Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Có một vạn vong linh của Ánh Sáng thành, đoàn người Tu vô luận tấn công thành trấn nào cũng đủ lực. Vong linh không biết sợ, không biết mỏi mệt, đối với mệnh lệnh của người chỉ huy không tồn tại nghi vấn gì, đây là một binh đoàn lý tưởng nhất mà mọi tướng quân đều muốn sở hữu. Dưới sự phụ trợ của More và đám người lão John, vong linh quân đoàn lập tức tiến công hai tòa thành của Quang Minh đế quốc.

Đây chính là sự khởi đầu, kế tiếp, mỗi một thành trấn bị phá hủy, số lượng vong linh sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân. Số lượng vong linh càng nhiều, cấp bậc binh chủng càng cao, cho dù vắng mặt Tu, chúng nó cũng đủ sức phá hủy một tòa thành. Dưới sự chỉ huy của Tu, binh đoàn vong linh phân ra các nẻo đường, kéo dài chiến tuyến, từng chút từng chút xấm lấn Quang Minh đế quốc.

Oán linh du đãng phía trên thành thị, tử vong kỵ sĩ cưỡi ngựa cương thi dọn sạch ngã tư đường, phù thủy xác chết giơ pháp trượng lên chỉ huy Căm Hận vọt vào đám người, Căm Hận được khâu lại từ những thi thể, cả thân chúng đầy khí bệnh độc, dễ dàng lây nhiễm cả đoàn người. Không biết hỏa hoạn dấy lên từ đâu, ánh lửa đỏ tươi chiếu sáng gương mặt hoảng sợ tuyệt vọng của nhân tộc, trong vong linh thiên tai, cho dù chết đi cũng không cách nào ngủ yên. Vong linh sẽ khinh nhờn thi thể, vô luận là bình dân hay binh lính, bọn họ sau khi ngã xuống sẽ lại bò lên, không chút lưu tình giết hại đồng bạn ngày xưa.

Cho dù đã nhìn qua rất nhiều lần, Đỗ Trạch vẫn cảm thấy khó chịu, hắn dời tầm mắt, nhìn về phía bầu trời phương xa. Ở địa phương cách bọn họ không xa, trên bầu trời đã bị mây đen mù mịt che phủ. Đây là màn trời vong linh, so với lần từ khu rừng đi ra, màn trời vong linh lúc này đã khuếch tán khá rộng. Nó là dấu hiệu của vong linh thiên tai, chỉ cần bị màn trời vong linh bao trùm, cũng có nghĩa là sinh linh ở nơi đó cơ bản đã chết sạch, chỉ còn vong linh.

Sau khi xóa sổ xong một tòa thành, pháp sư xương khô trước sau như một báo cáo với Tu: [ Quân đoàn trưởng đại nhân, xin hãy dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

Thời điểm này Tu đã có được mười vạn vong linh, pháp sư xương khô thay đổi cách xưng hô, nhưng hình như đây vẫn chưa phải cấp vị cuối. Hiện tại tu đã sắp xâm chiếm được nửa Quang Minh đế quốc, số vong linh trong tay lên đến gần bảy mươi vạn, nhưng mà pháp sư xương khô vẫn như cũ gọi Tu là quân đoàn trưởng, xem ra còn cần gầy dựng vong linh nhiều hơn.

Tu trầm tư nhìn chằm chằm bản đồ, từ khi xâm nhập Quang Minh đế quốc, người của Quang Minh thần điện càng ngày càng nhiều, lực cản bọn họ lọt vào cũng càng lúc càng lớn. Quang Minh thần điện đúng là khắc tinh của vong linh tộc, chống lại bọn họ, thiên phú bất tử của vong linh vô cùng bị hạn chế. Khi lựa chọn Quang Minh đế quốc, Tu thật ra đều dự liệu được sẽ như thế, nhưng y không nghĩ tới người của Quang Minh thần điện thế nhưng không thể chuyển hoán thành vong linh, con đường lấy chiến dưỡng chiến ở Quang Minh thần điện hoàn toàn bị phong kín.

Tu có thể dự đoán, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù bọn hắn xâm chiếm được một tòa thành, trả giá thương vong cũng sẽ vượt qua nhân số đạt được. Đối với Tu mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là tăng cấp vị để qua ải. Ý tưởng xâm chiếm hoàn toàn Quang Minh đế quốc tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng không thật sự cần thiết. Đầu ngón tay của Tu lướt qua Quang Minh đế quốc, dừng lại ở góc trái bản đồ, nơi đó là Nguyệt Hoa đế quốc. Trong ba đế quốc lớn, Nguyệt Hoa đế quốc nhỏ yếu nhất, dân cư và lãnh thổ quốc gia đều xếp chót.

Con kiến tuy nhỏ, cũng là thịt. Vì thế vong linh quân đoàn chuyển hướng, bắt đầu tiến công về phía Nguyệt Hoa đế quốc. Thời điểm tới gần lãnh thổ một nước, quỷ ăn xác của quân tiên phong truyền đến tin tức, một người đăng tháp mang theo vong linh quân đội tháo chạy về phía bọn họ. Trên đường tấn công Quang Minh đế quốc, đoàn người Đỗ Trạch cũng gặp qua những người đăng tháp khác, những người đó đều dẫn một đám vong linh phá hủy thôn trang cùng thành trấn ven đường, vong linh thiên tai xem ra là do toàn bộ người đăng tháp cùng thực hiện. Vong linh của mỗi người đăng tháp đều khác biệt rõ ràng, những kẻ đăng tháp gặp nhau đều lách qua đối phương, cẩn thận giữ khoảng cách.

Tu chỉ huy vong linh giải quyết quân đội nhân tộc đang truy kích, người đăng tháp chạy tán loạn ban nãy thế nhưng truyền tin xin gặp mặt. Vong linh quân đoàn mênh mông cuồn cuộn phân ra mỗi đường, khi người đăng tháp cùng vong linh quân đội đi tới. Sau khi nhìn thấy tận mặt, Đỗ Trạch mới phát hiện đó là một nữ yêu đầy đặn, bộ dáng ma quỷ đặc biệt khiến người ta khó rời mắt.

"Cảm tạ các vị đã cứu ta." Nữ yêu trong lúc sóng mắt lưu chuyển, lập tức nhận ra Tu là chính chủ."Ngài cũng là người đăng tháp, chúng ta có lẽ nên hợp tác xem sao?"

Nữ yêu hơi hơi cúi nửa người trên xuống, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập, ả hữu ý vô tình bày ra dáng vẻ gợi cảm mê người về phía Tu. Bởi vì Đỗ Trạch vẫn luôn kề kề bên cạnh Tu, cho nên hắn cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Sau khi nhận được phúc lợi, tên xuẩn manh theo bản năng bắt đầu phỏng đoán, khe ngực của nữ yêu kia thật sự rất sâu.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Thanh âm Tu nguy hiểm vang lên bên tai, Đỗ Trạch không chút thay đổi duy trì bộ mặt chính trực của hắn, phân tán tầm mắt, thể hiện hắn là một người đứng đắn.

Ở chung lâu như vậy, Tu tự nhiên sẽ không bị vẻ mặt "Ngơ có một không hai" của xuẩn manh nhà mình lừa gạt, hắn ấn cổ Đỗ Trạch, thanh tuyến trầm thấp dịu dàng giống như đang nói lời ngọt ngào đường mật với tình nhân."Ngươi thích bộ phận nào của ả ta? Ta giúp ngươi xẻo ra."

... Manh chúa, ta sai lầm rồi!

Nữ yêu cứng ngắc nhìn Tu chỉnh đốn ổn thỏa Đỗ Trạch, Ma tộc đối diện ả nhếch môi lên, trong đôi mắt tím tà tà liếc qua nói không rõ là ý cười hay sát ý.

"Nếu ngươi làm bất kì động tác nhỏ nào nữa, ta sẽ giết chết ngươi."

Bị phát hiện... !

Nữ yêu sử dụng tiếng thét mãnh liệt của yêu quái, trong khoảnh khắc mọi người bị kinh ngạc, ả lấy một viên thuốc tản ra mùi hương ngọt ngào từ trước ngực. Nhưng mà nữ yêu vĩnh viễn không cách nào sử dụng được viên thuốc kia, ở một khắc sắp sửa nghiền nát viên thuốc, hai tay của ả bị dao trên bao tay của lão John chặt đứt lìa.

"Quá nguy hiểm." Lão John cười ha ha đẩy viên thuốc ra."Vết thương của tiểu chủ nhân còn chưa lành."

Ma tộc tỷ muội một trái một phải chế trụ nữ yêu, nữ yêu càng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, nhưng lần này lại là bởi vì đau đớn. More liếc mắt nhìn đám vong linh mà nữ yêu dẫn tới, cho dù người chỉ huy kêu lên thê lương như thế, những vong linh này vẫn thờ ơ, thần tháp hiển nhiên không can dự vào trận chiến giữa những kẻ đăng tháp.

Valni kề kiếm trên cổ nữ yêu, chất vấn: "Vì sao muốn giết chúng ta?"

Nữ yêu vẫn chỉ thét chói tai, cái gì cũng không trả lời. Đỗ Trạch không thể không tháo tai phone xuống, tiếng thét bén nhọn thật sự quá khó nghe. Tu tựa hồ cũng cảm thấy chói tai, phất tay ra lệnh Valni trực tiếp giải quyết nữ yêu.

Thấy Tu thật sự muốn giết ả, nữ yêu luống cuống, ả không còn thét chói tai nữa, mà bắt đầu hô to. Khoảnh khắc Đỗ Trạch mang tai phone lên lại chỉ nghe được nữ yêu kia đang nói: "... Ta chết, các ngươi sẽ bị đồng bạn của ta trả thù, thực lực của bọn họ không phải các ngươi có thể chọc vào!"

Sau khi nghe thấy câu tuyên bố hậu trường kinh điển, Đỗ Trạch nhịn không được đốt một nén nhang cho nữ yêu cùng hậu viên của ả, loại câu mệnh lệnh cầu xin tha thứ "Ta có quan hệ với XXX, ngươi không thể giết ta" này đối với những người khác có lẽ được thông qua, nhưng một khi đối mặt với nhân vật chính, tỉ lệ tử vong của một câu này so với câu "Về đoàn tụ với ông bà" hoàn toàn không khác nhau là bao.

Tu cười nhẹ một tiếng, nhưng vào lúc này, không trung vang lên tiếng vỗ cánh. Vẻ mặt nữ yêu nháy mắt trở nên vui mừng, ả ngước lên không trung phát ra tiếng gào bén nhọn: "Rachel, ta ở đây!"

... what?

Ba ma tộc từ không trung đáp xuống, trong đó người cầm đầu đúng là Rachel lúc trước bị thất lạc với bọn họ. Ma tộc tỷ muội bởi vì kinh ngạc mà không cẩn thận để cho nữ yêu vùng khỏi kiềm kẹp, nữ yêu vọt tới bên cạnh Rachel, ả oán độc nhìn về phía đám người Đỗ Trạch, khóc thút thít nói: "Bọn họ thiếu chút nữa giết chết ta rồi. Rachel, ngài không thể tha cho bọn họ!"

Nhất thời, vẻ mặt của đám người Đỗ Trạch đều trở nên vi diệu. Rachel đầu tiên liếc nhìn nữ yêu, sau đó nhìn Tu, hắn nâng nâng kính một bên, nói với nữ yêu: "Y muốn giết chết ngươi?"

Nữ yêu dùng sức gật đầu, ở trong ánh mắt chờ đợi của ả, Rachel cười đến thực nhã nhặn.

"Vậy ngươi phải chết đi."

Đầu nữ yêu rơi trên mặt đất, lăn một vòng, ả chết không nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong mắt chính là cảnh tượng cứu tinh mà ả dựa dẫm đang cúi người hành lễ với Ma tộc kia.

"Điện hạ, chúng ta rốt cục lại hội kiến." Rachel hành lễ xong mới thẳng người lên, chú ý tới lớp băng vải trên thân Tu."Vết thương của ngài .."

"Sắp lành rồi." Tu liếc nhìn nữ yêu đã chết."Ngươi với nữ yêu kia là quan hệ như thế nào?"

"Lợi dụng lẫn nhau thôi. Ả dụ dỗ những kẻ đăng tháp khác đi ra, chúng ta sẽ giết chết họ." Rachel giải thích: "Kẻ đăng tháp sau khi bị giết sẽ làm tất cả khôi phục nguyên trạng, vong linh trở lại thành sinh linh và quay về thành thị của họ làm lại từ đầu."

Thì ra là thế. Theo thời gian, kẻ đăng tháp gia nhập càng ngày càng nhiều, phó bản vong linh rất nhanh sẽ xuất hiện cục diện tăng (nhà sư) nhiều cháo ít, làm như thế không những giảm bớt người cạnh tranh, còn có thể lọc ra một mảng lớn thành trấn từng bị người khác xâm chiếm. Nghe được Rachel nói thành thị sẽ thiết lập lại lần nữa, Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy sợ hãi, càng biết rằng tất cả chẳng qua là cảnh tưởng giả mà thần tháp mô phỏng ra , khi bọn họ càn quét thành trấn càng cảm thấy chết lặng, mọi chuyện trước mắt thế nhưng lại quá mức chân thật. Nếu sau khi trở về đại lục hỗn độn, những người đăng tháp đã từng trải qua hết thảy này lúc đối mặt với sinh linh thật sự, còn có thể cảm thấy bình thường không?

Thần tháp từng chút từng chút cải tạo kẻ đăng tháp, nó dựa theo văn án của 《 Hỗn Huyết 》, tỉ mỉ điêu khắc kẻ đăng tháp thành bộ dáng mà nó muốn. Ma tộc trả giá nhân từ, lấy đi hủy diệt; vong linh trả giá thiện lương, lấy đi bất tử —— Lúc mới bắt đầu, Sáng Thế thần nói với tám chủng tộc lớn: chỉ cần trả giá thứ đắt giá nhất của bản thân thì sẽ có thể đổi lấy một loại thiên phú.

Đỗ Trạch cả người ngây ngốc đứng tại chỗ, vì sao không phát hiện sớm hơn chút chứ? Quang Minh thần đã chết nên đương nhiên không phải là BOSS cuối, hiện tại kẻ duy nhất có thể trở thành nỗi uy hiếp đối với Tu, cũng chỉ còn lại Sáng Thế thần bí ẩn. Sáng Thế thần —— vị thần ban đầu sáng tạo ra thế giới, đã là điểm đầu của《 Hỗn Huyết 》, cũng sẽ là điểm cuối của《 Hỗn Huyết 》. Đỗ Trạch nhớ tới bức tranh ở hành lang uốn khúc thời không, nghĩ đến thần tháp từng bước thực hiện văn án, nắm chặt hai tay.

Xây dựng thần tháp, lập nên quy luật, hướng dẫn Tu đi hủy diệt thế giới... Là người sao? Sáng Thế thần.

"Không thoải mái sao?"

Đỗ Trạch phục hồi tinh thần, nâng mắt lên đối diện cùng Tu. Người này chung quy vẫn cứ chuyên chú nhìn chằm chằm hắn như thế, chỉ cần hắn có một tí không ổn liền sẽ bị phát hiện.

"Ngươi có biết... Sáng Thế thần không?"

Đối với việc Đỗ Trạch mở lời trước, Tu tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại: "Chỉ đọc qua từ một vài cuốn truyền thuyết, làm sao vậy?"

Dưới thế lực hạn chế vô hình, Đỗ Trạch không thể nói tất cả những suy nghĩ của hắn cho Tu biết, hắn chỉ có thể mơ hồ nói: "... Không có việc gì, đột nhiên hơi tò mò thôi."

Tu trấn an đè sau gáy Đỗ Trạch, sau đó tiếp tục nghe Rachel giải thích cảnh ngộ của bọn họ. Sau khi tách khỏi Tu, đoàn người Rachel cũng xuyên qua quang môn, không giống với Tu và Đỗ Trạch, nơi bọn họ đến là một tòa thành bằng sắt thép rộng lớn, ở trên đường phố đầy những con rối và máy móc kim loại. Nghe được Rachel miêu tả, Đỗ Trạch không biết sao lại cảm thấy đó chính là Chu nho di tích mà hắn và Tu đã từng ở.

"Nơi đó có rất nhiều quảng trường hình tròn, mỗi quảng trường đều cần một linh kiện máy móc khởi động. Có thể tìm thấy linh kiện ở trên người con rối máy sáu sao, chúng ta tốn mất nửa tháng, ngoại trừ quảng trường trung tâm, các quảng trường khác đều đã khởi động." Rachel nói: "Ở giữa quảng trường trung tâm, chúng ta gặp Chu nho chủ thần, linh kiện cuối cùng ở trên người con rối máy của hắn. Đó là con rối máy bảy sao, sau khi trả giá thương vong, chúng ta khởi động được quảng trường cuối cùng."

Đỗ Trạch nhìn tiểu đội sấm sét của Rachel, lúc trước đều là đội sáu người, hiện tại chỉ còn lại một nửa.

"Sau đó con rối máy tám sao xuất hiện." Rachel hít sâu một hơi, cho dù đã qua thời gian ấy nhưng cảnh tượng lúc đó vẫn làm tim hắn đập nhanh."Tòa thành kia chính là con rối máy khổng lồ, nó bị chúng ta khởi động. Lúc này một con đường xuất hiện, dưới sự truy kích của con rối máy tám sao, chúng ta thoát khỏi nơi đó, về tới đại sảnh hình tròn."

Chỉ nghe Rachel nói thôi, Đỗ Trạch đã cảm thấy giật gân, nơi Rachel đến thực rõ ràng là phó bản Chu nho.

"Chúng ta ở đại sảnh không tìm thấy điện hạ, sau đó quyết định tiến vào quang môn tìm kiếm ngài." Rachel giao bằng chứng người đăng tháp của bản thân cho Tu."May mắn chính là, chúng ta thật sự gặp lại ngài ở đây."

Ngọn lửa đen của Rachel nhập vào trong lửa đen của Tu, cùng lúc đó, toàn bộ vong linh Rachel đang nắm giữ trở thành của Tu, số lượng vong linh nháy mắt tăng trưởng đến chẵn mười vạn. Lúc này, pháp sư xương khô khục khặc đi đến trước mặt Tu, nó rốt cục không còn nói lời kịch kinh điển nữa, mà cung kính nói: [ Tướng tá đại nhân, Lewis bệ hạ rất hài lòng với biểu hiện của ngài, ngài ấy sẽ đích thân khen ngợi ngài. ]

Pháp sư xương khô giơ cốt trượng lên, toàn bộ vong linh hóa thành bụi đen tụ tập lại, ngưng tụ thành một khung cửa đen thật lớn. Trong khung cửa có một lớp màng nhiều màu sắc, tựa hồ chỉ cần đi xuyên qua, sẽ truyền tống đến bên cạnh phù thủy Lewis.

Ngả mã, đây là tiết tấu sắp đánh BOSS sao? Đỗ Trạch nhìn trên người Tu, vết thương của manh chúa còn chưa khỏi hẳn đâu.

Bởi vì toàn bộ vong linh biến thành bụi đen, màn trời vong linh bao phủ ở phía trên bọn họ bắt đầu từng chút tản ra. Ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen chiếu vào trên cửa đen, phát ra tiếng ăn mòn. Đỗ Trạch trơ mắt nhìn cửa đen dần dần bị ánh mặt trời hòa tan, xem ra bọn họ còn chần chừ nữa thì cửa truyền tống rất nhanh sẽ bị hủy.

Cầu cung cấp khí thở a thần tháp!

"Đi."

Đỗ Trạch bị Tu kéo vào cửa truyền tống, sau một trận mê muội, toàn bộ tầm nhìn tối sầm xuống. Trước mắt là một đại sảnh được dựng từ bạch cốt, tấm thảm màu đỏ sậm như ngấm máu tươi kéo dài về phía trước, hai đầu thảm dấy lên đốm lửa u lam. Ánh mắt Đỗ Trạch nhìn theo tấm thảm dài , ở cuối thảm, một người khô héo ngồi trên cốt tọa, hắn khoác hắc bào, da thịt khô quắt gắt gao dán sát, thoạt nhìn giống như một thi thể.

Đỗ Trạch liếc mắt liền nhận ra đó là một phù thủy, tên xuẩn manh thật sâu cảm khái, đây mới là bộ dáng phù thủy tiêu chuẩn a, hình thái phù thủy quá mức đẹp trai anh tuấn của manh chúa làm cho hắn gần như không nhận ra đó là phù thủy.

Phù thủy ngồi trên cốt tọa kia hẳn chính là tử thần Lewis tiếng tăm lẫy lừng, thấy đám người Đỗ Trạch xuất hiện, trong hốc mắt sâu hoắm của phù thủy dấy lên hồn hỏa màu xanh. Mọi người theo phản xạ cảnh giác, Tu lấy ra thiên biến, bảo vệ Đỗ Trạch sau người.

Nhìn thấy thiên biến trên tay Tu, hồn hỏa của Lewis bừng lên, thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong đại sảnh trống trải âm u.

"Ta tưởng rằng đã thất lạc, bản chép tay ma pháp của ta." Lewis dời ánh mắt từ thiên biến về phía Tu."Ngươi có thể sử dụng nó, có nghĩa là ngươi và ta có quan hệ, ta có thể ngửi thấy mùi của ta ở trên người ngươi."

Tu cười nhẹ một tiếng không rõ ý nghĩa, trào phúng trong đó không biết nhằm vào ai.

"Ngươi đã từng dùng một gã Chu nho làm thí nghiệm có phải hay không?"

"... Ngươi là hậu duệ của hắn?" Lewis khục khặc cười: "Rất thú vị. Dưới hình thái như vậy mà tên Chu Nho đó cư nhiên còn có thể có được hậu đuệ."

Lewis từ cốt tọa đứng lên, bước từng bước xuống bậc thang.

"Ta đã làm rất nhiều thí nghiệm, Chu Nho bán vong linh kia là tác phẩm mà ta hài lòng nhất. Nhưng mà, bởi vì sơ sót của ta, sau một lần nổ thí nghiệm đã để hắn chạy mất." Lewis dừng lại trước khi động chạm đến sự cảnh giác của mọi người, đôi mắt trũng sâu của hắn nhìn chằm chằm vào Tu."Bất quá hiện tại gặp được ngươi, có thể thoáng bù lại tiếc nuối của ta."

Một lưỡi hái tử thần khổng lồ hiện lên ở trong tay Lewis, tử thần khàn khàn nói: "Trả thân thể của ngươi lại cho ta."

More biến thành hắc long ngăn cản Lewis tập kích, Lewis khục khặc cười vài tiếng, triệu hồi ra cốt long lao vào hắc long. Đám người lão John vất vả ứng phó với vong linh mà Lewis triệu hồi ra, Tu híp mắt nhìn về phía tử thần đột kích tới, vong linh hình thái của y chính là phù thủy, cho nên mới biết sinh vật vong linh cường đại nhất chính là phù thủy rốt cuộc khó chơi đến cỡ nào, chỉ cần hộp sinh mệnh không bị phá hủy, phù thủy bất tử bất diệt.

"Rầm —— "

Hồ quang màu tím đánh xuống Lewis, Tu dùng sức không nhiều, chỉ nghĩ muốn giữ chân phù thủy. Nhưng một khắc sấm sét đánh trúng Lewis, giống như là cây kim đâm vào khinh khí cầu, toàn thân phù thủy nổ "Bùm" một tiếng thành bụi đen đầy trời. Tu kéo Đỗ Trạch vào trong lồng ngực, dùng cánh che chở hai người. Bụi phấn rơi trên cánh y, tựa như tuyết hòa tan mang đến một loại âm hàn rót vào xương cốt.

Khi Tu phát hiện không ổn muốn lùi về phía sau thì đã quá muộn, cả người y giống như bị đông lạnh. Âm hàn rót vào trong cơ thể y dần dần tụ tập lại, bắt đầu lan tràn lên đầu của y, giống như muốn đóng băng cả suy nghĩ.

[ Thân thể của ngươi, ta nhận. ]

Tu nghe được thanh âm của Lewis vang lên ở trong cơ thể y, sau đó mất đi ý thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro