Chương 2: Tin Dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau 3 canh giờ, cuối cùng tôi cũng nhồi nhét được 5 tấc dài đằng đẵng của " Đấng nữ nhi " mà nội đã quăng cho để tụng . Tôi liền huênh hoang chạy vội về phía gia thất của nội. Tôi hí hửng, dõng dạc, quyết tâm ngồi trước mặt nội đọc lèo lèo 1 tràng cho ông coi, hì hì chắc chắn đợt này ông sẽ khen tôi lắm! Vì tôi đã học thuộc không sót 1 chữ nào trong cái mớ đấy. Đừng coi thường tôi, trong cái nhà này chẳng ai tiếp thu kiến thức và học vào đầu nhanh được bằng tôi đâu! Vì tôi rất thông minh và nhanh nhẹn đấy! Tôi tự đắc được 1 lúc rồi thưa với nội:

- Nội à! Con đọc cho nội nghe chương I nha! Con đọc thuộc 5 chương thì nội cho con ra ngoài chơi ở bến nha!

  Lúc này, nội vẫn chẳng nói gì, cứ ngồi viết viết cái gì mà " thư pháp ". Trời đất! chữ Nôm thật khó hiểu! Thật chẳng hiểu nổi... Thế kỉ 21 rồi mà nội vẫn còn viết mấy cái chữ quái này làm gì chứ? Hmmm... Tôi nghĩ người già hay thế, thường thì hay tưởng tượng những điều khác người và lúc nào cũng triết lí. Tôi cũng muốn được như nội nhưng chắc phải già thì mới hiểu được nhỉ? Tôi lại nhìn nội viết chữ, tuy tay nội đưa từng nét chữ lên, xuống có vẻ run run, nhưng trông vẫn đẹp lắm. Tôi và nội vẫn chẳng hề nói gì thêm. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên nội đưa mắt lên nhìn tôi trông thật khó hiểu. Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt của nội sao lại kì lạ đến vậy. Ánh mắt ấy như dưng dưng điều gì khó tả lắm.

     Thế là nội cũng chịu đặt cây bút xuống mặt giấy viết đầy chữ ấy. Nội thở dài rồi cũng chẳng buồn làm gì nữa. Hôm nay, nội như khác hơn mọi ngày, lặng lẽ hơn mọi ngày. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, vẫn cứ đưa mắt lên nhìn nội với vẻ ngây ngô ngờ nghệch. Không gian vắng lặng hẳn, tôi cũng chẳng buồn khơi chuyện. Nội cất tiếng, giọng cứ là lạ làm sao, trầm trầm rồi lại khản đặc, hơi thở dốc ngược làm cho tôi khá lo lắng, nội nói:

   - Cháu có biết?... Vì sao ta bắt cháu phải học " Đấng nữ nhi " không ? 

   - Không ạ! - Tôi lắc đầu rồi nói.

      Tôi nghe nội húng hắng 1 tiếng mà lòng cũng sốt cả ruột. Rồi thì có vẻ hơi tò mò về việc " Tại sao lại chuyển sang học nữ công gia chánh? Thường ngày toàn văn ôn võ luyện, chẳng có thời gian để học mấy cái tấc tầm phào ấy! Kì lạ thật ". Đúng thế! Ban đầu ông bắt tôi học cái thứ này thì chắc chắn phải có ẩn khúc gì đó rồi. Sao đến bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ?

      Tôi vẫn im bặt, cúi mặt xuống, đợi câu trả lời của nội, tôi định hỏi nhưng lại thôi, tại vì tôi cứ thấy bất an. Tôi biết, quả đúng là chẳng lành, có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi sẽ không bao giờ quên được. Đến chết cũng không quên. Cuối cùng, tương lai của tôi cũng chẳng tốt đẹp hơn được là mấy. Đã đến lúc tôi phải chia tay Thượng Hải, chia tay gia đình, dòng tộc nhà họ Kiều thật rồi!

    - Vì bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ làm dâu nhà họ Quách ở Đài Loan! - nội lạnh lùng, vô tình nói với tôi không 1 chút tiếc nuối.

     Chỉ sau câu nói hờ hững ấy của ông. Tôi như bị đóng băng, lòng tôi đau đáu, khó chịu vô cùng. Tôi cau mày như mọi lần là muốn oà khóc, nhưng chỉ lần này thôi, tôi đã phải cắn môi mình mà ngưng lại dòng nước mắt.

      Tuổi 18 là cái tuổi trăng tròn, đẹp nhất của mỗi một đời con gái, chẳng mấy chốc mà cái tuổi 18 lại qua đi 1 cách nhanh chóng. Con người ta thì thường nâng niu, níu kéo tuổi xuân của mình, người ta sợ mất đi cái đẹp tinh tuý ấy và sử dụng tuổi xuân của mình " nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa " . Tôi cũng đã cố gắng để nâng niu và níu kéo cái tuổi xuân ấy nhưng bây giờ thì không thể. Tôi không biết những người phụ nữ đã lập gia đình ở độ tuổi của tôi thì như thế nào, họ có bị gò bó không? Họ có cảm thấy tù túng và bị hạn chế không? Nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ thấy như vậy!

       Kết hôn đâu phải là chuyện đùa, đâu phải cứ tóm lấy 1 người đàn ông vào cuộc hôn nhân là mình có ngay 1 gia đình hạnh phúc? Đâu có... Thật sai lầm! Đó chẳng phải là sẽ đau khổ hơn sao? Tôi nghĩ " Sao ông lại có thể nhẫn tâm đưa mình đi như vậy? Đẩy mình vào 1 cuộc hôn nhân rồi lại còn bắt mình phải xa nơi này nữa chứ? " . Tôi còn trẻ, tôi vẫn còn nhiều ước mơ và khát vọng vẫn chưa thực hiện được ở trên mảnh đất tôi yêu này. Tất cả chẳng mấy chốc sụp đổ hết.

       Phải! Ước mơ bấy lâu được gặp lại cha mẹ 1 lần nữa cũng đã chẳng còn. Tôi đã từng mơ, tôi được cả ba và mẹ ôm vào lòng, họ dỗ dành tôi bằng những lời âu yếm ngọt ngào . Tôi mơ thấy, ngày qua ngày tôi được sống trong những hoài niệm đẹp bên cha mẹ và cả ông nội nữa. Nhưng vừa khi tôi tỉnh mộng đẹp thì đã chẳng còn ai bên tôi nữa. Tôi biết chỉ là mơ nhưng thế là quá đủ. Và tôi ước một ngày nào đó, ba mẹ sẽ quan tâm tôi như tôi đã từng mơ thấy họ. Tôi nhớ ba... Tôi nhớ mẹ lắm!

       Ngay tại đây, ngay trong khoảnh khắc này, tôi đã không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Lí trí cũng tuôn theo 2 dòng lệ lăn dài trên má tôi. Tôi nức nở, oà khóc lên như 1 đứa trẻ. Tôi biết tôi đã thực sự trưởng thành rồi, nhưng người trưởng thành cũng rơi lệ nếu người đó không phải người " vô tâm ". Nước mắt cứ tuôn ra như suối, 2 hàng mi ướt nhẹp và cay sè, tôi cảm nhận được vị đắng ở trong nước mắt. Haa... Mùi vị cũng không tệ, giờ tôi đã cảm nhận được đủ vị " mặn, ngọt, đắng, cay " của cuộc đời. Chắc nội cũng hiểu lòng tôi lắm, nội vẫn chỉ nhìn và nhìn tôi nức nở rồi nội lặng lẽ ôm riết tôi vào lòng mà dỗ dành. Tôi thừa biết nội không đành để tôi rời xa chốn này đâu! Nhưng đính ước thì vẫn là đính ước của Kiều gia và Quách gia. Giờ đây chẳng thể thay đổi được gì nữa. Dù là vậy nhưng tôi vẫn thử nài nỉ ông , sợ biết đâu ông trời giúp tôi thì sao? Không thử làm sao biết được chứ?

    

- Hết chap - enter nhé! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro