Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lewis từ trong bóng tối đi ra, nơi này là đài sinh mệnh mà mỗi người đều có, là nơi ký kết tinh thần, linh hồn và thể xác, nó thường được người đời gọi là tâm linh. Lewis muốn hoàn toàn đạt được thân thể này, hắn phải ở đây cắt đứt liên hệ giữa tinh thần và thân thể, sau đó nuốt chửng linh hồn đối phương.

Bởi vì đài sinh mệnh của mỗi người đều khác nhau, ở giữa đài sinh mệnh, sẽ xuất hiện thứ mà người đó cho rằng tốt đẹp nhất, lý tưởng nhất và khắc sâu ấn tượng nhất, bởi vì không ai giống ai cho nên đài sinh mệnh cũng sẽ có những hình thù khác nhau. Đài sinh mệnh chỉ còn lại hắc ám thuần túy như thế này, Lewis cũng là lần đầu tiên nhìn thấy —— nơi này nhìn không thấy cuối, hắc ám trống rỗng, giống như chối bỏ toàn bộ thế giới.

Bởi vì là hắc ám, cho nên cái gì cũng không có, Lewis thậm chí tìm không thấy điểm kết nối giữa tinh thần và thân thể, hắn dừng bước chân, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Khi ánh mắt chăm chú nhìn lâu vào một chỗ trong hắc ám, Lewis kinh ngạc phát hiện, trong bóng đêm, thế nhưng tràn ngập những chữ cái không đếm xuể.

Những chữ cái này quá mức dày đặc, cho nên chồng chất lên nhau. Lewis cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện đó là hai chữ cái được lặp lại vô số lần, chi chít lấp đầy toàn bộ đài sinh mệnh.

"Trạch... Đỗ Trạch... ?"

Đỗ Trạch, Đỗ Trạch Đỗ Trạch Đỗ Trạch Đỗ Trạch Đỗ Trạch...

Bên tai truyền đến tiếng vang như tiếng hắc ám bị nứt vỡ , Lewis phục hồi tinh thần, phát hiện hắn đột nhiên đứng ở một giữa một đài vòng tròn. Trước kia chưa từng xảy ra loại tình huống này, Lewis quan sát bốn phía, muốn nhanh chóng nắm bắt rõ tình hình hiện tại.

Đây là một cái đài lơ lửng trong bóng đêm, bên cạnh nó dựng tám ngọn đuốc dài nhỏ, ngoại trừ một ngọn đuốc mà trên chuôi của nó không có gì cả thì bảy ngọn còn lại đều được khắc đầy những đồ đằng huyết sắc. Lewis xem không hiểu đồ đằng huyết sắc ẩn chứa ý nghĩa gì, nhưng vào lúc này, trên ngọn đuốc phía trước đột nhiên cháy lên. Ngọn lửa mang một màu tím yêu dị, nó phừng lên mạnh hơn, biến hình hình dáng một Ma tộc.

Ngọn lửa Ma tộc chỉ có hình dáng không có chi tiết cụ thể cười nhẹ một tiếng với Lewis: "Ngươi thật sự vào được đây."

Lewis còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Ma tộc do ngọn lửa tím hình thành giật giật, nhìn ra sau lưng Lewis, lười biếng hô một câu: "Này, là khách của ngươi đấy."

Ngọn lửa màu tím bỗng dưng tắt ngúm, Lewis đột nhiên quay đầu lại. Ở phía sau hắn, một ngọn đuốc dấy lên tia lửa màu xám, nó lẳng lặng bốc cháy, rõ ràng là lửa, lại chỉ có thể làm cho người ta cảm giác được âm hàn —— loại cảm giác này đối với Lewis đã quá quen thuộc, âm lãnh, sa đọa, chỉ thuộc về hơi thở của vong linh.

Ngọn lửa màu xám dần dần kết thành nhân hình, nó đứng trên ngọn lửa, không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm Lewis. Lewis đối diện với nó, khàn khàn hỏi: "Ngươi là vong linh?"

Ngọn lửa vong linh không trả lời, chỉ trầm mặc tiếp tục bốc cháy. Lewis cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, bởi vì cùng là vong linh, càng thêm hiểu biết độ khủng bố của ngọn lửa vong linh kia. Hắn nghĩ muốn rời khỏi cái nơi quỷ dị này, nhưng mà lúc này hắn lại bị một sức mạnh vô hình gắt gao gông cùm xiềng xích ở tại chỗ, ngay cả con ngươi cũng không thể di chuyển nửa phần. Lewis chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa vong linh đi đến trước mặt hắn, gương mặt bốc cháy đối diện hắn, gần trong gang tấc.

"Nơi này ta chỉ cho phép một người tiến vào, ngươi không có tư cách."

Ngọn lửa màu xám bao trùm lấy Lewis không thể động đậy, nuốt chửng hầu như không còn.

"—— Tu!"

Tu mở mắt, bên tai truyền đến thanh âm Đỗ Trạch có chút kinh hoảng, lúc này y đang được Đỗ Trạch ôm đỡ lên, chuyện xảy ra khi trước dường như đã trải qua rất lâu, nhưng cũng giống như chỉ trong chớp mắt.

Một cột sáng màu xám dần dần ngưng tụ trước mặt mọi người, Đỗ Trạch nhìn đến lối qua ải chợt xuất hiện liền có chút kinh ngạc. Tu vừa mới nãy đột nhiên ngã vào trên vai hắn, khi hắn tay chân luống cuống ôm lấy Tu, Ma tộc trong lồng ngực hắn chuyển biến thành vong linh.

Tu dựa vào bả vai Đỗ Trạch, y rũ xuống đôi mắt vô thần ảm đạm, sau đó ôm Đỗ Trạch càng chặt hơn.

Tim của y rất chật, ngoại trừ người trong lồng ngực này, không còn khe hở nào để cho những người khác tiến vào nữa.

"Không có việc gì."

Nghe được Tu nói chuyện, tâm tình căng thẳng của Đỗ Trạch rốt cục lơi lỏng dần. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nếu manh chúa nói không có việc gì, vậy khẳng định đã giải quyết hết thảy.

Vong linh mà Lewis triệu hồi cũng đã biến mất, ngoại trừ Rachel lần đầu tiên thấy Tu chuyển hoán hình thái, những người khác đều vô cùng tự nhiên nhận thức vong linh hình thái của Tu. Không có nhiều thời gian cho bọn họ trao đổi, đại sảnh bạch cốt bắt đầu giống như đấu trường ma thần dần dần sụp đổ.

Mọi người thông qua quầng trăng mờ về tới đại sảnh hình tròn. Vừa quay trở về, Đỗ Trạch theo bản năng nhìn lướt đến bệ đá chung quanh đại sảnh, quả nhiên ở trên một bệ đá đã xuất hiện pho tượng vong linh tiêu chuẩn. Không cần suy nghĩ thêm gì nữa, thần tháp chính là muốn bọn họ "Tiến vào quang môn —— tấn công phó bản chủng tộc—— thông qua cửa ải ra đến chỗ pho tượng" cứ như vậy không ngừng lặp lại, cho đến khi tập hợp đủ pho tượng của toàn bộ chủng tộc, bọn họ có thể trèo lên đỉnh.

Sau khi trở lại đại sảnh hình tròn, Tu không bao lâu thì liền lâm vào hôn mê. Rachel từ nơi Ma tộc tỷ muội đại khái hiểu được tình hình, thái độ đối với Tu cũng không thay đổi bao nhiêu. Đỗ Trạch thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn chăm chú vào mặt Tu, cho dù bởi vì nguyên nhân biến thành vong linh, Đỗ Trạch cũng nhận ra khuôn mặt Tu tái nhợt thể hiện bệnh trạng. Thần tháp cơ bản không cho bọn họ cơ hội tạm nghỉ, hơn nữa cũng không để cho chút thời gian thở, gần như liều mạng tiếp tục đi tới, trèo lên tháp thành thần.

Vì tránh kết cục đau buồn nhất kia, Đỗ Trạch bắt đầu chủ động hỏi những người khác tin tức về Sáng Thế thần. Hắn hỏi qua Ma tộc tỷ muội và Ariel, hỏi qua More và lão John, tin tức nhận được đều là từ truyền thuyết na ná như nhau, đối với bọn họ mà nói, Sáng Thế thần thật sự rất xa xôi. Đỗ Trạch chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người cuối cùng là Rachel, làm người đại diện cho quân đoàn sấm sét, hắn chắc là biết nhiều hơn một chút chứ nhỉ?

Trước một bệ đá trống, Đỗ Trạch tìm được Rachel. Sau khi nhìn đến Đỗ Trạch, Rachel mỉm cười lấy lệ, hắn chỉ vào bệ đá trước mặt nói: "Lúc trước chỗ này có một pho tượng Chu Nho, hiện tại đã không còn nữa."

Đỗ Trạch cũng nhìn về phía bệ đá trống kia, Tu vẫn chưa đánh qua phó bản Chu nho, cho nên trên bệ đá sẽ không xuất hiện pho tượng Chu nho. Xem ra trạm kiểm soát mà Rachel đã thông qua không được cộng gộp lại với Tu, đó cũng là một loại hạn chế của thần tháp đối với người đăng tháp. Tuy rằng không thể cộng gộp, nhưng bởi vì tin tức của Rachel, khó khăn ở phó bản Chu nho đã giảm bớt rất nhiều.

"Về Sáng Thế thần, ngươi biết được, bao nhiêu?"

"Sáng Thế thần?" Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, Rachel suy nghĩ, sau đó nói: "Sáng Thế thần là vị thần thuở sơ khai, Người sáng tạo ra đại lục hỗn độn, lúc sau liền lâm vào ngủ say."

Cũng na ná như lời của đám người Ariel, Sáng Thế thần đến tột cùng là người như thế nào, ngủ say ở nơi đâu vân vân, chi tiết cụ thể hoàn toàn không có khái niệm. Sau khi hỏi qua tất cả mọi người, Đỗ Trạch cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Lúc này phía sau truyền đến tiếng hô lên vui mừng của Valni, là Tu đã tỉnh lại.

Tu buộc mái tóc xoăn đen dài lại, vén qua bên vai trái, mặt của y vẫn tái nhợt như trước, nhưng khí sắc đã khá hơn nhiều. Sau khi đại khái hiểu được tình hình, Tu quả nhiên không do dự chút nào lựa chọn lại tiến vào quang môn. Đã có kinh nghiệm hai lần, Đỗ Trạch khi xuyên qua quang môn không còn hồi hộp nữa, hắn bắt đầu ở trong lòng suy đoán, lúc này đây sẽ là phó bản của chủng tộc nào.

Ánh sáng mông lung dần dần tiêu tán ở sau người, Đỗ Trạch nhìn trái phải hai hàng giá sách thẳng tắp, lần đầu tiên cảm thấy được thần kinh có chút quá tải, này thoạt nhìn hình như là... Thư viện?

Nơi giáo luyện vì sao lại là thư viện! ?

Mùi sách nồng đậm tràn ngập chóp mũi, trên giá sách cao lớn chỉnh tề bày đầy đủ sách mọi kiểu dáng, một trái một phải giống như hai bức tường kẹp người ở giữa, hình thành lối nhỏ hẹp dài. Phía sau là ngõ cụt, Đỗ Trạch nhìn lại phía trước, phát hiện giá sách đã gần chạm tới trần nhà, bọn họ giống như bị nhốt trong một cái hộp đóng kín, ngoại trừ tiến về phía trước thì không còn lối đi nào khác.

Tu trầm mặc dắt tay Đỗ Trạch, đi về phía trước. Ước chừng qua mười giá sách, bọn họ đi tới cuối, xuất hiện trước mặt Đỗ Trạch và Tu chính là một pho tượng quái thú sư thân nhân diện (đầu người thân sư tử), nó ngăn chặn đường đi kế tiếp. Nhìn thấy đám người Tu xuất hiện, ánh mắt quái thú sáng lên, nó mở miệng ra, không phải công kích, mà là đặt một câu hỏi.

"Bốn nguyên tố tự nhiên cơ bản là gì?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là một câu hỏi rất đơn giản, căn bản có thể nói là quá mức bình thường, nhưng bọn họ nghi ngờ chính là tình huống trước mắt. Lúc thấy ánh sáng trong mắt pho tượng quái thú sắp sửa tắt đi, Rachel tiến lên một bước, cẩn thận trả lời câu hỏi của pho tượng: "Phong, hỏa, thủy, thổ, đây là bốn nguyên tố tự nhiên cơ bản."

Mọi người cảnh giác nhìn pho tượng. Sau khi nghe Rachel trả lời, pho tượng quái thú hóa thành bột phấn dung nhập vào trong không khí, hiện ra một cánh cửa truyền tống, hiển nhiên bọn họ đã thông qua trạm kiểm soát này. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cửa truyền tống, trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực đối với thần tháp.

Đầu tiên là trò chơi vật lộn kịch liệt, sau đó là trò chơi chiến lược, hiện tại bắt đầu trò chơi hỏi đáp——ni mã, rốt cuộc đây là phó bản của chủng tộc nào vậy? !

Đám người Đỗ Trạch xuyên qua cửa truyền tống, hiện ra ở trước mặt bọn họ vẫn là hai hàng giá sách, xem ra hình thức cũng giống như cũ. Lần này bọn họ bước nhanh hơn, sau khi đi qua đồng dạng mười giá sách, bọn họ không đi đến cuối, giá sách bên phải xếp thành một con đường ngang vòng qua một khúc cua giống như hình cái kẹp giấy—— so với trạm kiểm soát thứ nhất, con đường mà giá sách lần này hình thành dài gấp đôi.

Đám người Đỗ Trạch quẹo qua khúc cua tiếp tục đi, ở cuối rốt cục nhìn thấy pho tượng sư nhân đồng dạng. Thấy bọn họ tiến tới, pho tượng lại đặt câu hỏi.

"Bốn cấp bậc của nguyên tố tự nhiên là gì?"

"Lôi, viêm, băng, mộc." Lúc này đây Rachel trả lời không chút chần chừ, bọn họ rất nhanh liền thông qua trạm kiểm soát thứ hai.

Kế tiếp, bọn họ đều dựa vào trả lời câu hỏi của pho tượng mà thông qua trạm kiểm soát. Sau khi trải qua lúc bất ngờ ban đầu, Đỗ Trạch nhịn không được khen ngợi loại phó bản này, không phải chém chém giết giết, chỉ đơn thuần đánh giá trí tuệ, manh chúa rốt cục có thể nghỉ ngơi. Không đợi Đỗ Trạch vui vẻ bao lâu, bọn họ liền gặp một vấn đề nan giải. Mỗi một lần thông qua trạm kiểm soát, con đường giá sách sẽ tăng thêm một khúc cua, mà câu hỏi của pho tượng cũng càng ngày càng khó, lúc này đây pho tượng hỏi bọn họ chính là: "Khi kết hợp băng lôi ma pháp, cần phải thêm chất xúc tác nào?"

Đây là cuộc thi hóa học sao? !

Độc giả xuẩn manh sợ thật rồi, Tu hơi hơi nhíu mày, đoàn người Rachel cũng nghĩ mãi không ra câu hỏi đó. Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm, thay bọn họ trả lời.

"Ma pháp từ 6 đến 8 cấp cần thêm vào Quang Minh nguyên tố, ma pháp 9 cấp thì cần thêm vào hắc ám nguyên tố."

Pho tượng hóa thành bột phấn biến mất, Đỗ Trạch quay đầu lại liền nhìn thấy Antonio đang cầm một bầu rượu, vị đệ nhất pháp thần của nhân tộc tựa vào trên giá sách, say khướt chào hỏi hắn.

"Lại gặp, ức." Antonio nấc một tiếng, ông không nhận ra vong linh hình thái của Tu, nhưng vẫn liếc mắt nhìn Tu mấy lần, sau đó hỏi Đỗ Trạch: "Ngươi có gặp Mille không?"

Đỗ Trạch lắc đầu, hắn thật không ngờ còn có thể gặp gỡ Antonio ở nơi này, xem ra Antonio hình như đang tìm cháu gái của lão.

Thấy thế, Antonio thất vọng phất phất tay với bọn họ, bảo bọn họ thông qua cửa truyền tống: "Các ngươi đi đi."

Tu vẫn luôn nhìn Antonio, khàn khàn nói: "Vậy còn ông?"

"Lão già này đang đi tìm cái đám đám nhỏ, ức, nghịch ngợm kia." Antonio mở bầu rượu ra, trút một hơi. Ông tựa hồ rất có hảo cảm với Tu, thậm chí trước khi rời khỏi còn khuyên: "Người trẻ tuổi, nếu không biết thì có thể đọc sách nhiều hơn."

Bóng dáng đệ nhất pháp thần biến mất sau giá sách, Đỗ Trạch suy nghĩ lời Antonio nói, nhìn một loạt giá sách sắp xếp trước mắt đột nhiên có một suy đoán đáng sợ.

Thần tháp sẽ không tạo ra trạm kiểm soát khó giải, cũng sẽ không rãnh rỗi tới mức bố trí giá sách kéo dài không ngừng cho bọn họ.

Nếu trả lời không được câu hỏi của pho tượng, chẳng lẽ bọn họ phải ngụp lặn trong biển sách này để tìm kiếm đáp án sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro