Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đỗ Trạch nhìn chằm chằm bàn tay, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

"Tay ngươi làm sao vậy?" Thanh âm Tu từ bên cạnh truyền đến."Kể từ ngày hôm qua ngươi vẫn liên tục nhìn tay mình."

Đỗ Trạch vươn tay, ngón tay xẹt qua lòng bàn tay Tu, sau đó luồn qua kẽ tay —— hắn cầm tay Tu thật chặt, lòng bàn tay hợp lại, mười ngón ngón tay đan xen.

Không còn trong suốt cũng không hư ảnh, những gì chứng kiến ngày hôm qua giống như một hồi ảo giác.

Đỗ Trạch chân thành kỳ vọng đó là một hồi ảo giác, hoặc nói do tình trạng không gian chưa ổn định nên mới như vậy, dù sao tay hắn chỉ khi vừa trở lại đại sảnh hình tròn mới trở nên hư ảo trong chớp mắt, trước khi ai đó phát hiện thì lại khôi phục bình thường. Đỗ Trạch tìm các loại lý do để khiến mình an tâm, nhưng vừa nhớ tới hình ảnh lúc trước nhìn thấy ở hành lang uốn khúc thời gian, máu toàn thân nhất thời như đọng lại.

—— Ngươi vĩnh viễn cũng tìm không thấy hắn!

Hắn sẽ biến mất sao...

Không phải bị cướp đi cũng không phải bị cất giấu, mà là thật thật sự sự biến mất trong thế giới này.

—— Cho dù ngươi trở thành thần tối cao thì sao! Toàn bộ thế giới chỉ còn một mình ngươi!

Đỗ Trạch nắm chặt tay Tu, xúc động thốt ra: "——" Đừng leo tháp nữa.

Không thể lên tiếng. Đỗ Trạch mím chặt môi, khi nói ra sự thật và tình hình thế giới này thì sẽ bị cấm nói, spoil ảnh hưởng đến tình tiết tiếp theo cũng sẽ bị cấm nói. Thứ tồn tại vô hình lặng lẽ cho hắn biết: ngươi không phải nhân vật chính, không thể làm chủ tình tiết; ngươi không phải tác giả, không thể sửa lại tình tiết; ngươi chỉ là độc giả, chỉ có thể đứng một bên quan sát tình tiết.

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tu, Đỗ Trạch há miệng thở dốc, cuối cùng điều duy nhất có thể nói ra khỏi miệng chỉ là: "... Chúng ta sắp, đi đến tầng thứ năm."

Tu có lẽ nghĩ rằng Đỗ Trạch nhìn tay là vì đang tính toán, y mỉm cười gật gật đầu."Ừm, vào thôi."

Tu nắm tay Đỗ Trạch đi vào quang môn, khoảnh khắc bị ánh sáng chói lóa nuốt chửng, Đỗ Trạch vẫn suy nghĩ: theo hình ảnh nhìn thấy ở hành lang uốn khúc thời gian suy xét, đối với sự biến mất của hắn, Sáng Thế thần nhất định là người biết rõ nhất.

Hắn không thể ngăn cản Tu thành thần, cho nên hắn phải lập tức tìm hiểu nguyên nhân mình biến mất.

Vẫn còn chưa mở mắt ra, Đỗ Trạch đã nghe được gió thổi lá cây xào xạc, hắn cảm thấy mình giẫm lên một thứ gì đó mềm mại như bọt biển. Đỗ Trạch cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một thảm rêu rất dày, còn có những đốm lân quang, giẫm một bước sẽ thấy lún xuống êm ả, vô cùng thoải mái. Nhiều đốm sáng lấp lánh bay múa trong đêm đen, Đỗ Trạch ngẩng đầu liền nhìn thấy vầng trăng khổng lồ trên bầu trời đêm, hắn theo bản năng liếc nhìn lượng pin của tai phone, xem xét lượng pin thì hiện tại chắc là buổi sáng, vậy đêm tối có lẽ chính là bối cảnh của phó bản.

Bốn phía tràn ngập sương mù huyền ảo, tuy rằng hiện giờ đang đêm tối, nhưng có thể nhìn thấy tất cả rất rõ ràng. Hàng cây cao cao dệt thành bức tường, kéo dài vô tận nhìn không thấy cuối, nơi bọn họ đang đứng hình như là lối vào mê cung được tạo nên từ những hàng cây. Ở trên bờ tường đối diện có một tấm biển, mọi người đi đến gần nhìn xem, ngoại trừ Đỗ Trạch và Ariel, những người khác hoàn toàn xem không hiểu đống văn tự phức tạp quá sức tưởng tượng kia đến tột cùng viết cái gì.

Đó là tinh linh ngữ.

【 Xin chào những nhà mạo hiểm, nơi này là tinh linh ảo cảnh.

Các vị chỉ cần ra khỏi mê cung thì có thể đến tinh linh quốc gia, không nên làm chuyện dư thừa.

Trong mê cung tồn tại những mối nguy hiểm nhất định, trang bị trong bảo rương có thể trợ giúp các vị.

Chú ý dây leo. 】

Đỗ Trạch phiên dịch cho những người khác, Tu nghe được dòng cuối cùng đột nhiên hỏi: "Dây leo?"

Tất cả mọi người đều rối mù, ngay cả Ariel cũng vẻ mặt mờ mịt. Bảo rương trên tấm biển viết nằm ở ngay bên dưới, đã bị Enoch nhanh tay mở ra, bên trong đó là một cây cung cùng một bao đựng mũi tên. Enoch lấy cây cung ra, tùy tiện kéo kéo.

"Cái cung này còn không tốt bằng dao găm của ta!" Enoch lại rút một mũi tên ra, có chút ngạc nhiên phát hiện mũi tên được làm bằng thủy ngân."Hắc! Mũi tên không tồi."

Trong đám người chỉ có Ariel biết sử dụng tiễn, bởi vậy bộ trang bị kia được giao cho Ariel. Đỗ Trạch đọc lại tấm biển lần nữa, căn cứ vào tin tức trên đó thật dễ dàng nhìn ra đây là phó bản tinh linh, lần này thần tháp vô cùng hào phóng tiết lộ cách vượt qua cửa ải, thậm chí còn tốt bụng cung cấp trang bị, tên xuẩn manh sắp bị thần tháp ngược đến run rẩy, nhịn không được hoài nghi —— phó bản mê cung lần này sẽ không phải quá khó vượt qua đấy chứ?

"More, " Tu mở miệng nói: "Ngươi bay lên nhìn xem toàn cảnh đi."

Đỗ Trạch khắc sâu lý giải chênh lệch là như thế nào, khi hắn thành thành thật thật tự hỏi cái gọi là định luật mê cung thứ nhất thì manh chúa đã nghĩ ra một cách nhanh ( gian ) chóng ( lận ) để thông qua cửa ải.

Thấy ngu chưa, ông đây sẽ bay qua cho xem ~

More hóa thành hình rồng, sải rộng cánh ra. Nhưng trong nháy mắt More bay lên cao, mê cung do hàng cây dệt thành như được bón phân NPK mạnh mẽ vươn lên —— hắc long bay càng cao, nó cũng vươn càng cao. More phun lửa rồng vào hàng cây, nhưng cả một đốm lửa cũng không bốc lên được. Không cần thí nghiệm lần nữa, tất cả mọi người đã biết, tường cây nơi này là trạng thái vô địch, miễn dịch mọi công kích.

Không thể gian lận, vậy cũng chỉ có thể thành thành thật thật xông vào ải.

Trong mê cung cũng không có tiểu quái linh tinh nào, đường rất rộng, cũng đủ cho mười người đi dang hàng ngang. Đỗ Trạch giẫm lên thảm rêu tựa như bọt biển, đi giữa mê cung hàng cây, hết thảy trước mắt đều phủ kín một tầng vầng sáng mông lung, nếu nơi này không phải là thần tháp nguy hiểm bốn phía thì đây đúng là một chuyện cực kỳ hưởng thụ. Toàn bộ phó bản lúc đầu đều tương đối nhẹ nhàng, bọn họ sau khi đi được một đoạn đường thì gặp ngã rẽ đầu tiên.

Bây giờ là lúc khảo nghiệm nhân phẩm, Đỗ Trạch vừa mới chuẩn bị xin vầng sáng nhân vật chính của Tu viện trợ, liền nhìn thấy Ariel đột nhiên đi đến ngã rẽ ngồi xổm xuống, tựa hồ đang tỉ mỉ quan sát gì đó. Không đợi những người khác đến gần, Ariel liền hưng phấn đứng lên, chỉ vào ngọn cỏ nhỏ tết trên gốc cây ra dấu với Đỗ Trạch bằng tinh linh ngữ.

"Cô ấy nói, đi bên phải." Đỗ Trạch phiên dịch từng chữ theo Ariel: "Chỗ này có ký hiệu."

Căn cứ như lời của Ariel, loại nút thắt cỏ nhỏ này chính là ký hiệu chỉ đường mà Tinh Linh Tộc thường sử dụng trong rừng rậm, dùng để nói cho tinh linh phía sau đằng trước có gì. Đỗ Trạch cũng nhịn không được muốn gọi Ariel là tiểu thiên sứ —— có tiểu thiên sứ, mama sẽ không cần lo lắng con bị lạc đường trong rừng.

Dưới sự bao dưỡng của tinh linh công chúa, bọn họ đi trong tinh linh mê cung quả thực giống như đi dạo vườn hoa. Mỗi lần Đỗ Trạch vui mừng, thần tháp sẽ luôn đập tên xuẩn manh một gậy, cho hắn biết như thế nào là sự thật tàn khốc. Khi đoàn người đi qua ngã rẽ thứ ba, Tu đột nhiên dừng bước, cảnh giác nhìn về phía sau.

Cho dù lòng bàn chân giẫm lên thảm rêu dày, Đỗ Trạch cũng có thể cảm giác được chấn động ầm ầm vang vọng từ phương xa truyền đến, như là một con mãnh thú vừa mới thức tỉnh, đang hùng hổ vọt về hướng bọn họ. Rất nhanh, Đỗ Trạch liền nhìn thấy như thế nào là..."Chú ý dây leo" .

Nhìn đến dây leo cuồn cuộn tựa như lũ lụt vỡ đê ập về hướng bọn họ, Đỗ Trạch và những bạn nhỏ thân mến của hắn đều sợ ngây người. Tu phản ứng nhanh nhất, y quyết đoán sử dụng ma pháp hệ hỏa: "Tường lửa thuật!"

Năm hàng tường lửa cao ba thước từ hư không bốc lên, đối mặt với tường lửa hừng hực thiêu đốt, dây leo không chút sợ hãi. Trong khoảnh khắc xuyên qua tường lửa thứ nhất, hỏa nguyên tố toát ra chẳng những không đốt cháy được đám dây leo, ngược lại làm cho số dây leo càng tăng vọt ——dây leo có thể hấp thụ ma pháp sao! Tu tinh mắt phát hiện điểm này, y lập tức triệt tiêu bốn hàng tường lửa phía sau, ngăn Hỏa phượng hoàng làm phép: "Đừng dùng ma pháp!"

Dây leo xông lên trước nhất tựa như một cái xúc tua thật dài cuốn tới mọi người, hỏa phượng hoàng kêu vang một tiếng, nó giang rộng cánh, lông chim bắn xuống tựa như lưỡi dao sắc bén cắt dây leo đang đánh úp tới thành mảnh vụn. Ở trong ánh mắt kinh dị của mọi người, dây leo bị chặt đứt lập tức mọc dài ra những ngọn mới, cơ hồ trong nháy mắt phục hồi như cũ.

Dây leo kéo đến càng lúc càng nhiều, bởi vì địa thế, More không thể biến thành cự long, chỉ có thể vươn móng vuốt xé rách đám thực vật vặn vẹo kia. Dưới sự liên hợp công kích của mọi người, dây leo bị chém đứt rơi trên mặt đất càng ngày càng nhiều, gần như xếp thành núi nhỏ, nhưng mà dây leo tấn công không trì hoãn chút nào —— Tất cả những gì bọn họ làm, giống như dùng cái chén múc nước biển đổ sang nơi khác, chỉ phí công mà không có hiệu quả.

Đỗ Trạch được Tu bảo vệ sau người, hắn nhớ đến những gì ghi trên tấm biển ở cửa vào mê cung, lúc này quả nhiên phải dùng trang bị do thần tháp cung cấp sao? Nhưng Đỗ Trạch nhìn đến mũi tên Ariel bắn ra tuy rằng có thể cắt đứt dây leo xâm nhập, nhưng cũng giống như bọn họ dùng kiếm chém vào, dây leo bị đứt sau đó rất nhanh hợp lại. Không thể sử dụng công kích ma pháp, công kích vật lý cũng gần như không có hiệu quả, đám dây leo trước mắt mạnh đến mức khó tin. Đỗ Trạch thậm chí hoài nghi đây là trạm kiểm soát bắt buộc phải bỏ chạy mà thần sắp đặt, trong mê cung tiến hành cuộc truy đuổi và vân vân, chưa gì đã cảm thấy rất ngược rồi.

Ariel trong lúc không cẩn thận giẫm phải nhựa chảy ra từ dây leo trên mặt đất suýt nữa trượt chân. Enoch ôm Ariel sắp sửa té ngã, sử dụng dời hình đổi ảnh né tránh dây leo tập kích. Mắt thấy bọn họ không còn cách nào chống lại đám dây leo đối diện, cứ tiếp tục sẽ rơi vào ác tính tuần hoàn, Tu hạ lệnh rút lui, y và Rachel cản phía sau, để cho những người khác chạy trốn trước. Đỗ Trạch vừa mới chuẩn bị xoay người, một sợi dây leo xù xì to chừng cổ tay ẩn nấp giữa những đám thực vật đã chết đi thò ra, một phen quấn lấy mắt cá chân của tên xuẩn manh nhấc lên trên không.

"Đỗ —— "

Đỗ Trạch chỉ nghe đến Tu hô lên nửa tiếng, một sợi dây leo khác móc dây phone kéo xuống, cuốn lấy vật cá nhân của hắn muốn tẩu thoát. Không có tai phone thì không thể sống, Đỗ Trạch nhanh tay lẹ mắt chộp được dây leo sắp sửa lui về, sau đó bị kéo vào trong lòng một đám dây leo. Dây leo nhiều không đếm xuể từ bốn phương tám hướng vây lại, chúng nó gắt gao quấn quanh trên người Đỗ Trạch, vỏ ngoài thô ráp ma xát trên làn da mang đến cảm giác đau đớn. Đỗ Trạch bị dây leo kéo sâu vào trong, hắn muốn giãy dụa, nhưng toàn thân cao thấp đều bị dây leo quấn kín, không có chút khe hở để giãy dụa cũng như đào thoát.

Một luồng ánh sáng chém vào đám dây leo phía trên Đỗ Trạch, Đỗ Trạch giương mắt nhìn lại, phát hiện Tu thế nhưng cũng vọt vào trong mớ dây leo. Tu không để ý dây leo vây quanh y, thần sắc lạnh lùng chặt đứt hết dây leo trên người Đỗ Trạch, y vươn tay, bắt lấy tay Đỗ Trạch muốn lôi hắn ra. Nhưng mà nhựa chảy từ dây leo dính toàn thân Đỗ Trạch, chất lỏng trắng muốt làm cho tay Đỗ Trạch trơn tuột như cá, Tu hơi bất cẩn đã vuột mất tay Đỗ Trạch.

Dây leo phục hồi như cũ sắp sửa bao vây Tu, Tu buộc phải gạt bỏ đám dây leo quấn quanh thân lần nữa. Đỗ Trạch cố gắng thoát khỏi dây leo đi từ từ về phía Tu, lúc này lại có một sợi dây leo cuốn lấy thắt lưng hắn kéo về đằng sau. Đỗ Trạch theo bản năng quơ hai tay, lại không cẩn thận bắt lấy một quả cây màu xanh biết, gần như theo phản xạ dùng sức nắm lấy.

Phực.

Dây leo điên cuồng đột nhiên như cảm thấy vô cùng đau đớn bắt đầu run rẩy, cuối cùng mềm nhũn rũ xuống, bắt đầu héo úa. Những người bên ngoài kinh ngạc nhìn dây leo đột nhiên chết đi, bọn họ không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng lôi Đỗ Trạch và Tu bị cuốn vào sâu trong dây leo ra ngoài.

Enoch tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bên trong có một quả cây, chắc là nhược điểm của chúng nó." Tu chỉ giải thích một câu, liền đi xem xét tình trạng của Đỗ Trạch.

Lúc này Đỗ Trạch cả người dị thường chật vật, toàn thân cao thấp đều là nhựa cây, tuy không quá khó ngửi thậm chí còn mang chút mùi hương ngọt ngào, nhưng cảm giác trơn trượt khiến người ta thấy rất quái dị. Hỏa phượng hoàng thử đậu trên vai Đỗ Trạch liền trượt chân ngã nhào xuống. Đỗ Trạch không nói gì liếc mắt nhìn con sủng manh ngu si, sau đó tìm một nơi bí mật, nhịn không được cởi quần áo ra xem. Tu đi tới liếc mắt một cái liền nhìn thấy những dấu vết bị dây leo ma xát trên lưng Đỗ Trạch, vết tích vẫn còn đỏ tươi, lăng loạn khắc trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn giống như bị làm nhục qua, lộ ra một loại sắc hương kỳ dị.

Tu nhịn không được vươn tay, muốn xoa lưng Đỗ Trạch, lúc này dây leo yên lặng bất động lại đột nhiên xuất hiện tiếng vang khác thường.

Đỗ Trạch ấn những vết đỏ trên bụng, có nhiều chỗ da bị rách, nhấn xuống vừa ngứa vừa đau. Tai phone của hắn bị thấm nhựa nên sớm đã rơi vào trạng thái bãi công, thẳng đến khi Tu vỗ vỗ vai hắn, Đỗ Trạch mới phát hiện tình huống chung quanh. Một đám người gốm từ trong mớ dây leo héo rũ đi ra—— nếu không phải vẻ mặt của bọn họ rất thật, Đỗ Trạch thực sự nghĩ ràng đó là một đống hàng mỹ nghệ chứ không phải một đám sinh vật. Mỗi người gốm cao chừng nửa thước, bọn họ vừa thấy được người bên ngoài liền bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa nói gì đó.

Thấy Đỗ Trạch không mang tai phone, Tu biết Đỗ Trạch nghe không được, y viết trong tay hắn: [ Bọn họ nói bọn họ là người gốm bị dây leo bắt được, cầu xin chúng ta đưa họ về nhà. ]

Có lẽ đây là tình tiết phụ do thần tháp sắp đặt, theo lời người gốm, nhà của họ ở ngay phía trước, thoạt nhìn hẳn sẽ không quá tốn thời gian.

Sau khi mọi người đơn giản sửa sang lại quần áo, đoàn người mang theo người gốm xuất phát. Nhưng vừa lên đường chưa được bao lâu, bọn họ mới phát hiện đám người gốm kia phiền toái cỡ nào. Người gốm chỉ cao nửa thước, tốc độ đi đường vô cùng thê thảm, bọn họ không thể chạy, người gốm lại dễ bể, lỡ mà khi chạy va phải gì đó thì sẽ vỡ tan thành. Tu triệu hồi ra đoàn manh sủng, vốn định để cho sủng vật chở vài người gốm, còn bọn họ mỗi người ôm hai người gốm đi, nhưng một khi ôm lấy, mới phát hiện người gốm nhìn như yếu ớt kia rốt cuộc nặng cỡ nào.

Bởi vì những nguyên nhân bên trên, tốc độ đi đường của đám người bị kéo xuống nghiêm trọng, bọn họ mất nửa ngày mới đi tới ngã rẽ kế tiếp. Lúc này vấn đề lại tới nữa, dấu hiệu tinh linh chỉ Ariel đi bên phải, nhưng mà người gốm lại nói nhà bọn họ ở bên trái.

Đỗ Trạch nhìn đám người gốm đáng thương hề hề kia, đã đi tới đây, thêm một đoạn nữa cũng không sao. Hơn nữa nói không chừng đây là nhiệm vụ phụ, đưa đám người gốm này về nhà có lẽ có thể xoát được đạo cụ và tin tức đối phó với BOSS phó bản.

Vì thế đoàn người Đỗ Trạch rẽ qua bên trái, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi, một ngày sau bọn họ rốt cục tới được nhà theo như lời người gốm. Đám người gốm vui vẻ phấn chấn cảm ơn bọn họ, sau đó biến mất cùng với căn nhà không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vậy... không có gì? !

Đâu có thưởng gì đâu! Ngoại trừ tấm card người tốt thì bọn họ không nhận được gì cả! Đưa đón lâu như vậy, tốt xấu gì cũng cho bọn họ uống miếng nước chứ cái lũ khốn nạn kia! =皿=

Đồng cỏ trống trải trước mắt như đang cười nhạo bọn họ, cho dù có ai oán thế nào đi nữa thì cũng không được gì, đám người chỉ có thể quay về đường cũ. Đám người Đỗ Trạch lại mất nửa ngày về lại ngã rẽ, mới vừa đi được vài bước, mặt đất liền truyền đến chấn động quen thuộc, dây leo lại xuất hiện.

"Phá hư quả của nó."

So với chật vật lần trước, lần này đám người biết được nhược điểm của dây leo đã bình tĩnh hơn. Quả mọc ở sâu trong lòng dây leo, phải sử dụng vũ khí công kích từ xa, cung tiễn mà thần tháp cung cấp vào giờ khắc này thể hiện ra giá trị của nó. Ariel nhắm ngay quả cây xanh biếc sâu bên trong, dây leo như cảm giác được nguy cơ liền rút cành về, tầng tầng bảo vệ quả cây.

Tinh linh công chúa buông dây cung ra, mũi tên xuyên thấu hơn mười tầng dây leo, không sai chút nào đâm trúng quả cây nứt toạc ra.

Toàn bộ dây leo như ấn chốt tạm dừng trở nên cứng ngắc, sau đó yếu đuối héo rũ. Đang lúc đám người Đỗ Trạch chuẩn bị đi tiếp, trong đống dây leo ngã xuống lại xuất hiện một đám người gốm đi ra. Lịch sử bắt đầu tái diễn, đám đồ chơi nhỏ cao nửa thước này lại khóc xin Tu đưa bọn họ về nhà.

Tu trầm tư một hồi, sau đó lại đưa người gốm đi, tựa hồ muốn xác định kết quả một lần nữa.

Kết quả là, bọn họ lại nhận được tấm card người tốt.

Mọi người trầm mặc nhìn người gốm bao gồm cả cái nhà đồng loạt biến mất, vì phải đưa người gốm về nhà, bọn họ lại một lần nữa đi sai đường. Không đợi Enoch mở miệng oán giận, dây leo lại xuất hiện. Không biết có phải ảo giác hay không, Đỗ Trạch rốt cuộc cảm thấy dây leo lúc này đây so với khi mới gặp đã lớn hơn rất nhiều, mỗi một dây đều rộng đến hai thước. Ariel kéo cung ra, nhắm bắn vào đúng quả cây.

"Vút —— "

Mũi tên xuyên thấu những nhánh dây leo bảo vệ quả, một khắc sắp đâm trúng quả cây thì lại mất đi lực đạo. Ariel có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, mũi tên vừa mới kia nàng đã sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng không cách nào xuyên thấu dây leo —— đám thực vật xanh mượt kia dường như đã rắn chắc gấp đôi lúc trước.

"Đưa cung cho ta!"

Tu chụp lấy bao tên Ariel ném tới, Thiên Biến trong tay biến thành cung Sinh Mệnh, y nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi mở ra, đôi mắt màu xanh da trời bị màu xanh biếc thay thế. Tinh linh tóc trắng kéo cung ra, cơ hồ một khắc mới vừa nhắm là đã buông lỏng ngón tay.

"Ầm —— "

Dây leo run rẩy ngã xuống, héo rũ khô tàn. Nhìn đến tình hình phía trước, tất cả mọi người hiểu được đây là ý gì: Dây leo sẽ càng ngày càng mạnh.

Enoch liếc nhìn dây leo, lập tức tập trung lực chú ý ở trên thân Tu, hắn dị thường hưng phấn xoay quanh tinh linh tóc trắng: "Hắc, ngươi lại biến trở về rồi! Đây là ảo thuật hay võ kỹ vậy? Dạy ta với."

"..."

Tu mặt đầy hàn ý, Đỗ Trạch kinh hồn bạt vía nhìn manh chúa, tinh linh Tu không hay nói chuyện như nhân tộc Tu, tên xuẩn manh chỉ lo Tu sẽ giương cung bắn xuyên cái tên lỗ mãng nhảy qua nhảy lại kia. Không biết có phải do kẻ ngốc thì có phúc của kẻ ngốc hay không, Tu còn chưa kịp chính tay giết chết cái tên ngốc kia, một đám người gốm lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, nháy mắt thu hút giá trị hận thù của manh chúa.

Đối mặt với đám người gốm khóc đến ngập lụt, Tu chỉ vẻn vẹn nhìn lướt qua, lạnh lùng xoay người rời đi.

"Dây leo thật đáng sợ, đừng bỏ lại chúng ta —— "

"Xin các vị hãy giúp đỡ, đưa chúng ta về nhà —— "

...

Tiếng khóc la của người gốm xa dần, Đỗ Trạch thậm chí nghe được tiếng vang thanh thúy mấy lần, hình như đám người gốm hoảng hốt cố gắng chạy về phía bọn họ, lại không cẩn thận ngã sấp xuống vỡ tan tành. Những âm thanh này trộn lại với nhau, cảm giác trĩu nặng làm cho người ta vạn phần khó chịu.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Tựa hồ nhận thấy tâm tình áp lực của Đỗ Trạch, Tu mở miệng nói: "Đó là cái bẩy."

Đỗ Trạch biết hết thảy này đều là do thần tháp sắp đặt, cho nên hắn chỉ cảm thấy áp lực chứ không lựa chọn phản đối Tu.

Ở lối vào mê cung, thần tháp treo lên tấm biển viết: ngươi chỉ cần ra khỏi mê cung thì có thể đến tinh linh quốc gia, không cần làm chuyện dư thừa.

Lúc này Đỗ Trạch rốt cục hiểu được "Chuyện dư thừa" đến tột cùng là chỉ cái gì, theo tình huống trước đó xem xét, người gốm không mang đến ích lợi gì cho người leo tháp, hơn nữa đưa người gốm về nhà là một chuyện vô cùng tốn thời gian mà không nhận được kết quả. Nếu trong tình hình như vậy mà còn muốn đưa người gốm trở về, vậy gần như là một loại nhiệt tình giúp người làm niềm vui.

Theo tác phong thường ngày của Đỗ Trạch, hắn khẳng định sẽ nguyện ý đưa đám tiểu tử kia trở về, nhưng nơi này cũng không phải chỗ làm việc tốt sẽ được tán dương, thần tháp sẽ thôi thúc người leo tháp thay đổi suy nghĩ giống như nó muốn, nếu trái ngược phương pháp, thậm chí có thể sẽ dẫn đến cái chết—— quy luật lồ lộ ám chỉ người leo tháp phải bỏ qua người gốm, nếu người leo tháp tốn thời gian làm "Chuyện dư thừa", dây leo càng ngày càng mạnh cùng với số mũi tên càng ngày càng ít sẽ khiến người leo tháp an nghỉ trong này.

Thật không hỗ là quy luật, không hổ là... phó bản Tinh linh—— chủng tộc xinh đẹp kia trả giá nhiệt tình, lấy đi thần xạ.

Khi trở lại ngã rẽ lúc trước, Tu vì chuyển hoán hình thái nên đã mất đi ý thức. More cõng Tu lên, bọn họ căn cứ vào hướng Ariel chỉ dẫn quay về đúng đường. Trong tinh linh ảo cảnh bất cứ lúc nào cũng đều là đêm tối, tuy rằng cảnh tượng trước mắt vẫn mộng mơ như trước đây, nhưng Đỗ Trạch hiện tại thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi mê cung này, mới không cảm thấy áp lực như vậy.

Một ngày qua đi, Tu vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ đã gặp mấy lần dây leo tập kích. Từ lúc đầu hai ngày đến một ngày rưỡi, giờ chỉ còn một ngày, khoảng cách dây leo xuất hiện càng ngày càng ngắn. So với dây leo lần đầu tiên nhìn thấy, dây leo lúc này không chỉ trở nên thô to, bên trên thậm chí bắt đầu mọc ra mấy cái gai thưa thớt. Ariel cầm cung tên không biết phải làm sao, nàng tuy rằng có thể nhắm trúng quả cây, nhưng lực đạo của nàng không đủ để bắn xuyên dây leo hiện tại. More và đám người lão John đồng thời cùng phản kháng, bọn họ tuy rằng có sức, nhưng muốn bắn trúng quả cây liên tục thay đổi vị trí kia, thật sự là gượng ép.

Bởi vậy đám người lựa chọn phương pháp có chút mạo hiểm, More chủ động vọt vào trong đám dây, khoảnh khắc bị dây leo vây quanh, hắn trong nháy mắt biến thành long hình, tạo ra khe hở trong đám dây leo. Rachel và lão John nhân cơ hội nới rộng khe hở, để cho mũi tên của Ariel xuyên thủng quả cây sâu bên trong.

Lượt dây leo thứ ba nhìn như đáng sợ nhưng thật ra không có gì nguy hiểm cứ như vậy bị giải quyết, không đợi người gốm đi ra xin giúp đỡ, đoàn người Đỗ Trạch lập tức rời khỏi đó—— theo tình huống lúc trước xem xét, lượt dây leo tiếp theo nói không chừng sẽ xuất hiện ngay tại nửa ngày sau. Đi được nửa đường, Tu rốt cục tỉnh lại, y rất nhanh hiểu rõ tình hình, sau đó tiếp nhận bao đựng tên của Ariel đeo ở sau lưng.

Có manh chúa trấn thủ, Đỗ Trạch nhất thời cảm giác an tâm hơn nhiều, khi hắn nhìn đến manh chúa hung tàn chỉ một mình giải quyết bốn lượt dây leo. Một khắc kia, tên xuẩn manh rốt cục ý thức được, đối với nhược điểm cự ly xa của dây leo mà nói, hình thái tinh linh của Tu đến tột cùng khắc tinh cỡ nào.

Manh chúa hoàn thành double kill; manh chúa đang killing spree.(*)

(*double kill: một lượt giết hai mạng; killing spree: một lượt giết từ hai mạng trở lên)

Cho dù tần suất dây leo xuất hiện đã từ nửa ngày rút ngắn đến mức chỉ còn lấy giờ để tính, cho dù dây đã cường hóa thành gai nhọn toàn thân, chất lỏng đã chuyển sang axit mạnh, chúng nó vẫn chỉ có thể nghẹn khuất rơi vào bi kịch vừa lên sân khấu đã bị chiếm tiện lợi, ngay cả mặt đất cách Tu mười thước cũng liếm không đến.

Dây leo tỏ vẻ, nhớ tới lúc ban đầu dầu gì nó cũng là một người anh hùng uy vũ tráng kiện, cho đến khi đầu gối của nó... À không, cho đến khi quả của nó trúng một mũi tên.

Thời điểm manh chúa đã xuất thần, bọn họ rốt cục ra khỏi mê cung. Cảnh tượng trước mắt đúng là tinh linh quốc gia mà Đỗ Trạch từng gặp qua, ở đối diện bọn họ, một cái hồ thật lớn bao quanh cây sinh mệnh. Gió thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc, như lời chào mời bọn họ—— Thật hiển nhiên, đây nhất định là điểm cuối của phó bản tinh linh.

Enoch và Ma tộc tỷ muội chưa từng gặp qua nơi nào xinh đẹp đến như vậy, trong lúc đó nhất thời ngây ngẩn cả người. Thần tháp hoàn toàn mô phỏng ra tinh linh quốc gia, Ariel giống như về tới nhà mình, rất nhanh liền dẫn mọi người đến những ngôi nhà gỗ của Tinh Linh Tộc tìm được ở trên cây. Trong nhà gỗ cái gì cũng có, chỉ người sống thì không, xem ra đây chỉ là cảnh tượng do thần tháp tạo nên.

Ở trong mê cung chạy tới chạy lui lâu như vậy, tất cả mọi người đã rất mệt mỏi, đều tự tìm một cái nhà gỗ làm điểm nghỉ tạm. Đỗ Trạch và Tu hiển nhiên chung một phòng, hắn cũng cảm thấy mệt muốn đứt hơi, mỗi lần giết chết dây leo, sẽ luôn có người gốm cầu xin họ giúp đỡ. Lần đầu tiên cự tuyệt thì không đành lòng, lần thứ hai cự tuyệt thì áy náy, lần thứ ba, lần thứ tư... Rất nhanh trở nên chết lặng, hơn nữa học được cách không đếm xỉa tới.

Đủ loại kiểu tin tức tràn ngập trong đầu Đỗ Trạch, thần tháp, quy luật, Sáng Thế thần... Cho dù cảm thấy mỏi mệt, Đỗ Trạch cũng không muốn nằm lên giường nghỉ ngơi, hắn hơi đờ đẫn, sau đó đi ra nhà gỗ.

Ánh trăng khổng lồ cơ hồ che lấp cả bầu trời, ở trong đêm tối đã lâu, thời gian cũng trở nên có chút xáo trộn. Đỗ Trạch mới vừa ngồi xuống trên nhánh cây, liền nghe thấy có người đi tới bên cạnh hắn. Cho dù không cần quay đầu lại, Đỗ Trạch cũng biết đó là Tu.

Nhánh cây khẽ rung lên, Tu ngồi ở bên cạnh hắn. Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy tình cảnh này hình như đã từng trải qua, vô luận mặt hồ sáng lấp lánh hay đốm sáng bay tán loạn, thậm chí ngay cả người ngồi bên cạnh hắn, đều giống y như đúc đêm hôm đó.

Lúc này, Tu vươn cánh tay, nhẹ nhàng xoa sau gáy Đỗ Trạch. Khi Đỗ Trạch quay đầu nhìn qua, y hơi hơi nhoẻn môi, lộ ra chút tươi cười.

"Ngươi muốn nghe ta hát không?"

Gió thổi tung bay mái tóc trắng của tinh linh, thời gian nhiễu loạn cùng không gian, Đỗ Trạch kinh ngạc đối diện với Tu, giống như lại nhớ tới cái đêm ở Tinh Linh Tộc. Khi đó, độc giả xuẩn manh nghe được nhân vật chính mà mình thích nhất thổ lộ với mình, sợ tới mức linh hồn thiếu chút nữa tràn ra ngoài.

Nhớ đến cảnh tượng lúc trước, Đỗ Trạch quay mặt đi, nhịn không được mỉm cười. Tu nhìn Đỗ Trạch bên cạnh, y cúi đầu, chồm đến hôn lên khóe miệng vẫn còn cong của Đỗ Trạch.

"Ta thích ngươi, Đỗ Trạch."

Tu nỉ non, thanh âm của y rất nhẹ, đọc từng chữ từng chữ, dốc vào tình cảm sâu không thấy đáy.

"Rất thích, rất thích, thích đến mức... Không biết phải làm sao..."

Thanh âm tinh linh như rượu thuần túy, nghe lâu sẽ say. Đỗ Trạch bị Tu ôm vào trong ngực, người nọ thở dài thỏa mãn, giống như nhận được món quà tuyệt vời nhất.

" Kỳ hạn một tháng, ta có được ngươi."

Nhớ đến ước hẹn một tháng đó, Đỗ Trạch đột nhiên phát hiện, hình như cho tới nay đều là Tu chủ động, mà hắn trước sau như một vây trong trạng thái bị động.

Hắn thích Tu, vì sao không thể chủ động một chút?

Đỗ Trạch vươn tay ôm lấy Tu.

Giống như hiện tại, hắn rất muốn hai người càng kề sát hơn, tốt nhất là giao hợp không có khe hở. Nói như vậy, hẳn sẽ có thể thoáng đẩy lùi một chút bất an chứ nhỉ?

Đỗ Trạch đẩy Tu ra, tên xuẩn manh nào đó thầm muốn chủ động nhìn chằm chằm đối tượng mà hắn quyết định cầu hoan, muốn mở miệng lại hoàn toàn không biết nên nói gì, bởi vì quá mức để ý ngược lại làm cho tinh thần trở nên căng thẳng cực độ.

Lúc này hẳn phải biểu đạt như thế nào? Đến hôn một cái đi hả? Hình như có gì đó không đúng... Ngả mã, không phải chỉ là rút một cây súng thôi sao! Tiểu sinh đã gặp rất nhiều trên mạng, loại tình huống này chắc chắn chính là, chính là ——

Dưới cái nhìn chăm chú của Tu, Đỗ Trạch gương mặt lạnh lùng, phản xạ có điều kiện nói ra lời kịch đầu tiên tìm thấy ở trong đầu.

"Đè ta phía chính diện đi."

... ...

...

... Nằm tào! ! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro