Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Trạch cảm thấy có một cục lông tơ cứ cọ lòng bàn tay của hắn, cái loại ngứa ngáy này làm cho hắn nhịn không được vươn tay ra gãi gãi, sau đó bị một vật nhọn chọt trúng đầu ngón tay. Tay đứt ruột xót, Đỗ Trạch lúc này vì đau mà tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu phượng hoàng bị hắn tóm trong tay, đôi mắt đen láy như quả nho vô tội mở to .

"Chíp chíp."

Đỗ Trạch buông lỏng tay ra, cục lông tơ vẫy vẫy cánh nhảy lên đầu xuẩn manh. Đỗ Trạch phát hiện chỗ hắn ở hiện tại hình như là một sơn động, ánh sáng từ cửa động đằng xa tỏa vào, khó khăn xua đi hắc ám bên này. Khi Đỗ Trạch nhìn thấy mạt màu vàng trong bóng mát kia, hắn kinh ngạc trừng to mắt. Đó là Tu trong hình thái nhân tộc, lúc này đang nằm ở bên cạnh hắn, nước thuốc cùng băng vải trong tay rơi rãi trên mặt đất —— như là Tu mang hắn đến nơi này, trong lúc đang bôi thuốc cho mình thì chịu đựng không nỗi mà ngất đi.

Đỗ Trạch thật cẩn thận xem xét tình trạng của Tu, chạm vào quần áo thì thấy khá khô không quá ẩm ướt, vài chỗ kết ra muối, rõ ràng đã bị ngâm trong nước biển. Đỗ Trạch cởi bộ quần áo ướt sũng của Tu ra, miếng băng vải trên thân Tu chưa cột chắc lỏng lẻo rơi xuống, lộ ra vết thương, trong đó phần dưới xương quai xanh có thể nói là bị thương nghiêm trọng nhất, chỉ cần chếch lên thêm một chút nữa thì trực tiếp có thể xỏ xuyên qua trái tim. Đỗ Trạch nhìn thấy thế liền hết hồn, vội vàng giúp Tu xử lý tốt miệng vết thương, từ trong nhẫn không gian lấy ra một bộ quần áo cho Tu thay. Chờ sau khi làm xong hết thảy, hắn ngồi ở bên cạnh Tu, bắt đầu tự hỏi tình cảnh lúc này.

Theo tình hình hiện tại xem xét, bọn họ hẳn là giống như tình tiết nguyên văn cùng nhau rơi vào trong biển. Toàn bộ tình tiết mà Đỗ Trạch biết dừng ở đây, cho nên hắn không biết đây là nơi nào, lại sẽ phát sinh chuyện gì. Tuy rằng Đỗ Trạch vẫn luôn phun tào tình tiết Đại Thần, nhưng sau khi mất đi ưu thế spoil, thế giới này lập tức trở nên thật đáng sợ.

Tầm mắt tới lui tuần tra rồi dừng ở trên thân Tu, Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy nỗi hoang mang của hắn là dư thừa.

Chỉ cần cùng Tu đi tiếp, tuyệt đối có thể tới kết cục.

Tu vì chuyển hoán hình thái nên hôn mê mấy ngày, trong lúc này Đỗ Trạch bèn đến cửa động nhìn xung quanh một phen, phát hiện bọn họ ở trong một khe sâu rộng lớn không rõ, phía trên khe sâu một màu xanh thẳm nhưng không phải bầu trời, mà là nước biển. Đỗ Trạch rốt cục biết vì sao bọn họ rơi vào biển rồi lại xuất hiện ở trong này, toàn bộ khe sâu ở trong lòng đáy biển, một lá chắn hình bán nguyệt trong suốt cách trở nước biển và khe sâu. Một chỗ bí ẩn như vậy, cũng chỉ có quầng sáng của nhân vật chính khai mở nên manh chúa mới có thể trong lúc vô ý rơi vào đây.

Đỗ Trạch phủi quần áo của Tu, bắt đầu giúp tu thay băng mới. Tiểu phượng hoàng nhìn thấy băng vải phất lên, bỗng chốc phành phạch nhảy vào lăn qua lăn lại, trực tiếp bị quấn thành xác ướp. Sau khi quậy phá một phen thì liền mệt mỏi, cục lông tơ nằm lên đống băng vải hạnh phúc ngủ đi.

Đỗ Trạch cẩn thận xem xét miệng vết thương của Tu, nước thuốc lần này phi thường hữu hiệu, miệng vết thương bắt đầu kết vảy. Tên xuẩn manh thở phào, tầm mắt liếc tới một nơi không nên để ý. Không biết là có phải bởi vì nguyên nhân tâm tình biến hóa hay không, đối mặt với manh chúa lỏa.lồ nửa người trên , Đỗ Trạch bắt đầu đáng xấu hổ rụng tiết tháo, hắn nhìn chằm chằm cơ bụng của Tu, rất muốn lấy tay đi kiểm tra.

Thấy Tu không có dấu hiệu tỉnh lại, Đỗ Trạch rốt cục nhịn không được hấp dẫn vươn tay. Cảm xúc cơ thể rắn chắc, cùng với hô hấp của Tu hơi hơi phập phồng, thể hiện một loại độ cung sức mạnh. Đỗ Trạch lúc này mới phát hiện làn da Tu kỳ thật phi thường tinh tế, bóng loáng tựa như bạch ngọc, lộ ra vẻ đỏ ửng tráng kiện nhàn nhạt.

Nhất Hiệt Tri Khâu luôn dùng vẻ bề ngoài hoàn mỹ để hình dung Tu, Đỗ Trạch không thể không càng đồng ý.

Khi Đỗ Trạch ngẩng đầu đối diện đôi mắt Tu không biết đã mở ra từ khi nào, tên xuẩn manh lập tức đông cứng. Thấy Tu nhìn chăm chú vào những ngón tay còn chưa kịp thu hồi của hắn, Đỗ Trạch thâm trầm nói: "Ta đang thượng dược."

... Ngươi lừa ai vậy! Chỗ vô thương vô bệnh ngươi đặt ngón tay lên làm gì!

Trong con ngươi màu xanh da trời của Tu ảnh ngược vẻ mặt trống rỗng của xuẩn manh, khóe miệng y cong lên.

"Ừm, tiếp tục đi."

Tiếp, tiếp tục? Đỗ Trạch nhìn nhìn ngón tay của mình còn đặt ở trên người đối phương, lại xem xem xét xét manh chúa thiện giải nhân ý (là người hiểu người khác), cuối cùng cúi đầu nhận sai.

"Thực xin lỗi." Tiểu sinh đang ăn đậu hủ của ngươi QAQ!

Tu đè lại cánh tay sắp sửa thu hồi của Đỗ Trạch, y nhấc thân thể, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Có dục vọng với người mình thích, không đúng sao?" Thanh âm của Tu mang theo một loại áp lực khàn khàn: "Ta muốn ngươi, muốn đến phát điên rồi."

Đỗ Trạch cảm thấy tay của mình bị ấn đi xuống, cho đến khi chạm vào dục.vọng của Tu, tim của hắn đập càng lúc càng nhanh, không biết là bởi vì lời nói của Tu, hay là ấm áp dưới lòng bàn tay. Tuy rằng thực hiểu được ám chỉ của Tu, nhưng Đỗ Trạch vẫn không khỏi khẩn trương lên, tên xuẩn manh non nớt này đừng nói đồng tính, ngay cả khác phái cũng chưa từng chạm qua.

"Ngươi, thương thế của ngươi—— "

"Không sao cả." Tựa hồ nhận thấy được kích động của Đỗ Trạch, Tu nhẹ nhàng hôn lên Đỗ Trạch: "Ta muốn xác nhận, ta rốt cục không còn độc thân nữa."

Nụ hôn kia quá mức dịu dàng, làm cho Đỗ Trạch hoàn toàn không có ý định cự tuyệt.

Kính mắt gở xuống, tai phone tháo xuống, quần áo cởi xuống. Đỗ Trạch mở đôi mắt mơ hồ, trong tầm mắt của hắn tất cả đều là màu sắc sáng lạn, đó là mái tóc vàng của Tu. Lúc này thị giác của hắn mơ hồ, thính giác khuyết thiếu, rõ ràng nhất chính là xúc giác. Đỗ Trạch có thể cảm giác được Tu đang hôn lên xương quai xanh của hắn, theo độ cung nhô ra nhẹ nhàng liếm cắn, cũng không đau, nhưng mang đến cảm giác kích thích mãnh liệt. Đỗ Trạch ngửa đầu, hắn nghe không được, nhưng biết tu đang "Nói" cái gì, người nọ lấy tay ở trên người của hắn viết một vài chữ:

【 Ta muốn hôn hết mỗi tấc da thịt của ngươi. 】

Đỗ Trạch run rẩy, nhớ lại trong căn phòng tối tăm đó, thanh niên anh tuấn tóc vàng từng ôn nhu như thế thì thầm với hắn, cho dù nghe không được, đại não cũng tự phát miêu tả thanh âm giống như rót vào sâu trong linh hồn kia. Đỗ Trạch rốt cục phát hiện người trên người hắn không phải giống như bề ngoài thoạt nhìn thánh mẫu, ni mã đen tối đến tận xương tủy đó! Manh chúa có bao nhiêu phúc hắc, thì hình như hắn có bấy nhiêu ngờ nghệch.

【 Ta muốn toàn thân ngươi đều là mùi hương của ta. 】

Đùi bị vật cực nóng ma xát, Đỗ Trạch nhịn không được run run, tay của Tu lướt qua nơi nào trên cơ thể hắn thì y như rằng nơi đó sinh ra phản ứng hóa học, làm cho hắn ngay cả ngón chân cũng nhịn không được co lại. Đỗ Trạch không biết mình phát ra tiếng rên.rỉ khe khẽ, bởi vì nghe không được nên theo bản năng dồn nén yết hầu, thanh âm kia nghe có điểm như là tiếng khóc nức nở vì bị khi dễ, câu dẫn đến mức làm cho ý niệm tội ác trong lòng người càng nổi lên.

Ánh mắt Tu bởi vì dục.vọng chuyển thành màu xanh đậm, tay y trượt xuống, cầm lấy phân.thân đã hơi cương của Đỗ Trạch, dựa theo trong trí nhớ bắt đầu lấy lòng Đỗ Trạch. Đỗ Trạch chưa từng giống như giờ khắc này tinh tường hiểu được thiên phú học tập của nhân tộc nghịch thiên cỡ nào, mẹ đản hắn chẳng qua bắn súng lục (quay tay =]] ) cho manh chúa có một lần, manh chúa liền tặng lại không kém chút nào, ngay cả độ mạnh yếu cùng tần suất đều vừa đúng. Đỗ Trạch căn bản không kiên trì được bao lâu liền tiết ra, hắn tựa vào trên thân thể Tu kịch liệt thở hổn hển, vành tai bị hôn nhẹ, hơi thở ấm áp như có như không, tựa như Tu đang hỏi hắn: thoải mái không?

Đỗ Trạch nháy mắt đỏ lổ tai, lổ tai hắn vốn dĩ rất mẫn cảm, bị cọ như vậy quả thực chết người. Tu ngậm vành tai Đỗ Trạch, lấy tay quết dịch thể tham hướng vào phía sau. Đỗ Trạch cau mày thích ứng dị vật xâm lấn, giữa trán thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng. Tu trấn an hôn lên hàng lông mày đang nhíu lại của Đỗ Trạch, y căn cứ vào đồng nghiệp chí lúc trước từng xem qua, làm cho Đỗ Trạch chậm rãi thích ứng ngón tay của y. Lúc ba ngón tay có thể ra vào, Tu rút ngón tay ra, y chống ở phía trên Đỗ Trạch, mồ hôi thấm ướt mái tóc vàng rũ xuống, đôi mắt màu xanh đậm chuyên chú nhìn chằm chằm người dưới thân.

【Để cho ta tiến vào... Có thể không? 】

Đỗ Trạch dùng mu bàn tay che mắt của mình, tùy tiện chỉ xuống phía dưới.

"—— "

Khoảnh khắc Tu vào bên trong, Đỗ Trạch đau đến sắc mặt trắng bệch, cho dù lúc trước có khuếch trương, nhưng vẫn là quá mức cố hết sức. Vật cực nóng đang xâm lấn kia giống như một cái dùi sắt mới lấy ra từ trong than lửa, mỗi một tấc đóng vào thân thể hắn, lấp đầy mỗi một khe hở trong thân thể hắn. Tu đau lòng hôn lên mi tâm Đỗ Trạch, nhưng không ngừng xâm lấn, y đã khao khát người này lâu lắm rồi, lâu đến nỗi đã muốn trở thành một loại chấp niệm. Cho dù sẽ làm Đỗ Trạch bị thương, y vẫn muốn dùng loại phương pháp này xác nhận người này đã thuộc về y, chỉ là của y.

Lúc đỉnh điểm, hai người đều phát ra tiếng thở dài rùng mình. Tu thỏa mãn ôm Đỗ Trạch, nội vách ấm áp chặt dồn bao vây lấy dục.vọng của y, giống như là cảm giác mà Đỗ Trạch mang đến cho y. Đỗ Trạch cảm thấy được chính mình như vừa chết một lúc, trong cơ thể bị Tu xỏ vào đến tràn đầy. Bởi vì quá mức áp sát, giống như bọn họ gắn bó thành một thể, chỉ cần Tu vừa động, sẽ làm cho chỗ thịt tiếp xúc với nhau đột ngột bị xé rách. Bởi vậy khi Tu rút ra, Đỗ Trạch cơ hồ theo phản xạ có điều kiện co rút lại. Mặt sau lập tức truyền đến một trận đau đớn, nhưng đã giảm bớt đi rất nhiều, Đỗ Trạch nhìn thấy vẻ mặt Tu thay đổi, đột nhiên cảm thấy được mình không phải lại tìm đường chết nữa đấy chứ.

Đáy mắt Tu một mảnh tối tăm, dục.vọng mới vừa rời khỏi một chút lại đóng vào. Đỗ Trạch sợ run cả người, vừa mới nãy Tu tựa hồ đâm trúng gì đó, ở trong đau đớn đồng thời mang đến một loại khoái.cảm ngọt lành. Tu rất nhanh nhẹn nhận thấy được điểm này, y từng chút từng chút điều chỉnh tư thế, rốt cục tìm được điểm làm cho Đỗ Trạch biến sắc.

"Ah..."

Đỗ Trạch đã muốn áp chế không được thanh âm, tiếng rên.rỉ khẽ vỡ vụn, mang theo một loại giọng mũi vi diệu, êm dịu phi thường mê người. Tu mỗi lần cũng không rời khỏi toàn bộ, như là luyến tiếc ấm áp bên trong Đỗ Trạch, luôn rút ra một nửa rồi lại dùng lực đỉnh nhập. Cho dù như vậy cũng mang đến cho Đỗ Trạch kích thích mạnh mẽ, hắn nhịn không được gắt gao ôm lấy cổ Tu, khoái.cảm mãnh liệt từ tận xương dâng lên, điên cuồng lan tràn trong thân thể. Tu tựa hồ đang viết gì đó ở trên người hắn, nhưng Đỗ Trạch không còn sức lực suy nghĩ những chữ đó có ý nghĩa gì, hắn cảm thấy được thân thể không chỗ nào không nóng lên, nhất là ma xát từng chút lặp đi lặp lại trong cơ thể, giống như muốn bị đốt cháy.

Nội vách bị khuyếch trương lặp lại nhiều lần trở nên mềm mại nóng bừng, cánh tay Đỗ Trạch bủn rủn trượt xuống, rốt cuộc ôm không nổi Tu. Khoái cảm mãnh liệt cùng nhiều lần phát tiết làm cho hắn cảm thấy được chính mình quả thực sắp muốn chết, nhưng mà dục.vọng của Tu ở trong cơ thể hắn một chút cũng không giảm. Đỗ Trạch quả thực sắp muốn khóc, nguyên lai ngược nhất không phải một đêm bảy lần, mà là hắn ngay cả một lần của Tu cũng sống không qua.

Đầu lưỡi mềm mại liếm đi chất lỏng ứa ra từ khóe mắt Đỗ Trạch, Tu ôm Đỗ Trạch vào trong ngực, hai người đều toát ra không ít mồ hôi, ướt sũng dán vào nhau, mũi và môi đều ngập tràn mùi hương của đối phương. Tu nhìn đôi mắt Đỗ Trạch sắp mất đi ý thức, y than nhẹ một tiếng, hoàn toàn chiếm lấy Đỗ Trạch trong lồng ngực.

—— Người này, là của y.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Độc giả: Ta đang thượng dược.

Nhân vật chính: Ta đang thượng ngươi.

Tác giả: Nhân dân địa cầu gửi điện chúc mừng.

***

Quỳ cầu không trong sáng không trong sáng không trong sáng... Lời nói trong sáng không nên chứa xôi thịt 【 ôm đầu gối 】 mọi người nói nhỏ thôi, suỵt, nhỏ thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro