Chương 1: Bức Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mùa hè! Là cái mùa mà tôi vô cùng ghét . Trời đất như muốn nung nấu cái bể khổ của con người . Mọi vật như mờ ảo  trước mắt vì cái nóng cứ áp sát vào da thịt tôi. Chẳng mấy ai không thể không kêu nóng được. Ấy thế mà, trong cái hè bức bối khó chịu như thế này mà ông nội vẫn có thể ngồi uống trà , thiền kinh, đọc sách . Thật đáng sợ khi tôi thì kêu oai oái nóng tới mồ ra vậy mà nội không 1 tiếng kêu la.

     Vì vậy, tôi thấy ông nội đáng sợ nhất trên đời. Ôi! Nóng quá! Cái nắng dai dẳng thật khó chịu và tôi đang rất muốn bước ra khỏi cái cửa nhà này để đi chơi pháo, bắn súng cao su,... Với tụi trẻ trong nhà . Chậc! Nhưng lại vướng đống sách mà nội quăng cho tôi để học thuộc mất rồi . Huhu khổ lắm có sung sướng gì khi tôi lại mang dòng máu nhà họ Kiều? Kiều gia thật kì quặc lúc nào cũng phải vận đồ trung cổ trên người . Cái áo được may bằng vải gấm hoặc lụa hoa, được thêu thùa rất chi tiết và tinh xảo. Cổ áo dựng lên tựa như sườn sám yêu kiều . Kèm theo cái quần rộng đai ngắn đến đầu gối , ống loe xẻ dọc 1 chút ở 2 bên đính kèm theo mấy chiếc khuy văn xinh xinh . Nam thì mặc quần thụng dài , áo sắn tay , cổ áo tròn, đi kèm đôi dép cao su, tóc tai gọn gàng bóng bẩy . Kể ra, Kiều gia chúng tôi rất phép tắc cẩn thận rèn luyện đạo đức từng lời ăn tiếng nói nên ở Thượng Hải này Kiều gia rất có tiếng tăm và có địa vị vững chắc vô cùng. Tất cả đều nhờ công sức của ông nội - Người đứng đầu dòng họ đã gây dựng nên 1 Kiều gia như ngày hôm nay. Thật sự, nội không những giỏi việc nhà , chăm lo chu tất, chấp hành gia quy nghiêm ngặt, làm gương cho con cháu trong nhà mà còn kinh doanh buôn bán 1 cách rất thành thạo đáng nể phục. Con đường làm ăn buôn bán của Kiều gia chúng tôi rất phát triển và thuận lợi. Nhiều sản phẩm đã được công nhận là 1 trong những nhãn hàng nổi tiếng trên toàn thế giới. Do vậy mà ở Kiều gia chẳng thiếu thứ gì , vàng bạc, châu báu, cao lương mĩ vị muốn có là có, muốn cho là cho chẳng phải ngần ngại. Tuy nói như vậy nhưng không phải cái gì cũng có thể tuỳ tiện được. Ông nội rất nghiêm khắc, mọi hành động  và chỉ đạo đều phải thông qua ông hết, cho nên tôi cũng chỉ là 1 con rối trong hàng trăm con rối khác làm bù nhìn cho bớt vô dụng . Bởi lẽ tôi làm việc cũng chẳng nên cơm cháo gì, ngoài cái việc học thuộc văn chương hay đánh đấm ra thì chẳng được cái tích sự gì . Vì tôi chẳng phải thể loại " nữ công gia chánh "  " ẻo ẻo " mà tôi thuộc tuýp " cứng " .

       Thế nên chả hiểu sao phải ngồi học thuộc 5 tấc dày cộp về " Đấng nữ nhi " trong 3 canh để cho nội kiểm tra. Tội lỗi! Không thuộc thì đứng giữa trời nắng đọc đến bao giờ thuộc thì thôi . Thế đấy! Đã nóng tới chảy mỡ mà nội còn hù cho 5 tấc kinh nhiều chữ muốn khóc thế này thì làm sao vào đầu được chứ?

      Hmmm... Giờ cũng đã 4 giờ chiều, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ 1 lúc rồi lại nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi nghĩ về việc hôm nay mà học xong thể nào tôi cũng xin nội ra ngoài chơi cho bằng được.

           " không biết ngoài đó có gì nhỉ? Chắc tối Thượng Hải lên đèn đẹp lắm đây! "

    *Trở về thực tại.... Thì tôi biết là chẳng thể, hic tôi còn phải dùi nốt 5 tấc này nữa. Thật ra, bảo tôi nhồi mấy tấc cũng được nhưng đừng bắt tôi phải học cái mớ " nữ công gia chánh " này! Giết tôi mất! TvT

       Hmmmm... Tôi muốn ra ngoài đi lượn lờ hàng quán, kẹo hồ lô, thịt viên, chả xiên nướng,...trời ơi! Nhắc đến là tôi lại nhớ tối Thượng Hải ghê! Thượng Hải là nơi tôi lớn lên, cũng là nơi tôi yêu quý nhất, Thượng Hải đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp và kỉ niệm đẹp. Nếu chẳng hạn sau này, tôi có phải đi lấy chồng, phải xa xứ,... Thì chắc tôi nhớ và yêu đến chết mất . Đối với tôi thành phố này như người thân của tôi vậy, thật dịu hiền mà cũng da diết biết bao

       Lại nghĩ đến tối Thượng Hải vì 1 tương lai tốt đẹp, tôi quyết phải dùi xong cái đống này cho bằng được . Tôi lại tiếp tục cố để thuộc, cặm cụi học từng câu, từng chữ ở trong quyển này. Cầy đến đâu tôi lại phát ngán đến đấy. Tôi nghĩ thầm " Sao ông nội lại ác thế cơ chứ ? 3 canh... Làm sao có thể dùi xong 5 tấc ngây ngất này? ". Hmm... Nghĩ tới nghĩ lui thì nội cũng chỉ muốn tốt cho tôi . Từ bé đến lớn ông luôn là người dạy dỗ bảo ban tôi ăn học. Tuy có chút gay gắt nhưng nếu để ý thì ông là người thương tôi nhất. Trước ông có lấy roi mây và đánh tôi xoắn cả mông vì nghịch làm đổ cái la bàn Thạch Phú quý giá. Lúc đó tôi khóc ghê lắm , ông thì cũng rất tức giận. Tối hôm đó tôi giận ông vì ông đã đánh tôi. Bác Quý quản gia mang cơm đến phòng tôi mà tôi cũng chẳng buồn đụng tới 1 hột cơm nào . Hình như bác ấy có kể với nội về việc tôi không chịu ăn tối, hèn gì ông lập tức xông vào phòng tôi nựng tôi ghê lắm. Tôi vẫn còn nhớ cái ôm lúc đó của ông làm tôi ngủ rất ngon. Cảm giác thật ấm áp lạ kì. Chắc là do bấy lâu nay tôi không được ôm 1 cách nồng nàn như vậy. Ba mẹ thì đi ra nước ngoài làm ăn để lại tôi cho ông nuôi nấng . Thực sự tôi còn chẳng nhớ rõ mặt ba mẹ mình, họ cứ đi thật lâu rồi mới về thăm nhà trong vòng vài ngày và lại đi nữa. Tôi cảm thấy thật cô đơn vì họ chẳng thèm quan tâm tới tôi dù chỉ 1 chút. Do vậy tôi cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều ở cha và mẹ.

Từ nhỏ sống ở Kiều gia là phải theo quy tắc gia thất, con gái khép nép giữ mình, đặt đâu là phải ngồi đấy, chẳng mấy được tự tung tự tác. Con trai thì phải kiên cường bản lĩnh " nam tử hán " luôn là trụ cột gây dựng nên mầm mống gia đình . Gia phả đời đời kiếp kiếp luôn theo quy củ, truyền thống.

Thế kỉ 21, đất nước tân tiến đổi mới, theo tôi nghĩ sao Kiều gia vẫn còn phong tục cổ

hủ như vậy chứ? Lúc nào cũng gia quy gia thất chẳng được tự do. Được làm theo ý muốn. Cuộc sống khép kín với 4 phía ĐÔNG-TÂY-NAM-BẮC trong 1 căn nhà cổ kính. Thật nhàm chán! Nhiều lúc tôi cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, tôi muốn được nhìn ra thế giới bên ngoài với 1 tầm vóc lớn hơn, rộng mở hơn, nhưng lại không thể. Thực sự tôi chỉ muốn được như bao người khác thôi mà! Tôi đã ước tôi được trở thành 1 người lớn để quyết đoán như những người lớn ở trong nhà. Muốn đi đâu thì đi, chẳng có ai ngăn cản. Tuy có tự do vui vẻ nhưng cũng cực nhọc làm việc vất vả không kém. Nhưng như thế là cũng quá đủ . Và tôi giờ cũng 18 tuổi rồi còn gì? " Hmm... Lục Mạn à! Phải cố lên! 2 năm nữa thôi mày sẽ được thoát khỏi bể khổ nhàm chán này! " . Nhưng nói sao thì nói, Kiều gia vẫn luôn là ngôi nhà vững chắc của tôi , tôi rất quý trọng những gì mang lại cái đẹp của tuổi thơ 1 thời, cái sâu lắng trong rung động con tim mỗi chúng ta. Tôi yêu gia đình này , tất cả mọi thứ ở đây đều nằm trong tim tôi mãi mãi. Hình ảnh xứ Thượng Hải cho những năm tháng tiếp theo trong cuộc đời tôi. Mãi mãi như thế này nhé!

---- Hết chap 1 rồi nhá --- >><<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro