Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Trạch tắm rửa xong, đi ra liền nhìn thấy Tu ngồi ở bên giường. Ma tộc dựa vào trụ giường, một chân gác lên thành giường, còn một chân tự nhiên rũ xuống, tay phải của y đặt ở trên đầu gối, đang ngắm nghía một lọ thuốc màu tím nhạt trong tay, thân bình trong suốt phú kín ánh trăng óng ánh, trông rất đẹp mắt.

Nhìn thấy Đỗ Trạch đi ra, Tu cong khóe môi lên, nói một câu: "—— "

Đỗ Trạch nghe không được, nhưng xem khẩu hình miệng quen thuộc khi phát âm thì chắc là câu gọi về thường dùng "Lại đây" . Vì thế xuẩn manh độc giả phi thường nghe lời đi về hướng manh chúa nhà mình, khi đến bên giường, Đỗ Trạch nhìn bình thuốc trong tay Tu, có chút nghi hoặc hỏi: "Đây là, cái gì?"

Tu vươn tay, một tay kéo Đỗ Trạch không hề phòng bị ngã trên giường, cả người đè lên. Ma tộc chống tay còn lại ở phía trên Đỗ Trạch, mái tóc dài đen óng lành lạnh như tơ lụa bàn rũ xuống ở trước ngực Đỗ Trạch. Tu nắm bình thuốc, vươn ngón trỏ ở trên người Đỗ Trạch viết xuống câu trả lời.

[ Ngươi sẽ lập tức biết thôi. ]

Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi, ánh vào đôi mắt ma của Tu càng thêm sáng ngời, Đỗ Trạch nhìn con ngươi mảnh dài dựng thẳng kia, chẳng biết tại sao có loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Tu cắn nắp bình rút ra, nước thuốc tím nhạt gặp được không khí trong nháy mắt hơi cô đọng lại, một mùi thơm ngào ngạt từ trong bình tỏa ra, tràn ngập trong không khí. Loại hương thơm này làm cho người ta thập phần thả lỏng, Đỗ Trạch bất tri bất giác mềm nhũn thân thể.

Chờ thời điểm ý thức được, một ngón tay của Tu đã tiến vào. Đỗ Trạch hơi hơi nhíu mi lại, không phải hắn cảm thấy đau đớn, mà là cảm thấy quái dị, Tu đang dùng đầu ngón tay đẩy thứ gì đó trơn trượt dinh dính dạng đặc vào trong cơ thể hắn. Đỗ Trạch có thể cảm giác được thứ dạng đặc kia rất nhanh cũng bởi vì nhiệt độ cơ thể mà mềm nhũn hoá thành nước, dịch lỏng trắng muốt tan ra, khiến cho đầu ngón tay Tu càng thuận tiện đút ra đút vô.

Đỗ Trạch vội nhìn chằm chằm vào bình thuốc màu tím nhạt, khi nhìn lại Tu thì trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Tu áp sát hôn môi Đỗ Trạch, lúc này đây rốt cuộc như toại nguyện đút đầu lưỡi vào dò xét, y từng chút từng chút cuốn vòng quanh lưỡi Đỗ Trạch, dùng cánh tay nhàn nhã viết ở trên thân thể hắn.

[ Ta bảo Heidi đưa cho ta một ít thuốc, về sau sẽ không làm ngươi bị thương nữa. ]

Bởi vì lượng tin tức quá lớn, đại não CPU của tên  xuẩn manh nằm ở bên bờ hư hỏng , hắn đầu tiên nghĩ tới ánh mắt Heidi nhìn hắn, sau đó nghĩ tới vẻ mặt khác thường của mọi người, sau đó... Không có sau đó...

Ở dưới sự trợ giúp của thuốc mỡ, ngón tay Tu tiến vào vô cùng thông thuận, đã từ một ngón tay tăng lên ba ngón tay. Theo nhịp đưa đẩy của ngón tay Tu, phần lớn chất lỏng láu cá kia đều bị vẽ loạn ở trên nội vách, cho dù có chảy ra một chút, Tu cũng sẽ đem càng nhiều dịch đặc đẩy mạnh vào. Đỗ Trạch mở to hai mắt, hắn bị Tu lấp kín môi, hô hấp trở nên dồn dập. Thứ thuốc này hòa tan ở trong cơ thể hắn, dung dung hợp hợp, sáp nhập vào trong máu thịt, tựa như xăng bị châm thêm mồi lửa, trong nháy mắt cháy phừng lên.

Ngứa ngáy khó chịu từ phía sau truyền đến, thân thể giống như một lò lửa bừng bừng bùng cháy, càng lúc càng nóng, mà dưỡng khí lại cung ứng không đủ. Đỗ Trạch kịch liệt thở dốc, hắn phát hiện không ổn nên muốn đẩy Tu ra, nhưng mà cánh tay khoát lên thân Tu không rõ là muốn đối phương rời đi hay là muốn càng thêm xâm nhập. Đầu lưỡi Tu chuyển động trong khoang miệng Đỗ Trạch một lượt, sau đó bắt chước động tác giao hợp co rúm vài cái, Đỗ Trạch bị kích thích nhịn không được hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng thở hừ hừ mơ hồ suy nhuyễn.

"Ưm..."

Chờ khi hai người tách ra, thấp thoáng có sợi chỉ bạc thật dài được ánh trăng tô điểm thêm một tầng nguyệt sắc. Tu nhìn chăm chú Đỗ Trạch dưới thân thở dốc, đôi mắt tử sắc giống như sáng lên dưới ánh trăng. Ma tộc lộ ra nụ cười cực kì mê hoặc, y rút ngón tay ra, ngón tay phủ đầy một lớp chất lỏng bán trong suốt du động trên làn da trắng mịn của Đỗ Trạch.

[ Thuốc do mị ma pha chế, luôn sẽ có một vài phụ gia đặc biệt. ]

... Sặc! Đỗ Trạch lần đầu tiên có loại xúc động muốn bùng nổ, dục vọng của hắn đã sớm ngẩng đầu, ngón tay Tu vừa rời khỏi liền mang đến cho hắn kích thích mãnh liệt, nhưng mà sau kích thích là hư không cực độ. Tu lúc này lại bắt đầu không nhanh không chậm viết trên người hắn, tuy rằng mang đến cho thân thể một vài kích thích, nhưng này quả thực chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa.

Đỗ Trạch đấu tranh một hồi lâu, sau đó nghiêng thân qua, không kiềm chế bắt đầu dùng tay tự giải quyết dục vọng của mình. Đỗ Trạch không thấy, thời điểm hắn làm như vậy, Ma tộc trên người hắn như khó có thể chịu được thở hổn hển một hơi, trong con ngươi đã chuyển thành màu tím sậm hoàn toàn là dục vọng xâm chiếm mãnh liệt.

Lúc trước y tại đây cự tuyệt mị ma cầu hoan, nghĩ đến người này rồi đạt tới cao trào, khát vọng đến sắp phát điên. Người này hiện tại đang không hề phòng bị nằm ở dưới thân y, y sao không thể càng khát khao nhiều hơn chứ?

—— hôn môi hắn, ôm hắn, vuốt ve hắn, sau đó khi dễ hắn.

Khi Đỗ Trạch sắp phóng thích, đỉnh phân thân bị Tu đè xuống. Dục vọng không thể giải thoát làm cho Đỗ Trạch toàn thân siết chặt, hắn thở dốc từng ngụm từng ngụm, hai tay run rẩy muốn vặn bung kiềm kẹp của Tu.

"Buông, buông ra."

"Ngươi đang nghĩ gì?" Tu nâng thắt lưng Đỗ Trạch lên tựa vào ngực mình, ở bên tai nỉ non, y biết Đỗ Trạch nghe không được, cho nên lấy tay viết lại lần nữa trên thân thể hắn.

Đỗ Trạch ngừng thở dốc, dục vọng mãnh liệt làm cho đầu óc của hắn chậm chạp nghiêm trọng, ngón tay Tu ở trên người hắn vẽ qua vẽ lại mấy lần, Đỗ Trạch mới run rẩy đọc ra ý tứ của Tu.

—— ngươi nghĩ tới ai khi đạt cao trào?

Mồ hôi từ bên thái dương của Đỗ Trạch lướt qua khóe mắt như chảy nước mắt. Đỗ Trạch quả thật cũng sắp bị Tu khi dễ đến bật khóc, Tu vẫn chặn lối ra của hắn, không có được câu trả lời thì sẽ không chịu buông tay, còn ác ý cọ cọ vào nơi lổ tai mẫn cảm nhất của hắn, ngón tay ở trên người hắn viết chữ hay nói cách khác là như đang khiêu khích. Lồng ngực Đỗ Trạch kịch liệt phập phồng, hắn cảm thấy trái tim quả thực giống như muốn nhảy ra khỏi khoang miệng. Cho dù có ngượng ngùng thế nào đi chăng nữa, Đỗ Trạch bị khi dễ thảm thương rốt cục cũng nhịn không được nói ra.

"... Là, là ngươi..."

Tu cợt nhả áp sát tại phía sau Đỗ Trạch, hừ nhẹ một âm: "Hửm?"

"... Ta nghĩ đến... Là ngươi..."

Ma tộc nhoẻn cười, y tán thưởng hôn lên lổ tai Đỗ Trạch, rốt cục buông lỏng tay ra.

"Bé ngoan."

Cuối cùng cũng được giải phóng làm cho đại não Đỗ Trạch trống rỗng, hắn cả người nằm bẹp trên giường, bủn rủn không muốn nhúc nhích. Nhưng tên xuẩn manh lập tức khóc không ra nước mắt phát hiện, cho dù sau một lần phát tiết, khô nóng trên người hắn không hề giảm xuống mà ngược lại còn tăng lên, nhất là nơi phía sau bị lượng lớn thuốc mỡ vẽ loạn. Đỗ Trạch nhịn không được cuộn mình một chút để giảm bớt cảm giác hư không ở phía sau.

Tu rất nhanh liền phát hiện điểm này, ngón tay của y đặt tại huyệt khẩu hơi hơi co rút lại, lúc này dưới thuốc mỡ trơn trượt, tiểu huyệt đã khá mềm mại ươn ướt. Tu nhìn chất lỏng bán trong suốt từ bên trong chảy ra thấm ướt đầu ngón tay của y, đôi mắt tím sung sướng nheo lại.

Đỗ Trạch theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, hắn nhích thân thể khô nóng, muốn né ra khỏi lồng ngực Tu. Tu phát hiện ý đồ của Đỗ Trạch, y đẩy ngón tay vào trong cơ thể Đỗ Trạch, tìm được vị trí nào đó rồi liền bắt đầu vuốt ve kích thích. Đỗ Trạch cơ hồ trong nháy mắt mềm nhuyễn thắt lưng, thân thể vốn dĩ vì thuốc mỡ đã trở nên dị thường mẫn cảm, căn bản không thể thừa nhận kích thích lớn như vậy, khoái cảm từ cuối xương sống truyền lên, kích thích mãnh liệt làm cho khóe mắt Đỗ Trạch ứa ra nước mắt sống, dục vọng đã phát tiết một lần lại run rẩy ngẩng lên.

Đợi đến khi ngón tay đưa đẩy làm cho Đỗ Trạch lại một lần nữa đạt đến cao trào, Tu lại rút ngón tay ra, y kìm chung quanh huyệt khẩu, hờ hững đâm vào nhưng không sâu lắm. Khi bắt gặp Đỗ Trạch không biết là bi phẫn hay ủy khuất nhìn qua, Tu liếm liếm khóe mắt ướt át của Đỗ Trạch, xảo trá viết: [ muốn ta tiến vào không? ]

WTF... Đỗ Trạch chớp mắt, cam chịu gật đầu, không hề giãy dụa.

Tu gợn lên khóe môi, y nâng một chân Đỗ Trạch lên, đem dục vọng lửa nóng của mình sáp nhập trong cơ thể Đỗ Trạch. Ở dưới sự trơn trượt của thuốc mỡ, Tu không phí nhiều công sức đã hoàn toàn tiến vào Đỗ Trạch, dũng đạo được bôi thuốc mỡ vừa mềm lại vừa trơn hoàn hảo dung nạp dục vọng của y, nội vách ẩm nóng mềm mại co dãn. Ma tộc thoải mái phát ra một tiếng thở dài, vòng eo bắt đầu luật động mạnh mà hữu lực.

Tính khí và ngón tay nhỏ dù sao cũng có sự chênh lệch nhất định, cho dù có dược vật phụ trợ, Đỗ Trạch thời điểm vừa mới bị tiến vào vẫn cảm thấy căng trướng đau đớn khó hiểu, hắn không tự giác nắm chặt khăn trải giường dưới thân, phát ra một vài tiếng rên rỉ khàn khàn. Theo sự đưa đẩy của Tu, trướng đau lúc ban đầu biến mất, tính khí to lớn ở trong cơ thể ma xát mang đến cảm giác tê dại cực hạn, Đỗ Trạch vô lực thở hổn hển, hắn nhắm chặt mắt, ngửa đầu ra sau như không thể thừa nhận loại khoái cảm này.

Tu vươn tay ấn cằm Đỗ Trạch, ngón tay duỗi trong miệng Đỗ Trạch ý đồ kẹp lấy cái lưỡi nhuyễn hoạt kia. Đỗ Trạch nức nở, khóe môi không cách nào khép lại nhiễu xuống nướt bọt. Tu từng chút từng chút liếm đi, khi sắp rút hạ thân ra khỏi hẳn, lại dùng lực đâm vào trong cơ thể Đỗ Trạch.

Nội vách bị kích thích ma xát lặp đi lặp lại, Đỗ Trạch thoải mái đến sắp khóc nấc lên, mà cả khi Tu ở trên người hắn vén mái tóc dài cũng làm cho hắn cảm thấy thực thoải mái. Đỗ Trạch phát ra tiếng rên rỉ hỗn loạn bằng giọng mũi đặc biệt của mình, âm cuối hơi hơi lên cao nhiễm thượng một tia diễm lệ. Hai người dây dưa không biết bao lâu, sau nhiều lần kịch liệt giao hợp, Đỗ Trạch bắt đầu nuốt không trôi, hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ quả nhiên đã sắp lên đến đỉnh, thở hổn hển nói với Tu đằng sau: "Nên, nên nghỉ ngơi... Ngày mai... Còn phải, trèo lên tháp... Ưm... !"

Đỗ Trạch trầm thấp thở hổn hển một tiếng, trong cơ thể lại một lần nữa bị chất lỏng cực nóng lấp đầy. Hắn không biết thanh âm khàn khàn của mình lúc này có bao nhiêu dâm miên, vừa nghe liền biết vừa trải qua yêu thương hung hăng. Tu vén mái tóc dài thấm đẫm mồ hôi về phía sau, y rút khỏi thân thể Đỗ Trạch, lấy ngón tay thong thả ấn huyệt khẩu đang rỉ ra dịch thể, tựa hồ còn có chút chưa thỏa mãn.

Ánh trăng thẳng góc từ cửa sổ chiếu vào, hai vầng trăng hợp thành một lúc này đã đến đỉnh cao nhất. Tu nhìn Đỗ Trạch trong lồng ngực khôi phục như lúc ban đầu, cả người xộc xệch biến mất không còn. Đỗ Trạch cảm thấy Tu tựa đầu lên vai hắn, phun khí ướt át như đang nói chuyện. Tên xuẩn manh mang tai phone của mình lên, câu nói nghe được đầu tiên chính là ——

"Thật muốn để ngươi ngậm vật đó của ta ngủ một đêm."

Đỗ Trạch yên lặng tháo tai phone xuống, giả vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy. Lồng ngực Tu dán tại phía sau lưng hắn, có thể cảm giác được ngực Tu hơi hơi phát run, tựa hồ đang cười khẽ.

Tu ôm xuẩn manh nhà y, hôn lên vành tai mềm của đối phương một cái rồi không làm gì nữa.

"Ngủ ngon."

Ngày hôm sau, Đỗ Trạch vừa ra khỏi cửa liền gặp Heidi. Mị ma nhìn Đỗ Trạch "lông tóc không tổn hao gì", có vẻ hơi giật mình.

Heidi vuốt ve đôi môi đỏ mộng của mình, nỉ non nói: "Hắn không dùng sao?"

Đỗ Trạch bối rối đến cả mặt cũng cứng ngắc, hắn bi phẫn nhìn lướt qua kẻ đứng đằng sau cùng phạm tội với thủ phạm chính phía đối diện, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến nhà ăn —— tên xuẩn manh nội thương đến muốn hộc máu, thuốc mỡ tối hôm qua và 0 giờ hoàn nguyên là nỗi đau không thể kể ra.

Heidi nhìn thanh niên tóc đen gương mặt lạnh lùng rời đi, nàng quay về phía đồng tộc nét mặt phơi phới."Hắn... Tức giận à?"

"Chỉ là thẹn thùng thôi." Tu nói, y hiểu được tại sao lại như thế nên mới cười đến thực sung sướng, đôi mắt tím dưới ánh ban mai rạng rỡ lấp lánh.

Đây thực là một câu chuyện cũ đau thương.

Sau khi dùng điểm tâm ở nhà ăn, Heidi dẫn dắt mọi người đến đông khu của Agares thành. Đỗ Trạch lại một lần nữa nhìn thấy căn cứ điểm của Agares, so với lần trước nghiêm khắc kiểm tra giấy thông hành mới cho phép thông qua, cổng căn cứ điểm lúc này rộng mở, liếc mắt một cái là có thể thấy đầm lầy tử vong đối diện, không cản trở bất kì sinh linh nào.

Tu mang theo Đỗ Trạch, dẫn đầu đi vào đầm lầy tử vong. Hiện tại, đầm lầy tử vong đã không còn thích hợp với cái tên tử vong của nó, sinh linh nhiều không đếm xuể tụ tập ở trên đầm lầy, nhân khí quá vượng thậm chí xua tan sương mù quanh đầm lầy, làm cho người ta có thể nhìn rõ miền thất lạc phương xa, còn có tòa thần tháp kia. Dọc theo đường đi, Đỗ Trạch nhìn thấy đủ mọi sinh linh với đủ kiểu dáng, bọn họ bàn bạc với nhau, tựa hồ tụ tập thành một vài tiểu đội, trong đó phần lớn đều không quá 5 người. Một số kẻ tựa hồ muốn lại gần, nhưng mà nhìn đến quân đoàn sấm sét đều nhịp phía sau Tu, đều tự giác dừng bước chân, đội ngũ không hề có ý định hợp tác này vừa thấy liền biết không dễ chọc.

Ở trong đám tụ tập ngoại trừ một vài sinh linh muốn trèo lên tháp, cũng không thiếu mấy hàng rong, thậm chí còn xuất hiện vài ba quán rượu đơn xơ dựng lên —— những người này rõ ràng tới đây buôn bán . Đỗ Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm một hàng rong nào đó, chủ nhân hàng rong buông cuốn sách trong tay xuống, đối diện bọn họ cười đến thực đáng giận.

"Ta còn đang nghĩ các hạ khi nào thì đến." Dan cười hì hì nói, hàng rong trước mặt hắn vẫn như cũ chất đầy những rương to nhỏ: "Thần tháp rất nguy hiểm, các hạ không tới chỗ của ta chọn lựa vài món trang bị để phòng thân sao?"

"Không có hứng thú."

"Nè, nè, chớ đi đã." Thấy Tu dẫn mọi người rời khỏi, Dan ở phía sau buồn bực kêu lên: "Chỗ này của ta có một tin tức, các hạ nhất định rất cần."

Tu dừng bước chân, nhìn Dan nhanh như chớp đã chạy tới, sạp hàng của lục y thương nhân tự động cuộn gói lại, lắc lư theo sát phía sau chủ nhân. Dan đi đến trước mặt Tu, ánh mắt hắn lướt qua Tu cùng đám người lão John một vòng, sau đó đưa năm ngón tay.

"Các hạ trước khi tiến vào tầng thứ nhất không được thu nhận quá năm người theo sau, năm là tối đa, nếu nhiều hơn nữa, thần tháp sẽ gia tăng độ khó. Nghe nói có một vị tướng quân mời một binh sư đoàn đến đăng tháp, kết quả toàn quân ở cửa vào tầng thứ nhất đều bị tiêu diệt." Dan chuyển lời như gió."Bất quá, sau khi thông qua tầng thứ nhất sẽ không có giới hạn, các hạ có thể tự do mời người theo sau, nhưng điều kiện tiên quyết là, các vị còn có thể gặp lại nhau."

Tuy rằng tạp chủng Dan luôn luôn gió chiều nào ngã chiều ấy, nhưng trong giao dịch, lời của hắn vẫn có độ đáng tin nhất định. Đỗ Trạch ngàn vạn lần khâm phục hệ thống chống gian lận của thần tháp, đây hoàn toàn ngăn chặn ý đồ muốn sử dụng chiến thuật biển người để vượt ải của một số người. Ma tộc tỷ muội cùng Ariel có chút bất an nhìn về phía Tu, trong đội ngũ, ngoại trừ Đỗ Trạch, thực lực của các nàng là yếu nhất.

Dan hành lễ với Tu."Thế nào, các hạ có hài lòng với tin tức của ta không?"

"Ngươi muốn chi phí thế nào?"

Sau khi nghe được lời Tu nói, Dan khoa trương lắc lắc đầu."Các hạ nói quá lời, đều là khách cũ, đây là quà tặng nho nhỏ của cửa hàng, miễn phí nha."

Đỗ Trạch hoàn toàn không tin tạp chủng Dan đột nhiên hoàn lương, lập tức trở nên tốt bụng như vậy. Tu nhíu mắt lại, tựa hồ cũng có suy nghĩ như vậy. Thấy thế, Dan làm ra một vẻ mặt thất vọng

"Ái chà chà, danh dự của ta tràn ngập nguy cơ như vậy sao?"

Dan nghiêng đầu nhìn phía thần tháp cách đó không xa, trong khoảnh khắc không thể nhìn ra biểu tình của ma thần này.

"Nếu phải nói ai sẽ là người đầu tiên trèo lên thần tháp." Dan quay đầu lại chằm chằm nhìn Tu, ánh mắt hắn lần đầu tiên đứng đắn như thế."Ta cho rằng người đó là ngươi."

—— đây là tháp của ngươi, quy luật xây dựng tháp này cũng vì ngươi.

Sau khi nghiên cứu mẫu máu cùng quan sát quá trình người này trưởng thành, hắn giống như phát hiện một vài điều gì đó khó lường.

Người trước mắt này, nhất định sẽ trở thành thần tối cao.

"—— cho nên, các vị cứ coi như ta đầu tư trước đi."

Trước khi mọi người kịp phản ứng, bóng dáng Dan biến mất ở trên không trung, sạp hàng vẫn đi theo hắn cũng bùm một tiếng không còn bóng dáng.

"Người kia là ai?" Heidi nghi vấn hỏi.

Một tên ma thần nhàm chán. Đỗ Trạch ở trong lòng lặng lẽ trả lời, hắn chưa từng biết động cơ và cách suy nghĩ của Dan, giống như bạn không phải địch, nhưng lại hoàn toàn không thể thật sự tin tưởng hắn.

"Hắn hình như là một vị ma thần." Valni nói, nàng có chút lo sợ bất an nhìn về phía Tu: "Bây giờ... Tính sao đây?"

Sau khi biết được tin tức từ Dan, dẫn theo cả đội trèo lên tháp hiển nhiên không thể thực hiện được. Tu lại có vẻ không để ý chút nào, đối với y mà nói, chỉ cần xuẩn manh nhà mình ở bên cạnh như vậy là đủ rồi. Vì thế Tu nhìn lướt qua, liền ra lệnh cho Rachel phân quân đoàn sấm sét thành 6 đội nhỏ riêng biệt trèo lên tháp. Quân đoàn sấm sét có tố chất cực cao, gần như trong phút chốc đã tự phân đội xong, cũng chọn ra tiểu đội trưởng. Đỗ Trạch tính toán, bỏ qua lão John là rối máy nên không chiếm nhân số, More, Ariel, Valni, Alice, cộng thêm hắn là vừa đủ năm người. Rachel chỉ có thể bất đắc dĩ gia nhập tiểu đội sấm sét, tạm thời tách khỏi Tu.

Trải qua tiết mục nhỏ xen giữa của Dan, mọi người tiếp tục đi về phía thần tháp. Băng qua đầm lầy tử vong chính là miền thất lạc, lúc này miền thất lạc hoàn toàn không còn như lần đầu tiên Đỗ Trạch nhìn thấy khi đến thế giới này nữa, nó và màng ngăn cách ngoại giới đã bị phá vỡ nát, bên trong mặt đất băng tinh tầng tầng nứt nẻ, không còn khung cảnh bầu trời trên dưới quái dị nữa, cũng không còn trận pháp có thể vây chết người. Bọn họ chỉ dùng thời gian một giờ, liền đi tới được trung tâm miền thất lạc.

Cột sáng khổng lồ đã biến mất không thấy, thay thế vào đó chính là một tòa hắc tháp hùng vĩ. Ngoại hình của nó như là thông thiên tháp Babylon trong truyền thuyết, từng tầng từng tầng như cái bánh ngọt nhiều tầng chồng lên nhau, trên thân tháp bóng loáng như mực ngọc sơn đầy văn lộ và ký hiệu màu xám bạc, chỉ khi  ánh sáng phản chiếu trong nháy mắt mới có thể nhìn thấy. Nó lẳng lặng đứng vững ở nơi đó, mang theo khí thế làm cho người ta sùng kính, tráng lệ cao to như thần. Đỗ Trạch nhìn tòa tháp đen kịt kia, tim đập hơi hơi nhanh hơn, nói không rõ là khẩn trương hay là hưng phấn.

Dưới thần tháp cũng không có cửa, rất nhiều sinh linh kết giao đi vào đáy tháp, bọn họ ở một khắc chạm vào thần tháp thì liền biến mất không thấy, xác nhận đã tiến vào thần tháp. Đỗ Trạch nhìn lên tòa tháp kia, tuy rằng luôn có loại lỗi giác thần tháp cao vô hạn, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy rõ toàn cảnh, giống như chỉ cần nhảy một cái là có thể lên đến đỉnh tháp. Đương lúc Đỗ Trạch nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy một người có cánh bay thẳng lên đỉnh tháp, tựa hồ cũng suy nghĩ giống Đỗ Trạch.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, người kia càng bay càng chậm, như là có loại áp lực vô hình đè trên người gã, gã tới một độ cao nào đó liền không cách nào bay lên được nữa, giống như bị một luồng không khí ngăn chặn. Vẻ mặt người đó đột nhiên trở nên hoảng sợ, cánh và thân thể của gã bắt đầu vặn vẹo, thoạt nhìn tựa như bị hai bàn tay khổng lồ vô hình cầm hai phần đầu và chân, giống y như vặn bánh quai chèo (một loại bánh xoắn lại vào nhau) —— Đỗ Trạch thậm chí cảm thấy hắn nghe được tiếng xương vỡ lảnh lót của gã người cánh kia. Rắc rắc vài tiếng, người cánh toàn thân đều là máu xiêu xiêu vẹo vẹo từ không trung rơi xuống, mềm nhũn đập vào trên nền đất không hề nhúc nhích.

Mọi người trầm mặc nhìn hết thảy này, thần tháp lại nói cho mọi người biết, không nên ý định sử dụng mấy phương pháp đầu cơ trục lợi. Heidi giữ mái tóc xoăn bị gió thổi tung bay, đôi mắt đẹp nhìn về phía đoàn người Tu."Hẹn gặp lại." Mị ma xinh đẹp trao lời chúc phúc của nàng."Ta mong các vị sẽ chiến thắng trở về."

Tu cong môi lên, y một tay vòng qua Đỗ Trạch, mở đôi cánh dơi bay tầm thấp về phía đáy tháp, những người khác đều đi theo. Heidi nhìn mọi người bị tháp nuốt chửng, ở một khắc kia, không biết có phải là nàng ảo giác hay không, nàng hình như nghe thấy thần tháp phát ra một tiếng thở toại nguyện.

Như đã đợi được mục tiêu mơ ước đã lâu.

Bonus cho bà con <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro