Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáu trăm năm trước, một phù thủy tên là Lewis đi ra từ miền thất lạc, hắn gieo rắc bệnh dịch, giết hại sinh linh, xây dựng vong linh quân đoàn. Trong thời kì đó, những thành thấn bị vong linh càn quét như tằm ăn lên, không người nào còn sống sót. Nhân tộc hoảng hốt lo sợ căn bản không thể ngăn cản bước chân vong linh, giống như đối mặt với thiên tai, chỉ có thể chạy trốn chứ không thể kháng cự.

Bởi vậy, tất cả mọi người gọi nạn kiếp này là "Vong linh thiên tai", phù thủy Lewis còn được gọi là "Tử thần" cũng chính là kẻ đã gây ra tất cả. Trong vong linh thiên tai, ba đế quốc lớn mất đi gần một nửa dân số, ước chừng có một phần ba thành trấn bị phá hủy. Đời sau vô luận là người của quốc gia nào, một khi nhắc đến phù thủy Lewis, tất cả đều sẽ biến sắc.

Đỗ Trạch sở dĩ biết được rõ ràng như vậy bởi vì tác giả viết quá tỉ mỉ. Khi 《 Hỗn Huyết 》ban đầu vẫn thuộc tiêu chuẩn YY văn trong sáng, Nhất Hiệt Tri Khâu tốn đúng ba chương để giới thiệu vong linh thiên tai và phù thủy Lewis, Đỗ Trạch khi đó ngu ngơ khờ dại, cũng không biết dụng tâm giả khổ của tác giả. Lúc nhìn đến manh chúa bị bắt vì có liên quan với Lewis, độc giả xuẩn manh rốt cục hiểu được nhà hắn thật sự mất trí rồi ——cái kiểu giới thiệu hết toàn bộ này chính là bước đệm để chuẩn bị ngược manh chúa!

Tác giả, động chạm nỗi đau ! Q口Q

Vừa nghĩ tới tình tiết về Thần được triển khai lúc trước, Đỗ Trạch vẫn bị ngược đến gào khóc thảm thiết. Tuy rằng ma pháp tháp của Lewis giúp Tu lấy được thần khí Thiên Biến, cũng gián tiếp làm cho vong linh huyết thống thức tỉnh, nhưng còn đi kèm với bị toàn bộ đại lục đuổi giết, bị đối xử cực kỳ tàn nhẫn, Đỗ Trạch thà rằng Tu không đi tham gia thử luyện ma pháp tháp, cũng như không có chút quan hệ nào với Lewis.

Đám xương khô rất nhanh đã càn quét sạch thôn trang nhỏ, chúng nó đi ra từ trong những ngôi nhà, sau đó xếp hàng chỉnh tề trước mặt Tu. Pháp sư xương khô đứng trước nhất, nói với Tu: [ Bách phu trưởng đại nhân, xin dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

Ngoại trừ pháp sư xương khô trước mắt, bọn họ không có kênh tin tức nào khác, căn bản không biết phải làm sao mới có thể qua ải. Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng đáy lòng cũng đã tin tưởng đây là sắp đặt của thần tháp. Cho dù cảnh tượng chứng kiến có chân thật đến cỡ nào đi chăng nữa, Đỗ Trạch cũng không quên bọn họ hiện tại đang ở trong thần tháp, hết thảy trước mắt đều là cảnh tượng do thần tháp mô phỏng—— Có thể tạo ra đấu trường ma thần ở kỷ nguyên thứ nhất, thì tạo ra vong linh thiên tai mấy trăm năm trước đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.

Ở đấu trường ma thần, bọn họ phải đấu với các vị ma thần, lúc này đây thần tháp không để cho bọn họ chiến đấu với vong linh, mà muốn bọn họ dẫn dắt một đám vong linh đi thực hiện vong linh thiên tai? Đỗ Trạch đầu tiên nhìn thoáng qua thôn trang yên tĩnh không tiếng động, sau đó ánh mắt dời về phía binh đoàn xương khô. Nếu không phải số lượng xương khô chợt gia tăng, thoạt nhìn như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Hắn đột nhiên cảm thấy vớ vẩn trước nay chưa có, ở trong vong linh thiên tai, bọn họ cư nhiên đứng về phe vong linh, sắm vai nhân vật đi xâm lấn.

Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, chắc chắn Tu đã sớm hiểu rõ tình hình, nhưng lại không có biểu tình gì. Thời điểm Đỗ Trạch nhìn qua, Tu ấn sau gáy xuẩn manh nhà mình, gần như trấn an.

"Trước hết ở đây nghỉ ngơi một chút đi."

Đoàn người tạm nán lại thôn trang, nhưng thần tháp lại không tốt bụng đến mức để cho Tu ở tại chỗ này thanh thản ổn định dưỡng thương. Ngày hôm sau, Đỗ Trạch bị tiếng vang binh khí va vào nhau làm tỉnh giấc, hắn đi ra ngoài phòng, phát hiện toàn bộ thôn trang rơi vào một trận hỗn chiến, đám xương khô đang chiến đấu với một dân binh mặc quần áo đơn sơ.

Một bàn tay từ sau định ôm hắn vào lòng, Đỗ Trạch nghiêng đầu nhìn về Tu phía sau, có chút kinh ngạc hỏi: "Xảy ra, chuyện gì vậy?"

"Cách đó không xa có một trấn nhỏ." Tu không chút để ý nói: "Người ngày hôm qua chạy trốn được hình như đã thông báo tin tức, bọn họ tập kết khoảng một trăm nhân công đánh tới."

Đỗ Trạch không nói gì chỉ nhìn dân binh giao chiến cùng xương khô, thực lực của bọn họ mạnh hơn binh đoàn xương khô một chút, nhưng số lượng binh xương khô lại nhiều hơn bọn họ. Hai bên giằng co một trận, sau khi thương vong xuất hiện, cán cân thắng lợi nhanh chóng nghiêng về bên vong linh. Bộ xương khô nếu không bị đánh nát đầu, cho dù bị chém ngang hông cũng vẫn như cũ có thể động đậy; mà dân binh sau khi chết, thi thể bọn họ rất nhanh sẽ bị chuyển hóa thành xương khô, gia nhập đội ngũ vong linh bắt đầu phản giết đồng bạn cũ. Cứ tiếp tục như thế, dân binh càng ngày càng như trứng chọi đá, cuối cùng bắt đầu chạy tán loạn.

Tu cản đám xương khô truy kích, y như là xem trò hề một hồi liền cảm thấy nhàm chán. Đỗ Trạch nhìn lướt qua chiến trường, trải qua trận chiến lần này, số lượng xương khô cơ hồ tăng gấp đôi, chúng nó lít nhít chen chúc trong trôn trang, như đang duyệt binh. Lão John bắt được vài dân binh, nghĩ muốn hỏi thăm một vài tin tức, nhưng ngoại trừ kêu lên sợ hãi cùng mấy lời không có ý nghĩa thì chẳng thể hỏi được gì từ trong miệng bọn họ.

Đỗ Trạch vốn tưởng rằng như vậy thì đã xong, nhưng ngày thứ ba, tầm nhìn bọn họ lại một lần nữa xuất hiện bóng dáng dân binh, lúc này đây đã lên đến năm trăm người, nam nhân toàn bộ trấn nhỏ tựa hồ cũng xuất động. Dân binh và đám bộ xương khô ập vào nhau, lần này dân binh dễ dàng chiếm thế thượng phong. Dẫn đầu là một kiếm sĩ, cơ hồ mỗi một lần vung kiếm đều tiêu diệt một lúc hai bộ xương khô nhào đến, hắn xé mở phòng tuyến xương khô, vọt tới Tu—— theo tin tức lúc trước xem xét, người có cặp sừng dài cùng đôi cánh to chính là kẻ chỉ huy đám vong linh.

Nhìn đến kiếm sĩ nhào tới, trong đầu Đỗ Trạch chỉ có một câu: người không đi tìm chết thì sẽ không phải chết.

Kiên nhẫn của Tu đích đã muốn cạn kiệt, đôi mắt hơi hơi nhíu lại lộ vẻ sát ý. Thời điểm tên kiếm sĩ kia đang chạy đến một nửa thì đã bị lão John một quyền đập nát trái tim, này giống như tín hiệu mở đầu, Ma tộc tỷ muội cũng lần lượt xuất động. Dưới sự gia nhập của đám người lão John, toàn quân đối phương rất nhanh bị tiêu diệt, pháp sư xương khô lung lay cốt trượng của nó, khục khặc niệm ra một đoạn chú văn khá dài. Sương khói màu đen bao trùm cả thôn, toàn bộ thi thể chuyển hóa thành vong linh, từ trên mặt đất đứng lên. Tên kiếm sĩ kia cũng lắc lắc lư lư đứng lên, thịt trên người hắn thế nhưng không bị hòa tan, ở dưới tác dụng của vong linh pháp thuật, người đạt trình độ kiếm sĩ sẽ biến thành cương thi.

Sau khi sương đen tiêu tán, gần bảy trăm vong linh đứng ở trước mặt bọn họ, tốc độ tăng trưởng khủng bố này làm cho Đỗ Trạch nhịn không được run rẩy. Pháp sư xương khô lung lay đi tới, trước sau như một nói với Tu: [ Bách phu trưởng đại nhân, xin hãy dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

Lúc này đây, Tu rốt cục đáp lại, y nhìn về phía trấn nhỏ, con ngươi ma hẹp dài sâu không thấy đáy.

"Đi thôi."

Đám vong linh không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Tu, chúng nó bắt đầu hướng trấn nhỏ xuất phát, đoàn người của Tu đi ở cuối cùng. Trấn nhỏ cũng không xa, chỉ cách nửa ngày, khi bọn hắn đến trấn nhỏ thì đám vong linh đã càn quét hết một nửa trấn nhỏ. Quân chủ lực của trấn nhỏ đã bị tiêu diệt ở thôn trang, còn lại đều là một vài người già và trẻ con, Đỗ Trạch nghe chung quanh trấn nhỏ truyền đến tiếng thét chói tai, cho dù biết đây là cảnh tượng thần tháp mô phỏng ra, cũng không khỏi hốt hoảng.

Chờ sau khi hết thảy kết thúc, Đỗ Trạch đã hoàn toàn đếm không xuể rốt cuộc có bao nhiêu vong linh. Ngoại trừ xương khô, còn xuất hiện một vài cương thi, thậm chí còn có thêm một u linh. Pháp sư xương khô đi đến trước mặt Tu, khục khặc nói: [ Thiên phu trưởng đại nhân, xin hãy dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

Đỗ Trạch chú ý tới cách thay đổi xưng hô của pháp sư xương khô, bởi vì số lượng vong linh vượt quá một ngàn, cho nên từ bách phu trưởng chuyển thành thiên phu trưởng sao? Giống như một kiểu thăng cấp, nếu như nói Ma tộc là trò chơi vật lộn kịch liệt thì vong linh chính là trò chơi chiến lược. Dãy số trong đấu trường ma thần nói cho bọn hắn biết cách đích còn bao xa, ở trong này, cấp vị hẳn chính là giới hạn qua ải mà thần tháp thiết đặt. Bọn họ nếu muốn qua tầng này, nhất định phải gầy dựng vong linh quân đoàn, cố gắng tăng cấp vị.

Bằng cách nào nhanh chóng gia tăng số lượng vong linh? Thần tháp đã biểu thị cho bọn họ biết, đó là phải tạo ra tử vong.

Một đám người ở trong trấn nhỏ tìm được vài tư liệu, trong đó có tấm bản đồ thể hiện nơi họ đứng chính là điểm giao giới giữa Tinh Tú đế quốc và Quang Minh đế quốc. Sau khi khẳng định phỏng đoán về vong linh thiên tai, Tu nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia như có điều suy nghĩ. Phù thủy Lewis trong lịch sử bắt đầu xâm lấn từ Tinh Tú đế quốc, bởi vì Tinh Tú đế quốc hoang vắng, việc truyền báo thông tin giữa các thành thị còn bất tiện, bởi vậy mãi cho đến sau khi màn trời vong linh xuất hiện, đại lục hỗn độn mới khiếp sợ phát hiện dã tâm của Lewis.

Hiện nay màn trời vong linh đã muốn xuất hiện, ầm thầm xâm lấn Tinh Tú đế quốc đã không còn ý nghĩa gì, khu vực quá mức rộng lớn sẽ kéo chậm tốc độ tăng trưởng của vong linh. Ánh mắt Tu nhìn chằm chằm giữa bản đồ, đó là vị trí của Quang Minh đế quốc. So với Tinh Tú đế quốc, nhân số của Quang Minh đế quốc đông đảo hơn, giao thông tiện lợi, thực lực mạnh mẽ, còn có Quang Minh thần điện là khắc tinh của vong linh. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có mặt trái của nó, Tu nhận ra rằng, nhân số đông có nghĩa nguyên liệu vong linh dồi dào, giao thông tiện lợi có nghĩa bọn họ không cần tốn nhiều thời gian đi đường; chỉ cần người chết khi còn sống càng mạnh, sau khi chết sẽ có thể chuyển hóa thành vong linh càng mạnh; về phần Quang Minh thần điện, Tu nhoẻn cười, đó là kẻ thù xưa.

Tu vươn tay, móng tay màu đen xẹt qua Quang Minh đế quốc, như là chém ngang nó.

"Chúng ta đến nơi này."

Sau khi quyết định xong mục tiêu, Tu không hề chần chờ, bắt đầu chuẩn bị tấn công Quang Minh đế quốc. Y thành lập vong linh hiện có thành một đội hình đơn giản, sau đó phân chúng nó tiến công về bốn phía thôn xóm thành trấn. Tu không để cho More và lão John ra tay, chỉ huy động vong linh. Ba ngày sau, số lượng vong linh đã tăng vọt đến bốn ngàn, đa số là xương khô, cương thi cũng không hề ít, còn có một vài con quỷ ăn xác từ giữa bãi tha ma xuất hiện. Công kích của quỷ ăn xác không cao, nhưng những cái móng vuốt lợi hại của chúng có thể phá hủy hệ thần kinh của kẻ bị công kích, rất thích hợp dùng để điều tra.

Theo lời báo cáo của quỷ ăn xác, hành động của Tu đã kinh động đến Quang Minh đế quốc, bọn họ gần đây bắt đầu tập kết quân đội tại Ánh Sáng thành. Sau khi nghe tin tức, Tu dường như cảm thấy hài lòng, Đỗ Trạch nhìn nụ cười của y, phảng phất thấy được kết quả được nuôi dưỡng cuối cùng của Ánh Sáng thành.

Khi Ánh Sáng thành tụ tập đủ binh lính, Tu triệu hồi toàn bộ vong linh, sau đó không nhanh không chậm xuất phát về phía Ánh Sáng thành. Ở nửa đường, vong linh liền gặp tập kích từ Ánh Sáng thành. Ánh Sáng thành xuất động Quang Minh thần điện cùng hai ngàn binh sĩ, trong đó phần đông là kỵ binh, mỗi người trang bị hoàn mỹ. Sau một hồi kỵ binh xung phong, một ngàn vong linh tiên phong toàn bộ hi sinh.

Cùng lắm lúc đầu xung phong là lợi hại nhất, đại quân vong linh phần sau bắt đầu áp đảo, u linh ở trên không trung phát ra tiếng thét thê lương chói tai, tiễn thủ xương khô bắn ra cốt tiễn, cương thi da dày thịt béo làm lá chắn đứng ở trước nhất, quỷ ăn xác du đãng trên chiến trường, tìm cơ hội đánh lén. Thầy pháp thần điện tạo ra ánh sáng chúc phúc cho vũ khí của binh lính, chỉ cần vũ khí được khảm chúc phúc, vong linh sẽ không còn ưu thế bất tử.

Gió thổi qua bên tai Đỗ Trạch, tuy rằng nhìn không tới, Đỗ Trạch vẫn không tự chủ quay đầu lại liếc mắt một cái. Lúc này Đỗ Trạch đang cùng đám người Tu đứng ở dưới Ánh Sáng thành, pháp sư xương khô đi theo phía sau bọn họ, tên xuẩn manh nhìn chằm chằm tường thành cao ngất kia, nhịn không được buồn thương dùm Ánh Sáng thành—— đối phương cũng không biết, đáng sợ nhất không phải là bốn ngàn vong linh, mà là đám người đi theo manh chúa.

"Lên đi."

Sau khi nghe được mệnh lệnh, More hóa thân thành cự long. Ở trong ánh mắt khiếp sợ của binh lính thủ thành, hắc long gắt gao bám trên tường thành, móng vuốt của nó cắm vào trong tường. Binh lính thủ thành kinh hoảng dùng vũ khí công kích More, nhưng chém vào trên vảy rồng cứng rắn không có chút tác dụng nào. Hắc long quất đuôi qua, binh lính thủ thành đều rớt từ trên tường thành xuống, đập vào mặt đất lập tức tử vong. Pháp sư xương khô khục khặc tụng niệm vong linh pháp thuật, binh lính đã chết lại đứng lên, lắc lư gia nhập vào hàng ngũ công thành.

Mắt thấy binh lính không thể ngăn cản hắc long, đối phương bắt đầu xuất động ma pháp sư. Quả cầu lửa nện vào trên người More, loại công kích này căn bản không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho More. Hắc long vươn cổ lên, một hơi cắn ma pháp sư, răn rắc một tiếng, hắc long phun ra thi thể ma pháp sư. Ở dưới tác dụng của vong linh pháp thuật, thân thể ma pháp sư bị hòa tan, biến thành một pháp sư xương khô, nó mờ mịt một hồi, sau đó cùng pháp sư xương khô tụng niệm vong linh pháp thuật.

Nhất Hiệt Tri Khâu từng nói qua, Ma tộc cực mạnh về thực lực cá nhân, vong linh cực mạnh về quân đội, còn long tộc cực mạnh về công thành.

Không ai có thể ngăn cản More phá hỏng tường thành, ở trong ánh mắt tuyệt vọng của nhân tộc, tường thành ầm ầm sập xuống, Ánh Sáng thành cứ như vậy không hề che chắn hiện ra ở trước mặt Tu. Kết quả rõ ràng, dưới tình huống quân chủ lực cùng Quang Minh thần điện đều rời đi, Ánh Sáng thành liền giống như quả bị bóc vỏ, chỉ chờ Tu thu hoạch.

Sau khi quân đội của Ánh Sáng thành bị giải quyết chuyển hoán thành bốn ngàn vong linh, đối mặt bọn họ chính là cả tòa thành vong linh. Bọn lính kinh ngạc nhìn ngôi nhà của họ bị phá hủy, thời điểm đám vong linh nhào đến, một vài binh lính theo bản năng chuẩn bị phản kích, nhưng sau khi bọn họ nhìn đến quần áo trang bị quen thuộc trên người vong linh, không ít binh lính suy sụp.

Đó là trưởng bối mà bọn họ kính trọng, người yêu quý mến, con cái thân yêu, cho dù biến thành vong linh, bọn họ làm sao có thể giết chết chúng.

So với binh lính còn đang chần chừ, vong linh bên này lại không chút do dự ra tay, chúng nó dựa theo bản năng khát vọng thân thể cùng linh hồn, như tằm ăn lên từng chút quân đội của Ánh Sáng thành. Một bộ xương khô ôm người yêu trước kia của nó, lúc đối phương rơi lệ liền vặn gảy cổ hắn.

Đỗ Trạch không đành lòng nhìn tiếp, tầm mắt dời đi nhìn thấy Tu. Ma tộc trầm mặc nhìn chăm chú vào hết thảy, sau khi chú ý tới ánh mắt Đỗ Trạch, Tu quay đầu đi, ánh mặt trời chiếu lên một bên gương mặt y, u ám bao phủ từng đường nét.

"Ta hiện tại làm càng nhiều, càng hiểu được nỗi sợ hãi cùng căm hận của những người đó đối với vong linh lúc trước, có phải thực đáng cười nhạo hay không?"

Bởi vì có quan hệ với Lewis, Tu bị toàn bộ đại lục đuổi giết; hiện tại ở trong này, thần tháp lại muốn Tu tái hiện vong linh thiên tai của Lewis, để cho y tận mắt chứng hết thảy —— này quả thực quá trào phúng, nhưng Đỗ Trạch lại căn bản không thể không gật đầu, chỉ cảm thấy quy luật quá tàn nhẫn.

Trong lúc hai người trầm mặc, vong linh đã xâm chiếm hết đội quân. Ngoại trừ người của Quang Minh thần điện, những người khác đều biến thành vong linh, trong đó không ít kỵ binh trở thành tử vong kỵ sĩ, còn có một vài hắc võ sĩ, đây đều là cấp bậc khá cao trong vong linh binh chủng. Toàn bộ vong linh mênh mông cuồn cuộn tụ tập dưới tường thành, liếc mắt nhìn không tới cuối. Pháp sư xương khô đứng ở phía trước nhất, ngửa đầu nói với Tu: [ Vạn phu trưởng đại nhân, xin dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

Bọn họ phải tăng cấp vị để qua cửa, phải phá hủy càng nhiều thành thị, tạo ra càng nhiều vong linh.

Đỗ Trạch nhìn xuống biển vong linh bên dưới tường thành.

Đây là phó bản vong linh. Ở trong văn án của Nhất Hiệt Tri Khâu, vong linh lấy đi bất tử, trả giá thiện lương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro