Chương 3: Nỗi đau người thiếu nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cũng đã 9h tối, có lẽ tôi ì èo với nội được 3 canh rồi, tôi ôm lấy nội mà khóc ướt nhẹp cả 1 khoảng áo. Tôi vừa khóc vừa nói với nội:

- Nội cho con ở lại với nội nha! Con không muốn đi! Tại sao lại ép con đi? Mọi người sao vô tâm với con quá vậy? Huhu... Con van nội, con xin nội cho con được ở lại đây đi mà! Huhu... Thượng Hải quan trọng lắm, con muốn được gặp ba mẹ, con muốn được ở cạnh nội và mấy đứa nhỏ. Huhu... Nội cho con ở lại đi mà! Con sẽ chăm học hơn... 

     Tôi ngước nhìn nội như đợi chờ tia hy vọng nào đó, nội bắt đầu buông tôi ra, không còn ôm lấy tôi dỗ dành nữa. Ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng và rồi nội nói với tôi bằng những câu vô tình như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi:

  - Bắt đầu từ giây phút này... Con không phải người nhà của dòng họ Kiều nữa. Con hãy về với Quách gia đi! Ở bên đó họ đang ngóng chờ tin con. Nếu con không rời khỏi đây vào ngày mai thì đừng trách ta vô tình với con! 

   Tôi sững sờ cả người sau câu nói của ông. " không phải người nhà của Kiều gia "  nữa ư? Vậy giờ chẳng phải tôi chả là gì ở cái nhà này nữa! Phải! Tôi chẳng là gì! Trước giờ tôi chỉ là con rối học đọc, học viết để cho Kiều gia mua đi bán lại với dòng họ nhà người ta! Thế đấy! Tôi thấy mình thật ngu ngốc khi không nhận ra điều này sớm hơn. Tôi chấp nhận sự thật phũ phàng mà cắn răng chịu đựng tất cả. Người tôi run rẩy, hậm hực thật là khó chịu, tôi cố đứng lên vững bước để lết ra khỏi cái không khí ngạt thở này, nhưng mà sao bước chân tôi cứ nặng trĩu. Tôi quay lưng đi không thèm nhìn lấy mặt nội 1 cái. Vì biết mình chẳng là cái thá gì nữa, tôi nói như đây là lời cuối cùng với ông nội:

   - Từ nay! Như tâm nguyện của ông nội , con sẽ làm theo ý nguyện ấy! Và sẽ không bao giờ quay trở lại Kiều gia thêm 1 lần nào nữa!

    Thế là tôi đi thật nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cửa gia thất thật mạnh như mọi sự giận dữ đều trút lên hết cánh cửa đó.

    3 canh giờ ngột ngạt cuối cùng cũng đã trôi qua. Tôi biết thời gian tôi ở lại Kiều gia và chốn Thượng Hải xinh đẹp này chỉ còn trong tích tắc. Tôi biết chắc chắn rằng nội trong ngày mai sẽ có người đưa tôi đi. Hmmm... Nhưng dù sao thì tôi cảm thấy ngày hôm nay trôi đi thật là nhanh, cảm thấy trôi đi 1 cách lãng phí vô cùng với bao nhiêu nỗi thất vọng ê trề. Khuôn mặt ỉu xìu của tôi lại cúi xuống lững lự bước vào gian phòng gọn ghẽ. Tôi nhìn xung quanh căn phòng này và nhớ về những kỉ niệm xưa. Chiếc bàn tre từ thuở nào ngồi học viết, học đọc giờ lại trở nên yêu quý thế! Thực sự tôi ghét học lắm nhưng giờ tôi mới cảm thấy trân trọng mọi thứ hơn. " Ghét là yêu, yêu là ghét " dần dần tất cả đối với tôi bây giờ là như vậy đó. Tôi thấy mình bắt đầu mệt mỏi và muốn lả đi 1 giấc. Nhưng chợp mắt thôi mà cũng không được, mỗi khi tôi chợp mắt là tôi lại thấy việc mình phải xa nơi này.

    Tôi gục đầu bên cái giường êm ái một lúc, chợt đập vào mắt mình bằng một khung cảnh hết sức xa xăm " sao căn phòng lại trống trơn thế này nhỉ?"

Tôi bừng tỉnh, dụi mắt... " Không phải là mơ... Căn phòng này thật sự trống trơn, không có cái gì cả ngoài chiếc giường và cái bàn học bằng tre kia ". Tôi vô cùng ngạc nhiên và hoảng hốt, khi mọi thứ trong phòng đều biến mất chỉ để lại trước mắt tôi 2 chiếc va li và 1 cái túi kèm bánh trái và nước uống.

     Đúng vậy, Kiều gia đã sắp xếp tất cả mọi thứ và chuẩn bị đuổi tôi đi khỏi đây. Chắc chắn bác Quý đã vào phòng tôi để gói gém và thu dọn trước khi tôi từ gia thất của nội về. Tôi lại khóc, tôi khóc một hồi như chẳng biết trời đất là gì! Cảm giác giờ tôi mềm yếu, mè nheo y hệt như mấy đứa con gái " gia chánh " vậy! Đụng một xíu thôi là " mít ướt " và giận lẫy 1 cách vô cớ. Trước đây, tôi luôn sống lạc quan và mạnh mẽ hơn cả, tôi khác biệt, tôi thích làm những việc theo ý muốn, tôi hay phá phách. Nhưng bây giờ thì không thể, tôi bất lực với tất cả. Đối với tôi, hôm nay như 1 cơn ác mộng trong tất cả những cơn ác mộng đáng sợ mà tôi từng mơ thấy!

     Tạm Biệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro