìn không tới bộ dáng của nàng, ở trên đầu gối còn có một con Chimera nhỏ đang say ngủ.

Nữ thuật sư luyện kim mở miệng: "Ta là Vieruodis."

Sau khi nghe được thân phận của nữ thuật sư luyện kim, đoàn trưởng lập tức há hốc mồm, đại sư luyện kim nổi tiếng vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa lại ngay thời khắc nguy hiểm. Ông hoàn toàn không biết Vieruodis đến đây lúc nào, đã ở trong này nhìn bao lâu.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, Vieruodis không hề nhìn bông hoa trắng mang theo vết máu trên mặt đất. Cho dù cách một lớp vải trùm đầu, vẫn như cũ có thể thấy được nàng đang nhìn chằm chằm vào Enoch.

"Người trẻ tuổi, cha mẹ ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi không được tùy tiện lấy đồ của người khác sao?"

"Thực xin lỗi." Enoch cứng ngắc cố cười ha ha: "Ta không có cha mẹ, chỉ có lão đạo sư già mà không nên nết thôi."

"Đạo sư của ngươi là ai?"

"Jack, đạo vương Jack."

Enoch sở dĩ thành thật trả lời như thế, là bởi vì lúc trước khi hắn tra tư liệu về Vieruodis, phát hiện vị nữ thuật sư luyện kim nổi tiếng này lúc còn trẻ tuổi nghe nói là bạn rất tốt với đạo vương Jack, từng cùng nhau phiêu lưu qua rất nhiều nơi, cuối cùng sau một lần trải nghiệm nguy hiểm thì tan rã trong không vui. Enoch chưa từng nghe đạo vương nói qua chuyện đó, liên tưởng đến nhiệm vụ xuất sư lần này, hắn chắc chắc lão sư nhà mình tuyệt đối là cố tình.

Kế tiếp Vieruodis phản ứng quả thật giống như Enoch suy đoán, nhưng Enoch không nghĩ tới chính là, phản ứng của Vieruodis quá mức kịch liệt. Nghe được cái tên kia, Vieruodis như không chịu nổi bắt đầu run rẩy: "... Trả cái đồng hồ lại đây."

Enoch còn muốn nói gì đó, chợt nghe đến Vieruodis cất cao giọng, gần như thét chói tai: "Trả đồng hồ cho ta!"

Tiểu Chimera trong lòng Vieruodis đột nhiên bừng tỉnh, nó nhảy ra khỏi vòng tay của thuật sư luyện kim, thân thể như thổi khí nháy mắt phồng to lên, cuối cùng biến thành một con quái thú to lớn thân cao bốn thước, đầu sư tử, mình dê, đuôi rắn. Chimera như hổ rình mồi nhìn Enoch, nước miếng từ khóe miệng nó nhỏ xuống, rơi trên mặt đá phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo.

"Tiền, tiền bối, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ —— "

Chimera lập tức nhào tới, Enoch nhảy lên nhảy xuống tránh công kích của nó. Không thể không nói, trên phương diện lẩn trốn cùng né tránh, đạo tặc tóc ngắn tràn đầy tâm đắc, hắn thậm chí có khả năng chịu được vài hiệp dưới sự công kích của Tu. Enoch vừa né tránh công kích của Chimera, vừa ý đồ câu thông với Vieruodis. Sau khi phát hiện Vieruodis hoàn toàn mất đi lý trí, Enoch chỉ có thể lựa chọn hạ sách.

Chimera một hơi cắn Enoch, nhưng mà đây chẳng qua là tàn ảnh, Enoch chân chính đã áp sát phía sau Vieruodis, cưỡng ép chủ nhân của con quái thú.

"Đắc tội." Thanh âm của đạo tặc tràn ngập chua xót."Tiền bối, xin hãy bình tĩnh yên lặng một chút."

Vieruodis hoàn toàn như không tự cảm thấy mình đã bị khống chế, nàng chỉ tự nhủ nỉ non nói: "Dời hình đổi ảnh, dời hình đổi ảnh... A, đúng là hắn..."

"Ta không cố ý mạo phạm người, tiền bối, sư phụ của ta giao cho ta một nhiệm vụ, lão hẳn là muốn gặp người, cho nên —— "

"Ta không muốn gặp hắn." Thanh âm Vieruodis hiện tại rất bình tĩnh, lại tràn ngập sự yên lặng trước bão táp: "Buông, sau đó trả đồng hồ lại cho ta."

Thấy Enoch do dự, thuật sư luyện kim từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ.

"Chỉ cần ta mở cái bình này ra, tất cả mọi người nơi này đều sẽ chết, muốn thử một chút xem thế nào không?"

Không khí toàn hậu trường lập tức ngưng trọng, mà ngay cả Tu cũng không cách nào đứng ngoài cuộc, y bắt lấy Đỗ Trạch, chuẩn bị rời đi khi có thể. Ngay tại không khí căng thẳng đạt tới đỉnh, trên trần nhà truyền đến một tiếng thở dài: "Odis, đừng gây khó dễ cho tiểu bối nữa."

Một thân ảnh nhảy xuống, đó là một cậu bé trai trên mặt đầy tàn nhang, khoảng chừng mười tuổi. Enoch sau khi nhìn thấy cậu bé kia, liền buông Vieruodis ra, nháy mắt đi đến bên cạnh cậu bé: "Lão sư!"

Cơ hồ tất cả mọi người hoài nghi mình nghe lầm, nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp nói cho bọn họ biết, vừa mới nãy cũng không phải tập thể ảo giác.

" Tiểu tử ngu xuẩn, thật vô dụng." Cậu bé vẻ mặt chán ghét: "Về sau đi ra ngoài đừng nói ngươi là đồ đệ của ta."

"Kẻ trộm ta đây cũng không ưa!" Enoch tức giận bất bình nói, hắn lấy ra cái đồng hồ quả quýt giao cho cậu bé.

Cho dù thế nào cũng không thể tin nổi, hết thảy trước mắt thuyết minh rằng, cậu bé trai độ mười tuổi kia lại chính là đạo vương Jack danh tiếng lẫy lừng. Ngoại trừ đương sự thì chỉ có Đỗ Trạch biết: đạo vương Jack sở dĩ "Trẻ tuổi " như vậy, là bởi vì thời gian của ông đã bị nghịch chuyển —— ông sẽ càng ngày càng nhỏ, từ cậu bé biến thành trẻ con, cuối cùng trở về thành phôi thai, đây chính là "Tử vong" của lão.

Khoảnh khắc Jack nhìn thấy cái đồng hồ quả quýt đó, trong mắt hiện lên tia sáng hoài niệm phức tạp, ông cầm lấy cái đồng hồ, nhìn về phía Vieruodis vẫn trầm mặc không nói kể từ khi ông xuất hiện.

"Odis, đã lâu không gặp."

Thấy Vieruodis ngồi ở trên xe lăn tựa như pho tượng, Jack giống đứa trẻ nhỏ vì khiến cho cô gái mình yêu thích chú ý đến mình nên giở trò đùa dai, giơ lên cái đồng hồ quả quýt quơ quơ, ác liệt nở nụ cười: "Nàng không để ý tới lời của ta, ta sẽ ném vỡ nó."

Vieruodis như trước không phản ứng gì, cậu bé nhăn mặt, thoạt nhìn ông mới như là bị người bị khi dễ. Ánh mắt Enoch ở dạo qua một vòng qua lại giữa hai người, rốt cục nhịn không được hỏi: "Lão sư biết tiền bối?"

"Không được gọi là tiền bối, kêu sư mẫu đi." Jack nói.

Enoch chấn kinh, mọi người chấn kinh. Đạo vương Jack và Vieruodis từng là cộng sự vô cùng nổi danh ở đại lục hỗn độn, bọn họ phiêu lưu khắp nơi, tạo ra rất nhiều truyền thuyết, nhưng mà hai mươi năm trước, đôi cộngsự này lại đột nhiên tan vỡ, một người ẩn cư ở trong ma pháp tháp cơ hồ không bước ra một bước, còn người kia cũng dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Về quan hệ giữa Jack và Vieruodis, cũng từng lời đồn rằng bọn họ là tình nhân, hiện tại được đương sự chứng thực, làm cho những người ở đây có loại cảm giác như đang cuốn vào câu chuyện truyền thuyết xưa.

"A..."

Lúc này, người đương sự lại phát ra một tiếng cười lạnh. Vieruodis rốt cục đã mở miệng, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi vẫn thích gạt người như vậy."

"Không gạt người, chúng ta vốn dĩ là một đôi." Jack nhìn lướt qua những người chung quanh: "Tất cả mọi người đều cho là như thế, đúng không."

Mọi người bị đạo vương nhìn qua đều theo phản xạ gật đầu lia lịa, Vieruodis trầm mặc trong chớp mắt, sau đó nàng vươn tay, xốc lên khăn trùm đầu của mình. Sau khi Vieruodis lộ ra nhan sắc thật, mọi người mới phát hiện nàng đã là một bà lão tóc trắng xoá.

Cho dù đã đọc qua hết thảy chuyện này trong tiểu thuyết, Đỗ Trạch vẫn như cũ cảm thấy rung động. Vieruodis cùng Jack từng đúng là một đôi tình nhân, trong chuyến phiêu lưu cuối cùng, bọn họ đi vào Chu nho di tích; ở trong Chu nho di tích, hai người mở ra một cái kiến trúc, sau đó đụng vào vòng thời gian. Cứ thế một loạt bi kịch bắt đầu, sau khi rời khỏi Chu nho di tích, bọn họ phát hiện thời gian của bản thân không đúng: Vieruodis nhanh chóng già đi, mà Jack thì lại phản lão hoàn đồng.

Thời gian ngăn cách đôi tình nhân. Lúc đó, Vieruodis và Jack đứng cùng nhau cứ như là một cặp bà cháu.

Đối mặt với ánh mắt không thể tin của mọi người, Vieruodis nở nụ cười: "Các ngươi nói, ta và hắn làm sao có thể thành một đôi."

Nàng đối với mình nói: Ngươi già như vậy, làm sao có thể ở bên cạnh hắn.

Nàng đối với mình nói: Ngươi xấu như vậy, làm sao có thể ở bên cạnh hắn.

Nếu ta có thể làm ra phương thuốc phản lão hoàn đồng, có phải hay không có thể ở bên cạnh hắn?

Trong kí ức, thiếu niên mặt đầy tàn nhang tặng cho cô gái một cái đồng hồ quả quýt: Chúng ta là một đôi trời sinh.

"Vì sao không thể?" Jack đi đến trước mặt Vieruodis, ông nhẹ nhàng đặt cái đồng hồ lên trên đầu gối của Vieruodis : "Chúng ta là một đôi trời sinh."

Bởi vì Jack đến gần, Vieruodis theo bản năng quay mặt ra phía sau, nhưng bị giữ lại nhẹ nhàng, cậu bé đối diện vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nàng xem, không ai nguyện ý cùng thằng nhóc ta đây nói chuyện thương yêu, cũng không ai nguyện ý theo đuổi bà lão như nàng, cho nên chúng ta chỉ có thể ở bên nhau."

Ở trong ánh mắt sững sờ của Vieruodis, Jack chớp mắt vài cái: "Tuy rằng chúng ta không lớn lên cùng nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể chết cùng nhau."

Chất lỏng trong suốt lăn qua những nếp nhăn, Vieruodis nhắm nghiền hai mắt: "... Rất khó xem, rất không giống."

"Vậy đừng để bọn họ xem, chúng ta lại đi phiêu lưu đi, lần này đến nơi không có một ai." Jack hôn lên khóe mắt của Vieruodis: "Odis, đừng tránh né ta nữa, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi."

Vieruodis vẫn chảy nước mắt, miệng mấp máy nhưng cái gì cũng không nói, trong nụ cười của Jack cũng ẩn chứa chua xót.

"Tình nhân của cô rõ ràng là hắn, vì sao lại phải để ý đến ánh mắt của người khác."

Mọi người kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía tinh linh tóc trắng vừa mới nói ra những lời này, mà ngay cả Vieruodis cũng nhịn không được mở mắt ra. Đỗ Trạch theo bản năng nhìn về phía Tu, lại phát hiện Tu tựa hồ từ đầu tới cuối đều đang nhìn chăm chú hắn, thật giống như câu vừa nãy của y là nói với hắn. Lúc nhìn thấy ánh mắt Đỗ Trạch đối diện với ánh mắt của y, tay của Tu run rẩy, như là muốn vươn tay chạm đến Đỗ Trạch, rồi lại nhẫn nhịn khắc chế.

—— Tình nhân của ngươi rõ ràng là ta, vì sao phải để ý suy nghĩ của người khác.

Quen ta... Khó như vậy sao?

Đỗ Trạch giống như có thể từ trong con ngươi xanh biếc kia đọc ra những lời đó, nhưng mà hắn vẫn cúi thấp đầu xuống, dời tầm mắt.

—— Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý người khác sẽ nghĩ như thế nào.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói... Không thích.

Người này là người mà hắn quan tâm nhất trên thế giới này, lúc ban đầu bởi vì áy náy mà quan tâm, nhưng quan tâm lâu ngày, sớm đã phân không rõ mình đối với Tu rốt cuộc là cảm tình gì.

Muốn Tu tốt, phải đối tốt với Tu, Tu nghĩ muốn cái gì, thứ hắn có thể cho đều đã cho đi, nhưng bản thân hắn thì lại không được, bởi vì sẽ hối hận.

Người Tu thích, Tu quan tâm, Tu muốn có thể là bất luận kẻ nào trong thế giới này, nhưng tuyệt không nên là người tên gọi Đỗ Trạch.

Hắn không biết hắn đến tột cùng còn có thể ở lại thế giới này bao lâu.

Tựa như câu chuyện xưa Cecil ẩn ẩn tỏ rõ: Khi thời gian của một bên đóng băng, kế tiếp chính là chia lìa.

Hắn không có thời gian đóng băng, nhưng lại có 0 giờ hoàn nguyên.

Từ hắn đi vào thế giới này thì đã có bàn tay vàng tồn tại, từ đầu tới cuối đều đang nhắc nhở hắn:

Ngươi không phải là người của thế giới này.

Cho nên sớm hay muộn cũng phải rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thường thì hay có vở kịch nhỏ nhưng tránh phá hỏng không khí cho nên lần này không có, ngày hôm qua vốn định thêm vào nhưng cuối cùng vẫn là không có số xuất hiện OTL.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro