Chương 2: Tỷ Tỷ, Ngươi Thật Đẹp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong tiểu viện, rất nhiều người hoa dung thất sắc*, trước kia cùng Tô Châu tới đây, phần lớn mọi người đều là tiểu thư khuê các. Lúc này, vừa nghe được lời hạ nhân của Tô phủ nói, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Thế tử phủ Tĩnh Vương thế nhưng bị thích khách ám sát? Thích khách này là não tàn hay là lá gan quá lớn a, hắn chê chính mình chết không đủ nhanh hay sao? Dám đi trêu chọc Tĩnh vương thế tử.

(*hoa dung thất sắc: khuôn mặt tái đi vì sợ hãi)

Đừng nói là ở trong lãnh thổ Tây Sở, chính là khắp thiên hạ này, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như Tĩnh Vương thế tử , là đối tượng đầu tiên mà nam nhân trong thiên hạ ghen ghét, nhưng cũng là người mà nữ nhân ái mộ si mê. Hắn chẳng những có dung mạo tuyệt sắc mà còn nắm trong tay đội quân hùng hậu. Trong tay hắn có hai nhánh quân đội, một là quân đội triều đình, ngoài ra chính là tư quân của nhà hắn. Chẳng qua mặc kệ là quân đội triều đình hay tư gia quân, kỳ thật đều chỉ nghe lệnh hắn mà làm việc.

Cho nên Tĩnh Vương thế tử này là nhân vật hết sức quan trọng của Tây Sở quốc. Hắn đã từng ba lần mang binh đánh cho Bắc Tấn quốc đại bại, có thể nói hiện tại Bắc Tấn quốc đối với hắn chính là hận thấu xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống mới tốt. Nhưng đối với dân chúng Tây Sở quốc mà nói, Tĩnh Vương thế tử chính là đại anh hùng của bọn họ, không người nào không giơ ngón tay cái lên khen ngợi một tiếng. Chẳng những là dân chúng, chính là hoàng đế Thừa Kiền Đế đối với cái thế tử năng lực phi phàm này cũng là yêu thương đến cực điểm.

Không nghĩ tới bây giờ thậm chí có người dám can đảm ám sát Tĩnh Vương thế tử, xem ra người này thật sự là chán sống rồi.

Trong tiểu viện, một đám thiên kim tiểu thư không dám trì hoãn chút nào, cũng không có tâm trạng nào để ý đến chút chuyện xấu của Tô gia, dồn dập quay người chạy  ra khỏi tiểu viện.

An Quốc Hầu phủ tứ tiểu thư tức giận đến dậm chân, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì. Hôm nay Tĩnh Vương thế tử xảy ra chuyện tại An Quốc Hầu phủ. Chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng có khả năng đưa tới họa sát thân cho toàn phủ, cho nên nàng vẫn là an phận, biết điều một chút, Tô Châu xoay người, dẫn theo nha hoàn rời khỏi.

Hạ Nam đang nằm ở trong phòng cũng biết tình thế nghiêm trọng, nhanh chóng vùng vẫy đứng dậy, theo mọi người đi ra ngoài, hắn thật không dám vào lúc này đi tìm chết.

Cả đám người dồn dập đi ra ngoài, ai cũng không chú ý đến Tô Oản đứng yên lặng một bên. Chỉ có hạ nhân Tô phủ bị rơi tuốt ở phía sau nhìn thấy Tô Oản mới dừng bước, thúc giục nàng: "Đại tiểu thư, người cũng lập tức qua đó đi, tuyệt đối không nên để Tĩnh Vương thế tử coi ngươi thành thích khách, Tô gia chúng ta sẽ gặp xui xẻo lớn."

Người này nói xong cũng vội chạy ra ngoài, lười để ý đến Tô Oản. Tô Oản liếc mắt liền nhìn ra người này đối với nàng rất khinh thường, làm gì có chút nào là cung kính đối với chủ tử. Nàng chính là ngay cả một người hạ nhân cũng không bằng a. Tô Oản hai tay ôm ngực lạnh lẽo nhìn đám người đang vội vàng rời đi kia, khóe môi yếu ớt cười lạnh. Ngày xưa những người đó là ai cũng từng khi dễ nàng rất nhiều nha, hiện tại nàng muốn thay vị Tô gia đại tiểu thư này dọn dẹp tốt một chút mấy tiểu gia hỏa đó.

Tô Oản đang nhập tâm suy nghĩ thì từ bên sườn Tây của tiểu viện có một cái lối nhỏ, rất nhanh liền có một người chạy đến. Chưa thấy người tới, đã thấy có tiếng nói đã vang lên: "Tiểu thư, người có việc gì không? Người có bị làm sao hay không?"

Tô Oản quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu nha đầu gầy yếu đang chạy tới, ăn mặc vải vóc, quần áo thô sơ, búi tóc cũng là kiểu đơn giản nhất. Nha hoàn này chính là của Tô gia đại tiểu thư Tô Oản, Sỏa Nha. Thực ra, nha hoàn này không hề ngốc, nàng chỉ vì muốn bảo vệ Tô đại tiểu thư nên mới giả vờ ngu ngốc trước mặt người khác, vậy nên mới có cái tên là Sỏa Nha.

Nếu nói trên dưới Tô phủ ai đối với Tô Oản trung thành, đại khái thì chỉ có mỗi nha đầu này.

Sỏa Nha chạy đến trước mặt Tô Oản, đưa tay kéo Tô Oản đến kiểm tra trên dưới một lần, sau khi xác định Tô Oản không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó liền không ngừng lải nhải: "Lúc nãy tứ tiểu thư bảo nô tỳ đi phòng bếp làm việc, nô tỳ càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp, lo lắng muốn chết. Về sau lại nghe nói Tĩnh vương thế tử bị thích khách đâm bị thương, hiện tại mọi người đều đi đến đại sảnh phía trước cho nên nô tỳ mới chạy tới xem tiểu thư một chút. May mắn là không có việc gì."

Sỏa Nha nói tới đây mới sực nhớ đến chuyện quan trọng khác, nhịn không được sắc mặt trắng bệch, vươn tay khẽ kéo tay Tô Oản: "Tiểu thư, chúng ta phải mau đi đến chính sảnh, ngàn vạn lần không thể để Tĩnh vương thế tử cho rằng chúng ta là thích khách. Nếu không chúng ta sẽ mất mạng!"

Tô Oản vẫn luôn nheo mắt nhìn chòng chọc Sỏa Nha, nghĩ muốn xem thử nha đầu này có phải trung thành thật hay không. Bất quá nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy có chút nào giống như đang giả vờ.

Khi Sỏa Nha kéo nàng một cái, nàng mới nghĩ đến sự việc kia. Thời điểm nàng cường thượng nam tử kia, quần áo trên người nàng đã bị xé hư, quan trọng nhất là trên đó dường như còn có máu xử nữ. Vậy nên, nàng không thể để cho người khác phát hiện việc này. Nghĩ rồi, Tô Oản nói: "Ngươi chờ ta một chút!"

Nói xong, nàng bỏ tay Sỏa Nha ra, quay đầu đi vào gian phòng của mình. Nàng nhanh chóng bỏ bộ y phục đó ra, thay một bộ y phục cũ nát nhưng sạch sẽ khác. Nhìn lại trong tủ quần áo của mình chỉ có vài bộ quần áo rách nát, Tô Oản lần nữa cười lạnh. Thân thể này trước đây cũng thực sự quá thảm đi, chẳng những ăn ở không bằng cả hạ nhân, mà ngay cả y phục cũng đều rách tung toé. Xem ra tháng ngày sau này của mình tại Tô gia sẽ không quá nhàm chán a.

Tô Oản sau khi đổi lại quần áo, tiện tay nhét bộ đồ bẩn xuống gầm giường, sau đó đứng dậy, sửa sang tóc tai một chút mới xoay người bước ra ngoài. Vừa đến trước cửa, ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt cổ quái của Sỏa Nha nhìn nàng:

"Tiểu thư, ngươi... Ngươi như thế nào không giống nhau...?"

Tô Oản nâng tay chỉnh lại tóc, lập tức ra ngoài, đi đến bên cạnh Sỏa Nha không nhanh không chậm nói: "Đi thôi, có việc gì lúc về lại nói, đừng khiến Tĩnh vương thế tử cho rằng chúng ta là thích khách."

Trong đầu Tô Oản cũng không có chút ký ức nào về vị Tĩnh Vương thế tử này, bởi vì thân thể này lúc trước hoàn toàn không có chỉ số thông minh, trí não giống như hài đồng bảy, tám tuổi, nơi nào sẽ đi chú ý đến đại nhân vật. Huống chi cả ngày nàng bị giam trong tiểu viện này, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên thông tin trong đầu ít đến đáng thương.

Nhưng dù trong đầu không có ký ức về Tĩnh Vương thế tử, Tô Oản cũng biết địa vị của hắn cực kỳ quan trọng, bằng không khi những người đó vừa nghe Tĩnh Vương thế tử bị thích khách ám sát, sắc mặt mỗi người cũng sẽ không đại biến, một chút cũng không dám trì hoãn.

Nếu đã biết Tĩnh Vương thế tử này là nhân vật lợi hại, nàng vẫn là không nên trêu vào mới tốt. Tất nhiên vì nàng mới tới nơi này, trong phủ ngưu quỷ xà thần đã đủ để nàng mất nhiều thời gian đối phó, nên đại nhân vật bên ngoài nàng tạm thời không muốn đắc tội.

Lời Tô Oản nói khiến cho Sỏa Nha tỉnh táo lại, liên tục gật đầu: "Đúng, chúng ta nhanh chóng thôi."

Sỏa Nha nói, bỏ qua ý nghĩ tiểu thư không giống lúc trước liền kéo Tô Oản đi. Tô Oản nhìn Sỏa Nha đang kéo mình, cố nén không có bỏ tay của nàng ra. Kiếp trước nàng cũng không thích người khác tùy tiện chạm vào nàng như vậy. Chẳng qua xem tại phần trung thành hộ chủ của nha đầu này liền cố nhịn đi. Hai người đi đường tắt, chạy thẳng đến đại sảnh phía trước.

Thời điểm các nàng đi tới, chính sảnh rộng rãi của An Quốc Hầu phủ đông nghìn nghịt người quỳ, lặng im không một tiếng động, dù một chút âm thanh hít thở cũng không có.

Sỏa Nha kéo Tô Oản lặng lẽ đi vào, quỳ trong một góc khuất.

Hôm nay vốn dĩ là tiệc mừng thọ sáu mươi của lão thái quân An Quốc Hầu phủ, thế nhưng không nghĩ tới lại phát sinh việc Tĩnh Vương thế tử bị thích khách ám sát. Lúc này mọi người có mặt trong An Quốc Hầu phủ đều vô cùng run sợ, sợ náo ra việc gì lớn. Tuy rằng An Quốc Hầu Tô Bằng là trọng thần trong triều, nắm giữ Hộ bộ trong tay. Nhưng nếu so với Tĩnh vương thế tử Tiêu Hoàng, An Quốc Hầu rõ ràng không đáng chú ý tới. Nếu là hắn thật sự giận dữ, trừng phạt trên dưới người của An Quốc Hầu phủ, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì, ai kêu Tĩnh Vương thế tử xảy ra chuyện tại An Quốc Hầu phủ đâu...

Trong đại sảnh, thanh âm hoảng hốt của An Quốc Hầu Tô Bằng vang lên: "Thế tử gia, hiện tại tất cả mọi người đều có mặt ở nơi này, thỉnh Thế tử gia tra xét."

Lúc này trong phòng khách, ngoại trừ người của An Quốc Hầu phủ ra, còn có không ít đại thần trong triều, người nào người nấy sắc mặt đều rất khó coi. Không nghĩ tới chỉ là tham gia một cái tiệc rượu thế nhưng lại gặp phải sự kiện kinh hãi này. Trong lòng mỗi người đều đang suy đoán, rốt cuộc là người nào to gan như vậy, dám có can đảm đi ám sát Tĩnh Vương Thế tử Tiêu Hoàng. Chẳng lẽ kẻ ám sát này không biết Tiêu Hoàng chính là một kẻ ăn thịt không nhả xương - Diêm Vương sống sao? Hay là hắn chê mình chết không đủ nhanh rồi? Nhưng là tuyệt đối không thể liên lụy tới bọn hắn như vậy a.

Sắc mặt mỗi người đều trắng ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ mong sự việc lần này không có dính đến trên đầu mình.

Trong đại sảnh cũng không có ai nói chuyện, vắng lặng một cách chết chóc. Tô Oản nhanh chóng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía trước mặt. Nhưng vì cách quá xa, lại cộng thêm vấn đề về ánh sáng và góc độ, nàng cũng không nhìn rõ được ngồi trên chủ vị là người như thế nào, chỉ là vẫn có thể cảm nhận được uy áp cường đại.

Người ngồi ở trên mặc một bộ cẩm bào thuần trắng, như màu trắng yên hà nở rộ, xa xa nhìn lại trông giống như một đóa băng sen. Hơi lạnh tràn ngập bốn phía, dần dần mọi người trong đại sảnh đều có thể cảm nhận được lãnh khí đang không ngừng phát ra trên người hắn. Lại cộng thêm vài tên thủ hạ thân cận của hắn, người nào người nấy mặt mày lạnh buốt, con ngươi tràn đầy lệ khí. Một đoàn chủ tớ này tự nhiên hình thành một núi uy áp cường đại, áp thẳng đến mọi người trong phòng khách ai cũng không dám nói lời nào.

Tô Oản chỉ nhìn mấy lần liền biết Tĩnh vương thế tử này xác thực là nhân vật không dễ trêu chọc, cho nên nàng vẫn nên cẩn thận cho tốt, rất nhanh cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm. Chẳng qua trước mặt lại truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, cùng với lời nói u lãnh tựa như ma quỷ vang lên: "Mọi người đều ngẩng đầu lên, bổn thế tử muốn nhìn một chút thích khách có ở trong này hay không? Nếu có người không tuân liền xem như đó là thích khách, giết không tha!"

Một lời khiến cho mọi người trong phòng khách đều lập tức ngẩng đầu, tất cả đều nhìn vị nam nhân đẹp đẽ, quý giá hoàn mỹ như thiên thần đang tao nhã từng bước một từ trên ghế cao đi xuống. Một đường cẩm bào màu trắng nhẹ nhàng áp sát, đi qua trước mặt từng người. Chính là mỗi người bị hắn xem qua hàm răng đều không nhịn được run lên, trong lòng bất an, mỗi người đều cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để tránh đưa tới họa sát thân.

Chính gian đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, mỗi một cái đều như búa tạ giáng vào lòng người. Mà Tô Oản đối với gia hỏa này cũng không phải hết sức hiểu rõ cho nên không có khiếp sợ như người khác vậy, chỉ lo cúi đầu suy nghĩ lung tung. Thẳng đến khi ánh sáng trước mặt bị người ngăn trở, hơi thở u lãnh bao lại trên đầu nàng, nàng mới giật mình hoàn hồn lại. Chỉ nghe âm thanh kỳ ảo, lãnh mị như băng liên vang lên trên đỉnh đầu:

"Ngẩng đầu lên."

Tô Oản vô thức ngẩng đầu, nhất thời liền ngây người, máu quanh thân đều không thể chuyển động, cả người tay tê, chân tê, thân thể tê, hô hấp dồn dập.

Người này, mặt như ngọc, da thịt trơn bóng như giọt nước, lông mày thon dày như dãy núi xa, làn mi cong vút tựa khói nhẹ, đôi mắt giống như hai viên thủy minh châu, hoa mỹ rung động lòng người, chỉ là giờ phút này trong con ngươi của đôi mắt ấy là tuyết đọng không tan, là băng hàn ngàn năm, lại chảy ra chút lãnh ý. Phía dưới cái mũi cao cao là đôi môi đỏ mọng như chu sa, không son mà đỏ, chẳng qua lại chặt chẽ mím lại, biểu hiện rõ ràng trong lòng hắn đang vô cùng phẫn nộ.

Đầu óc Tô Oản ong lên một tiếng, nàng cảm giác mình đều muốn hỏng mất. Như thế nào... Như thế nào sẽ đúng lúc như vậy? Người mà nàng cường thượng khi nãy lại là Tĩnh vương phủ mà người gặp người sợ, người gặp người kinh hãi Tĩnh Vương Thế tử. Nếu bị hắn phát hiện nàng chính là người đã thượng hắn, chỉ sợ hôm nay máu của nàng sẽ nhiễm đỏ toàn trường, chết không có chỗ chôn, cho nên nàng tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra nàng.

Con ngươi đen nhánh của Tô Oản lóe lên một tia u quang, mắt thấy nam nhân này hơi hơi nhăn mày, nàng liền giơ lên một cái khuôn mặt tươi cười lộng lẫy như hoa:

"Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp mắt!"

Ai bảo chỉ số thông minh của nàng chỉ có tám tuổi đâu, vậy thì nành liền làm một ít việc hợp với số tuổi đi. Vị Tĩnh Vương Thế tử này cho dù lợi hại, thần quỷ đều sợ hãi, chẳng lẽ hắn lại có thể cùng một người ngốc mà so đo sao.

Tô Oản vừa dứt lời, bên tai liền vang lên hàng loạt tiếng hít khí kinh hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro