A KIM, A THẦN VÀ TIỂU NGƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-A Kim! Ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì thế? Đi vào thôi nào, đi!

Một thanh niên khoảng chừng hai mươi, ngũ quan đoan chính nắm lấy tay hắn, đi theo sau đoàn người phía trước, bọn hắn đi cuối a! Nguyên Minh khẽ giật tay ra, mắt đánh giá thanh niên phía trước. Hắn vừa mới gọi mình là A Kim sao, hắn nhầm lẫn mình với ai à? 

Nguyên Minh không biết vì lý do cái gì mà thanh niên đó nhận làm người, bây giờ quan trọng hơn hết là nếu đi theo đoàn người Ngọc Hoàng Hoa Môn này có khả năng sẽ khám phá ra một bí mật lớn, vì sao bọn họ lại vào được đây khi Nhân Ma Đấu Thạch quy định độ tuổi là dưới 30 tuổi mới có thể vào! Nhưng nếu mà bị phát hiện là giả mạo thì con đường thoát thân sẽ vô cùng khó khăn, những người này trên người tỏa ra luồng khí tức hơn cả Tôn giả, mạnh mẽ khó lường.

-Này, A Kim ngươi bị làm sao thế? Sao nãy giờ ta cứ thấy ngươi quái quái sao đấy? Hay là ngươi sợ nơi này sao?

Nguyên Minh mắt khẽ xoay vài vòng:

-Làm sao ngươi biết ta là A Kim, có gì có thể chứng minh ta là A Kim?

-Ngươi... lại cứ đùa, trò này ngươi đã làm qua rồi mà! Được rồi, ta nhận ra ngươi là A Kim vì A Kim có khuôn mặt lạ thường nhất mà ta từng gặp. Lạ nhưng lại khiến ta thích thú vì thế mới làm bạn thân chí cốt với ngươi bao lâu nay!

-Mặt lạ thường? Lạ cỡ nào?

Thanh niên nín nhịn cười lại, tay run run từ trong vạt áo lấy ra một cái gương soi, đưa thẳng đến cậu. Cậu nhìn vào mà ngỡ ngàng! 

Khuôn mặt với tàn nhang chiếm hơn phân nửa cái mặt, ngay mũi còn có một nốt ruồi son nữa chứ! Mặt mình sao lại thành ra như thế cơ chứ? Cậu quá bất ngờ mà hét to lên một tiếng nhưng đã được thanh niên kế bên lấy tay bịt lại:

-Ngươi muốn chết à? Làm ồn lên bị các trưởng lão phát hiện là bị phạt nặng lắm đấy! Với lại từ trước đến giờ ngươi đối với gương mặt mình đã có sự tiếp nhận rồi mà, sao bây giờ lại làm ra vẻ bỡ ngỡ thế. Ngươi hôm nay thật khó hiểu!

Bình tĩnh! Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi! Nơi đây có lẽ không phải là động mà mình vào ban nãy, có khả năng mình bị dịch chuyển đến một nơi nào đó khác rồi. Vô tình, chắc chắn là vô tình! Đầu tiên cứ bình tĩnh trước, gương mặt này bây giờ chắc chắn sẽ hữu dụng. Đợi thoát ra sau rồi tính tiếp! Bình tĩnh!

-Không có gì! Chỉ là có chút hồi hộp thôi mà! Càng vào sâu nơi đây, ta càng thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh. Ngươi có cảm nhận được không?

-Tất nhiên là có! Nơi mà chúng ta sắp tiến vào liên quan mật thiết đến hàn khí nên lạnh là chuyện bình thường. Ngươi đấy, lát xảy ra chuyện gì nhớ đừng vọng động lên trước. Núp sau lưng ta đây này.

Nguyên Minh khẽ gật đầu. Mắt nhìn đoàn người phía trước do một vị trung niên dẫn đầu, tay cầm thanh chiến thương. Sau là ba thanh niên có khả năng là người của Tam Thần Điện, đến các lão giả hoặc trung niên trong lời nói của thanh niên là trưởng lão. Cuối cùng là năm đệ tử có cậu và thanh niên cùng ba người khác nữa.

Nguyên Minh cảm nhận được rõ ràng là những người vào trong đây, ai nấy đều có tu vi trên bậc tông sư, kể cả thanh niên kế bên cũng xấp xỉ là Tam cấp Võ Tông! Trận hình cường đại bậc này, có lẽ cái thứ sâu trong hang động này không phải là vật phàm rồi. 

-Tất cả mọi người cẩn thận, đoạn đường về sau ngày càng tối đi, cấm chế cũng mạnh hơn rồi. Mọi người nhớ giữ vững đội hình, không được rối loạn!

Người nói là ai thì cậu không biết nhưng khi lời nói kết thúc là lúc bóng tối bao trùm lấy nơi đây. Xung quanh như thể chỉ có mình ngươi, một ít người phải kinh ngạc bật thốt. Đây cũng là quá tối rồi chăng? Hử, hàn khí ngày càng dâng cao rồi!

Bàn tay Nguyên Minh bỗng được siết chặt lại, luồng hơi ấm từ nơi đó truyền qua khiến cậu nhẹ nhõm vài phần. Tên đó cũng thật quan tâm bạn bè!

-A Kim à! Đợi khoảng một chút nữa, chúng ta tách đoàn!

Nguyên Minh ngỡ ngàng với lời nói của thanh niên, cái gì gọi là tách đoàn cơ chứ? Chẳng lẽ hắn và cái tên A Kim có thân phận không hề đơn giản? Không kịp suy nghĩ nhiều, tay hắn nắm chặt kéo đi một hơi, cậu cảm nhận được bản thân hình như tiến nhập vào một động nào đó, hình như là thủy động!

Dù tiến nhập vào thủy động, cậu vẫn không thể cảm nhận được gì ngoài cái nắm tay chặt cứng này. Nước này cũng màu đen à hay trong đấy cũng bị bóng tối bao trùm? Lúc này, Nguyên Minh nghe được vài ba tiếng bũm nữa vang lên. Có người tìm thấy thủy đạo này!

Có lẽ đúng như cậu nghĩ, tốc độ của thanh niên bỗng tăng nhanh một bậc, người này là kình ngư ư? Một khắc sau, cả hai người đều thoát ra khỏi, ngóc đầu lên thở hồng hộc. Nguyên Minh khẽ lau mặt vài cái, nhìn lên liền thấy tiến nhập vào một động phủ khác nhưng quan trọng hơn là đây có ánh sáng đàng hoàng.

Cả hai leo lên bờ, hong khô quần áo, thanh niên kia thì đứng lên, chuẩn bị nhảy xuống lại.

-Này, ngươi làm gì thế?

-Bắt cá! Bơi nãy giờ ngươi mất sức lắm đúng không? Ăn cá lấy lại sức, không kẻo chủ nhân đến đây! Ngươi trên đấy, nhớ đừng đi đâu lung tung đấy!

Cho đến tận bây giờ, Nguyên Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra! Có phải nhịp sống xung quanh cậu có chút nhanh và loạn rồi hay không a! Sao mà rối lung tung beng lên thế?

-Hộc... Cuối cùng cũng lên... A Kim ngươi cũng đến rồi à, A Thần đâu rồi?

Người này không phải là thanh niên tuấn mỹ trên vai thêu hình con mèo sao? Nhớ lại lời thanh niên nói cùng người này nói, chẳng lẽ hắn chính là chủ nhân của A Kim và A Thần?

-Này, A Kim sao ngươi không nói gì cả? A Thần, đi đâu rồi?

-À, hắn xuống bắt cá rồi!

Thanh niên tuấn mỹ không nói gì nữa, cả người nằm ngửa ra sau, thống khoái ngáp một tiếng, nhắm hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Nguyên Minh ngơ ra đó, cái chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc này, A Thần liền ngoi lên, tay cầm ba bốn con cá, trông tươi ngon vô cùng!

A Thần trông thấy thanh niên tuấn mỹ liền mặt mày vui vẻ, đến đá một cái vào mông, giọng trêu chọc vang lên:

-A Kim, chúng ta cùng nhau ăn tiểu ngư ngư nào!

Một tiếng rống bộc phát, thanh niên tuấn mỹ đứng phốc dậy, đôi mắt khẽ bụm lại, ánh mắt phun lửa. 

-Ngươi muốn ăn ư? Vậy thì...

Cả hai bay vào đánh lộn, rối càng thêm rối. Tiếng cười của A Thần cứ vang lên lanh lảnh khiến người khác bất giác cười theo, còn thanh niên tuấn mỹ thì gương mặt đỏ bừng vì giận cùng cái ánh mắt sắc như dao kia cứ khiến cho Nguyên Minh thấy hai người này, giữa hai người chắc chắn có vấn đề!

Thanh niên tuấn mỹ bắt được A Thần, đè áp xuống đất, cả người ngồi lên A Thần. Bộ mặt hung thần ác sát thay thế thành trêu chọc tiểu cô nương xuất hiện, thanh niên tuấn mỹ tay thọc lét cả người A Thần khiến hắn bật cười sang sảng, mở miệng xin tha. Thanh niên tuấn mỹ vẫn cố ngồi trên đó, A Thần rung lắc ra sao hắn vẫn giữ vững ngồi bẹp trên người A Thần.

Nguyên Minh lắc đầu bất lực, chừng nào mới được ăn cá đây? 

-A!... Ngươi....

Tiếng bật thốt bỗng vang lên, theo sau đó là sự im lặng! Nguyên Minh ôm đầu, ta vừa mới lắc đầu một cái thôi mà, thiên đia vạn vật xoay chuyển rồi sao? Chuyện gì mà im lặng thế, hai người các ngươi thôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau được không? Ta muốn biết khi ta lắc đầu là chuyện gì đã xảy ra?

Thanh niên tuấn mỹ leo xuống người A Thần, hắn thì mặt ngơ ngớ ra. Tay cầm mấy con cá đó đi sang một bên làm thịt, đi giữa chừng hắn quay đầu lại nói:

-À... A Kim ngươi có thể giúp ta tìm vài lá Hương được không? Lá Hương sẽ khiến cho vị cá ngon hơn!

-Được thôi! Vậy...

Thanh niên tuấn mỹ cuống cuồng lên, tay chân loạn xạ, hắn bay thẳng đến chỗ A Thần, quay người lại nói:

-A Kim ngươi đi hái một mình được không? Ta đi tìm... củi lửa... đúng rồi, củi và quả Thanh Tâm!

-Vậy nếu Tiểu Ngư muốn thế thì sẵn đường, chúng ta đi chung!

Nguyên Minh thật sự vẫn trơ ra đó! Hai người này không có chuyện gì giấu mình chứ? Sao mà cứ mập mờ, kiếm cớ thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro