Chương 4: Lục Soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại sảnh An Quốc Hầu phủ, Tô Oản quan sát vị hôn phu Tương vương điện hạ trong truyền thuyết, phát hiện đôi mắt hẹp dài có thần của hắn như vô tình hữu ý liếc về một vị trí phía trước đại sảnh. Tô Oản thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, xem ra người mà Tương vương điện hạ coi trọng chính là nhị tiểu thư Tô Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt chỉ nhỏ hơn so với Tô Oản mấy tháng, năm nay đều mười sáu tuổi. Chẳng qua, nàng cùng Tô Oản là một người trên trời, một người dưới đất. Tô Minh Nguyệt chính là đích nữ của An Quốc Hầu phủ, là từ trong bụng Quảng Dương quận chúa sinh ra, mới đây lại được Hoàng thượng phong làm Linh Nhạc huyện chủ. Nàng là mỹ nữ tài sắc song toàn, có tiếng ở kinh thành Tây Sở quốc, chẳng những có tài văn thơ cao siêu, còn có dung mạo xuất chúng, một đôi mắt đẹp đến rung động lòng người, câu hồn đoạt phách của biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn. Hơn nữa, sau lưng Tô Minh Nguyệt ngoại trừ An Quốc Hầu phủ, còn có gia tộc của Văn Tín Hầu phủ chống đỡ. Quảng Dương quận chúa xuất thân từ Văn Tín Hầu phủ, hiện đang nắm giữ Sử bộ, đều là trọng thần nóng bỏng tay trong triều.

Cho nên mới nói Tô Minh Nguyệt trước mắt chính là một cái bánh bao mới ra lò, khó trách Tương vương điện hạ mắt thèm tâm nóng. Hành động kia của hắn chẳng qua là nghĩ đến trước mặt giai nhân đoạt chút thể diện thôi. Bất quá, nàng tuyệt đối không để cho hắn được như ý nguyện.

Tô Oản khẽ cười lên, khuôn mặt mờ ám nhìn Tương vương điện hạ, lớn tiếng nói: "Hì hì... Tương vương điện ha chính là lợi hại nhất. Nghe nói lời hắn nói không ai có thể không nghe, cho nên phụ thân sẽ không bị đánh!"

Tô Oản vừa dứt lời, mấy đạo ánh mắt trong đại sảnh đều bắn tới phía nàng. Đứng mũi chịu sào chính là Tương vương điện hạ, ánh mắt hoàn toàn không như trước kia nhìn Tô Minh Nguyệt đầy ôn nhu, đa tình, mà ngược lại tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ, hung hăng trừng Tô Oản, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Kẻ ngốc này, thực sự là quá đần độn rồi. Nàng nói như vậy, Tĩnh vương Thế tử còn có thể tha cho An Quốc Hầu gia sao?

Tương vương điện hạ cùng người trong An Quốc Hầu phủ đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cùng nhìn về phía Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng.

Quanh thân Tiêu Hoàng tỏa ra hơi thở băng sương u lãnh, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ tỏa ra hương tuyết liên thanh mát khiến người ta nhìn đến si mê. Mọi nữ nhân đều nhìn lén hắn, nhưng là cũng không dám nhìn nhiều, bởi vị thế tử này thật sự không phải dễ đối phó, nếu trêu chọc hắn, sơ ý một chút thì chỉ có con đường chết.

Tiêu Hoàng không có nhìn bất cứ người nào mà hơi hơi nhướn mày, cúi đầu nhìn Tô Oản đang quỳ bên cạnh mình, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên tay của Tô Oản, cái biểu hiện đó rõ ràng là đang suy xét xem có nên chặt cái tay này của Tô Oản hay không. Tô Oản cả kinh, nhanh chóng thu tay về, nàng cũng không muốn bị chặt tay nha. Chẳng qua thấy Tĩnh vương Thế tử tựa hồ thật sự có tính toán này, cho nên Tô Oản nhanh chóng mở miệng:

"Tỷ tỷ, ngươi sẽ không để cho người đánh phụ thân ta chứ?"

Nàng đây là muốn chuyển dời lực chú ý của hắn.

Quả nhiên nàng vừa nói xong, con ngươi Tiêu Hoàng hiện lên một tia u quang, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, chhậm rãi khom lưng nhẹ phủi phủi cẩm bào màu trắng bị Tô Oản kéo qua, tựa hồ như nơi đó rất bẩn vậy.

Nhìn thấy động tác của hắn, Tô Oản trực tiếp trợn trắng cả mắt. Ghét bỏ đến như vậy sao? Tỷ cho ngươi biết, tỷ đã từng ngủ với ngươi, ngươi không phải cũng muốn đem chỗ kia của ngươi cắt đứt?

Tiêu Hoàng chỉnh lý cẩm bào trên thân thể mình, ánh mắt hướng về phía Tương vương điện hạ cách đó không xa, không nhanh không chậm nói: "Vương gia đã cầu tình, bổn thế tử há có thể không cho vương gia chút thể diện. Vậy liền đánh mười đại bản đi."

Hắn nói xong liền nhìn về phía thủ hạ bên người, phân phó hắn đi hạ lệnh chỉ đánh mười đại bản.

Tuy rằng Tiêu Hoàng có giảm bớt mười roi nhưng Tương vương vẫn như trước không vừa lòng.

Sắc mặt Tương vương gia thập phần khó coi, lần này hắn coi như trước mặt mọi người bị người ta hung hăng vả mặt. Tuy rằng Tiêu Hoàng có giảm bớt hình phạt, nhưng chính là không cấp cho hắn mặt mũi a, vẫn đánh mười đại bản.

Vốn hắn còn tưởng có thể ở trước mặt giai nhân giành một chút hảo cảm, lấy lòng giai nhân. Không nghĩ tới bây giờ chẳng những không giành được cái gì, còn vì thế mà mất mặt. Tương vương điện hạ trong lòng oán giận, hận ý đối với Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng càng tăng thêm hai phần.

Tiêu Hoàng, ngươi chờ đó cho bổn vương, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Trong lòng Tương vương phát giận, vừa nhấc mắt nhìn đến thân thể gầy yếu, sắc mặt vàng vọt của Tô Oản, ăn mặc trên người nàng đến ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Tiện nhân này thế nhưng lại là vị hôn thê của hắn? Tương vương càng nghĩ càng oán hận, trong mắt hắn loé lên một tia hung tàn, hận không thể lập tức giết chết Tô Oản.

Đáng tiếc Tô Oản không thèm để ý đến hắn. Cặn bã nam, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Hôm nay trước mặt mọi người ta đánh vào mặt ngươi, là thu trước một chút lợi tức thôi, sau này còn nhiều việc khiến ngươi mất mặt hơn nhiều. Ngươi cứ chờ xem!

Trong chính sảnh, Tiêu Hoàng không hề để ý đến ai, lướt qua Tô Oản, một đường đi về phía trước, lần nữa điều tra về việc của thích khách.

Tô Oản thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng biết đêm nay Tiêu Hoàng bày ra tiết mục bị thích khách ám sát này kỳ thật chẳng hề có thích khách, hắn đây là chỉ muốn tìm kiếm cái người cường bức hắn mà thôi.

Tô Oản nghĩ đến cái này, ít nhiều vẫn có chút hoảng sợ. Chẳng qua may mà hiện tại bình yên vô sự vượt qua được.

Trong đại sảnh, Tiêu Hoàng tra một vòng cũng không tra ra cái người mà mình muốn tìm. Hắn vốn cho rằng tại thời điểm hắn điều tra, cái người cường thượng hắn nhất định sẽ để lộ ra dấu vết, như vậy hắn sẽ dễ dàng bắt được nàng. Không nghĩ tới nữ nhân này lại bất động thanh sắc như vậy, xem ra cũng là một nhân vật lợi hại. Bất quá, nàng cho rằng hắn chỉ có như vậy thôi sao?

Quanh thân Tiêu Hoàng lạnh như băng, hắn ưu nhã xoay người hướng phía trên đại sảnh đi tới. Phía sau, Tương vương cùng Khánh vương điện hạ cũng đi theo hắn về phía trước.

Tuy rằng Tương vương điện hạ hận không thể giết chết Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng, nhưng trong lòng lại rõ ràng một việc, trước mắt, Tiêu Hoàng chính là bảo bối trong lòng phụ hoàng hắn. Hơn nữa trong tay hắn đang nắm giữ binh quyền, đừng nói hắn (Tương vương), bây giờ Tây Sở này còn không dám tùy tiện đụng vào hắn (Tiêu Hoàng), cho nên hắn (Tương vương) tốt nhất vẫn không nên cùng hắn (Tiêu Hoàng) trở mặt.

Nghĩ đến đây, trên mặt Tương vương Tiêu Lỗi tràn đầy ôn hòa vui vẻ, tỏ ra quan tâm hỏi Tiêu Hoàng: "Tiêu Hoàng, nghe nói ngươi bị thích khách ám sát. Người nào to gan như vậy, thế nhưng dám can đảm ám sát ngươi?"

A a... Tại sao lại không có đem cái tên đáng chết này giết chết a?

Tương vương nói thầm trong lòng nhưng trên mặt không dám có nửa điểm biểu thị.

"Thiên hạ này luôn có mấy người không sợ chết như vậy, cho nên bổn thế tử đang tra, nếu như ta tra được, tuyệt đối sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết, hối hận vì đã đầu thai làm người."

Lời nói âm u vang vọng trong đại sảnh khiến mỗi người đều nơm nớp lo sợ.

Trong lòng Tô Oản lạnh run, tên gia hỏa này thật đáng hận, hắn thế nhưng tính toán cho nàng sống không bằng chết, cho nàng hối hận vì đã đầu thai đến trên đời. Thấy rõ nếu để cho hắn biết là nàng cường thượng hắn, người này khẳng định sẽ nghĩ đủ mọi cách đày đọa nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra được.

Trước mắt, chính thân phận này ngược lại trợ giúp nàng, bởi vì Tiêu Hoàng chỉ sợ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, người cường thượng hắn lại là tiểu thư ngốc nghếch của An Quốc Hầu phủ.

Đương nhiên, nếu như để hắn biết kẻ ngốc kia cường thượng hắn, nàng sẽ được chết càng khó coi.

Trên cao, ba người cùng nhau nói chuyện, cũng không để ý đến mọi người đang quỳ phía dưới, những người đang quỳ cũng không dám tùy tiện đứng lên. Tất nhiên rồi, lần này liên lụy đến ám sát Tĩnh vương Thế tử, nếu khiến Tĩnh vương Thế tử bất mãn đem việc của thích khách đổ lên đầu bọn họ, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn. Cho nên dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn nên an phận quỳ thôi.

Bên ngoài phòng, rất nhanh có người đỡ An Quốc Hầu gia đi vào. Lúc này, sắc mặt Hầu gia đã hoàn toàn trắng bệch, không còn chút huyết sắc, cước bộ cũng bất ổn. Tuy rằng bị đánh mười đại bản, nhưng thủ hạ của Tiêu Hoàng cũng không ra tay độc ác đánh hắn. Tất nhiên là bởi vì An Quốc Hầu gia là trọng thần trong triều, nếu thật sự đánh hắn tàn phế, Hoàng thượng chắc chắn sẽ trách cứ chủ tử của mình. Cho nên thủ hạ của Tiêu Hoàng xuống tay tương đối nhẹ, An Quốc Hầu cũng không có việc gì lớn, cùng lắm là mông sưng lên mà thôi, cũng không ảnh hưởng tới việc hắn đi bộ.

Mặc dù là vậy, An Quốc Hầu cũng cảm thấy bẽ mặt đến cực điểm, chính mình lại bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, thật là quá bẽ mặt! Hơn nữa còn là bởi vì lời nói của nữ nhi ngốc kia, vậy mà bản thân lại không thể giết nàng, An Quốc Hầu càng nghĩ càng tức giận. Đồng thời, trong lòng cũng ghi hận với Tĩnh vương Thế tử Tiêu Hoàng.

Sau khi An Quốc Hầu đi vào đại sảnh, Tiêu Hoàng, Tương vương cùng Khánh vương ngưng nói chuyện. Tương vương dẫn đầu quan tâm mở miệng: "Hầu gia không có việc gì chứ?"

An Quốc Hầu nhìn Tương vương điện hạ phía trên, nhanh chóng trả lời: "Tạ vương gia quan tâm, thần không có việc gì."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi."

Tương vương gia nói xong còn hướng Tiêu Hoàng: "Thích khách này còn tra không?"

"Tra! Sao lại không tra? Dám có can đảm ám sát bổn thế tử, có đạo lý nào lại không bắt lấy nàng?"

Tiêu Hoàng nói xong, nhìn An Quốc Hầu, chậm rãi nói: "An Quốc Hầu gia, bổn thế tử là bị ám sát tại Tử Trúc Lâm, sân viện nào ở An Quốc Hầu phủ các ngươi cách Tử Trúc Lâm gần nhất? Bổn thế tử muốn điều tra sân viện trong An Quốc Hầu phủ, bắt đầu từ cái bên cạnh Tử Trúc Lâm rồi tra ra."

Lời này khiến cho Tô Oản bên dưới đại sảnh cứng đờ, sắc mặt thập phần khó coi. Bởi vì nàng chợt nhớ ra một việc, bộ y phục mà trước kia nàng mặc khi cường thượng hắn, bị nàng cởi ra sau đó ném xuống gầm giường. Y phục kia chẳng những bị nàng xé hư, còn nhiễm máu xử nữ, chỉ cần vừa tìm ra, nàng nhất định sẽ bị phát hiện. Cái chuyện này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro