Chương 1: Bắt Thích Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời u ám, nhưng ánh sáng cũng chiếu rõ rường cột chạm trổ trong phủ đệ, người đến người đi đầy phủ, hết sức náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng nói không ngừng, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, truyền ra ngoài rất xa.

So sánh với sân trước không khí náo nhiệt, vui mừng, trong một chỗ sân cũ nát nhất tại hậu viện lại lộ ra hết sức quạnh quẽ, chẳng những quạnh quẽ hơn nữa còn có một cỗ cảm giác âm trầm.

Gió nhẹ thổi qua, cỏ dại nhẹ lay động, tạo nên u quang sặc sỡ.

Đột nhiên tiếng nức nở thống khổ vang lên, ở trong gió đêm trông giống như tiếng quỷ khóc.

Tiếng khóc nức nở đến thống khổ này là trong một gian phòng của viện nhỏ truyền tới. Lúc này, trong phòng đang diễn ra một màn thê thảm. Một nam tử diện mạo thô thục, mặc cẩm y hoa phục đang cưỡi trên người một nữ tử, hai tay hắn bóp chặt cần cổ của nàng, một bên giữ một bên tức giận đến phát điên mắng: "Cái tiện nhân đáng chết này, ngươi cư nhiên dám phản kháng bổn thiếu gia, còn cào xước cần cổ bổn thiếu gia. Ngươi thật cho rằng bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi? Bổn thiếu gia là vì phần thưởng năm trăm lượng bạc cho việc này thôi, ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu cào xước bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia nếu không giáo huấn ngươi thì không phải họ Hạ!"

Nam tử này vừa mắng vừa dùng sức bóp cổ nữ tử, nữ tử bị đè trên mặt đất dùng sức giãy giụa, muốn vươn tay ra đẩy nam nhân trên người ra. Đáng tiếc, nàng là một nữ nhân yếu đuối, lại bị người cưỡi ở trên, căn bản không thể động đậy cho nên chỉ kiên trì được một lát liền không kiên trì nổi, ánh mắt chậm rãi tan rã, hô hấp yếu ớt, hai cánh tay ở bên ngoài thuận theo cánh tay của nam tử trượt xuống, sau đó một chút hơi thở đều không có.

Đáng tiếc nam tử trên người nàng không có phát hiện ra điều này, vẫn bóp chặt nữ tử trên mặt đất như cũ, đắc ý hừ lạnh.

"Ngày hôm nay ngươi muốn cũng được, không muốn cũng được, bản công tử xem mặt mũi của năm trăm lượng bạc phần thưởng, liền miễn cưỡng thượng ngươi một lần."

Nam tử nói xong liền đưa tay kéo đi vạt áo của nữ tử, thấy nàng không có phản kháng kịch liệt như trước kia nữa, hắn không nhịn được hắc hắc cười rộ lên một cách gian trá. Tuy rằng trong lòng chán ghét nàng đần độn, nhưng là nhìn đến thân thể trắng nõn của nàng, hắn rốt cuộc vẫn là tâm viên ý mãn.

Chẳng qua người nằm trên mặt đất vốn đã chết đi đột nhiên lại mở to đôi mắt, trong con ngươi đen nhánh yếu ớt lộ ra tia lãnh mạc. Người chưa động, tay đã động, khẽ vươn cánh tay hung hăng nắm lấy bàn tay đang kéo vạt áo nàng vặn ngược lại khống chế hắn, nhấc chân lên dùng sức đá, nam nhân bị đá ra ngoài. Mà nữ tử trên mặt đất cấp tốc đứng dậy, nhanh chóng lấy một chiếc bát to trên bàn hung hăng hướng đập mạnh lên đầu hắn.

"Rầm!" Một tiếng vang lên, nam nhân ầm ầm té xuống đất, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Nữ tử này, không, hiện tại là Tô Vãn, môn chủ lợi hại nhất của Độc Y môn ở thế kỷ XXIII, y thuật thuộc hạng nhất lưu, một cây ngân châm liền có thể cùng Diêm Vương đoạt người, là đối tượng mà rất nhiều nhân vật lớn muốn kết giao. Chỉ tiếc vì Tô Vãn tính tình cổ quái, không bao giờ chịu kết giao cùng những đại nhân vật kia, lại càng không bằng lòng giúp bọn họ chữa bệnh, cho nên sau lần thứ một trăm đắc tội một vị đại nhân vật, cuối cùng gặp phải xui xẻo. Đại nhân vật kia phái sát thủ cao cấp nhất thế giới tới giết nàng, giết người không thành, trực tiếp dùng một viên đạn pháo nổ tung Độc Y môn, khiến nàng bất hạnh chết bên trong vụ nổ.

Chỉ là hiện tại là cái tình huống gì?

Tô Vãn rất nhanh đánh giá tình huống mà bản thân gặp phải. Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy trên người mình khô nóng, đặc biệt khó chịu, mồ hôi từ tứ chi bách hài tràn ra, miệng nàng khát khô, hô hấp cũng đều là hơi nóng. Nàng nâng tay sờ má mình, thập phần bỏng tay a.

Tô Vãn không cần bắt mạch cũng biết chính mình bị cái gì. Nàng bị người hạ dược, là hợp hoan mị dược. Tuy nói mị dược nho nhỏ này không làm khó được nàng, nhưng trước mắt bên cạnh nàng cái gì cũng không có, vậy nên cho dù có năng lực nàng cũng không có cách nào tự cứu bản thân. Hơn nữa, nàng cũng cảm nhận được trước mắt thân thể này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, dù là chút mị dược nho nhỏ này, chỉ sợ cũng có thể lấy mạng nàng.

Cho nên nàng cần phải lập tức tự cứu mình.

Ý nghĩ của Tô Vãn vừa dứt, liền nghĩ đến tòa phủ đệ này ở hướng Tây Bắc dường như có một mảnh hồ, nàng vẫn là nên đi vào hồ ngâm nước lạnh đi. Nghĩ xong liền xoay người bước đi, nhìn thấy nam nhân kia còn nằm trên mặt đất liền giơ chân ra hung hăng đá một cái: "Chờ đó, ta trở về nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Nàng nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, men theo ký ức trong đầu mà một đường hướng phía Tây Bắc chạy thẳng.

Lúc này, trăng treo đầu cành liễu, ánh sáng lờ mờ phảng phất khiến Tô Vãn nhìn thấy rõ ràng phía là là một rừng trúc, chỉ cần vòng qua Tử Trúc Lâm này liền tới hồ nước phía sau.

Chẳng qua đến thời điểm nàng đi qua Tử Trúc Lâm, đột nhiên nhìn thấy ở giữa Tử Trúc Lâm có một đám sương mù, mà trong sương mù ẩm ướt mơ hồ có một người đang luyện công, mà đám sương mù kia chính là khí thể do hắn luyện công ngưng tụ ra, lượn lờ xung quanh thân thể hắn.

Tuy rằng còn cách rất xa, nhưng Tô Vãn vừa nhìn thấy nam nhân này, thân thể vốn đang bốc cháy liền giống như bắt được thêm lửa, chẳng những miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa trong đầu có thêm vô số ý nghĩ điên cuồng, táo bạo, mơ tưởng đánh gục nam nhân này. Nàng nỗ lực khống chế cỗ dục niệm này, nhưng là thần trí càng lúc lại càng mơ hồ. Thân thể vô thức đi về phía trước, từng bước một, càng lúc càng tiến về phía trước nàng càng không cách nào kiểm soát được, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, khô nóng, cả thân thể đã không thể nào khống chế. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ, đến gần hắn, gần gũi với hắn, nếu không thân mật với hắn nàng sẽ nổ tung.

Lúc này thần trí Tô Vãn đã không phải mười phần đều rõ ràng, chỉ có một ý nghĩ cuồng nhiệt là "ăn sạch" nam nhân này. Nhưng trong ý niệm cuối cùng, nàng biết nam nhân này luyện công, nhất định rất lợi hại, mà lúc này hắn đang nhập định vào trong nên không có cách gì tự thoát ly, nếu là cưỡng ép thoát ra chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên đây là một cơ hội của nàng.

Tô Vãn nghĩ nghĩ một chút, rất nhanh xé ra một tấm vải trắng từ y phục trên người che mặt lại, sau đó bổ nhào qua. Thân là môn chủ Độc Y môn, tuy rằng nàng không biết võ công cổ đại nhưng các huyệt vị trên thân thể nàng lại biết rõ mười mươi. Cho nên sau khi bổ nhào qua, nàng cấp tốc điểm trụ huyệt đạo của bạch y nam nhân đang luyện công kia. Tiếp theo nàng hoàn toàn hóa thân thành dã thú, hai tay kích động lôi kéo quần áo nam nhân xuống từng cái một, lửa nóng dâng lên. Trong mắt nam nhân tràn đầy thị huyết lệ khí, hung tàn trừng nữ tử đang muốn làm gì thì làm trên người hắn.

Hắn ngàn vạn không nghĩ tới, hắn thế nhưng cũng có một ngày thất thủ, thế nhưng liền cứ như vậy bị một nữ nhân cưỡng ép ăn sạch sẽ. Nàng chờ cho hắn, hắn thề nhất định phải đem nàng bằm thây vạn đoạn.

Lúc này Tô Vãn hoàn toàn trầm luân, nào còn tâm trí để ý quanh thân nam nhân tràn ngập thị huyết sát khí, nàng chỉ lo giải quyết mị dược trên người.

Trong Tử Trúc Lâm, rất nhanh vang lên tiếng thở dốc trầm thấp, giống như hai con dã thú bình thường đang liều chết triền miên. Cho đến khi hết thảy bình tĩnh lại, tứ phía rơi vào tĩnh mịch, Tô Vãn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, quanh thân vị yêu thương không dứt. Chẳng qua nàng không dám trì hoãn nhanh chóng mặc quần áo lại, nàng biết nam nhân bên cạnh này chính là một gia hỏa rất lợi hại, giờ phút này tuy rằng hắn không thể động, nhưng trên người hắn phát ra khí lạnh, khiến cho mọi thứ xung quanh trong vòng năm mươi thước tràn đầy một luồng khí lạnh.

Nếu không phải ngay từ đầu nàng lớn gan, chỉ sợ đã bị hắn dọa cho hỏng mất.

Tô Vãn mặc quần áo tử tế, nhìn nam nhân nằm ở bên kia, tuy rằng ánh trăng u ám nhưng một cái nhìn này vẫn khiến nàng có chút ngốc. Thế gian này như thế nào lại có nam nhân đẹp mắt đến thế, mày thon dài như núi xa, tròng mắt đen nhánh, mênh mông phát sáng như hai viên minh châu, chỉ là giờ phút này không phải ánh sáng chói lọi, mà là thị huyết sát khí, âm ngoan lạnh lẽo trừng nàng.

Tô Vãn ngẩn ra, nghĩ đến chính mình làm chuyện đó đối với nhân gia liền cũng có chút hổ thẹn, nhanh chóng trên mò dưới kiếm, vốn nghĩ mò ra khoảng nghìn lượng ngân phiếu nhưng là sờ tới sờ lui, cũng chỉ mò ra hai cái đồng tiền. Tô Vãn không kìm được mà buồn bực, ánh mắt nam nhân kia khư khư trên người nàng càng ngày càng đen lại, càng lúc càng thị huyết. Nhìn đến nỗi nàng cũng phải bốc hỏa. Không phải chỉ là ngủ với hắn một lần thôi sao, hắn cũng không có thiệt thòi. Dù sao đi nữa nàng cũng là một cái hoàng hoa khuê nữ, quá tiện nghi cho hắn rồi. Lại còn bày ra một cái dáng vẻ hung thần ác sát, cho rằng như vậy là tỷ sẽ bị dọa sao?

Tô Vãn gọn gàng đem hai cái đồng tiền ném đến trước mặt nam nhân kia, lạnh lẽo rét buốt ném một câu:

"Hai văn tiền ngủ với ngươi một lần, hai chúng ta rõ ràng! Đừng trách ta trả ít tiền, thật sự là kỹ thuật của ngươi không tốt lắm."

Nàng nói xong cũng không dám lưu lại, nhanh chóng lắc mình liền đi. Nam nhân này võ công lợi hại, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ phá giải được huyệt đạo, nếu như nàng lưu lại chính là tự tìm đường chết.

Ánh mắt yếu ớt của nam nhân sau lưng giống như một đôi đồng tử hung tàn của sói, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Vãn. Dù cho nàng không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được một mảnh lạnh buốt phía sau lưng, nhịp bước dưới chân càng nhanh, rất nhanh liền ra khỏi Tử Trúc Lâm, chạy thẳng hướng chính mình ở trước kia.

Sau khi đi tới một chỗ trống, Tô Vãn có phần hiểu rõ tình cảnh trước mắt của chính mình.

Nàng xuyên qua, xuyên qua làm một thứ nữ chậm phát triển trí tuệ ở An Quốc Hầu phủ, tên là Tô Oản, cùng với tên của nàng đồng âm khác mặt chữ.

Đáng tiếc, bộ thân thể này cùng kiếp trước của nàng không cách nào so sánh được. Kiếp trước nàng là môn chủ Độc Y môn, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Lúc nào cũng có thể tùy tâm sở dục, làm theo ý mình. Mà kiếp này, nàng chỉ là một cái tiểu thứ nữ của An Quốc Hầu phủ, lại còn bị chậm phát triển trí tuệ, trí não luôn luôn lưu lại năm nàng tám tuổi, tưởng mình là một tiểu hài tử, luôn luôn không lớn lên, mặc dù bây giờ nàng đã mười sáu tuổi.

Không chỉ như thế, người trong phủ từ quận chúa đại phu nhân, cho đến thô sử hạ nhân đều bắt nạt nàng.

Tô Vãn, không, từ nay nàng sẽ là Tô Oản. Hàn quang trong mắt Tô Oản bắn ra bốn phía, khóe môi liên tục cười lạnh. Mỗi một người bắt nạt tỷ, đều xếp hàng tới đây đi, tỷ thích nhất là ngược cặn bã nam, cặn bã nữ.

Tô Oản hướng tiểu viện của chính mình mà đi tới. Người vừa đi vào tiểu viện, liền thấy ở phía trước nơi nàng ở có không ít người vây quanh xem, nhao nhao ầm ĩ, náo loạn không ngừng. Tô Oản đi tới, liền nghe phía trước có người nói chuyện.

"Biểu ca, tại sao ngươi lại ở trong phòng của đại tỷ ta?"

Người hỏi chính là An Quốc Hầu phủ tứ tiểu thư Tô Châu, nam tử trong phòng là biểu ca của nàng Hạ Nam. Hạ gia tuy rằng có tiền, nhưng lại là thương gia, không có địa vị gì. Cho nên Hạ gia dòng chính nữ được lấy vào phủ cũng chỉ là một cái di nương. Sau khi Hạ di nương vào An Quốc Hầu phủ liền sinh tứ tiểu thư Tô Châu. Tô Châu xưa nay thích nhất là việc bắt nạt Tô Oản, vì bắt nạt Tô Oản khiến cho nàng có cảm giác ưu việt.

Tuy rằng đều là thứ nữ, nhưng là nàng có đại phu nhân che chở, so với tiểu thư dòng chính cũng không kém bao nhiêu. Trái lại, Tô Oản mới chính là kẻ đáng thương.

Đám người phía sau Tô Châu nhìn chòng chọc Hạ Nam, thấy hắn dùng tay xoa xoa đầu, nửa ngày không có phản ứng, Tô Châu nhịn không được liền truy hỏi: "Biểu ca, tại sao ngươi lại ở trong phòng đại tỷ tỷ ta?"

"Ta không biết, ta..." Cuối cùng, Hạ Nam cũng nghĩ đến nguyên nhân mình ở nơi này, một bên vò đầu, đang muốn đáp lại. Không nghĩ hắn còn chưa kịp nói ra...

Bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng bước chân vội vã, hạ nhân của An Quốc Hầu phủ chạy như bay tới, mở miệng liền gào lên: "Nhanh, mọi người đều đến phía trước đại sảnh đi. Tĩnh vương thế tử vừa bị thích khách đâm, hiện tại đang muốn điều tra thích khách!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro