Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Toàn hội trường khiếp sợ, kinh hãi nhất vẫn là Đỗ Trạch đang bị quỳ lạy. Tên xuẩn manh thậm chí còn không thể duy trì hình tượng lãnh diễm thanh cao của hắn, thốt lên hỏi: "Ngươi có phải hay không, nhận nhầm người?"

"Ta tuyệt không nhận lầm ngài." Eric ngẩng đầu nhìn Đỗ Trạch, trong đôi mắt mầu xanh lá rõ ràng ảnh ngược bóng dáng Đỗ Trạch."Tà ác sắp ở đại lục hỗn độn tàn sát bừa bãi; Thần vì thế phái sứ giả xuống, người có mái tóc và đôi mắt đen như màn đêm, giáng xuống Chu nho di tích; chỉ có đón thần sử về, mới có thể cứu vớt đại lục hỗn độn —— đây là lời căn dặn của Quang Minh thần."

Đỗ Trạch nhất thời cảm thấy điểm kỹ năng đại lừa gạt của Quang Minh thần đã đạt tới max cấp, lời căn dặn này còn có thể xạo hơn nữa không! ?

"Ta ở Chu nho di tích tìm được ngài, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên thất lạc. Quang Minh thần tuyệt không vứt bỏ tín đồ của ông, cho nên ta rốt cục lại tìm được ngài." Eric tay phải đặt lên chỗ trái tim, thần điện kỵ sĩ phía sau hắn chỉnh tề làm động tác giống vậy."Ta rốt cục đón được thần sử đại nhân trở về. Thần sử đại nhân, vinh quang của ngài chiếu rọi cho đường chúng ta đi."

Đỗ Trạch phi thường quyết đoán nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."

Loại chức nghiệp tiểu BOSS này vừa thấy liền biết sẽ là vật hi sinh dưới tay manh chúa thì ai mà muốn làm a!

"Ngài chính là thần sử đại nhân của chúng ta!" Nghe được Đỗ Trạch quả quyết cự tuyệt, Eric thoạt nhìn có chút sốt ruột, hắn vươn tay tựa hồ muốn nắm lấy góc áo Đỗ Trạch, nhưng một khắc vừa vươn tay lại mạnh mẽ thu hồi, cho dù như vậy, hàn quang xuyên qua giữa Eric và Đỗ Trạch vẫn như trước ở trên tay thánh tử vẽ một vết cắt không lớn không nhỏ.

Hung khí dính máu tươi của thánh tử tà tà cắm vào vách tường, đúng là thanh kiếm số 99 kia. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người tinh linh tóc trắng đứng ở giữa đài, tinh linh ném kiếm của mình, ánh mắt thế nhưng còn lạnh hơn kiếm vài phần.

"Đừng chạm vào hắn!"

Eric giữ chặt cánh tay đang chảy máu của mình, hắn có chút sững sờ nhìn Tu —— rõ ràng là một tinh linh xa lạ, lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc khó chịu khắc sâu trong lòng, hắn biết loại phẫn nộ này tựa như đụng chạm nghịch lân, lúc trước ở Chu nho di tích, Chu nho mái tóc màu sợi đay kia cũng biểu đạt địch ý mãnh liệt như thế.

—— Hắn không phải là người ngươi có thể chạm vào.

Mọi người một trận kinh hô, tinh linh triệu hồi ra thú một sừng tuyết trắng. Tu cưỡi lên nó, trong nháy mắt phóng tới bên cạnh Đỗ Trạch, đem thanh niên tóc đen mang lên lưng ngựa. Thú một sừng run rẩy một chút, cuối cùng vẫn duy trì hình dáng thú một sừng, không có sợ tới mức biến thân. Tu ôm Đỗ Trạch trong ngực, y lạnh như băng nhìn lướt qua Ulrik cùng Eric, cuối cùng thúc thú một sừng nhảy xuống phía trước, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

"Thần sử đại nhân!"

Eric hô lên. Thú một sừng cơ hồ trong nháy mắt đã phóng đến trên trần nhà ở tít trên cao, cái sừng xoắn ốc trên trán nó sáng lên, dễ dàng như xé giấy phá vỡ trần nhà. Ánh sáng ngời ngời bắn thẳng xuống dưới, hội trường một mảnh hỗn loạn, mọi người kinh hoảng tránh né xung quanh để tránh bị đá vụn rơi trúng. Thấy thế, Eric không cố đi lên bắt người, hắn ngâm xướng Quang Minh ma pháp để bảo vệ những người bên dưới.

Trần nhà đã bị phá vỡ, nhưng thú một sừng không cách nào tiến lên phía trước thêm bước nữa, một tấm màn ánh sáng bao vây toàn bộ hội trường lại, cản Tu mang theo Đỗ Trạch rời đi. Tu theo sự dao động của ma pháp nhìn xuống phía dưới, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Vivian đang ngồi ở hàng ghế khách quý. Thánh nữ Vivian cầm trong tay một cây gậy dài nhỏ, thần điện thầy tế vây quanh nàng, cùng duy trì vách tường ánh sáng. Thấy Tu nhìn qua, Vivian nâng cái cằm duyên dáng lên, cao giọng nói: "Xin hãy trả lại thần sử đại nhân cho chúng ta."

Đỗ Trạch cảm giác sau lưng nhẹ bẫng, ra là Tu nhảy xuống thú một sừng, đứng ở tên lỗ hỏng trần nhà. Sau khi chủ nhân rời đi, thú một sừng rốt cuộc nhịn không được, lại chuyển hoán thành Nightmare bắt đầu phát run. Đỗ Trạch không hề chú ý tới chuyện đó, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tu lấy ra Thiên Biến, tinh linh tóc trắng cầm thiên biến hình thành một cái cung, kéo căng dây cung không lưu tình chút nào nhắm ngay Vivian bên dưới.

Nằm tào, manh chúa! đây không phải là manh muội tử mà ngươi thích sao! ! !

"Vút —— "

"Keng!"

Mũi tên bắn thẳng xuống bị Eric một kiếm chém đứt, đầu chân mày Tu khẽ nhíu, ánh sáng khế ước lại hiện lên, khuyển địa ngục ba đầu từ không trung nhảy xuống, ba cái đầu quay về hướng khác nhau sử dụng ra ma pháp bất đồng hệ.

"Cerberus? !"

Không biết là ai sợ hãi kêu lên tên của địa ngục khuyển ba đầu, bởi vì toàn bộ hội trường đều bị màn ánh sáng bao vây, cho nên người ở đây đều không thể rời đi, bọn họ mở to hai mắt nhìn chằm chằm con khuyển địa ngục trong truyền thuyết, vẻ mặt khiếp sợ: đầu tiên là thú một sừng, sau là Nightmare, hiện tại lại triệu hồi ra khuyển địa ngục ba đầu, lai lịch của tinh linh kia đến tột cùng là gì?

Manh chúa đang killing spree.

(trong game Dota khi giết 2 mạng người trở lên thì nó sẽ hiện ra chữ killing spree, ở đây chắc có nghĩa là đang chuẩn bị giết người hàng loạt)

Đỗ Trạch đầu tiên nhìn khuyển địa ngục ba đầu ở dưới phát uy, lại xem xem xét xét Nightmare, cuối cùng dời ánh mắt lên trên, ý đồ thoáng nhìn cục lông vẫn cắm cọc đậu trên đầu hắn.

Cái con manh sủng như thế ở trong này, không biết làm quái gì.

Eric tránh được dòng lửa đỏ mà Cerberus phun ra, còn chưa kịp ổn định thân thể, liền lại phải cuốn cuồng né tránh mũi tên ánh sáng từ hướng bên kia bắn qua. Ở thời điểm xoay người, từ trong túi Eric rớt ra một cây sáo nhỏ hình dạng kỳ lạ, hắn một tay chống đỡ trên mặt đất, một tay đặt sáo nhỏ sát vào miệng rồi bắt đầu thổi.

"—— "

Một số người mờ mịt nhìn động tác của Eric, bọn họ không nghe được tiếng vang gì, bởi vì cây sáo nhỏ kia căn bản không phải thổi cho người ta nghe, mà là đang triệu hồi... Rồng.

Tu ngửa đầu nhìn phía không trung, Nightmare có chút bất an bào chân. Ở một điểm phía chân trời, tia sáng màu vàng lóe lên, nó càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn. Thời điểm sinh vật ở phía trên không trung lượn quanh, mọi người mới phát hiện đó là một con cự long màu vàng kim, nó có thân hình cường tráng với đôi cánh lớn giống như cánh dơi bay trên không, toàn thân bao phủ vảy màu vàng.

Vivian thu hồi quầng sáng, kim long vỗ vỗ cánh hạ xuống, tạo nên luồng gió thổi tung mái tóc trắng của Tu, Đỗ Trạch cảm thấy da đầu truyền đến lực kéo đau đớn —— Tiểu Phượng hoàng vì phòng ngừa chính mình bị thổi đi nên gắt gao ngậm 'lông' của mẹ chíp, giống một quả khí cầu phấp phới tự do giữa cuồng phong.

Đau, cái con hà bá chết bằm này! Q口Q

Cerberus không thể không nhảy sang một bên phòng ngừa bị kim long trực tiếp dẫm nát dưới chân, kim long dừng ở giữa sân, thân hình vĩ đại cơ hồ chiếm cứ 2/3 sân. Eric động tác lưu loát leo lên lưng nó, vỗ vỗ gáy kim long."Cùng nhau chiến đấu, người anh em."

"Chào, đã lâu không gọi ta đến, Eric." Kim long mở miệng, thốt lên cũng là ngôn ngữ con người.

Eric là một kỵ sĩ, hơn nữa là kỵ sĩ rồng ít ỏi nhất trên toàn bộ đại lục. Từ sau khi long tộc quy ẩn đảo rồng, chúng liền hiếm khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, người nhìn thấy rồng đã hiếm, cùng chúng ký kết khế ước trở thành kỵ sĩ rồng lại càng hiếm hơn. Ở trong bát đại chủng tộc, điều kiện thân thể long tộc cực mạnh, chỉ có thần binh lợi khí mới có thể phá vỡ vảy của chúng, mỗi con rồng đều có long uy, có thể phun ra dòng lửa, có thể nói toàn thân cao thấp đều là hung khí.

Người toàn hội trường cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào thánh tử trên lưng kim long, vẻ mặt sùng bái. Tu thần sắc ngưng trọng, cho dù quầng sáng đã bị thu hồi, nhưng Nightmare vô luận như thế nào cũng chạy không lại rồng. Y thấy Eric ngửa đầu nhìn thẳng vào y, trong ánh mắt thánh tử anh tuấn tóc vàng mắt xanh lá kia rõ rệt hiện lên: ngươi không thể mang thần sử đại nhân đi, hắn là của chúng ta.

Tu nắm dùng sức nắm chặt cây cung trong tay đến trắng bệch.

Tuyệt, không ——

"Xoẹt."

Tu cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm từ sau lưng đâm xuyên qua tim y, hình dạng thanh kiếm phi thường quen mắt, bởi vì chính tay y chế tác thành. Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh, Tu biết là Ulrik, trong trận chiến lúc trước y vẫn đề phòng vị võ thần này, nhưng vừa mới không cẩn thận bị Eric thu hút toàn bộ lực chú ý, do đó bị Ulrik đánh lén thành công.

Ulrik cầm thanh kiếm, gã mê muội nhìn thanh kiếm bạc nhiễm máu trong tay, cảm thán nói: "Thật sự là một thanh kiếm tốt."

Con ngươi Đỗ Trạch co rút mạnh, hắn vươn tay, ý định kéo giữ tinh linh tóc trắng đang ngã xuống. Nhưng mà cho dù hắn bắt được tay của Tu, lực kéo xuống quá lớn kéo theo hắn rơi khỏi lưng Nightmare.

"Thần sử đại nhân!"

Eric khẩn trương kêu lên, kim long bắt được hai người rơi xuống. Ở trong móng vuốt của kim long, Đỗ Trạch mặt không chút thay đổi đè lại ngực Tu đang không ngừng ứa máu, tay vẫn đang phát run. Nhìn thấy vết thương trên ngực tinh linh tóc trắng, mọi người ở đây trong lòng tự hiểu, tinh linh kia e rằng không sống nổi.

Ulrik lau vết máu dính ở thân kiếm, từ trên cao nhìn xuống Tu bên dưới."Tinh linh, ta cho ngươi một câu giáo huấn cuối mệnh: Làm xằng quá mức cũng không phải là một chuyện tốt."

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm dựa vào ghế, sắc mặt của ông đã tốt lên nhiều, công chúa Kelly bên trái nhìn chăm chú vào Tu gần chết, trong mắt hiện lên một tia khoái ý.

Eric nhảy lên móng vuốt kim long, Đỗ Trạch thấy hắn, vừa định mở miệng nói chuyện, thì bị một cánh tay nhiễm máu bịt lại. Tu tựa vào trên vai Đỗ Trạch, thanh âm vô lực lại cường thế: "Đừng nói chuyện với hắn."

Vết thương của ngươi ——

Tựa hồ nghe được tiếng lòng của Đỗ Trạch, đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tu gợi lên một tia cười, y nhìn về phía Eric đối diện, lại liếc mắt nhìn Ulrik phía trên.

"Các ngươi tưởng như vậy là có thể giết chết ta sao."

Giữa khúc nhạc tươi tắn, đột ngột xuất hiện một âm tiết hắc sắc không hài hòa.

Eric vì khiếp sợ mà đầu óc trống rỗng, hắn cơ hồ theo bản năng xông lên, tách Đỗ Trạch khỏi tử khí lượn lờ của vong linh phù thủy. Tu bị đẩy rớt khỏi móng vuốt rồng, rơi vào trên chỗ ngồi của khách quý. Công chúa Kelly nhìn phù thủy ngã xuống ở bên cạnh nàng, ánh mắt càng mở to, cuối cùng phát ra tiếng thét chói tai thê lương.

"Còn thất thần làm cái gì —— mau tiêu diệt hắn đi—— "

Tu nâng mắt lên, trong con ngươi đen láy vô thần ảnh ngược bóng dáng công chúa Kelly—— người này, hoàn toàn không thay đổi.

Tử khí màu đen của Tu vá lại trái tim bị dập nát, cho dù miệng vết thương đã không còn trí mạng, nhưng thân thể vẫn suy yếu vô cùng. Hồn hỏa sâu trong con ngươi của Tu bừng lên, y cần linh hồn...

Phù thủy nhìn công chúa, giống như là nhìn một món ăn không mỹ vị nhưng lại dị thường phong phú.

"Dừng tay!"

Ulrik đâm kiếm vào thân thể y, nhưng phù thủy kia không thèm liếc mắt để ý chút nào, mà bắt đầu hút lấy linh hồn của Công chúa Kelly. Lúc này tất cả mọi người không dám nhúng tay vào, bọn họ nhìn chằm chằm linh hồn dần dần ngưng tụ trên đầu ngón tay phù thủy nhưnng không biết phải làm sao, chỉ cần phù thủy búng tay một cái, linh hồn yếu ớt kia sẽ lập tức bị xé rách.

Công chúa Kelly cảm thấy được trong cơ thể của mình càng ngày càng lạnh, nỗi sợ hãi tử vong làm cho nàng bắt đầu khóc kêu. Nàng làm sao có thể chết, nàng chính là công chúa của đế quốc Quang Minh, nàng tôn quý như thế, làm sao có thể chết ở trong tay một vong linh?

Vivian kinh ngạc nhìn phù thủy đối diện đang lấy đi linh hồn của Công chúa Kelly, hơi thở hắc ám cùng tử khí nồng đậm kia, không hề khác biệt với vong linh mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy. Hắc bào vong linh ngày xưa bị nàng đuổi bắt, tên gọi của hắn là ——

"... Tu?"

Đây là một cái tên cuối cùng Công chúa Kelly nghe thấy khi đã gần mất đi ý thức.

Cái xác không hồn ngã trên mặt đất, mọi người căn bản không kịp ngăn cản, liền thấy phù thủy kia nuốt chửng linh hồn của Công chúa Kelly. Tử khí được bổ sung càng trở nên nồng đậm, sắp ngưng tụ thành thực thể. Ulrik đột nhiên cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, gã vội vã rút kiếm ra rồi lui về phía sau, kinh nghi bất định (nghi ngờ, không chắc chắn)nhìn chằm chằm vào Tu.

"Vong linh... Pháp thần?"

Tu âm lãnh nhìn chăm chú vào Eric đang nắm giữ Đỗ Trạch, y cầm Thiên Biến hóa thành lưỡi hái tử thần, bắt đầu ngâm xướng chú văn. Eric bị Đỗ Trạch bám trụ, Ulrik bắt đầu lùi bước, chỉ có Vivian ý định ngăn cản Tu, nhưng mà Cerberus che ở trước mặt nàng, con ngươi xanh lá gắt gao nhìn chằm chằm thánh nữ.

Theo câu ngâm xướng của Tu, một ma pháp trận thật lớn màu đen hình thành trên không trung. Cảm nhận được hơi thở trong đó, kim long đột nhiên trở nên táo bạo, nó cao cao ngẩng đầu lên, hé miệng, hướng về phía ma pháp trận phun ra dòng lửa bạch kim sắc.

Ma pháp trận đen hoắm duy trì được một khắc, lập tức bị lửa rồng đánh tan. Kim long còn chưa kịp khép miệng, ma pháp trận biến mất đột nhiên hiện lên lại , trong nháy mắt triển khai đến mức tận cùng, một con cốt long màu trắng to lớn từ cửa ma pháp lao ra, hung ác đánh về phía kim long.

"Oanh ——!"

Hai con rồng hung hăng đập vào khán phòng, may mà hầu hết mọi người ở lúc quầng sáng thu hồi đã rời đi. Ngay giây phút cốt long nhào tới, Eric mang theo Đỗ Trạch nhảy xuống, khi hắn rơi xuống đất, đúng lúc nhìn thấy phù thủy tái nhợt kia đứng ở đối diện hắn, vẻ mặt âm trầm.

Không một lời vô nghĩa, Tu giơ lên lưỡi hái tử thần, mặt đất bắt đầu rung động, sinh vật vong linh nhiều không đếm xuể từ trong lòng đất chui lên, Eric lập tức sử dụng quang minh ma pháp, nhiều đốm sáng hợp lại thành một tấm màn thanh tẩy mấy bộ xương khô. Trong tay Eric bỗng dưng trống rỗng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Đỗ Trạch đã bị Nightmare cắn sau cổ nhảy đến bên cạnh Tu.

Tu sờ sờ cổ Nightmare tỏ vẻ tán thưởng, y mang theo Đỗ Trạch xoay người cỡi Nightmare, Nightmare hí vang một tiếng, tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân chạy ra ngoài hội trường. Kim long lúc này đang chiến đấu với cốt long cho không thể giao khai, Vivian bị Cerberus ngăn lại, Eric ý định phá hủy vòng ngăn cản của sinh vật vong linh nhưng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tu mang theo Đỗ Trạch rời khỏi hội trường.

Tu ôm chặt Đỗ Trạch, thân thể vì chuyển hoán hình thái mà sinh ra mỏi mệt, không biết sẽ ngất lúc nào.

Về phần người của Quang Minh thần điện, về sau sẽ giải quyết.

Khi Nightmare nhảy lên lỗ hỏng trần nhà, nó vẫn như trước bị ngăn cản. Bức màn ánh sáng giống như trước bao vây toàn bộ hội trường đã không còn nguyên vẹn, lần này cũng là do Vivian tạo ra. Một người lại một người Quang Minh thần điện kỵ sĩ cùng Quang Minh thần thầy tế xuất hiện ở lổ hỏng trên trần nhà, bao vậy xung quanh Tu cùng Đỗ Trạch, trên y bào cùng khôi giáp của bọn họ đều có khắc một con số nho nhỏ, đúng là Quang Minh kỵ sĩ đoàn.

Quang Minh kỵ sĩ đoàn tránh ra một lối nhỏ, một lão già mặc y bào kim hồng đi ra, quang minh nguyên tố bám sát trên người lão, mỗi một động tác tay bất kì của lão già kia đều có thể làm cho người ta cảm giác được quang minh nguyên tố nồng đậm toát ra.

"Giáo Hoàng đại nhân!"

Giáo Hoàng phất tay với thánh nữ cùng thánh tử, ý bảo lão đã biết hết thảy.

"Tà ác, buông tay của ngươi ra khỏi thần sử, đây không phải là người mà ngươi có thể chạm vào."

Tu ngoảnh mặt làm ngơ, y nhìn chằm chằm bức màn ánh sáng, hồn hỏa trong mắt càng không ngừng toát ra, tử khí như cảm nhận được lửa giận của phù thủy bắt đầu sôi trào.

Một tên, hai tên đều có ý đồ cướp đi người của y...

Đỗ Trạch nghe thấy Tu phía sau cúi đầu nặng nề nở nụ cười, tiếng cười kia không còn khàn khàn như vong linh phù thủy, mà tràn ngập ma tính tàn bạo phá hủy hết thảy đến không còn một thứ gì.

"... Chết đi."

Sấm sét sáng ngời xé rách hư không, năng lượng hỗn loạn hủy thiên diệt địa đánh ầm xuống dưới, chiếu sáng khuôn mặt biến sắc của mọi người. Vivian lấy tay che ánh chớp, híp mắt nhìn —— ngồi trên lưng ngựa với thần sử đại nhân căn bản không còn là vong linh lúc trước, mà là một... Ma tộc?

Quầng sáng cơ hồ trong nháy mắt bị xé rách, tia chớp tử sắc giống như cự xà ở hội trường tàn sát bừa bãi, mang theo khí thế hủy diệt tất cả. Kim long bỏ cốt long lại, mang theo thánh tử cùng thánh nữ ý đồ phá bỏ phong tỏa tia chớp. Giáo Hoàng không thể tin vào mắt mình, sức mạnh kinh khủng kia cho dù là lão cũng vô pháp trực tiếp đối mặt, không ít kỵ sĩ và thầy tế thần điện trong chớp mắt tiếp xúc sấm sét kia, liền trực tiếp tan rã giữa những tia sáng đẹp mắt.

Sấm sét khủng bố nhanh đến nhanh đi, hội trường đại đấu to như vậy trực tiếp bị đánh thành mặt đất bằng phẳng, người còn sống sót sau tai nạn sững sờ nhìn hồ quang tử sắc còn lưu lại trên mặt đất. Đỗ Trạch cảm thấy trên vai trầm xuống, Tu ngã trên lưng hắn ngất đi —— liên tiếp chuyển hoán hình thái hai lần thật sự là quá mức làm bừa.

Nightmare chưa kịp chạy vài bước thì đã bị Giáo Hoàng dùng ma pháp bắt lại, Giáo Hoàng nhìn đến Quang Minh kỵ sĩ đoàn đã không còn trọn vẹn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng —— đây chính là thế lực mà lão cực cực khổ khổ mới gầy dựng nên. Bởi vậy lúc tầm mắt Giáo Hoàng dừng ở trên thân Tu, lửa giận trong mắt của lão cũng có thể tưởng tượng ra.

"Đừng chạm vào y."

Thời điểm Giáo Hoàng định ra tay, Đỗ Trạch thanh âm cứng nhắc nói. Thấy Giáo Hoàng nhìn qua, thanh niên tóc đen mở miệng lần nữa: "Đây là mệnh lệnh của thần sử."

Quang Minh thần đặc biệt căn dặn phải nghênh đón thần sử quay về Quang Minh thần điện, hơn nữa phải hết lòng cung phụng thần sử —— thần sử muốn cái gì, bọn họ nhất định phải cho cái đó.

"Vâng, ta sẽ vâng theo mệnh lệnh của thần sử." Giáo hoàng nhấn mạnh hai chữ thần sử.

"Ta là thần sử." Đỗ Trạch lập tức vô tiết tháo trang bị danh hiệu đó, hắn nói với Giáo Hoàng: "Để cho chúng ta rời đi."

"Thần sử đại nhân, chỉ có điểm này thứ cho ta khó lòng tòng mệnh. Quang Minh thần ở trên, ngài phải cùng chúng ta quay về Quang Minh thần điện."

Đỗ Trạch lo lắng một hồi, tình hình bây giờ không cho phép hắn cự tuyệt. Người của Quang Minh thần điện tựa hồ rất tôn kính thân phận thần sử, chỉ cần hắn trông coi Tu, Quang Minh thần điện sẽ không thể ra tay với Tu, chờ sau khi Tu tỉnh lại thì bọn họ có thể chạy trốn.

Thấy Đỗ Trạch gật đầu, Giáo Hoàng phi thường sảng khoái giải trừ ma pháp ở trên thân Nightmare, vẻ mặt lão hiền lành mỉm cười, đối Đỗ Trạch làm tư thế mời —— chỉ cần tới Quang Minh thần điện, lão sẽ có thể tìm tới cơ hội tách tên Ma tộc kia ra khỏi thần sử.

"... Rốt cục ta cũng tìm được rồi."

Một tiếng thở dài vang lên giữa không trung, người của Quang Minh thần điện theo tiếng nói nhìn lại. Một ma tộc lại một Ma tộc từ không trung hạ xuống, bọn họ thống nhất mặc quần áo đen, hoa văn bên trên đồng dạng hình sấm sét. Đỗ Trạch cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, hắn vội vàng xoay người, phát hiện Tu bị một Ma tộc đưa đến bên cạnh một Ma tộc mang kính một bên. Tên Ma tộc kia tỉ mỉ đánh giá Ma tộc Tu đang hôn mê, trong ánh mắt tràn ngập kinh hỉ.

"Ma tộc, các ngươi tới nơi này làm cái gì."

Quang minh kỵ sĩ đoàn còn sót lại vây quanh Giáo Hoàng, cùng Ma tộc trên không trung giằng co. Tên Ma tộc mang kính một bên kia hình như là thủ lĩnh của đội Ma tộc, gã nghe vậy liền hướng Quang Minh thần điện bên dưới nói.

"Thỉnh không cần quá để ý chúng ta."

Rachel mỉm cười.

"Chúng ta tới đón vua của chúng ta."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc các vị muội tử thi vào trường cao đẳng thuận lợi =3333=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro