Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau khi cáo biệt Antonio, Đỗ Trạch và đoàn người Tu tiếp tục đi tới. Câu hỏi kế tiếp càng ngày càng nghịch thiên, chẳng hạn mấy câu như hoàng đế của Nguyệt Hoa đế quốc tên gọi là gì, trong Quang Minh chiến dịch có bao nhiêu người đã chết... đều được lôi ra hỏi, Rachel và lão John thì chẳng biết tí gì về lịch sử các chủng tộc, may mà những câu hỏi trên đều được Tu trả lời. Đỗ Trạch nhớ rõ tác giả từng viết thành tích của Tu khi còn ở trường học ma khí rất xuất sắc, vô luận là kỹ năng chiến đấu ma pháp hay lý luận tri thức, manh chúa đều hoàn toàn xứng đáng đứng nhất, cho nên mới dẫn đến bị Kelly công chúa ghen ghét.

Đỗ Trạch nhìn về phía phù thủy tuấn mỹ lại lộ ra gương mặt nguội lạnh bên cạnh mình—— quá mức xuất sắc, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Phó bản lần này chỉ cần trả lời câu hỏi là có thể qua cửa, Đỗ Trạch vốn tưởng rằng sẽ thực nhẹ nhàng, nhưng mà sự thật nói cho hắn biết hắn quá ngây thơ rồi. Trong không gian như thư viện này, bọn họ không cần đề phòng những con quái trong phó bản, mà là những kẻ đăng tháp giống như bọn họ. Ai cũng không thể bảo đảm mình nhất định có thể trả lời được tất cả câu hỏi của pho tượng, trả lời không được sẽ không thể đến trạm kiểm soát tiếp theo, ngoại trừ ở trong biển sách ngụp lặn tìm kiếm đáp án, toàn bộ kẻ đăng tháp còn có một lựa chọn, chính là cướp cửa —— bản thân trả lời không được, cũng không có nghĩa là kẻ đăng tháp tiếp theo sẽ không thể giải được câu hỏi. Chỉ cần sau khi đối phương trả lời xong câu hỏi thì liền giành vào trước, hoặc cứ giết chết đối phương, bọn họ sẽ không bị kẹt lại ở cửa ải đó.

So với việc tìm kiếm đáp án ở trong những giá sách càng ngày càng nhiều, loại phương pháp qua cửa này càng thêm hiệu quả hơn. Dọc theo đường đi, Đỗ Trạch và Tu đã gặp qua rất nhiều kẻ đăng tháp có ý đồ cướp cửa. Đối với những kẻ ngư ông đắc lợi này, Tu xuống tay không chút lưu tình, tới người nào giết người đó. Sau khi giải quyết xong một đám người muốn cướp cửa, Đỗ Trạch nhìn chằm chằm những thi thể dần dần biến mất, cảm nhận được một loại trào phúng: rõ ràng trong phó bản này cơ bản không có quái vật chủ động công kích, những kẻ đăng tháp lại lựa chọn tự giết lẫn nhau.

Mọi người tiến vào cửa truyền tống, đi qua giá sách thật dài, thời điểm sắp tới pho tượng thì nghe được một trận tiếng động lớn xôn xao truyền đến từ phía trước.

"Enoch!"

"Hắc... Đừng lo lắng, kẻ trộm ta đây sẽ không... Dễ dàng chết như vậy đâu, khụ khụ!"

"Tiểu thư mau rời khỏi đây đi! Nguy hiểm lắm!"

Hở... ?

Đỗ Trạch bước nhanh hai bước, vòng qua giá sách liền gặp tiểu đội lính đánh thuê hoàng kim. Enoch, Mille và Bart đều ở đấy, lúc này ba người đang bị sư nhân tấn công, đây là tình huống xảy ra khi trả lời sai đáp án, chỉ còn cách phá hủy nó, mới có thể chờ pho tượng tiếp theo xuất hiện.

Tình cảnh của ba người tràn ngập nguy hiểm, Mille thậm chí bị sư nhân bắt lấy. Đỗ Trạch không tự chủ được nhìn về phía Tu, quan hệ giữa tiểu đội lính đánh thuê và Tu có thể nói là không hề tốt đẹp, hắn không thể xác định Tu đến tột cùng có cứu người hay không.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, Tu trầm mặc lấy lưỡi hái tử thần ra, chém xuống một vòng, ánh trăng lưỡi liềm màu đen bay về phía tiểu đội lính đánh thuê, thời khắc chân trước của pho tượng sắp đạp chết Mille thì bị chặt đứt. Thấy Tu đã ra tay, đám người lão John cũng không chút do dự gia nhập chiến đấu, phi thường nhanh chóng giải quyết sư nhân.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Mille kinh hồn còn chưa kịp bình tĩnh lại nhìn hết thảy này, khi kịp phản ứng rằng mình vẫn chưa chết, tiểu cô nương bật khóc lớn: "Hu hu hu... Thật đáng sợ! Ta muốn rời khỏi thần tháp..."

Bart ở bên cạnh chân tay luống cuống muốn dỗ Mille, Enoch nhảy bổ về phía Tu muốn nói lời cảm ơn.

"Các vị anh em, cám ơn các ngươi —— A!" Enoch chỉ vào Đỗ Trạch quát to một tiếng: "Ngươi cũng tới? !"

Không đợi Đỗ Trạch đáp lại, Enoch nhìn thấy phượng hoàng trên vai Đỗ Trạch và lão John bên cạnh, nhất thời giống như mèo bị đạp đuôi nhảy dựng lên."Chẳng lẽ cái tên Chu nho đáng sợ kia cũng ở gần đây à? !"

Lão John cười ha ha không đáp lời, Đỗ Trạch liếc Tu một cái, xem ra lúc trước manh chúa đã gây ra tổn thương tâm lý nghiêm trọng đối với cái tên ngốc kia.

Không nhìn thấy Chu nho, Enoch dường như an tâm hơn, tiếp tục ngu ngơ hỏi Đỗ Trạch: "Hắc! Người anh em Tu đâu?"

Đối tượng mà ngươi sợ hãi cùng với đối tượng mà ngươi muốn tìm đều ở trước mặt ngươi nè, thiếu niên.

Đôi mắt Tu ảm đạm vô thần nhìn về phía Enoch, đạo tặc theo bản năng phòng bị, lại nghe thấy phù thủy nói: "Ta ở đây."

Hơ? Đỗ Trạch có chút bất ngờ khi nghe Tu tự nhiên đáp lại Enoch. Enoch chỉ ngây ngốc nhìn Tu, lại nhìn về phía Đỗ Trạch, thấy Đỗ Trạch gật đầu ý nghĩ xác nhận, Enoch bắt đầu nói năng lộn xộn: "Tu, tu, ngươi sao lại biến thành thế này?"

Tu trả lời thật sự bình thản: "Ngoài ý muốn."

Lúc này Bart cõng Mille đã ngủ đi tới, gật đầu thăm hỏi bọn họ. Enoch nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Mille, có chút ủ rũ.

"... Sao vậy?"

"Thời gian của lão sư và tiền bối Vieroudis không còn nhiều nữa, ta tới nơi này muốn tìm hiểu một chút xem có cách nào chữa trị cho họ hay không, Mille cũng vì giúp ta mới tới đây." Enoch mặt mày ủ dột nói: "Không nghĩ rằng đến đây nguy hiểm như vậy, hiện tại muốn rời khỏi cũng không có cách nào."

Kẻ đăng tháp có thể từ bỏ bằng chứng để rời khỏi thần tháp, nhưng chỉ có thể từ bỏ ở đại sảnh hình tròn, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tỉ lệ tử vong ở thần tháp tăng cao. Một khi tiến vào quang môn, ngoại trừ thông qua hết phó bản, cũng chỉ có thể chết trong phó bản.

Tu trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ta dẫn các ngươi đi một đoạn."

Đỗ Trạch nhịn không được nhìn thoáng qua Tu, Tu cũng không nói cho đám người Enoch biết chuyện Antonio đang đi tìm Mille.

Nghe được lời Tu nói, ánh mắt Enoch phút chốc sáng lên, tên lỗ mãng cao hứng phấn chấn đem lửa đen của tiểu đội lính đánh thuê hoàng kim giao cho Tu.

" Phiền ngươi rồi, người anh em."

Đỗ Trạch hoảng hốt thấy được danh hiệu "Chuyên gia bán đứng đồng đội" ở trên đỉnh đầu Enoch từ từ mọc lên, là đồng đội mới của Enoch, tên xuẩn manh nhất thời cảm thấy cực kì áp lực. Cứ như vậy, đội ngũ của bọn họ lại gia nhập thêm ba người. Vòng đi vòng lại, đám người Enoch đến cuối cùng vẫn trở thành tiểu đệ của manh chúa, đạo tặc này không ngờ lại khá hiểu biết về kiến thức lịch sử.

"Bởi vì không biết bối cảnh lịch sử của bảo vật thì sẽ không cách nào đoán được nó có 'Giá trị' hay không nha." Enoch phát ra bực tức: "Lúc trước cái lão già sống dai kia muốn ta thuộc đống tài liệu như cao như núi, không thuộc thì không được ăn cơm!"

"Giá trị" trong miệng tên đạo tặc kia hiển nhiên là giá trị bị trộm, Tu liếc mắt nhìn Enoch."Ngươi rất tinh mắt."

—— hai lần đều trộm đi bảo vật quan trọng nhất của y.

Enoch cảm thấy hơi rét run khó hiểu, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Bart, theo bản năng bảo trì khoảng cách với Tu.

Sau khi qua được mấy cửa thì Mille tỉnh lại, cô bé rất vui khi gặp được Tu, bởi vì vị đệ nhất pháp thần đã tự mình dạy dỗ tiểu cô nương am hiểu hệ thống ma pháp khác nhau. Sau khi thông qua mấy cửa ải, đám người lại gặp phải câu hỏi khó.

"Ở trong sự kiến bảy tháng huyết sắc nổi tiếng, Edward vì sao lại chính tay giết chết những người có huyết thống với hắn?" Pho tượng sư nhân hỏi.

"Gì mà nổi tiếng chứ? Hoàn toàn chưa từng nghe qua." Valni phàn nàn: "Chúng nó vì sao không hỏi mấy câu có liên quan đến Ma tộc, Alice từng đọc rất nhiều sách, nàng rất hiểu rõ."

Alice ở bên cạnh ngại ngùng cười, Enoch mày chau mặt ủ suy nghĩ một hồi, sau đó không xác định nói: "Đây là một đoạn văn bí mật của Tinh Tú đế quốc, lão sư từng đề cập qua chuyện này, nhưng không có nói kỹ."

" Enoch ngu ngốc." Mille hừ một tiếng: "Không thể trông cậy vào ngươi!"

Đây là lần thứ hai đoàn người Tu bị kẹt ở cửa ải, lần này không có Antonio tốt bụng giúp đỡ, bọn họ chỉ có thể căn cứ vào lời khuyên của Antonio tìm kiếm đáp án trong biển sách. Đỗ Trạch nhìn lướt qua bốn phía, giá sách hiện tại thật sự quá nhiều, chúng nó không còn cong cong uốn uốn như đại tràng nữa, mà vây quanh pho tượng hình thành một mê cung. Địa hình như vậy vô cùng có lợi cho những kẻ ẩn thân đánh lén, thần tháp không biết cố ý hay vô tình xúc tiến những kẻ đăng tháp tàn sát lẫn nhau.

Đối mặt với những giá sách và sách vở nhiều không đếm xuể, cho dù căn cứ vào tin tức từ Enoch thì bọn họ vẫn như ruồi bọ mất đầu bay tán loạn , nhưng cứ tra khảo như vậy cũng quá phiền phức. Đỗ Trạch cảm thấy lúc này hắn phi thường cần một công cụ tìm kiếm, tên xuẩn manh không thể không thừa nhận, để cho kẻ đăng tháp khác đến giúp bọn hắn trả lời câu hỏi rồi cướp cửa là một ý tưởng không tồi. Mọi người bàn luận một chút, bởi vì không biết kẻ đăng tháp tiếp theo khi nào mới xuất hiện, bọn họ quyết định chia làm hai đội, một đội canh giữ pho tượng, đội còn lại tiếp tục tìm kiếm trong biển sách, tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng còn đỡ hơn tập thể ngồi yên một chỗ không làm gì.

Đỗ Trạch chọn gia nhập vào tổ điều tra, ngoại trừ tìm ra đáp án câu hỏi, hắn còn sẵn tiện tìm vài tư liệu liên quan đến Sáng Thế thần. Tu vẫn luôn không để Đỗ Trạch rời khỏi mình quá xa, cho nên trong tổ điều tra chia Đỗ Trạch và Tu ra làm một đội nữa. Trừ những người canh giữ, mỗi tiểu đội đều nhận một quả cầu ma pháp dùng để liên lạc, tự lựa chọn cửa vào mê cung giá sách.

Tuy nói là mê cung, nhưng bởi vì các cửa vào đều thông đến chung một chỗ cuối, cho nên bọn họ cũng không đến mức lạc đường. Đỗ Trạch rất nhanh lọc từng giá sách, những bộ sách trên đó xem ra vẫn còn tình người vì được sắp xếp theo một quy luật nhất định, như vậy rất dễ tìm kiếm.

《 Cuộc chiến ngàn năm 》《 Âm mưu đen tối 》《 Ngăn cách thời đại 》《 Tinh Tú giản sử 》...

Đỗ Trạch dừng bước chân, hắn rút cuốn 《 Tinh Tú giản sử 》ra, mở mục lục ra đọc. Quyển sách này đơn giản miêu tả sơ lược về lịch sử của Tinh Tú đế quốc, bảy tháng huyết sắc có nhắc tới một chút, trên đó viết rằng vì giữ quốc thái dân an, Edward không thể không giết người cha bạo quân của hắn để bước lên ngai vua. Đỗ Trạch nhìn《 Tinh Tú giản sử 》trong tay, chung quy cảm thấy như có chút mùi vị không đúng —— bởi vì rất chính phủ. Từ nhỏ Đỗ Trạch đã được CC soi sáng vô cùng rõ ràng, không phải nói chính phủ thì không thể tin, bởi vì là chính phủ, cho nên sẽ luôn che giấu đi một vài bầu không khí không lành mạnh.

Đỗ Trạch cảm thấy bản thân giống như tìm sai hướng, nếu Enoch đã nói là bí văn, vậy khẳng định không thể tìm kiếm đáp án từ những cuốn sách lịch sử này nọ. Lịch sử luôn do người thắng viết lại, chúng nó là lịch sử, thế nên không nhất định phải chân thật. Đỗ Trạch lại nhìn lướt qua giá sách, phát hiện khu vực phía trước là truyện ký về người và vật, hắn quét qua một lần, rốt cục tìm được một cuốn tự truyện của Edward trên một giá sách.

Đọc qua loa cuốn tự truyện một lần, Đỗ Trạch chỉ có thể cảm khái cái vòng địa vị quả thật luẩn quẩn. Phụ thân Charles của Edward cũng là người giết cha đoạt vị, vì nguyên nhân đó, Charles đặc biệt kiêng dè với đứa con của mình, tìm đủ mọi cách chèn ép hoàng tử, thậm chí ý đồ dùng thuốc để khống chế những đứa con của hắn. Edward là hoàng tử ưu nhất trong số các hoàng tử, hắn tìm được phương pháp giải thuốc, sau đó lập mưu soán vị trong vòng bảy tháng. Kết quả phi thường thành công, Charles tử vong, Edward bước lên ngai vua. Nhưng mà lúc Edward ngồi trên vị trí kia, hắn đột nhiên khắc sâu lý giải nỗi sợ hãi của phụ thân, vì thế, Edward giết chết hết toàn bộ anh em của mình.

—— Trong sự kiện bảy tháng huyết sắc nổi tiếng, Edward vì sao lại chính tay giết chết những người có huyết thống với mình?

Bởi vì ích kỷ. Giống như Charles, Edward không cho phép bất kì người nào uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn.

Đỗ Trạch lật đến trang sách cuối cùng, trên đó viết lời độc thoại của Edward.

【 cô độc, cô là vương giả, độc là độc nhất vô nhị, vương giả độc nhất vô nhị thì phải vĩnh viễn chấp nhận cô độc, không cần bất cứ ai thừa nhận và thông cảm. 】

Cơ hồ theo bản năng, Đỗ Trạch nghĩ tới nhân vật chính của《 Hỗn Huyết 》, hắn quay đầu, lại không thấy bóng dáng Tu đâu.

Đỗ Trạch: ?

Ở một góc trong giá sách, Đỗ Trạch tìm thấy Tu. Phù thủy đứng trước giá sách, hai tay cầm một quyển sách cúi đầu nghiêm túc đọc, Đỗ Trạch liếc nhìn tên sách ——《ứng dụng tổng hợp ma pháp》.

Nhận thấy Đỗ Trạch đi đến, Tu khép cuốn sách trong tay lại, đặt quay về chỗ cũ. Thấy Đỗ Trạch tựa hồ có chút khó hiểu nhìn chằm chằm quyển sách kia, Tu thực bình thản giải thích: "Trước kia ở trường học từng đọc qua quyển sách này, nhưng chưa kịp đọc xong thì đã đi rồi."

Thanh âm Tu không có bao nhiêu nhấp nhô, thậm chí ngay cả tình cảm cũng không có chút nào, nhưng lại làm cho Đỗ Trạch nghe thấy dị thường khó chịu.

Thời điểm lần đầu tiên bị kẹt ở cửa ải, Tu trả lời không được là bởi vì chưa học xong; chưa học xong mà phải rời đi là bởi vì những người đó không chấp nhận Tu biến thành vong linh. Cho dù bản chất của Tu cũng không thay đổi bao nhiêu, mọi người cũng chỉ thấy bộ dáng vong linh của Tu, lựa chọn đuổi đi.

Không phải tộc loại của ta, tâm nhất định khác.

Như có những cây kim nhỏ đâm trong lòng, từ từ rút ra đau đớn, Đỗ Trạch chủ động nắm chặt tay Tu, làn da dưới lòng bàn tay không chút ấm áp làm cho hắn càng thêm đau lòng, hắn nhịn không được cầm chặt hơn, muốn ủ ấm bàn tay lạnh như băng của phù thủy.

"Chờ sau khi rời khỏi tòa tháp này, chúng ta có thể trở về rồi." Đỗ Trạch đề nghị, hắn nghiêm túc nói với Tu: "Những chuyện ngươi chưa thể hoàn thành, ta sẽ cùng ngươi làm."

Kiến thức chưa học xong thì lại đến trường học cho xong; chuyện chưa làm được thì trở về tiếp tục làm —— cho dù không thể quay lại lúc trước, nhưng cũng có thể bù đắp một vài chuyện còn tiếc nuối không phải sao?

Tu rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay đan xen của hai người, hồn hỏa sâu kín trong đôi mắt đen láy bừng lên.

"Ngươi đang an ủi ta sao."

Nghe được lời nói khàn khàn của Tu, tên xuân manh vướng chướng ngại xã giao trong lòng căng thẳng —— hắn phải làm sao để vượt qua đây?

Vẻ mặt phù thủy vẫn rất u ám, Đỗ Trạch mở to mắt thấy Tu vươn ngón tay tái nhợt xẹt qua trên mặt hắn, sau đó nâng cằm hắn lên.

"Vậy an ủi ta thêm đi." Tu nhẹ giọng nói, thanh âm gần như nỉ non.

Y cúi đầu xuống, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc đè trên môi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy như một mảnh tuyết mềm mại rơi trên miệng, lành lạnh, như hòa tan vào miệng, hắn nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi đối phương. Tu cẩn thận dẫn dụ thăm dò đầu lưỡi trong miệng Đỗ Trạch, nhẹ nhàng mút vào như ngậm một viên kẹo ngọt ngào nhưng luyến tiếc không muốn nuốt.

Nụ hôn dài lâu khác thường, cho dù không quá kịch liệt, cuối cùng Đỗ Trạch cũng nhận ra chính mình sắp hít thở không thông. Tu ôm Đỗ Trạch đang há miệng thở dốc, đưa tay vói vào quần áo Đỗ Trạch, trong nháy mắt đó, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy như một tảng băng đột nhiên dán tại gần rốn, mạnh mẽ run rẩy.

Tu cảm thụ được làn da nhẵn nhụi khẽ rung động dưới tay mình, ánh mắt của y rất đen, đen như thể hút hết ánh sáng chung quanh.

"Không có hô hấp, không có độ ấm, hình thái như vậy có phải rất đáng sợ hay không?"

Đỗ Trạch ôm chặt Tu, dùng sức lắc đầu.

"Ngươi là Tu."

Như vậy đủ rồi.

Tu nhắm mắt, nên hình dung người này như thế nào chứ?

Y nhớ đến những tia nắng mặt trời đã từng nhìn thấy ở cô nhi viện, từng chút hòa tan bông tuyết trên cửa sổ, chiếu thẳng đến trên người y, giống như cả đáy lòng cũng như ấm áp lên.

Đó là sự tồn tại còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời.

Kể từ lần đầu gặp mặt, chỉ có người này lao thẳng đến cứu rỗi y.

Đỗ Trạch cảm thấy tay Tu lần xuống bên dưới tìm kiếm, tuy rằng hắn không ngại làm cùng Tu, nhưng tại địa điểm này có phải có chút không thích hợp hay không?

"Sẽ có người tới..."

Tu niệm một câu chú văn, ngọn lửa xanh dấy lên, hóa thành một con u linh bay đi.

"Có người đến ta sẽ biết." Tu đặt Đỗ Trạch ở trên giá sách, hơi lạnh từ bàn tay chạy khắp cơ thể Đỗ Trạch."Ngươi thật ấm áp..."

'Đó là vì ta không có nhiệt độ cơ thể'. Vừa nhớ tới lời nói lúc trước của Tu, Đỗ Trạch liền cảm thấy khó chịu, hắn thậm chí hy vọng nhiệt độ cơ thể của người trước mắt có thể vì tiếp xúc tứ chi mà bình thường hơn.

Bởi vì lý do đó, Tu cởi quần Đỗ Trạch ra, sau khi y khuếch trương xong xuôi, y nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ Trạch. Đỗ Trạch phải dùng hai tay kéo cổ Tu, hai chân quấn quanh thắt lưng Tu, cảm thụ vật cứng lạnh như băng từng chút từng chút xâm nhập thân thể hắn —— so với vật cực nóng mấy lần trước, vật xâm lấn lần này làm cho hắn cảm thấy phi thường quái dị, giống như hàm chứa một băng côn. Đỗ Trạch nhịn không được ôm chặt Tu, nhưng mà vô luận là vật trong cơ thể hắn hay là người hắn đang ôm, đều chỉ có thể cảm thấy một mảnh âm lạnh.

Đó là nhiệt độ của người chết.

"Rất đau sao?"

Tu vẽ ở trên người Đỗ Trạch một lá bùa ma pháp, bùa ma pháp nháy mắt bốc cháy sau đó bao vây Đỗ Trạch, đau đớn do dị vật xâm lấn phút chốc biến mất không còn. Đỗ Trạch nhận ra đây là vong linh ma pháp mà lúc trước Tu từng thí nghiệm trên người hắn. Dưới tình huống bị sử dụng lại như vầy, Đỗ Trạch không biết khóc hay cười mới tốt, hắn lúc trước vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ cùng Tu đi đến bước này, hiện tại không phải hắn tìm tác giả nói chuyện nhân sinh, mà là tác giả tìm hắn nói chuyện nhân sinh —— nhân vật chính nhà mình cùng độc giả đều muốn làm gay, điều này có thể chịu đựng được sao!

Không bị đau đớn quấy nhiễu, các cảm quan khác liền rõ ràng hơn. Bị nhiệt độ lạnh lẽo kích thích, nội vách hơi hơi run lên. Tu thong thả ra vào vài lần, tính khí lành lạnh vì ma xát cùng với nội vách bao bọc nên cuối cùng cũng mang chút ấm áp, y ôm Đỗ Trạch đặt trên giá sách, dùng sức đâm vào. Bởi vì tư thế cơ thể, Đỗ Trạch luôn cảm thấy mình sẽ ngã xuống, hắn không thể không lấy tay và chân quấn chặt Tu, mỗi lần bị Tu đâm vào đều nảy lên. Nội vách run run vì ma xát mà dần dần mềm ra, một luồng cảm giác tê dại ngọt ngào từ lưng truyền lên, lan tràn toàn thân, Đỗ Trạch ngay cả ngón chân cũng nhịn không được co rút lại.

"Ưm..."

Dị vật trong cơ thể đã dần dần trở nên ấm áp như nhiệt độ cơ thể của hắn, trong khoảnh khắc Đỗ Trạch thậm chí còn không phân rõ được. Đỗ Trạch phát ra tiếng rên nho nhỏ, cho dù biết nơi này cũng không phải thư viện thật sự, cũng sẽ không có người đến, hắn vẫn theo bản năng đè thấp thanh âm, thần kinh vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng. Hồn hỏa trong đôi mắt không chút ánh sáng của Tu bừng lên, bị co rút siết chặt như vậy, cho dù là y cũng nhịn không được. Tính khí đã nóng lên như lửa vẫn đâm vào rút ra hết lần này đến lần khác, Tu muốn thịt vách bao vây y đừng chặt đừng siết như vậy nữa, quả thực giống như muốn giữ lại rồi hòa tan y.

Cứ bị ôm đứng như vậy một hồi, Đỗ Trạch vùi mặt vào hõm vai của Tu, thở hổn hển bắn ra. Dũng đạo vì bắn tinh mà co siết chặt, Tu không kiềm chế được bao lâu cũng cùng Đỗ Trạch đạt cao trào. Đỗ Trạch bị chất lỏng lạnh như băng kích thích, phân thân đang phát tiết sau đó lại run rẩy nhiễu ra một ít dịch thể. Khi hắn được Tu buông ra, chân đã mềm nhũn run run, suýt nữa ngã ngồi dưới đất.

"Ta giúp ngươi lấy ra." Tu đỡ Đỗ Trạch, ngón tay tham nhập phía sau."Thứ đó ở trong cơ thể ngươi không tốt."

Chất lỏng lạnh như băng nhỏ trên sàn nhà, quá một hồi liền biến thành khói đen bốc hơi. Vong linh không có cơ chế sinh lý, đây chẳng qua là tử khí mô phỏng ra vật chất. Sau khi rửa sạch sẽ, cho dù có Tu nâng đỡ, tên xuẩn manh đi đứng vẫn như trên mây. Nhưng mà không cho Đỗ Trạch cơ hội nghỉ ngơi, quả cầu ma pháp dùng để truyền tin tức đột nhiên bắt đầu nhấp nháy rất nhanh.

Điều này đại biểu có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, bọn họ phải lập tức tập hợp chỗ pho tượng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro