Chương 3: Vị Hôn Phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại sảnh An Quốc Hầu phủ, mỗi người đều kinh sợ mà nhìn Tô Oản. Nha đầu này gan thật là lớn, thế nhưng dám ngay trước mặt nói Tĩnh vương Thế tử là nữ nhân. Tuy rằng Thế tử gia bề ngoài so với nữ tử còn tuyệt sắc hơn, nhưng một đại nam nhân bị nói thành nữ tử, chỉ sợ không có ai cao hứng nổi. Mọi người rất nhanh liền đem ánh mắt từ trên người Tô Oản dời đến trên người Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng, quả nhiên sắc mặt hắn âm trầm, hàn quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, âm u nhìn chòng chọc cô nương của An Quốc Hầu gia này, tựa hồ rất có ý muốn giết nàng.

Tất nhiên Tô Oản cũng cảm nhận được lệ khí từ trên người Tĩnh vương Thế tử, chẳng qua rất rõ ràng là hiện tại trong lòng vị thế tử này chỉ còn lại phẫn nộ mà không tiếp tục quan sát nàng. Như vậy tính ra, nàng xem như thoát được một kiếp. Sở dĩ nàng nói ra lời nói chọc giận người khác như này là vì muốn chuyển dời lực chú ý của hắn.

Trong lòng Tô Oản thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vốn nghĩ muốn mở miệng khiến trong lòng hắn nguôi giận một phen, không nghĩ tới An Quốc Hầu Tô Bằng đã nhận ra câu nói này là do nữ nhi của mình nói, khuôn mặt liền bị dọa đến trắng bệch. Chẳng những là mình hắn bị dọa, bên người hắn ngay cả vị chính thê là Quảng Dương quận chúa cùng lão thái quân mặt cũng bị dọa không nhẹ. Sợ vị gia hỏa này giận dữ giết Tô Oản. Đương nhiên giết Tô Oản thì không có gì, nhưng chính là sợ hắn giận lây đến trên dưới An Quốc Hầu phủ thì phải làm thế nào?

Tô Bằng rất nhanh quỳ xuống kêu lên: "Thế tử gia, đây là nữ nhi của ta, đầu óc nàng không được tốt, sinh ra đã là một kẻ ngốc, mong Thế tử gia thứ lỗi."

Tô Bằng vừa dứt lời, mọi người trong đại sảnh liền hiểu rõ. Nguyên lai là như vậy, bọn họ còn đang nghĩ nữ nhân này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, không nghĩ tới là cái ngốc tử nhà An Quốc Hầu.

Kẻ ngốc thì đâu biết cái gì. Cho nên mới dám ăn nói bộc tuệch, chẳng qua vị thế tử gia này có thể bỏ qua cho nha đầu ngốc này hay không đây?

Nhìn thấy khuôn mặt người khác tỏ vẻ rõ ràng như vậy, Tô Oản thập phần tức giận, ánh mắt sâu kín nhìn An Quốc Hầu một cái. Người cha này cho tới bây giờ vẫn luôn mặc kệ sống chết của nàng, cho nên ở trong mắt nàng chính là một kẻ cặn bã. Bây giờ thế nhưng còn ở trước mặt vô số khách nhân nói nàng là kẻ ngốc, nếu vậy thì đừng trách hiện tại nàng mượn dao giết người.

Tô Oản nhanh chóng ngẩng đầu cười tít mắt nhìn Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng nói:

"Tỷ tỷ, làn da ngươi thật trắng, thật mềm, lông mày ngươi vừa cong vừa đẹp, con mắt ngươi vừa to lại vừa sáng..."

Trong đại sảnh, mỗi lời của Tô Oản vang lên, trái tim mỗi người lại nảy lên một cái. Sắc mặt An Quốc Hầu phu nhân càng ngày càng trắng, An Quốc Hầu Tô Bằng muốn nổi lên ác tâm. Cái nghiệt nữ này, nghiệt nữ a. Hắn nên bóp chết nàng từ rất sớm mới phải, thế nhưng cứ như vậy gây tai họa cho người của phủ An Quốc Hầu. Nếu hôm nay không có việc gì, hắn nhất định sẽ giết chết cái tai họa này.

Tô Bằng nghĩ một đường, nói một nẻo, luôn miệng tự trách: "Thế tử gia, là hạ quan giáo nữ không nghiêm, thỉnh thế tử gia đừng tức giận. Sau này hạ quan nhất định sẽ nghiêm ngặt quản giáo lại nữ nhi."

Tô Bằng nói xong, rất nhanh nhìn về phía Tô Oản, hung hăng quát lớn: "Ngươi câm miệng, nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ cho người kéo xuống vả miệng!"

Trong mắt Tô Oản chợt lóe lên tia vui vẻ, một chút cũng không thèm để ý, mục đích của nàng đã đạt được rồi, không nói thì không nói thôi.

Tĩnh vương Thế tử rõ ràng đang tức giận, hắn tức giận nhất định sẽ có người xui xẻo, mình lại là một kẻ ngốc, hắn không thể động thủ với mình, như vậy người làm phụ thân như An Quốc Hầu Tô Bằng khẳng định sẽ gặp xui xẻo.

Ý nghĩ của Tô Oản vừa dứt, phía trên đỉnh đầu đã vang lên thanh âm u lãnh: "An Quốc Hầu đã nhận thức được chính mình giáo nữ không nghiêm, tất nhiên liền phải cam tâm nhận phạt."

Lời nói âm u của Tiêu Hoàng vừa dứt, sắc mặt An Quốc Hầu càng thêm tái nhợt, làn môi không nhịn được mà run lên, chẳng qua hắn cũng không dám nói thêm cái gì. Nếu lại nhiều lời, chỉ sợ Tĩnh vương Thế tử giận dữ có thể trừng phạt tất cả mọi người trong An Quốc Hầu phủ. Cho nên Tô Bằng rất nhanh mở miệng: "Thỉnh Thế tử gia trách phạt."

Tiêu Hoàng không nhanh không chậm hạ lệnh: "Người tới, An Quốc Hầu giáo nữ không nghiêm, khiến nữ nhi phạm phải sai lầm lớn. Nay kéo xuống đánh hai mươi đại bản, tin tưởng về sau An Quốc Hầu gia ghi nhớ rõ lần giáo huấn này, dạy dỗ tốt nhi nữ trong nhà."

Trong đại sảnh, thủ hạ của Tiêu Hoàng như lang hổ tiến tới, bắt đầu muốn kéo An Quốc Hầu ra ngoài.

Chính thê của An Quốc Hầu phủ Quảng Dương quận chúa hoa dung thất sắc, vội vã dập đầu xin tha: "Thế tử gia hạ thủ lưu tình. Thật sự không phải Hầu gia nhà ta sai, nữ nhi này từ nhỏ chính là người ngốc, căn bản Hầu gia không có cách nào dạy nàng được."

Lời của Quảng Dương quận chúa vừa nói xong, Tô Oản cũng bổ nhào ra, túm chặt lấy áo bào của Tiêu Hoàng, khóc nức lên: "Tỷ tỷ, ngươi không nên tức giận, không nên đánh phụ thân ta, ngươi bỏ qua cho phụ thân ta đi, ô ô... Oản Oản sau này sẽ không nói lung tung nữa."

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn Tô Oản, rồi lại nhìn sang Tĩnh vương Thế tử, quả nhiên sắc mặt Tĩnh vương Thế tử càng thêm khó coi thêm. Bởi vì An Quốc Hầu phủ đại tiểu thư này chẳng những kêu Thế tử gia là tỷ tỷ, hiện tại lại còn có can đảm kéo cẩm bào của hắn. Phải biết rằng Thế tử gia rất ghét người khác đụng vào hắn, không nghĩ tới An Quốc Hầu phủ đại tiểu thư này lại phạm phải mọi cấm kỵ của hắn.

Hai mươi đại bản này cho An Quốc Hầu gia chỉ sợ sẽ không thể thiếu một gậy.

Mọi người còn đang nghĩ ngợi, quả nhiên nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Tiêu Hoàng vang lên: "Còn không mau kéo xuống!"

Thủ hạ của Tiêu Hoàng lập tức đem An Quốc Hầu Tô Bằng kéo ra ngoài. Sắc mặt của mọi người trong An Quốc Hầu phủ tái nhợt, Quảng Dương quận chúa trừng mắt nhìn Tô Oản, hận không thể ngay lập tức bóp chết tiện nữ này.

Đáng tiếc Tô Oản cũng không thèm nhìn về phía nàng, chỉ hướng về phía Tĩnh vương Thế tử kêu khóc: "Tỷ tỷ, ngươi không thể đánh phụ thân ta, ngươi đánh phụ thân ta, hắn sẽ đánh chết ta! Về sau ta sẽ không nói lung tung, sẽ không bao giờ nói chuyện nữa."

Tô Oản vừa dứt lời, Sỏa Nha ở phía sau cũng bổ nhào ra, thương tâm khóc lớn: "Thế tử gia, ngươi không thể đánh Hầu gia của chúng ta! Ngươi đánh Hầu gia chúng ta, ô ô... Chúng ta cũng không sống nổi nữa, Hầu gia nhất định sẽ đánh chết chúng ta!"

Một chủ một tớ khóc đến thương tâm vô cùng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Mọi người trong đại sảnh tuy rằng trước kia nóng giận, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Oản cùng nha hoàn thương tâm khóc rống, không nhị được đồng tình một chút. Đại tiểu thư An Quốc Hầu phủ này thật sự là người rất đáng thương. Mất mẫu thân từ rất sớm, thân là thứ nữ, lại là kẻ đần độn, trong An Quốc Hầu phủ đến ngay cả hạ nhân cũng không bằng, thật sự đáng thương. Tuy rằng nàng ngốc nhưng cũng biết hôm nay Thế tử gia vì mình mà đánh phụ thân mình, nàng sẽ không sống nổi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng. Sắc mặt hắn phủ một tầng sương lạnh, con ngươi ám trầm, nhếch môi cười, nụ cười này phảng phất như hoa sen tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, tỏa ra hương khí thanh u say lòng người, khiến người ta ao ước nhưng không thể chạm đến. Thanh âm thanh lãnh của hắn chậm rãi vang lên:

"Bổn thế tử thật muốn nhìn xem An Quốc Hầu có thể vì hai mươi đại bản này mà tức giận đến muốn giết chết nữ nhi của mình hay không. Nếu như hắn có thể thì cũng là lợi hại, không biết đối với thần tử như vậy Hoàng thượng có cảm thấy thất vọng đau khổ hay không đây."

Lời này khiến cho sắc mặt của An Quốc Hầu Tô Bằng càng trắng bệch. Vốn dĩ hắn còn có ý muốn giết nghiệt nữ này, nhưng mà hiện tại Tĩnh vương Thế tử nói như vậy cũng là để cho hắn một việc, nếu hắn thật sự giết nữ nhi ngốc này, không cần nói cũng biết đám quan lại trong triều kia chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Cuối cùng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ thất vọng với hắn, một thần tử như vậy, người còn muốn dùng sao? Cho nên hôm nay cho dù hắn đánh ai đi nữa cũng không thể động đến đồ nghiệt nữ này.

Tô Bằng nghẹn một hơi suýt chút thở không ra, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Trong sảnh đường rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Thế tử gia nói câu này đồng nghĩa với việc Tô Bằng cho dù tức giận thế nào cũng không thể cho người đi giết nha đầu ngốc này, trừ khi hắn chán sống rồi.

Tô Oản cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi khuôn mặt không có đến một giọt nước mắt nào xuống, khóe môi yếu ớt cười lạnh. An Quốc Hầu, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đừng cho rằng trước kia ta không biết ngươi động sát tâm. Bất quá có câu nói này của Tĩnh vương Thế tử, lại cộng thêm triều thần đầy trong đại sảnh, ta muốn nhìn một chút ngươi có còn dám giết ta hay không.

Tô Bằng bị thủ hạ của Tĩnh vương Thế tử mang ra ngoài cửa lớn của An Quốc Hầu phủ lãnh phạt, chỉ là người mới đi ra đến ngoài, còn chưa kịp đánh, liền nghe được ngoài cửa một thanh âm trong trẻo vang lên: "Tĩnh vương Thế tử, không biết bổn vương có thể cầu Thế tử gia một cái nhân tình, hôm nay tạm thời bỏ qua cho An Quốc Hầu gia đi?"

Mấy đạo thân ảnh từ ngoài cửa đi vào, người nào người nấy đều mặc cẩm tú hoa bào, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí, sáng rỡ như lưu ly. Những người đó vừa đứng trong đại sảnh liền khiến cho đại sảnh có cảm giác sáng rực hẳn lên. Trong đại sảnh, chúng thần tử nhìn thấy người tới, mỗi người đều cung kính mở miệng đồng thanh hô vang: "Chúng hạ quan tham kiến Tương vương điện hạ, Khánh vương điện hạ."

Tô Oản vừa nghe thấy lời mọi người nói, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người dẫn đầu đám người đó. Đó chính là Hoàng tử của hoàng thất Tây Sở Tương vương, mẫu phi của Tương vương xuất thân từ phủ Thừa tướng, còn Tương vương điện hạ này chính là vị hôn phu của Tô Oản. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại đến đây, còn mở miệng vì An Quốc Hầu gia cầu tình, hắn đây là muốn mượn sức của An Quốc Hầu phủ,hay là bởi vì hắn là hiền tế của An Quốc Hầu? Nhưng dường như hắn trước giờ chưa từng thừa nhận vị hôn thê như mình a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro