Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ hai Đỗ Trạch nhìn thấy Baltic, so với lần trước đến vội đi vàng, lần này rốt cục cũng có đủ thời gian đánh giá đệ nhất ma thần trong truyền thuyết.

Ở đối diện họ, Baltic giống như một ngọn núi lớn sừng sững chắn trước mặt mọi người—— không chỉ nói đến hình thể, mà còn về cả khí thế cường hãn. Ông ước chừng cao khoảng hai mét, mái tóc xoăn không khác biệt gì Tu, đôi mắt tím sậm đến nỗi thậm chí làm người ta nhìn nhầm thành màu đen —— đây là đặc điểm tượng trưng cho Ma tộc có thực lực cường đại đã đạt tới cực điểm. Ma thần đứng giữa sân đấu trường, uy nghiêm như đế vương, làm cho đáy lòng người ta tự nhận thức được sự nhỏ bé của bản thân.

Đỗ Trạch nhìn Baltic, giống như nhìn thấy Tu trong tương lai. Nếu về phương diện huyết thống mà nói, Baltic được xem như ông cố của Tu, nhưng hai người đứng chung mặt đối mặt với nhau thì lại thấy đến sáu phần tương tự, thoạt nhìn quả thực giống như hai cha con. Đỗ Trạch kỳ thật may mắn suy nghĩ, lần trước Baltic kéo theo Quang Minh thần cùng chết, dù nhiều dù ít cũng là vì Tu? Vậy lần này Baltic có thể hay không giống như Beliard, lựa chọn tháo nước để cho bọn họ thông qua?

Vô luận trên tình cảm hay trên vũ lực, Baltic đều là đối tượng khó có thể đánh bại.

Đấu trường lúc này yên tĩnh không tiếng động, dưới uy áp của đệ nhất ma thần, mọi người đều cảm thấy hụt hơi, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu bị khắc chế. Baltic vẫn luôn chăm chú nhìn Tu, ánh mắt của ông rất sâu, nhìn vào chẳng thể đoán được gì, Đỗ Trạch chỉ nghe Baltic nói với Tu: "Tên của ngươi."

"Tu."

"Rút đao đi."

Mọi người đều sửng sốt, không trò chuyện cũng không trao đổi, đệ nhất ma thần cứ như vậy rõ ràng lưu loát tuyên bố triển khai quyết đấu. Thấy Tu không có biểu hiện gì, Baltic nâng tay lên, hồ quang tím vàng tụ tập ở bốn phía quanh ông, đúng là bắt đầu chuẩn bị công kích.

"Đã sắp vượt qua đấu trường ma thần, vẫn không lĩnh hội được sao? Ngươi muốn tiến về phía trước, nhất định phải phá hủy tất cả những thứ cản đường ngươi —— không ngờ đối mặt với ta, ngươi lại không thể ra tay sao?"

Điện quang toát ra ánh lên mặt Baltic sáng tối thất thường, Baltic nhìn chằm chằm Tu, thanh âm gần như thở dài: "Ngươi không nên nhân từ, Ma tộc vốn không phải chủng tộc biết nhân từ."

【 Ma tộc trả giá nhân từ, mang đi hủy diệt. 】

Nghe được lời Baltic nói, Đỗ Trạch cơ hồ phản xạ có điều kiện nghĩ tới văn án của《 Hỗn Huyết 》, không đợi hắn nhớ lại, chỉ thấy Tu chậm rãi đi về phía trước.

"Chính xác." Tu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Baltic, y vươn tay, thiên biến hóa thành ma đao rơi vào trong tay."Cho nên ta sẽ giết chết ngươi."

Y rất khát khao một thứ, vì mục tiêu đó, y có thể từ bỏ tất cả, vứt đi toàn bộ, thậm chí hủy diệt hết thảy.

Nghe Tu đáp lại, vẻ mặt Baltic so với vui mừng chi bằng nói là sung sướng.

"Ta sẽ không thủ hạ lưu tình." Baltic nói: "Nếu thả ngươi qua, để ngươi bị chủ thần khác giết chết, còn không bằng ta tự tay chấm dứt ngươi."

Chẳng nhẽ còn có chủ thần khác sao? Đương lúc Đỗ Trạch sững sờ, Tu và Baltic đã ập vào tấn công. Toàn bộ đấu trường bị sấm sét bao phủ, More bảo vệ mọi người ở một góc bên cạnh đấu trường, trong những tia hồ quang nhìn như rất nhỏ lại ẩn chứa năng lượng khủng bố, cho dù là nó cũng không dám trực tiếp chống lại.

Baltic nhấc chân dậm từng bước, tia chớp rẹt rẹt dao động quấn quanh thành vòng sấm, biến nơi Baltic giẫm chân lên trở thành trung tâm khuếch tán ra, tốc độ nhanh đến mức không thể nào thấy rõ. Tu dùng cánh dơi bảo vệ bản thân, trong nháy mắt vòng sấm lướt qua, y mở cánh ra, hai tay cầm đao từ không trung chém về phía Baltic.

"Rầm —— "

Thân đao sắc bén chém trúng một luồng ánh sáng tím, sấm sét tím vàng ngưng tụ thành thực thể ở trong tay Baltic, hình thành một cây lôi đao. Sấm sét lưu thông đến trên thân đao Thiêu Dục, hợp thành một sợi xiềng xích lấp lánh, Tu phát hiện có gì đó không ổn nên ý đồ lùi về phía sau, nhưng lôi đao của Baltic như nam châm hút chặt lấy Thiêu Dục. Dòng điện mãnh liệt nương theo Thiêu Dục lưu chuyển đến trên thân Tu, Tu nhíu chân mày, trên nét mặt hiện lên một tia thống khổ, đó là sức mạnh mà y vô cùng quen thuộc, lúc này đây cũng làm cho y tổn thương.

Baltic nhìn chằm chằm Tu, một quả lại một quả cầu sấm bắt đầu tập kết ở bên cạnh ông, chính như lời ông nói lúc trước, căn bản không để cho Tu kịp thở dốc. Một quả cầu sấm bắn về phía Tu, cho dù có cánh bảo hộ, quả cầu sấm kia cũng làm cho Tu bị thương không nhẹ, y mím môi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Tu cũng sử dụng sấm sét hủy diệt, nhưng mà sấm sét của y vừa đánh vào sấm sét của Baltic, phút chốc đã bị đối phương tiêu diệt hầu như không còn, giống như một đứa bé đụng phải đại nhân, không hề có năng lực phản kháng.

"Chỉ có từng bị tổn thương, mới hiểu được sức mạnh thật sự của mình." Baltic nói: "Sức mạnh mà chúng ta sở hữu có thể hủy diệt tất cả —— đương nhiên kể cả chính mình."

Ba quả cầu sấm xuyên thủng qua cánh của Tu, lúc này đôi mắt Tu lại sáng rực lên. Sấm sét đại biểu cho hủy diệt, y biết luồng sức mạnh này rất cường đại, cường đại đến nỗi thân thể y cũng khó có thể chịu đựng được, cho nên mỗi lần vừa sử dụng loại sức mạnh này, bản năng sẽ áp chế đến một mức độ nào đó mà không thương tổn đến thân thể.

Tu nhìn về phía Baltic, sau đó chớp chớp mắt, y phải tiến về phía trước, cho nên y sẽ phá hủy hết mọi chướng ngại.

"Rầm —— "

Sấm sét vốn màu tím trắng nháy mắt ngưng tụ thành màu tím vàng, chúng nó càng ngày càng đậm, thậm chí ẩn ẩn chuyển thành màu tím đen. Tu mở hai mắt ra, lôi quang lưu chuyển trong đôi mắt tím càng ngày càng sáng hơn, cuối cùng thế nhưng lại như có quả cầu trắng bạc lưu chuyển, con ngươi ma hẹp dài đặc biệt rõ ràng.

Chung quanh thân thể Tu bắt đầu ứa máu, như là chỉ cần siết chặt thêm chút nữa, cả người sẽ hóa thành một vũng máu loãng, sấm sét của y cuối cùng nén lại như một sợi tóc, so với sấm sét chi bằng nói là hồ quang nghe ra còn hợp lý hơn. Hồ quang tím đen dễ dàng xuyên qua lôi đao của Baltic, nó phá hủy toàn bộ chướng ngại, bắn về phía Baltic.

Baltic nhìn Tu phía đối diện tựa như một huyết nhân, luồng sức mạnh đó tuy rằng rất cường đại, nhưng vẫn tồn tại một chút không quen. Đối với Baltic mà nói, cho dù là ông hiện tại, tuy rằng không thoát khỏi hồ quang tím đen tập kích, dù vậy ông hoàn toàn có thể trong khoảnh khắc bị đánh trúng kéo theo Tu cùng chết.

—— nhưng việc này không cần thiết.

Baltic vung tay lên, mười quả cầu sấm còn lại lao về phía hồ quang tím đen, sau đó bị đối phương phá vỡ. Thời khắc bị lôi quang nhấn chìm, đệ nhất ma thần hơi hơi nheo mắt lại, tựa hồ rất hài lòng.

"Rẹt —— ầm! ! !"

Tiếng sấm nổ vang, toàn bộ đấu trường chấn động. Khi Đỗ Trạch dưới sự che chở của More đi ra, bày ra ở trước mặt hắn chính là đấu trường đã bị phá hủy một nửa. Đấu trường không còn nguyên vẹn lơ lững trong hư không, Tu cả người toàn là máu đứng trên một mảnh đất, đối diện y không phải là truyền tống trận ma pháp, mà là một luồng ánh sáng tím chiếu thẳng về phía chân trời, xem ra chính là lối ra khỏi đấu trường ma thần.

Vậy xem như... Đã xong?

Tu bị thương rất nặng, cánh trái rách tan nát, toàn thân cao thấp đều là vết thương. Đỗ Trạch tay chân hoảng loạn muốn giúp Tu xử lý vết thương, nhưng mà lúc này đấu trường lại như rốt cuộc không chịu đựng nổi mà bắt đầu sụp đổ. Không cho phép bọn họ chần chờ, More mang theo mọi người bay thẳng vào ánh sáng tím. Đỗ Trạch nhắm mắt rồi mở mắt, phát hiện bọn họ lại tới đại sảnh hình tròn lúc trước tiến vào tháp, trong đại sảnh vẫn như cũ đông nghịt người, cho dù More là long hình, cũng không cảm giác chật chội.

Đỗ Trạch không thể nào nghĩ ra bọn họ vì sao lại quay trở về, dưới sự trợ giúp của hoa tỷ muội và Ariel, Đỗ Trạch bắt đầu giúp Tu xử lý vết thương, hắn vô cùng lo lắng khi nhìn đến những đến những lổ hổng vì bị xuyên thủng kia. Hắn dưới sự che chở của More không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng động, theo tình trạng thê thảm hiện tại xem xét, hai bên đều không hề lưu tay. Tuy rằng không tận mắt chứng kiến, Đỗ Trạch không biết vì sao lại cảm thấy vô luận là Baltic hay Tu, đều đạt được kết quả mình mong muốn.

Tu tựa hồ cũng có chút mệt mỏi, lười biếng dựa vào Đỗ Trạch không nói lời nào. Chung quanh người đến người đi, nhưng ai cũng không thể quấy nhiễu ai. Sau khi dùng những loại thuốc cao cấp chữa trị vết thương cho Tu, Đỗ Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó phát hiện Tu đang nhìn chằm chằm một phương hướng nào đó. Đỗ Trạch theo tầm mắt Tu nhìn qua, sau đó sửng sốt ——pho tượng đó đã có từ trước rồi sao?

Bốn phía đại sảnh hình tròn đặt vài bệ đá, nhưng lúc này trên một bệ đá lại xuất hiện một pho tượng. Bề ngoài của nó vô cùng chuẩn mực, bởi vì quá mức chuẩn mực, ngược lại không có gì đặc biệt, pho tượng có một đôi cánh dơi biểu đạt nó là một Ma tộc. Đỗ Trạch chắc chắn lần đầu tiên tiến vào không hề nhìn thấy pho tượng Ma tộc nào như vậy, pho tượng này nhất định là sau khi bọn họ đánh xong đấu trường ma thần mới xuất hiện.

... Vậy đây là dấu hiệu bọn họ thông qua một cửa sao? Đấu trường ma thần chỉ là tầng thứ nhất của thần tháp?

Dư quang nơi Đỗ Trạch khóe mắt đảo đến những bệ đá trống khác, lần này hắn nghiêm túc đếm, không nhiều không ít vừa đúng bảy. Đỗ Trạch nghĩ đến chủ thần Baltic lúc trước, cộng thêm số lượng bệ đá, rốt cục ý thức được dụng tâm hiểm ác của tác giả—— mỗi chủng tộc phải lên sân khấu một lần à nha ~ *hôn*.

Mẹ kiếp, manh chúa mới đánh một đấu trường ma thần đã thành người máu, đánh hết phó bản chủng tộc thì thành cái giống gì luôn a! QAQ

Tu nhìn như có điều suy nghĩ, đại sảnh hình tròn chỉ có một lối vào là quang môn, ý nghĩa bọn họ chỉ có thể đi tới chứ không thể lui về phía sau. Ngoại trừ lão John không thể nhúc nhích cùng Tu trang bị thêm Đỗ Trạch, những người khác đều được Tu phái đi khắp đại sảnh tìm kiếm đoàn người Rachel. Đỗ Trạch lúc này mới nhớ tới quân đoàn sấm sét đã bị phân tán khỏi bọn họ, căn cứ theo ý kiến của Dan, chỉ cần thông qua tầng thứ nhất là có thể không hạn chế nhận người theo sau.

Mọi người ở trong đại sảnh hình tròn tìm vài vòng, vẫn không gặp bất kì người nào của quân đoàn sấm sét, không biết bọn họ đến tột cùng là không vượt qua được, hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Vô luận Heidi hay Dan đều từng đề cập qua, tính ngẫu nhiên của thần tháp rất cao, muốn gặp lại hoàn toàn trông chờ vào duyên số, mọi người chỉ có thể vì thế mà từ bỏ.

Tuy rằng vết thương của Tu cần tĩnh dưỡng trong một thời gian ngắn, nhưng họ chỉ nghỉ ngơi ở đại sảnh hình tròn một ngày đã quyết định lại tiến vào quang môn. Ở đại sảnh hình tròn, những người khác tuy rằng bị vây trong không gian khác bọn họ nên không thể tiếp xúc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bọn họ. Dưới cái nhìn chăm chú của người nhiều như vậy, rất nhiều chuyện đều không tiện làm, ngay cả ngủ cũng không an ổn.

Cho dù bản thân bị trọng thương, Tu vẫn kéo Đỗ Trạch đi ở vị trí trước nhất. Tuy rằng đã từng tiến vào một lần, Đỗ Trạch khoảnh khắc bước vào quang môn vẫn cảm thấy hồi hộp khó hiểu. Hào quang sáng ngời dần dần rút đi, trước khi tầm nhìn khôi phục, Đỗ Trạch cảm thấy có gió thổi lướt qua trên mặt hắn, mang theo mùi cỏ xanh, còn có mùi thối rữa.

Đỗ Trạch trừng mắt nhìn, chỗ bọn họ đứng lúc này là một rừng cây tùng nhỏ, ở đối diện bọn họ, ước chừng có đến trăm bộ xương khô đồng loạt nhìn về phía bên này, trong đó có binh xương khô, chiến sĩ xương khô, tiễn thủ xương khô, còn có một pháp sư xương khô. More trong chớp mắt hóa thân thành cự long chuẩn bị công kích, ý định đè cả đám xương khô nát vụn, tuy nhiên chúng nó lại chỉ làm một động tác.

Toàn bộ xương khô chỉnh tề quỳ xuống trước Tu, cầm đầu chính là pháp sư xương khô, nó mở cái miệng rỗng toác, khục khặc sử dụng pháp thuật vong linh để nói chuyện: [Bách phu trưởng (*) đại nhân, xin dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ]

(*Bách phu trưởng là cấp bậc sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.)

... Vậy là sao?

Tu tựa hồ cũng có chút bất ngờ, y hỏi pháp sư xương khô: "Ngươi gọi ta là gì?"

[ Bách phu trưởng đại nhân, xin dẫn dắt chúng tôi xâm lược đại lục hỗn độn. ] Pháp sư xương khô nói.

Vô luận hỏi như thế nào, pháp sư xương khô chỉ biết đơn điệu máy móc lặp đi lặp lại một câu đó, thoạt nhìn như đã được sắp đặt sẵn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm pháp sư xương khô, không hề giống với đấu trường ma thần, thần tháp lần này có lẽ chuẩn bị gợi ý sẵn cho bọn hắn sao?

Tu suy tư một chút, sau đó thử hạ chỉ thị cho đám vong linh kia, phát hiện chúng nó quả thực nghe theo lời chỉ huy của y, xem ra Tu thật sự bị đám xương khô cho rằng y là Bách phu trưởng của chúng. Nửa phần đầu của pháp sư xương khô đã giải thích gần hết, phần sau hình như muốn Tu sử dụng binh đoàn xương khô đi chinh phục đại lục hỗn độn?

Tình hình hiện tại không rõ ràng, bọn họ không biết có nên tin tưởng tin tức mà pháp sư xương khô tiết lộ hay không. Mọi người quyết định rời khỏi rừng cây để đi chung quanh tra xét tình hình một chút, theo kinh nghiệm đấu trường ma thần, trạm kiểm soát ban đầu sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn với bọn hắn. Thời điểm đoàn người đi ra phía ngoài, đám xương khô kia cũng tự động theo sát, cho dù Tu bảo chúng nó rời đi, đám bộ xương khô kia cũng chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ một lát rồi lại lập tức đi theo.

Khu rừng này cũng không lớn, ước chừng một giờ đã đi ra ngoài. Đỗ Trạch sau khi ra khỏi khu rừng thì liền sửng sốt, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sinh ra lỗi giác như không phải mình đang ở trong tháp mà là đang ở đại lục hỗn độn. Bầu trời xanh thẳm mênh mông vô bờ, ngoài bìa rừng là một thôn trang nhỏ, cũng không lớn lắm, chỉ có không đến mười hộ gia đình, đứng cuối thôn liếc mắt một cái liền có thể trông thấy đầu thôn. Lúc này có lẽ đang mùa thu, cũng vừa đúng mùa thu hoạch, Đỗ Trạch nhìn thấy vài nông dân đang khom lưng nhặt lúa mạch, lúc những người đó ngẩng đầu nhìn thấy họ đi ra từ rừng cây—— đặc biệt khi nhìn thấy cánh và sừng của Tu, khuôn mặt vốn đang tươi cười nháy mắt chuyển thành hoảng sợ.

"Vong, vong linh đến rồi —— "

Những người đó kêu lên thảm thiết thê lương, toàn bộ thôn trang đều bị kinh động, mỗi nhà đều đóng chặt cửa sổ. Vài người ban đầu đứng giữa đồng ruộng đã sớm sợ tới mức tay chân bũn rũn, ôm cái cuốc cuộn thành một cục run rẩy.

Đỗ Trạch á khẩu nhìn hết thảy này, lão John vẫn duy trì tươi cười dịu dàng, tiến lên ý đồ làm quen với đối phương.

"Thật xin lỗi làm phiền đến mọi người, xin đừng sợ hãi, chúng ta cũng không có ác ý." Thanh âm lão John có vẻ làm cho người tin phục."Nếu các ngươi muốn, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Trước khi đi, có thể cho ta hỏi..."

Lời nói lão John bị cục đá ném tới cắt ngang, một nông dân trong số đó tựa hồ bị dọa đến mức làm liều, hắn cầm cục đá lên, liều mạng ném lão John.

" Vong linh chết tiệt!"

Lão John không thể không lui về phía sau né cục đá, thấy thế, những người khác tựa hồ cũng dấy lên dũng khí, họ nhặt đá ném về phía đoàn người Đỗ Trạch.

"Đi chết đi!"

" Vong linh tà ác, mau cút đi cho ta!"

Tu bắt lấy cục đá sắp sửa ném trúng Đỗ Trạch, bóp nát thành bột phấn, y nhìn chằm chằm đám người chửi bậy kia, tựa hồ nhớ lại ký ức không tốt nào đó. Nhưng vào lúc này, binh đoàn xương khô từ phía sau đi lên, khi chúng nó nhìn thấy thôn trang, đám bộ xương khô như bị kích thích nào đó, chúng từ trong rừng cây lao ra, ập về phía nông dân trên đồng ruộng.

Nông dân mới vừa đắc ý giơ cục đá lên, liền thấy những bộ xương khô khắp cả tầm nhìn đang lao về phía họ. Một người lập tức bị bộ xương khô chặt đứt cổ, tên còn lại phản ứng khá mau, hắn cầm cuốc lên chém ngang hông bộ xương khô. Nhưng cho dù thiếu nửa phần thân thể, bộ xương khô vẫn như trước có thể dùng tay bò đi, bám vào trên đùi người nọ, hốc mắt tối om hoàn toàn trái người với ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng của đối phương.

"Ca sát."

Nông dân trên đồng cơ hồ trong chớp mắt bị giải quyết, pháp sư xương khô lắc lắc lư lư đi đến trước mấy bộ thi thể, cái miệng rỗng toác khục khặc hai tiếng, một làn khói đen bao phủ trên thi thể, phút chốc thi thể đã bị hòa tan chỉ còn lại khung xương. Khung xương này từ mặt đất bò lên, khi mới bắt đầu có chút ngơ ngác, sau đó lập tức gia nhập vào binh đoàn xương khô, rốt cuộc tuy hai mà một.

Sau khi giải quyết hết nông dân, đám xương khô bắt đầu đi vào trong thôn trang. Đỗ Trạch theo bản năng nhìn về phía Tu, Tu không biết là không nhìn thấy hay không muốn ngăn cản, lúc này Tu chỉnh ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa xa, đó là hướng bọn chúng đi tới. So với bầu trời quang đãng bên này , bầu trời bên kia bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, tản ra cảm giác điềm xấu nồng đậm.

"Thì ra là thế..." Tu cười nhẹ, vẻ mặt của y rất kỳ quái, như đang cười nhạo, lại ẩn giấu bi ai chất chứa đến tận cùng. Sau khi chú ý tới ánh mắt Đỗ Trạch, Tu lấy Tay ấn lên cổ hắn, thanh âm mềm nhẹ trầm thấp như đang kể chuyện cổ tích trước khi ngủ.

"Ngươi có từng nghe nói đến vong linh thiên tai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro